2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


2.Nghiệtduyên

Ngườiquản lí mắt thấy Tống Triết mắt chớp cũng không chớpnhìn Tả Xuyên Trạch bên cạnh ông, chỉ cảm thấy hơilạnh chậm rãi từ đáy lòng tuông ra, nếu như bọn họđều mặc đồ thường ngày của họ mà huênh hoang nhưvậy coi như xong, lúc này ông cũng không phải lo lắng nhưvậy, dù sao hai người cũng không thể nhận ra nhau, hànhđộng trên cũng có chút thu liễm lại, nhưng là bây giờtình hình lại là như thế này, ông căn bản không cóbiện pháp tưởng tượng hai kẻ biến thái này gặp nhausẽ có kết quả gì.

Tốnggia ở lục địa làm ăn rất rộng, hắc đạo bạch đạođều có liên quan đến, nhưng mà phần lớn mấy năm gầnđây địa vị của Tống Triết rất phát triển, ngườingoài kiêng kị thế gia bọn họ nhất chính là bối cảnhhồng sắc [hồng sắc: màu đỏ, tượng trưng cho cáchmạng và giác ngộ cao] lớn mạnh, thế hệ trước củaTống gia đều xuất thân cách mạng, thế hệ tiếp theocũng tham gia chính trị, cũng liên quan đến lục quân hảiquân, thẳng đến thế hệ Tống Triết nắm quyền mớidần dần bắt đầu đến nơi khác phát triển, mà có thểđúng là có bối cạnh lực lượng cường đại cho nênTống gia chỉ cần ba năm thì không ngừng khuếch trươnglên gấp năm lần.

Từngcó rất nhiều người hỏi Tống Triết vì sao không đilàm chính trị, dù sao dựa vào tính cách của người nàynếu như đi gia nhập chính trị nhất định như cá gặpnước, bởi vì y quá âm hiểm cũng quá tính toán, điểnhình của việc ăn tươi nuốt sống, không đi gia nhậpchính trị thật sự đáng tiếc. Kết quả người này chỉđơn giản cười cười, nhàn nhạt nói một câu "Khôngthích" liền không giải quyết được gì.

TốngTriết người này bề bộn luôn luôn xuất quỷ nhậpthần, cho người khác cảm giác chính là một con rắn độcẩn náo trong bóng tối tuỳ ý chuẩn bị tuỳ lúc hànhđộng. Chỉ cần bị y để mắt tới, mi sẽ chết chắc.

TốngTriết năm nay mới chỉ hai mươi bảy tuổi, so với TảXuyên Trạch lớn hơn ba tuổi, y xuất đạo mới chỉ cómười bốn tuổi, so với Tả Xuyên Trạch xuất đạo sớmhơn năm năm. Mà mọi người sở dĩ sẽ đem y đi so sánhcùng một chỗ với người xuất đạo trễ hơn y năm nămTả Xuyên Trạch, ngoại trừ tính cách khiến người kháccâm ghét ngoài ra còn có một phần lớn nhất chính làquần áo, Tống Triết đối với đồ mặc cũng có sựchấp nhất đến đáng sợ, Tả Xuyên Trạch thích mặc áokhoác đỏ, mà y thích mặc đường trang [1], vải vócthượng hạng màu tuyết trắng mặt trên cũng dùng kimtuyến thêu đầy hoa văn phức tạp, cũng giống như áokhoác đỏ, đều là tốt nhất trong tốt nhất.

Nhưngmà lúc này y cũng không có mặc, cho dù vừa rối quản lísớm đã gật đầu với Tống Triết một cái, nói mộtcâu lễ phép "Ngài Tống" cũng không thể khiến TảXuyên Trạch suy đoán Tống Triết là ai, dù sao trên cáithế giời này họ Tống nhiều lắm mà.

Quảnlí mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càngngắn, lòng ông không ngừng mặc niệm: Anh ta không nảysinh hứng thú với cậu ta, không có hứng thú với cậuta ...

Haingười cách càng ngày càng gần, lúc gặp thoáng qua thậmchí quản lí cũng ngừng thở, đợi được Tống Triếtcả người đã đi qua bọn họ mới hơi dám thở ra mộthơi, nhưng ngay sau đó ông lại hít ngược vào một hơi,bởi vì Tống Triết từ bên người họ đã đi qua lạibỗng nhiên quay đầu lại kéo lấy cánh tay Tả XuyênTrạch, bị lực mạnh kéo hắn dựa vào tường, đồngthời tay nắm lấy cằm hắn, ép buộc hắn ngẩng đầu.

Ngườinày trước mặt có làn da tái nhợt, cằm thật nhọn, môirất mỏng, những cái này không tính là gì, chủ yếu làcặp mắt kia, con ngươi thật đen thật sâu, lông mi rấtdài, khi hắn chớp mắt khiến người khác cảm thấy hắncực kỳ yếu đuối chạm một cái liền có thể vỡ, màkhi hắn trợn mắt thì, cặp mắt sâu hoắc trong đáy mắtkhông chứa gì, giống như không một điểm sáng nào lọtvào, khi hắn chuyển động con người mà nhìn, ánh mắtkia giống như mê hoặc. Thuốc độc.

Quảnlí nghĩ một khắc kia trái tim của ông sợ đến nỗikhông dám đập, rất sợ Tả Xuyên Trạch lại nỗi hứnglàm thịt Tống Triết, dù sao Tống Triết không giống nhưđống rác rưởi [ý chỉ người mới bị TXT xử trảm ởtrên] kia, không nói đến bản thân y có thế lực như thếnào, riêng gia đìng của y Tống lão gia thôi đã đủ làmrung động trong giới quân đội huống chi là Dạ Mị chứ,thế nhưng ông vừa muốn tiến lên hướng Tống Triếtnói rõ đã bị Tả Xuyên Trạch lấy tay ngăn lại, sợđến mức toàn thân ông toát mồ hôi lạnh.

Áongủ Tả Xuyên Trạch vốn dĩ đã rộng lại vừa mới bịlôi kéo nên càng mở rộng hơn, cổ áo của hắn hầu nhưbị tuột ra, vai áo của hắn thoáng cái bị tuột xuốngtriệt để, nhất thời nhìn thấy bên trong ngực hắn mộtchút không xót gì, hắn âm thầm giật giật ngón tay ởbên người, ánh mắt mê hoặc khẽ híp một cái, khoémiệng nhếch lên một tia mập mờ, biếng nhác hỏi, "Thưangài đây, xin hỏi có chuyện gì không?"

Quảnlí kia chỉ cảm thấy trái tim "lộp bộp" một cáitoàn bộ tan nát, Tả Xuyên Trạch này rõ ràng đang trêuchọc y, làm cho Tống Triết không khống chế được rồixảy ra chuyện gì lại làm thịt ông, không nói đến TốngTriết không biết gì, riêng ông là người hiểu rõ tìnhhình khi thấy áo ngủ của hắn tuột xuống trong phútchốc cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Nétmặt Tống Triết vẫn lộ vẻ ôn nhu cười nhạt, điềunày làm cho ông dù là người chứng kiến một loạt độngtác như vậy vẫn không khiến người khác cảm giác cóđiểm thô tục nào cả, y híp đôi mắt xếch xinh đẹpmà hẹp dài, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà nhìn hắn mộtlát, nhưng thuỷ chung không làm thêm hành động gì khác.

Ngườinày vô cùng xinh đẹp, làm cho người khác không thểkhông chú ý, quả thực như thuốc phiện, y vẫn rấtthích loại đẹp đẽ này, một vật hơi lẳng lơ, màngười trước mắt y chính là người hợp ý, bất quá ...Đôi mắt Tống Triết hơi sâu một chút, mặc dù ngườinày hiện tại biểu hiện thật vô hại thậm chí còn âmthầm khiêu gợi, thế nhưng y nghĩ hắn thực sự rấtnguy hiểm, loại nhạy cảm này đã có sẵn trong máu, làmy không thể không tin sự suy đoán của mình.

Thựcsự là đáng tiếc, nếu như trên người cậu ấy tà khívà máu tươi nhạt một chút không chừng mình đã đem cậuấy về làm thú cưng rồi, dù sao xinh đẹp như vậy gặpkhông được mấy người.

TốngTriết âm thầm một trận tiếc hận, lui về phía sau mộtchút buông hắn ra, còn đưa tay ra có chút lịch sự thayhắn sửa sang lại quần áo xong, lúc này mới đơn giảnvừa cười vừa nói, "Không có việc gì, tôi chẳng qualà không nghĩ tới là — nhận lầm người mà thôi."

TảXuyên Trạch nâng khoé mắt nhìn y một cái, cười rất cóthâm ý, "Vậy anh thật là không cẩn thận a."

"Đúngvậy," Tống Triết ý cười không giảm, hỏi, "Nhưngmà để biểu đạt sự áy náy của tôi, bây giờ tôimuốn đi xuống tầng buôn bán, cậu có đi không?"

"A?"Tả Xuyên Trạch nhướng nhướng máy, lập tức nghĩ ngườinày có chút ý tứ, hơn nữa từ lúc y vừa mới buôngmình ra là có thể nhìn ra người này không bình thường,dù sao không phải ai cũng có thể nhận thấy được nguyhiểm tiềm tàng, không phát hiện được sẽ giống nhưbọn tạp nham kia chết không minh bạch, hỏi y, "Bất cứvật phẩm gì?"

"Đúng,"Tống Triết lịch sự gật đầu, "Cậu muốn xem vậtphẩm gì cũng được."

"Đithôi."

Haingười nói đi là đi, chỉ để lại bóng lưng đi xa choquản lí sòng bài may mắn âm thầm lau mồ hôi.

Quảnlí nơi buôn bán vừa mới tiễn được một pho tôn phật[í nói nhân vật to lớn, có tiếng tăm], ai biết đượccòn chưa đầy một tiếng hắn đã trở lại, không chỉtrở về không mà còn dẫn thêm một tôn phật khácnữa, đáy lòng ông run lên, vội vàng mặt tươi cườinghênh đón, "Ngài Tống, ngài Tả, hoan nghênh đến đây."

NgàiTả? Tống Triết nhướng mi, trong nháy mắt nhớ tớitrong giới nghe được câu nói kia: Nếu như Tả XuyênTrạch chỉ là một người bình thường, đây sẽ tuyệtđối là kẻ gây tai hoạ trong kẻ gây tai hoạ, còn khôngbiết phải làm bao nhiêu thế lực vì hắn tranh đấu đầurơi máu chảy.

Bênnày Tả Xuyên Trạch đã nhướng mi, lúc quản lí xưng tênhắn xếp phía sau, hiển nhiên người này có địa vị sovới hắn cao hơn, hoặc là nhất định địa vị so vớihắn chênh lệch cũng chỉ là xuất đạo trễ hơn y,mà ở trong giới độ tuổi như y số lượng rất ít đồngthời còn là người họ Tống cũng chỉ có ...

Đườngnhìn của hai người bỗng nhiên chạm nhau giữa khôngtrung mà nhìn lại, trong nháy mắt liền hiểu ý tứ trongmắt đối phương, Tống Triết lại cười nói, "Nghĩkhông ra chúng ta lầu đầu tiên gặp mặt dĩ nhiên lạinhư thế này."

TảXuyên Trạch cười gật đầu, híp lại đôi con ngươixinh đẹp, nói, "Đúng vậy, thực ra nếu như không phảingài Tống anh đây không nghĩ là sẽ nhận lầm người,chúng ta ngày hôm nay cũng sẽ không hấp dẫn kịch tínhnhư vậy."

Bọnhọ tuy rằng trước chưa từng thấy qua nhau, thế nhưngtrong ý thức đều ngầm thừa nhận con người của đốiphương chính là thấy qua quần áo mặc trên người, thếnhưng hết lần này tới lần khác thật khéo, bọn họngày hôm này đều không mặc đồ thường ngày.

TốngTriết đối với lời nói trào phúng của hắn cũng khôngthèm để ý chút nào, dáng tươi cười không tăng khônggiảm, "Vậy cũng là duyên phận nhỉ?"

TảXuyên Trạch dùng đôi mắt yêu mị nhìn y một chút, bỗngnhiên tiến tới bên tai y nhẹ giọng mở miệng, thong thảung dung nói, "Nếu như vậy cũng nói là duyên phận, vậytuyệt đối là — nghiệt duyên." Hơi thở ôn hoà ướtát bên tai, thanh âm từ tính đầy dụ hoặc, khiến hồnnhư bị đầu độc trong nháy mắt đông đặc lại màvùng lên.

Trongđôi mắt xếch Tống Triết loé lên ánh sáng trong trẻonhưng lạnh lùng, không bị nhiễm một tia tạp chất, nétmặt không thay đổi, mỉm cười nhìn hắn, ánh đèn nơihành lang như sưởi ấm khiến đôi mắt người này bịtkín một tầng ánh sáng nhu hoà, đem ánh mắt cơ bản đãkhông nhìn rõ manh mối lại càng khiến đôi mắt kia càngthêm xa xâm.

Ngườinày thật xinh đẹp, quá thông minh, rất huyền bí cũngquá nguy hiểm, rất dễ làm cho trầm mê, dễ đánh mấttính mạng.

Ychợt nhớ lại trong giới có một câu khác: Không nên cốgắng đi tìm hiểu Tả Xuyên Trạch, như vậy sẽ chỉ làmmi càng lún càng sâu.

Nhưngmà bản thân luôn luôn thích sự khiêu chiến hơn, TốngTriết cười nói, "Nghiệt duyên thì nghiệt duyên vậy,ngày hôm nay khó có được cơ hội gặp gỡ nhân vậttruyền kì trong giới, đáng giá uống một ly."

TảXuyên Trạch cùng cười, cùng y đến ghế lô, "Nếu ngàiTống đây có hứng thú, tôi đây đương nhiên không thểtrái ý không nể mặt anh rồi."

Haingười lập tức liền nốc một hơi rượu mạnh, TốngTriết mở màn hình, chỉ thấy hai bên tường đối diệnbọn họ từ từ di chuyển, lộ ra một màn hình đen, trênmàn hình hiển thị hình ảnh dưới sấn khâu người chủtrì đang giới thiệu vật phẩm, đồng thời xung quanh còncó rất nhiều màn hình nhỏ hiện thị hình ảnh khácnhau, hình ảnh trên màn hình hiện thị theo góc độ khácnhau, mà tiếng của người chủ trì cũng rõ ràng đangtruyền vào ghế lô, thiệt kế vô cùng hoàn hảo, có thểthấy Dạ Mị nổi tiếng như vậy cũng không phải làkhông có lý do.

Lúcnày trên màn hình biểu hiện một vật phẩm là một cáivòng chân* [nguyên văn là cước liên, dịch ra là xíchchân, mà thấy xích chân nghe như SM vợi nên đành ghi vòngchân :v], vòng trang sức có màu đỏ, điêu khắc thành mộtđoá hoa cà độc dược [1], giữa hoa còn có lá hìnhchuông, tinh xảo hoàn mỹ.

TốngTriết mỉm cười nhìn nó một chút, âm thầm tăng giá.

TảXuyên Trạch quơ quơ ly rượu, chú ý nhìn thoáng qua quầnáo tây trang của Tống Triết, không khỏi cảm thấy hứngthú hỏi, "Quần áo của anh người ta nói là đườngtrang [2] nhỉ?"

TốngTriết cười cười, không đáp hỏi ngược lại, "Quầnáo của cậu người ta cũng nói là áo khoác đỏ nhỉ?"

"Bán,"Tả Xuyên Trạch nói xong không thèm để ý chút nào, tàcười nói, "Mới vừa rồi ở đây bán, bán một nghìnbảy trăm vạn, tôi cũng không biết bộ đồ đó lạiđáng giá như vậy."

TốngTriết khoé môi nhếch lên cười nhạt, nhìn hắn một lúcliền tìm được vấn đề quang trọng, hỏi, "Cậu làthế nào đem đồ giao cho người bán."

TảXuyên Trạch nói càng thêm không thèm để ý, "Tôi trựctiếp đi lên sân khấu cởi ra sau đó đưa qua."

TốngTriết cười khẽ, "Hèn gì."

TảXuyên Trạch biết ý trong lời nói của y, cũng không thèmđể ý hỏi, "Còn quần áo của anh đâu?"

TốngTriết lạnh nhạt uống một ngụm rượu, chỉ nói,"Nguyên nhân tương đối phức tạp."

TảXuyên Trạch liền không hỏi tới nữa, tự mình uốngrượu, lúc này cửa phòng ghế lô bị người mở, ngườiphục vụ cầm một cái hộp đi tới, kính cẩn đặt ởtrên bàn trà thuỷ tinh, nói, "Thưa ngài, đồ của ngàiđây."

TốngTriết đưa tiền boa cho cậu ta để đi ra, Tả Xuyên Trạchnhướng nhướng mày, nhìn y từ trong hộp lấy ra một cáivòng chân, đôi mắt nhất thời híp lại.

TốngTriết lại đứng dậy đi tới trước mặt hắn, dịudàng cũng không cho phép cự tuyệt đem một chân của hắnnâng lên đặt trên bàn trà, cúi người xuống bắt đầuđem cái vòng trang sức kia đeo vào.

TảXuyên Trach vùi ở sô pha lắc ly rượu bất động thanhsắc nhìn y, nói, "Tôi hình như chưa nói thích cái này."

TốngTriết tiếp tục động tác trên tay, âm thanh tao nhã nhưngọc truyền đến, "Đây chỉ là tôi đưa cho câu, cậucòn thế chọn cái cậu thích."

Vòngchân này có ổ khoá chỉ bằng móng tay, Tả Xuyên Trạchnhìn y đem khoá chốt lại sau đó đem cái chìa khoá duynhất kia bỏ vào túi áo của mình, lúc này mới giươngmắt quan sát cái chân mang vòng chân kia, thấy là loạivật liệu đặc biệt liền biết chỉ có dùng cái chìakhoá kia hoặc là dứt khoát đem chân của mình chặt bỏmới có thể lấy nó ra, mà người này nếu đã đưa chomình thì tuyệt đối sẽ không mở nó ra, nói cách khácvòng trang sức này rất có thể theo mình tới chết, hắnkhông khỏi hỏi, "Vòng trang sức này tên gì?"

TốngTriết hài lòng nhìn kiệt tác của mình, ngẩng đầuhướng hắn cười cười, y vẫn luôn thích cười nhạt,như vậy chung quy làm cho có cảm giác như mộc xuân phong*,y nhìn chằm chằm hắn, mắt xếch xinh đẹp trong trẻonhưng lạnh lùng như lúc ban đầu, nói từng chữ, "Gọilà nghiệt duyên."

[*nghĩalà cười như dịu dàng như bóng cây lả lướt trong gióxuân]

———

[1]:Cà độc dược hay được gọi là Mạn Đà La. MạnĐà La một dược thảo có chất độc, từ xưa chỉchuyên dùng như một vị thuốc tê. Mãi cho đến khi huyềnthoại bắt đầu có thêm tên mới là Túy Tiên Đào, côngdụng thứ hai mới được đời biết đến. Nhưng mặcdầu tên Túy Tiên Đào được gọi, phần đông ngườidùng vẫn không biết tên này vì sao mà có.

Cóhuyết thoại về nó nữa, muốn biết thêm chi tiết vàođây ⇒ http://www.dactrung.com/Bai-bv-1164-Huyen_Thoai_Duoc_Thao_Man_da_La.aspx


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro