31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bao phủ

–– "HắcYến, ông muốn mang tôi đi đâu sao?"

–– "Đimột nơi con chưa từng đi qua, được rồi, hiện giờ cóthể đem bịt mắt xuống, Trạch, con xem ––" thanhâm ôn nhu bên tai vang lên, sau đó đưa tay chỉ phía dưới,"Thấy đứa trẻ kia không? Đó là quà tặng ta chuẩn bịcho con, nó đúng là cái bóng của con."

Hắntheo phương hướng ông chỉ nhìn sang, rất nhanh liền thấycậu bé đứng trong một mảnh huyết hồng dưới tay cầmđường đao, cậu bé kia cảm nhận được ánh mắt củahắn cũng ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi vốn cực đenlạnh như băng không có chút ôn độ bởi vì chống lạitầm mắt hắn lại xuất hiện một tia hỗn độn.

Ánh mắtcủa hắn cũng ngừng lại, việc này trong nháy mắt bọnhọ có thể cảm nhận rõ ràng được hương vị đến từtrên người đối phương cùng mình giống nhau, đồngloại.

Trênthế giới này ngoại trừ duy nhất Hắc Yến là ngườicó liên hệ máu mù, quan trọng là ... Bọn họ giốngnhau, đều là quái vật.

–– "Ngườinày cũng là tôi ..."

–– "Đúngvậy, nó giống như con, nhưng phần lớn thời gian ta đềutìm ở trên người con rồi, cho nên đứa này ta nghĩ huấnluyện thành một cỗ máy giết người, sau đó để cho nósau này đi theo bên cạnh con, thích không?" Giọng nói ônnhu tiếp tục nói, "Nhưng để có thể để cho nó saunày nghe lời con nói ta phải nghĩ một biện pháp tốt, ítnhất có thể lúc nó phản bội con con có thể kiềm hãmnó, thậm chí giết nó."

–– "Ôngmuốn làm cái gì?"

–– "Tasẽ tìm một thời cơ ở trong cơ thể nó cấy vào mộtviên lựu đạn mini sau đó đem điểu khiển từ xa chocon, con nghĩ thế nào?"

Hắnhơi chấn động một chút, lại chỉ nói, "Tuỳ ông."

Sau đếnlại xảy ra rất nhiều việc, hắn trong một buổi đêmnào đó đem Hắc Yến dồn tới vách núi.

–– "Trạch,"Hắc Yến biểu tình như trước rất ôn nhu, cười nói,"Con có nhớ hay không ta trước đây từng dẫn con đếngặp đứa trẻ kia, ta nhớ kỹ lúc đó nói cho con biếtlà có thể để cho nó nghe lời con nói ta phải chuẩn bịlàm cái gì đúng không? Thế nhưng Trạch, con là vật báucủa ta, vì để cho con sau này không có cơ hội phản bộita hoặc phòng ngừa con rơi vào trong tay của hắn, con đoánta phải làm những gì đây?"

Hắncứng đờ còn chưa kịp nói chỉ thấy người này chậmrãi từ trong túi lấy ra một điều khiển từ xa, giọngnói kia ôn nhu như trước ––

Trạch,ta ở trong cơ thể của con –– cấy một quả bom.

...

TốngTriết hơi nghiêng đầu, Tả Xuyên Trạch đã ở bên cạnhy ngồi xuống, vẻ mặt gợn sóng không sợ hãi nhìn mànhình, cùng lúc nãy không có gì khác nhau, giống như vừađứng ở hành lang trong một chớp mắt chỉ là một hồiảo giác.

Giốngnhư cảm nhận ánh mắt của y, Tả Xuyên Trạch hướng ybên kia di chuyển một chút, ánh mắt không có rời khỏimàn hình, thấp giọng cười nói, "Trên người tôi cóthứ gì đáng giá để anh nghiên cứu như thế vậy?"

"Khôngcó gì," Tống Triết dịu dàng nói, "Chỉ là chợt nhớtới rạp chiếu phim còn có một công dụng."

Ánh mắtTả Xuyên Trạch vẫn là không có từ trên màn ảnh rờikhỏi, hỏi, "Cái gì?"

"Cáinày ..." Tống Triết cúi người tiến tới, nghiêm túcnhấc cằm hắn liền hôn lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng táchmở răng của hắn chậm rãi dò vào cùng hắn dây dưa,cùng đêm trăng tròn đó giống nhau, không có chút mùi vịtình dục nào.

TốngTriết trong cổ họng nhàn nhạt hương trà Tả Xuyên Trạchvẫn rất thích, liền không ngăn cản ôm lấy cổ của ycùng y hôn, hai người triền miên thật lâu mới rờikhỏi, hơi thở đều có chút không ổn, Tống Triết đưangón tay ra chậm rãi vuốt ve bờ môi của hắn, hỏi, "TảAn Tuấn diễn viên điện ảnh người đóng vai này cùngem là quan hệ như thế nào?"

TảXuyên Trạch khoé miệng nhếch lên một độ cung đẹpmắt, "Lúc nào phát hiện?"

"Từlúc em nhìn chằm chằm poster ở cổng thì tôi có hoàinghi, đợi đến ánh mắt em vừa nhìn màn hình trong nháymắt tôi liền hoàn toàn xác định," Tống Triết ởtrên môi nhẹ nhàng hôn một chút, tiếp túc nói.

"Nếunhư cậu ta dùng đều không phải nghệ danh mà là tênthật thì vừa vặn cùng họ với em rồi, hơn nữa tôilấy được tin tức là trong tay Hắc Yến có một ngườicùng cơ chế số liệu sinh học không khác biệt lắm vớiem, nếu như tôi đoán không lầm, người kia chính làngười tên Tả An Tuấn nhỉ?"

TảXuyên Trạch nhìn y một lát, Tống Triết hơi cúi đầuxuống cùng hắn đối diện, đường cong gương mặt ởchỗ khuất bóng có chút mơ hồ không rõ, nhưng cho dù lànhư vậy vẫn như cũ có thể cảm giác được ánh sángtrong mắt người này trong trẻo nhưng lạnh lùng, TảXuyên Trạch nói, "Anh thật đúng là đáng sợ."

TốngTriết nói, "Cậu ta cùng em rốt cuộc là quan hệ nhưthế nào?"

TảXuyên Trạch tiến tới ở trên môi y cắn một cái, conngươi yêu mị ở dưới ánh sáng mơ hồ mang theo mộtchút ý cười, hắn dán môi của hắn thấp giọng nói,"Tôi dựa vào thứ gì muốn nói cho anh?"

"Chỉbằng tôi yêu em," Tống Triết nói một câu thật nhỏ,ngón cái chậm rãi vuốt ve bờ môi của hắn, hỏi, "Lýdo này thế nào?"

TảXuyên Trạch gởi lên một nụ cười tà ác, "Còn chưađủ."

"Vậyem muốn thế nào?" Tống Triết cười nhạt nói, "A,dùng câu nói kia của em thường nói, nằm ở trên giườngcho em làm?"

"Nghekhông tệ."

"Đithôi," Tống Triết cười nhạt chuẩn bị đứng lên,nhướng mi nhìn hắn, "Hoặc em muốn đợi phim kết thúclại đi?"

"Đithôi, tuy rằng uy tín của anh là ở giá trị âm, nhưngtôi không có dự định lần này còn cho anh thực hiệnđược." Tả Xuyên Trạch nói đứng dậy dẫn đầu đira phía ngoài, Tống Triết theo sát phía sau, nghe vậy cườinói, "Là giá trị âm? Thoạt nhìn tôi phải tiếp tụccố gắng a."

"Anhcó cố gắng như thế nào đều không cần," Tả XuyênTrạch đi nhanh về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng thổiqua, "Anh lúc nào thì thấy qua rắn độc coi trọng uy tín..."

Haingười rất nhanh ra rạp phim, đường phố phồn hoa nhưtrước, lại chẳng biết lúc nào bắt đầu hạ xuốngmưa nhỏ, tài xế thấy bọn họ đi ra lập tức đem xelái tới, dựa theo dặn dò của Tống Triết đi một kháchsạn cao cấp.

"Này,"mới vừa vào cửa đã bị người dùng lực lớn đè ởtrên cửa, Tống Triết hơi nghiên đầu né trách công kíchcủa hắn, nói, "Đi tắm."

TảXuyên Trạch cười nhạo một tiếng, "Mỗi lần đềudùng một cái cớ, anh cũng không nhàm chán."

"Đâycũng không phải là mượn cớ," Tống Triết cười kéohắn ra, "Đây là một chuyện rất trọng yếu, hoặc làlần này em có thể lựa chọn không cùng tôi đi vàochung?"

"Cũngđược," Tả Xuyên Trạch cười nói, "Tôi đi trước."Hắn nói xong liền xoay người vào phòng tắm, Tống Triếtmột mình rót một ly rượu, nghe tiếng nước trongphòng tắm, khoé miệng nhếch lên một nụ cười thoảimái, chậm rãi chờ hắn.

TảXuyên Trạch tắm tốc độ phải nhanh hơn y rất nhiều, ynghe tiếng chuông sau khi mở cửa phòng tắm ra, hơi nghiêngđầu nhìn hắn, ôn hoà nói, "Tôi nghĩ đến em lần nàysẽ như lần đầu tiên thân trần đi ra."

TảXuyên Trạch mặc áo ngủ rộng thùng thình thoải mái,đi tới lấy qua ly rượu trong tay y uống một ngụm rượu,nói, "Tới phiên anh."

Tóc củahắn không có lau khô, giọt nước theo cổ trợt thẳngđến chỗ sâu trong cổ áo, Tống Triết nhướng mi nhìnmột chút, tiến tới nhắc cằm hắn lên trên môi hắnhôn một cái, vào phòng tắm.

TảXuyên Trạch cầm ly rượu hướng cửa sổ sát đất điđến, ngoài cửa sổ ánh đèn rực rỡ, trong hơi nướcdần dần nhuộm vào một tầng yêu khí, hàng nghìn ánhđèn nhà, không có một nơi nào là thuộc về hắn. Hắnđã từng cho rằng nhà là một toà nhà rộng lớn nơi gầncạnh bờ biển bên trong có một sân vườn nhỏ, giờ đâysớm đã bị hắn phủ lên tầng tầng xiềng xích, hắnđã từng cho rằng một người bị hắn làm cho nhảy vựclà người nhà, người được hắn cho phép tự do, hiệngiờ đã là ngôi sao có quyền thế rất mạnh. Nhà là thứ... Tả Xuyên Trạch khoé môi nhếch lên một nụ cườixinh đẹp, hắn nhớ kỹ một câu nói như thế này: Chưabao giờ từng có được, nói gì mất đi.

Đêm đóHắc Yến nói với hắn: Trạch, ta ở trong cơ thể củacon chôn một quả bom. Hắn nhớ kỹ hắn nắm đường đaoliền hướng về phía trước bước từng bước, nói: HắcYến, tôi cam đoan với ông, lúc ông bấm xuống chốt mởtrong nháy mắt tôi có thể giết ông.

Hắnnói: Hắc Yến, chúng ta cùng chết đi.

Cùngchết đi.

...

Ngoàicửa sổ mưa chẳng biết lúc nào trở nên lớn hơn, hắnnhớ kỹ đêm đó cũng là đổ mưa to, ồn ào, xuống mộtđêm cũng không ngừng nghỉ.

Hắnvẫn luôn nghĩ đêm đó mưa to, che mất một thế giới.

"Nghĩgì thế, xuất thần như vậy?" Chẳng biết lúc nào thânthể bị tiến nhập vào một cái ôm ấm áp, Tống Triếtâm thanh như ngọc ở bên tai vang lên, hơi thở mềm mạimang theo mùi sữa tắm thơm ngát, không khí xung quanh nhuộmmột mảnh.

Vì đứngquá lâu cho nên thân thể Tả Xuyên Trạch có chút cứngngắc, lúc này khôi phục liền chậm rãi thả lỏng vềphía sau tựa ở trong lòng của y, nhìn bóng phản chiếuphía sau trên cửa sổ sát đất khóe miệng người nàycười thoải mái, lắc lắc ly rượu trong tay, trêu đùa,"Nhớ anh."

"Hửm?"Tống Triết cười bắt lấy cánh tay đang rảnh, cằm đểở trên vai của hắn, cười nói, "Nhớ tôi cái gì?"

"Nhớanh một hồi có thể hay không cam tâm tình nguyện đểcho tôi làm." Tả Xuyên Trạch uống một ngụm rượu,quay đầu lại ôm lấy cổ của y dán lên bờ môi của ychậm rãi trượt sang.

TốngTriết chỉ toàn bộ tiếp nhận, rượu đỏ theo khoémiệng hơi tràn ra, nước một đường tràn ra, y cũngkhông buồn đi lau, tay thủ sẵn đầu hắn, đầu lưỡivới ra cùng hắn dây dưa, từ mềm nhẹ đến kịch liệt.

TảXuyên Trạch ném ly rượu xoay người lại ôm y, loại nóngbỏng này có thể để cho cơ thể lạnh như băng của hắncó thể hoà hoãn, giống như chất gây nghiện, lại nghiệnnữa. Ngón tay của hắn chậm rãi trượt đến trên dâylưng áo ngủ của y nhẹ nhàng lôi kéo, Tống Triết lậptức cảm giác được trong ngực mát lạnh. Vì vậy cũngđem vạt áo hắn kéo ra, nhẹ nhàng xoay người một cáiđưa hắn đặt ở trên giường đè lên.

TảXuyên Trạch phát hiện đến tình huống hiện giờ liềndời môi, nằm ở trên giường nhỏ nhẹ thở dốc, hípmắt nhìn đèn thuỷ tinh treo trên trần nhà, cũng không cóđi đẩy y, hồi lâu mới nói, "Người của anh đã tiếpxúc qua Hắc Yến rồi?"

TốngTriết ở trên môi hắn hôn một chút, đem áo ngủ hai bêncùng cởi kéo chăn qua đem thân thể của bọn họ đắplên, cười nói, "Đúng vậy, lần trước tôi cùng cậuta nói chuyện điện thoại đã cùng Hắc Yến tiếp xúcqua hai lần rồi."

TảXuyên Trạch không nói gì, da thịt dính nhau mềm mại cũngkhông làm cho người ta chán ghét, hắn giật giật thânthể ở cạnh y nằm xuống, không có động tác tiến thêmmột bước.

"Cậuta nói người kia cùng thể chất của em rất giống,"Tống Triết đưa ôm vào trong lòng, cười nói, "Tôi đoánmột chút xem, Tả An Tuấn kia cũng là Hắc Yến chế tạora đúng không, nhưng tôi thật tò mò là cậu ta thế nàothành ngôi sao?"

"Tôithả cậu ta," Tả Xuyên Trạch nhìn một điểm không rõtrên đầu nhẹ giọng nói, "Hắc Yến đem cậu ta giamlại một nơi tôi cũng không biết, sau đó tôi lên làmchủ vẫn không có tung tích của cậu ta, là chính cậu tatrốn tới, lúc đó phía sau còn đi theo một đám ngườiđuổi cậu ta, kỳ lạ là những người đó cũng khôngbiết tôi đã làm chủ, Hắc Yến giống như là đem cậuta nhốt ở nơi đó liền giao cho người khác trông coi,chẳng quan tâm, cho nên bọn họ cũng không biết tìnhtrạng của Hắc Yến. Sau đó tôi để cậu ta đi trước,chờ tôi đem những người đó giải quyết lại phái thủhạ đi tìm cậu ta thì cậu ta đã bị người ta nhặt vềnhà, tôi cũng sẽ không lại hỏi đến, tuỳ cậu ta đi,cho tới bây giờ ngoại trừ poster và tin tức giải tríngoài ra tôi cũng không có gặp qua cậu ta." Hắn nghetiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tâm tư có chút bay xa, y nhớkỹ ngày đó cũng là một ngày mưa, người kia cứ nhưvậy không hề đoán trước hiện ra ở trước mặt hắn,máu chảy đầm đìa giống như bản thân mình đêm mưa đó... Cho nên mỗi khi đến tiết trời mưa luôn có thểkhiến hắn nhớ lại rất nhiều thứ, những hình ảnhkia tuy rằng lắng động rồi thật lâu nhưng vẫn như cũkhông cách nào quên.

TốngTriết im lặng, cánh tay ôm lấy hắn không khỏi chặcthêm một phần, người kia nếu so với Tả Xuyên Trạchhạnh phúc hơn.

Bởi vìngười kia ít nhất còn có sống lại, mà Tả Xuyên Trạchkhông có. Bọn họ giống nhau ở chỗ đều có một đoạnquá khứ đẫm máu, chỗ khác nhau ở thái độ của ngườixung quanh.

Dựatheo Tả Xuyên Trạch miêu tả, Hắc Yến đem phần lớnthời gian đều tìm tòi ở trên người hắn, biết yêuthích của hắn, cùng hắn xem phim, cùng đi du lịch ... Chonên cảm tình phần lớn của Tả Xuyên Trạch chịu tácđộng của ông ta. Người kia có thể cùng quá khứ trướcđây tạm biết là bởi vì cậu ta không có tình cảm ràngbuộc, thế nhưng Tả Xuyên Trạch không được, hắn trốnra Hắc Yến cho hắn gông cùm xiềng xích, bất luận yêuhận, bất kể buồn vui, hắn đều thoát không ra.

Bởi vìthoát không ra, cho nên hắn không có sống lại.

TảXuyên Trạch thấy y không nói lời nào liền xoay ngườinhìn y, nhướng đôi mày xinh đẹp, tao nhã như trước,"Tống đại công tử, anh rốt cuộc có thể hay khôngcam tâm tình nguyện để cho tôi làm?"

TốngTriết cười nhạt, tay thưởng thức tóc của hắn, hỏi,"Em cảm thấy thể nào?"

TảXuyên Trạch liền xoay người ngủ. Tống Triết ở saulưng ôm lấy hắn, cười nói, "Thế nào, không chuẩn bịđến cường ngạnh?"

TảXuyên Trạch không có trợn mắt, chỉ là cười nhạt nói,"Ý của anh là nói hai chúng ta đánh sẽ lưỡng bại câuthương* [cả hai đều thiệt], sau đó đều không đủ hơisức song song bị thương sau đó lại ngủ?" Hắn nóixong lại hướng trong lòng của y rụt một cái, loại cảmgiác ấm áp này làm cho rất muốn trầm luân.

TốngTriết nghĩ thầm em nhưng thật ra nhìn rất thấu đáo,nếu như vậy lúc trước vì sao đồng ý mướn phong nhỉ?Y nhướng mi nhìn hắn, Tả Xuyên Trạch nhắm mắt lạithì vẫn mỏng manh như trước, dựa vào trong lòng y nhưvậy chợt khiến người ta có một loại cảm giác ỷlại, y nghĩ người luôn luôn cố chấp này biết đâu cólẽ có thể chỉ là đơn thuần muốn tìm người cùnghắn.

Đơngiản không muốn một người vượt qua đêm dài đằngđẵng.

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Việc này thúc giục mạng lướibị thương nhanh một chút a ...

———

Chươngsau H a a a a ~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro