30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hẹn hò trong truyền thuyết

Phụtrách truyền tin trở lại chính là thủ hạ buổi trưa,Tống Triết nhìn hộp cầm trong tay lại nhìn một bộdạng muốn nói lại thôi của người kia, liền hiểu rõcười nói, "Nói đi, bên trong là đựng thứ gì, hay làem ấy cho cậu mang cho tôi rồi nói gì?"

Ngườinọ thận trọng đem hộp đặt ở trên bàn sách, run lẩybẩy nói, "Đại thiếu gia, ngài ... Ngài xem trước mộtchút đi."

TốngTriết liền mở nhìn một chút, vẻ mặt không có chútthay đổi nào, sau đó khép lại cười nói, "Cứ nhưvậy? Em ấy đưa không nói việc gì cho cậu?"

"Cậuta ... Cậu ta nói người câu lạc bộ nói dáng người củangài rất thích hợp làm thứ kia ..." Người nọ ấpúng, cuối cùng cũng không nói ra từ cụ thể, nhưng anhta tin tưởng dựa vào đầu óc thông minh của đại thiếugia nhà anh ta khẳng định đã nghe rõ.

"Phảikhông ..." Tống Triết mỉm cười nhìn thủ hạ, miệnglại chậm rãi, "Đưa thứ này thu hồi lại đi."

"A?"Người nọ cho rằng nghe lầm mà ngẩng đầu kinh ngạcnhìn thiếu gia nhà mình, thứ này còn muốn nhận? Khôngphải hẳn là muốn vứt bỏ mới đúng sao?

TốngTriết tự nhiên biết thủ hạ của mình trong lòng suynghĩ việc gì, vì vậy từ từ lên tiếng nói, "Em ấykhó có được tặng cho tôi vật gì đó tôi làm sao cóthể ném chứ, cậu nói đúng không ..."

Nụcười trên mặt y rất dịu dàng, dịu dàng đến mứcgiống như muốn nổi da gà, thủ hạ kia bỗng nhiêntrên người rùng mình, nổi lên một tầng da gà, chỉnghe Tống Triết tiếp tục nói, "Đi điều tra một chútlà câu lạc bộ của nhà ai làm thứ này, sau đó đem nóthu mua."

Thủ hạkia nhịn không được hỏi, "Sau đó thì sao?"

"Sauđó," Tống Triết cười đến càng thêm dịu dàng, "Đổithành giáo đường cho tôi."

Khoémiệng thủ hạ giật một cái, thấp giọng nói, "...Vâng."

"Ừm,đúng rồi," Tống Triết gọi lại thủ hạ muốn đi,nhìn địa chỉ bậc thầy thêu thùa trong tay vừa viếtxong chuẩn bị đưa qua cho Tả Xuyên Trạch, hỏi, "Tôinhớ kỹ chú Trương đã từng nói ông ấy có một sư đệkhông nên thân vừa lúc ở thành phố S, hơn nữa cũng làmở tiệm thêu đúng không?"

ChúTrương là người thêu đường trang của Tống Triết, taynghề rất là kỹ càng, mà ông ta đúng thật có một bạnhọc thế nhưng học nghệ không giỏi bằng thầy bạn,thủ hạ suy nghĩ một chút, nói, "Thế nhưng đại thiếugia, tôi nhớ kỹ chú Trương nói qua bạn học của ông talà mở cửa hàng áo liệm* [áo mặc cho người chết] a ...Ông ấy là thêu cho áo liệm a."

"Tôiđương nhiên nhớ kỹ," Tống Triết cười nói, cúi đầumột lần nữa cầm tờ giấy chỉ viết xuống một chũisố, đưa tới nói, "Đi tìm ông ấy, để cho ông ấydựa theo số liệu này làm ra một bộ áo liệm, tốt nhấtbây giờ làm liền, sau đó nói cho ông ấy biết ngày gầnđây sẽ có người đến lấy, dĩ nhiên, đừng quên pháingười bảo hộ an toàn cho ông ấy, cho ông ấy một khoảntiền để cho ông ấy trở về dưỡng lão, bằng khôngtôi không xác định không lâu nữa khách quý đây tớicửa có thể hay không trở mặt đem cửa hàng áo liệmông ấy đốt tại chỗ."

Thủ hạkia khoé miệng vừa rút một cái, "Đại thiếu gia, ngàicũng không phải là muốn đem bộ đồ đó cho ngài Tả đi..." Ông trời của tôi, dựa theo cá tính Tả Xuyên Trạchchỉ đốt là đơn giản như vậy, hắn không đem đầutoàn bộ người trong gia đình cùng chém lại là chuyệntốt.

"Cóvấn đề gì không?" Tống Triết lạnh nhạt cười nói,"Đi thôi, đi cửa hàng thông báo xong rồi liền đem địachỉ đưa cho em ấy, tôi còn rất thích xem dáng vẻ lúctức giận của em ấy." Y nói đưa tay sờ Tiểu Đào nhuthuận nằm ở trên bàn, con mèo mun kia vốn đang ngủ, lúcnày bị y sờ sau khi tỉnh lại có chút bất mãn nhìn ymột chút, con ngươi hình dạng hoa đào mang theo một chútyêu dã, Tống Triết nhìn chỉ chốc lát, bỗng nhiên cóchút bất đắc dĩ nói, "Tôi phát hiện tôi vậy mà thậtmuốn em ấy, mặc dù mới cách một ngày không gặp."

Đoáhoa ăn thịt có cái gì có thể nhớ thương? Thủ hạ vẻmặt hắc tuyến nhìn y, trên bàn cầm lên chỉ nhìn mộtchút chữ số phía trên, thầm nghĩ thiếu gia nhà hắn làmsao mà biết được rõ ràng như vậy.

TốngTriết đưa cho anh ta nhìn thấy hoang mang trong mắt, khoéliệng lại câu lên một nụ cười dịu dàng, "Dựa theosố này làm ra y phục tuyệt đối vừa người, tôi ôm emấy ôm đến quen," dừng một chút, lại tăng thêm mộtcâu, "Hơn nữa còn là trần trụi."

Trênthân thủ hạ ớn lạnh lần thứ hai, thấp giọng nóicâu "Vâng" liền vội vàng rời đi, thầm nghĩ đạithiếu gia nhà anh vốn đủ biến thái, từ lúc gặp phảicây anh túc kia sau đó tính cách trở nên càng thêm vặnvẹo, ai, thương cảm anh ta sau này nhất định là phảinghe lệnh của hai người kia rồi.

TốngTriết tự nhiên không biết thủ hạ của mình là oánthầm, y giao phó xong sự tình sẽ để cho thủ hạ đi thuthập tài liệu liên quan đến buổi đấu giá vài ngàysau ở Châu Âu, mà y lại nhìn một chút hộp trên bàn,trầm ngâm một chút, cầm điện thoại lên gọi một cúđiện thoại cho Tả Xuyên Trạch.

Tronggoịng nói dễ nghe của Tả Xuyên Trạch mang theo một chútý cười, "Ừm, hiện giờ gọi điện thoại cho tôi,Tống thiếu gia là nhận được quà của tôi sao, thếnào, hài lòng không?"

"Cũngđược."

"Cũngchỉ có đánh giá chút ấy?" Tả Xuyên Trạch kinh ngạccười cười, "Vậy anh gọi điện thoại cho tôi làmuốn?"

"Cũngkhông có gì," Tống Triết giọng từ từ nói, "Chínhlà bỗng nhiên rất nhớ em, sau đó liền gọi thoạicho em rồi."

Bên kiayên lặng một cái chớp mắt sau đó truyền đến giọngnói tà ác của Tả Xuyên Trạch, ý tứ nghiền ngẫm hàmxúc mười phần, "Thế nào, anh đây là muốn bắt đầuhành động theo đuổi a?"

"Đúngvậy," Tống Triết dịu dàng nói, "Buổi tối có rãnhkhông, tôi mời em ăn cơm."

"Ănxong rồi sao?" Tả Xuyên Trạch giọng nói càng thêmnghiền ngẫm, "Thuận tiện mướn phòng lần nữa?"

TốngTriết không khỏi cười ra tiếng, "Nếu như em đồng ýđương nhiên phụng bồi tới cùng."

"Đimướn phòng cũng là tôi làm anh."

"A,được."

"Anhnghĩ rằng tôi sẽ tin anh? Anh lần trước đáp ứng cũnglà thoải mái như vậy." Tả Xuyên Trạch không khỏi cóchút nghiến răng nghiến lợi.

TốngTriết giọng nói có chút vô tội, "Có sao?"

"Khôngcó sao?" Tả Xuyên Trạch nhẹ nhàng xía một tiếng,nói, "Gác đây, buổi tối gặp."

TốngTriết cười cúp điện thoại, xử lý một ít văn kiệncần thiết lại đi lượn quanh biệt thự đối diện nhìnem họ một chút cậu ta đến nay chưa thoát khỏi nguyhiểm, lúc này mới ngồi trên du thuyền đi thành phố S.

Lúc nàyánh nắng chiều vừa tan hết, đèn rực rỡ mới lên,Tống Triết ngồi trên xe thủ hạ ra nhận xe của y, chạythẳng đến khu trung tâm quảng trưởng mới dừng lại,đợi ước chừng hai mươi phút, một chiếc Bentley [1] màuđen chậm rãi chạy tới ở một bên dừng lại, Tả XuyênTrạch từ trong xe đi ra, sau đó đi xuống gần như trongnháy mắt liền đưa tới chú ý xung quanh.

TốngTriết ở trên xe thấy thế bất đắc dĩ nhu nhu cái trán,kẻ lẳng lơ này ... Y xuống xe thân sĩ* [quý ông] vịncửa xe nâng lên khoé miệng đối với hắn cười cười,Tả Xuyên Trạch liền cười đi tới khơm lưng tiến vàoxe, Tống Triết theo tiến vào, đóng cửa lại nâng cằmcủa hắn lên trên môi hôn một cái, vừa mới rờikhỏi bờ môi của y cơ thể ngồi thẳng phân phó tài xếlái xe thì bị hắn ôm cổ kéo ngược lại vào ghế dựa.

TảXuyên Trạch ở trên môi cắn mạnh một cái, dán bờ môicủa y tà cười, "Thế nào , chủ động như thế làmuốn nhảy qua bữa tối đi thẳng vào vấn để?"

TốngTriết mỉm cười nhìn mặt của hắn khoảng cách gần,"Nếu như em nguyện ý tôi không ý kiến," y đưa taylướt nhẹ từ trên trán đem tóc hắn vén ra đằng sau,hỏi, "Muốn ăn thứ gì?"

TảXuyên Trạch con ngươi yêu mị mang theo một chút ý cười,"Nếu như tôi nói ăn anh, anh cho chứ?"

TốngTriết mỉm cười gật đầu, "Cho."

"Quỷ tinanh," Tả Xuyên Trạch buông y ra ngồi lại, nói, "Tuỳtiện, ăn cái gì cũng được."

TốngTriết liền phân phó tài xế lái xe, rất nhanh đi tớimột tiệm cơm Tây.

TảXuyên Trạch quan sát một chút đồ trên bàn, tâm tình rấttốt nói, "Đây là bữa tối bên ánh nến trong truyềnthuyết?"

"Coilà vậy đi," Tống Triết nói, "Tôi cũng lần đầutiên hẹn người ăn thứ gọi là bữa tối bên ánh nến."

TảXuyên Trạch bưng lên ly rượu trước mặt thản nhiênuống một ngụm rượu, con ngươi cực đen chậm rãi quansát y, nói, "Tống đại công tử,nói thật đi anh từng theo đuổi người khác chưa?"

"Chưa,"Tống Triết ăn ngay nói thật, "Em là người đầu tiên."

TảXuyên Trạch không có nói tiếp, mà là quơ quơ ly rượu,thầm nghĩ Tống Triết còn thật sự là dự định dựatheo quy trình bình thường theo đuổi của người khác làmmột lần a? Này cũng không tránh khỏi rất thú vị nhỉ?

"Làmsao vậy?" Tống Triết thấy hắn không nói lời nào liềnhỏi.

"Khôngcó việc gì," Tả Xuyên Trạch nhún nhún vai, đem ly rượubuông xuống, thật sự là không cách nào tưởng tượngmình có thể ở chỗ này cùng người kia, liền mở miệngnói, "Nói đến chính sự, anh chuẩn bị đối phó HắcYến như thế nào?"

TốngTriết kinh ngạc nhìn hắn, "Tôi còn tưởng rằng emkhông tò mò."

"Banđầu không tò mò." Tả Xuyên Trạch con ngươi hơi híp,cách ánh nến nhìn y, mắt xếch Tống Triết dưới vầngsáng của sắc màu ấm vẫn như trước trong trẻo nhưnglạnh lùng, giống như bản chất của y, rắn độc, độngvật máu lạnh. Tả Xuyên Trạch nhìn một hồi, chậm rãinói, "Nhưng mà, tôi chỉ sợ anh đây gặp ông ta trướctôi, ngộ nhỡ anh và ông ta âm thầm đạt thành hiệpnghị gì đó sau cùng xui xẻo chính là tôi, dù sao HắcYến đối thể chất của tôi rõ như lòng bàn tay, anh từtrong tay ông ta muốn thứ gì đó nhất định là dùng điđối phó tôi, bởi vì anh đối với tôi đúng là thậtlòng, cũng không kiêng kỵ đối với tôi dùng thủ đoạncứng rắn, tôi nói đúng hay không?"

"Đólà đương nhiên," Tống Triết dịu dàng mở miệng, theodõi con ngươi yêu dạ của hắn, "Chỉ cần có thểthuận lợi là được, tôi không quan tâm quá trình nhưthế nào."

"TốngTriết, anh biết không," khóe miêjng của Tả Xuyên Trạchlại gợi lên nụ cười xinh đẹp như trước, hơi thởtà ác cũng chậm rãi phát ra, dần dần di động xungquanh, như hoa ăn thịt chờ đợi con mồi mắc câu, làmcho không khí nhuộm một tầng nguy hiểm, chỉ nghe hắnnói từng chữ, "Có đôi khi tôi nhìn anh u ám thườngnghĩ dứt khoát cũng không cùng anh tính sổ, trực tiếplàm thịt anh thì mọi việc thuận lợi, đỡ phải vìngày sau có tai hoạ ngầm mai phục, nhưng là bây giờ giếtanh đi thật sự là ..."

TốngTriết khoé miệng mang theo nụ cười sung sướng, tiếplời của hắn nói, "Giết tôi sao, thứ nhất là em khôngcam lòng, mà thứ hai là bởi vì một niềm vui thú, tôiđoán đúng không?"

TảXuyên Trạch không đáp lại nói, "Cho nên tôi nói rấtghét anh."

TốngTriết gật đầu hiểu rõ, "Bởi vì tôi hiểu em."

"Chúngta như nhau," Tả Xuyên Trạch nói, "Nói đi, anh rốtcuộc chuẩn bị làm gì."

"Việcnày tôi tạm thời còn đang tìm tòi, chờ thời cơ chínmuồi sẽ nói cho em biết."

TảXuyên Trạch nhướng mi mắt đẹp, "Chờ đến lúc đócũng đã muộn rồi."

"Khôngmuộn, em phải tin tưởng tôi," Tống Triết nói xong rấtnghiêm túc, biểu tình thậm chí mang theo một chút ý từchân thành, có thể nói ra cũng là, "Với tôi mà nóikhông muộn."

TảXuyên Trạch liền xía một tiếng không lại tiếp tục đềtài này, hai người lại nói chuyện một ít thứ khác,chờ bọn họ đi ra ngoài thì màn đêm đã toàn bộ phủxuống, nghê hồng* [cầu vồng (không biết buổi tối màsau có cầu vồng, nên để nguyên văn)], trên đường[ngựa] xe như nước, đoàn người rộn ràng.

TốngTriết đứng ở cửa nhìn một chút, đề nghị, "Cómuốn đi tản bộ hay không?"

TảXuyên Trạch nhún vai, "Không có vấn đề, dù sao PhùngMa gần đây cũng không có chuyện gì chờ tôi xử lý."

TốngTriết liền nhấc chân đi về phía trước, cười nói,"Tôi đột nhiên cảm giác được em rất dễ nói chuyện,hẹn ăn liền đi ra, nói tản bộ sẽ đồng ý."

TảXuyên Trạch cũng cười, vừa đi vừa nhìn phía trước,ngọn đèn xinh đẹp phát sáng làm cho đáy mắt hắn ánhlên một mảnh màu sắc yêu mị, "Tôi chẳng qua là rấtrảnh rỗi mà thôi, hơn nữa cùng anh một chỗ so với ởtrên người người khác có thể để cho tôi được càngnhiều lạc thú hơn, cho nên tôi tại sao muốn từ chối?"

TốngTriết nghiêng đầu nhìn hắn, nghiêm túc đề nghị, "Nếunhư vậy, suy nghĩ xem cùng tôi kết hôn thế nào?" [=3=']

"Tôinói chỉ là thời gian ngắn, nếu như lâu dài sao," TảXuyên Trạch cũng nhìn y, nói ác liệt, "Như vậy sẽ chỉlàm tôi chán."

"Ừm,phải ..." Tống Triết trên mặt ý cười không giảm,vừa muốn nói thêm gì nữa chỉ thấy tầm mắt củangười phía trước bỗng nhiên lướt qua y hướng phíasau y nhìn lại, con ngươi yêu mị cũng biến thành càngthêm khó lường, y hơi dừng lại một chút, cũng nhìn lạiphía sau, chỉ thấy phía sau là một rạp chiếu phim, mặttrên treo một tấm poster cỡ lớn, trên tấm poster là mộtngười con trai lớn lên rất thanh tú đẹp trai, y quan sátmột lát, vẫn không cảm thấy điện ảnh giảng thuậtđặc công là nơi có thứ gì đáng giá để nghiên cứu,vừa muốn quay đi lại chợt nghe giọng Tả Xuyên Trạchvang ở bên tai, âm thanh duyên dáng sang trọng nghe không rachút tâm tình, "Tống đại công tử, anh từng đi rạpphim coi phim chưa?"

TốngTriết nghiêng đầu nhìn hắn, dịu dàng nói, "Tôi khicòn bé nhưng thật ra đã từng đi, thế nào, em muốn đivào?"

"Đúngvậy, giờ hình như còn chưa chiếu," Tả Xuyên Trạchđánh giá toà nhà trước mắt, "Tôi cũng rất lâu chưađi coi phim."

TốngTriết vô cùng kinh ngạc, "Em trước đây từng đi?"

TảXuyên Trạch khẽ ừ, hướng về phía trong đi, "Trướcđây sống chung với Hắc Yến mỗi lần làm xong một lầngiải phẫu đều phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian,ông ta thỉnh thoảng lại dẫn tôi tới rạp phim xem phim,thỉnh thoảng đi nơi khác dạo chơi, nhưng chỉ là rấtít tình huống, bởi vì phần lớn thời gian tôi đều lànằm ở trên giường bất động."

TốngTriết im lặng, cũng đi theo vào, nhưng loại việc mua vénày Tả Xuyên Trạch thì sẽ không đi, cho nên hắn cănbản sẽ không mang tiền ra, Tống Triết thì càng lạikhông đi rồi, y có khiết phích, không thích cùng ngườikhác tiếp xúc tay chân, cho nên cuối cùng là tài xế vẫnđi theo phía sau bọn họ giúp bọn họ mua vé, sau đó nhìnbọn họ rời đi, bóng dáng biến mất ở chỗ ngoặc mớixoay người đi ra ngoài.

BọnTống Triết ngồi là hàng sau gần sát một phía, đi vàovừa vặn bắt đầu chiếu, đập vào mi mắt đầu tiênchính là gương mặt người con trai trên poster đặc biệtnổi bật, ánh mắt của cậu ta là hướng trực tiếp vàoống kính, cho nên lúc này thoạt nhìn giống như là cùngkhán giả đối diện nhau.

TốngTriết sau khi ngồi xuống phát hiện Tả Xuyên Trạch cònchưa qua, liền nâng mắt lên nhìn hắn, sau đó hơi hơingẩn ra, chỉ thấy Tả Xuyên Trạch vẫn như cũ đứng ởcạnh hành lang không có ngồi xuống, ở tại chỗ cùngngười con trai trong hình đối diện, ánh sáng màn hìnhlớn hơi chiếu vào trên con ngươi yêu mị của hắn, vốnhai mắt thất thường càng trở nên càng thêm hỗn độnphức tạp. Mà ở nơi này trong nháy mắt Tống Triết lạikhông rõ cảm giác người này kỳ thực cũng không phảiđứng ở chỗ này, mà là đứng ở khoảng không thờigian trước đây đã từng đi qua, cùng người trước mắtlung lay nhìn nhau, trong mắt hắn thấy cũng không phảihình dáng hiện tại trên màn hình, mà là đang trong suynghĩ lắng động, hầu như hình ảnh đã xưa cũ.

Hiệntại một lần nữa hiện ra, nhưng vẫn là tươi mớinhư trước.

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Lăn a lăn ~~ ta đã về rồi ~~~khôi phục ngày thay đổi rồi ~~~

——

[1] XeBenley:

———

Chươngnày nhiều thứ khó hiểu quá =.=


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro