36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thọ yến

Đạingạc* [con cá sấu lớn] súng ống đạn dược Đông Nam Áthọ yến được tổ chức trên một đảo tư nhân ởThái Bình Dương, Tả Xuyên Trạch lúc đến đã gần chạngvạng, nắng chiều như máu ở cuối chân trời đốt mộtmảnh màu sắc tuyệt nhiên* [tuyệt: đoạn tuyệt, cắtđứt; nhiên: đúng, không sai], hắn hạ trực thăng xuống,đứng tại chỗ ngắm nhìn phía xa, con ngươi cực đennhuộm một tầng lửa đỏ.

"NgàiTả." Theo tiếng nói rơi xuống, một người trẻ tuổibên Trác gia chi thứ tương đối xuất sắc hướng hắnđi tới, lúc trước hắn chuẩn bị chiếm đoạt Trác giangười này chính là đối tượng đã từng hợp tác trongkhoảng thời gian ngắn, tuy rằng hắn đã chọn lựa ánbinh bất động* [chờ thời cơ hành động], nhưng có thểquyết tâm muốn ngồi trên vị trí cao nhất trong Trác giacủa người này vẫn không thay đổi.

"Nhanhmời vào trong." Gã nói đưa tay làm động tác lễ phép,Tả Xuyên Trạch lại cười cười, chậm rãi đi về phíatrước, phía sau hắn là một sân bay to lớn, xa xa trên bờbiển còn bố trí một loại cảng nhỏ, mặt trên chuyênđậu du thuyền đưa đoán khách mời, hắn đi về phíatrước vài bước, nhìn kiến trúc trước mắt so sánh đốichiếu với cung điện, thầm nghĩ cũng khó trách chi thứnày một lòng muốn soán vị, như vậy còn không để chongười khác đỏ mắt mới lạ chứ.

Bọn họđi hơn mười bước, liền đụng phải một thanh niên,người này Tả Xuyên Trạch biết, bởi vì lúc trước điPhùng Ma đưa thiệp mời chính là cậu ta.

Ngườithanh niên đi vài bước tới, lễ phép nói, "Ngài Tảnhanh mời vào trong, thân thể đương gia chúng tôi khôngkhoẻ đang nghỉ ngơi, xin ngài thứ lỗi."
Người nàyđi tới bên cạnh thì ánh mắt người chi thứ vẫn đứngmột bên lập tức hơi thay đổi, Tả Xuyên Trạch xem quatư liệu Trác gia, biết mấy năm nay đương gia Trác giađều đem việc làm ăn bên ngoài đều giao cho người nàyxử lý, mọi người Trác gia hầu như không có quyềnhành, không hận người này mới là lạ.

Hắncười nói, "Không sao, đương gia các người không ở,phái người ở nơi này nghênh tiếp coi như là cho tôi mặtmũi."

Ngườithanh niên trầm ổn liền nở nụ cười một chút, vừađi vừa cùng hắn bắt chuyện. Tả Xuyên Trạch một bênnhẹ giọng ứng vài câu một bên lười biếng đi vềphía trước, bỗng nhiên cảm giác có một đường nhìnkhác dừng ở trên người mình, ánh nhìn này cùng ngườiphần lớn xung quanh không giống nhau, không có chút nào sợhãi hay kinh diễm, mà là mang theo dược dược dục thí*[muốn thử xem sao] cùng một chút mùi máu tanh, vô cùngnguy hiểm, khiến hắn chợt có lỗi giác bị một loạidã thú để mắt tới. Trực giác của hắn luôn luôn rấtchuẩn, liền lại đi về phía trước hai bước, ngẩngđầu nhìn sân thượng ở lầu ba biệt thự, nhưng mà rấtđáng tiếc, nơi đó thứ gì đã không còn, chỉ có thểnhìn đến một góc rèm cửa sổ màu trắng bị gió thổi.

Conngươi yêu mị của hắn hơi híp, dáng tươi cười nơikhoé miệng cũng sâu thêm một chút, người có thể phátsinh loại ánh mắt này nhất định không đơn giản, cũngkhông biết người kia đến tột cùng là ai, lần này tớiquả nhiên thú vị.

Đámngười Tả Xuyên Trạch đến tạo thành tiếng độngkhông nhỏ, người thanh niên kia theo hắn đi vào, nhìn ánhmắt xung quanh phát sáng thành một mảnh, thở dài nhẹmột tiếng, thầm nghĩ lần này thọ yến qua đi còn khôngbiết sẽ có bao nhiêu tâm của người ta bị hắn câu đi,mà đầu sỏ gây nên này lại tỉnh bơ không cảm giác,vẫn là bộ dạng này.

Nhưngmà trên thế giới này thì có người như vậy, bọn họkiêu ngạo nhưng có khả năng để kiêu ngạo, bọn họ từnhỏ chính là đã định trước đứng ở đỉnh đượcngười ngưỡng vọng, Tả Xuyên Trạch vừa vặn chính làmột trong số đó.

Ngườithanh niên đi tới bên cạnh hắn khách khí nói, "Ngài Tảmời ngài tuỳ ý, thọ yến lập tức bắt đầu."

TảXuyên Trạch cười cười, biết người này còn có rấtnhiều chuyện bận, liền nói, "Không sao, cậu đi làmviệc của cậu đi."

Ngườinọ nghe vậy liền muốn xoay người rời khỏi, lúc nàymột thủ hạ cầm vô tuyến [1] đi tới bên cạnh cậu tathấp giọng nói, "Anh Kiệt, ngài Tống đến rồi."

Ngườinọ lập tức gật đầu, "Tôi đây phải đi." Dứt lờiliền đi ra ngoài, Tả Xuyên Trạch ở một bên nghe đượcrõ ràng, nhất thời nhướng mi, "Ngài Tống?"
Tuyrằng trên thế giới này người họ Tống đúng là nhiều,nhưng hắn chính là nhịn không được muốn hướng ngườikia mà nghĩ, không thể trách hắn nhạy cảm, thật sự làgần đây cùng người kia dính dáng nhiều lắm, nghiệtduyên cũng là càng ngày càng sâu.

Ngườithanh niên nghe được hắn hỏi, quay đầu lễ phép nói,"Đương gia Tống gia đại lục, Tống Triết ngài Tống."

"A?"Tả Xuyên Trạch dưới đáy lòng hừ lạnh một tiếng,nhẹ nhàng nhướng nhướng mày, xem đi, quả thật là tênkhốn nạn kia.

Ngườinọ ngẩng đầu nhìn hắn, thấy đáy mắt cực đen củahắn nổi lên một chút nghiền ngẫm cùng tia máu tanh, khókhăn lắm làm cho cả người hắn nhìn qua tà khí lạithêm một phần, trực giác cậu ta cho là cái người nàytiếp theo lại nói gì đó, liền đứng tại chỗ chờ,thế nhưng cậu ta đợi nửa ngày cũng không nghe đượchắn mở miệng nói một chữ, giống như hắn đối vớichuyện Tống Triết đến này chỉ có một chữ "A"đánh giá ngắn gọn, còn lại tất cả đều giấu ởdưới đáy mắt yêu mị, khiến không người nào suy đoánđược.

Cậu tathấy thế liền đi ra ngoài, đi nghênh đoán người cho lànhân vật quan trọng.

Từ sânbay đi về phía trước hơn trăm bước chân đầu tiên làmột vườn hoa, trở lại trung tâm là suối phun sau đóphải đi thêm trên trăm bước chân mới đến cung điện,Tống Triết lúc này vừa đi vào vườn hoa, ngẩng đầuliền thấy người thanh niên lần trước đưa thiệp mờicho y bước nhanh hướng y đi tới, khách khí đối với ynói, "Ngài Tống mời vào bên trong, đương gia chúng tôithân thể không khoẻ, xin ngài hãy thứ lỗi."

"Khôngsao," Tống Triết ôn hoà nói, quay đầu nhìn cậu ta,"Thiếu gia các cậu có ở nhà hay không?"

Ngườinọ đầu tiên kinh ngạc một chút, nói, "Có, thiếu giamới vừa từ nước Anh trở về, hiện giờ vẫn đangnghỉ ngơi, không biết ngài Tống tìm thiếu gia của chúngtôi có chuyện gì?"

"Cũngkhông có việc gì lớn," Tống Triết chậm rãi đi vềphía trước, cười nói, "Chính là nghe nói cậu ta hìnhnhư cùng em họ của tôi đúng lúc gặp tai nạn một nơi,tôi đối với cậu ta tương đối hiếu kỳ, cho nên muốngặp mặt."

Ngườikia gật đầu một chút, "Ngài Tulare cũng theo thiếugia cùng đi, hiện giờ cũng ở trên lầu nghỉ ngơi, tiệctối thì sẽ xuống tới."

"Ừm."Tống Triết lên tiếng cười khẽ, tiếp tục đi về phíatrước, đi qua thiết bị kiểm tra kim loại ở ngoài cửabiệt thự mới đi vào lâu đài, đầu tiên đập vào mimắt chính là một mảnh đỏ rực kia, ở trong một đámngười mà đứng đơn độc, thản nhiên đứng một chỗtiếp nhận ánh mắt xung quanh ném tới hoặc e ngại hoặckinh diễm, lười biếng uống rượu, cả người tà ácphát ra nhưng khiến người khác không thể từ chối sứchấp dẫn, ** thực cốt* [thực: đụt khoét, hao mòn; cốt:xương, phẩm chất; riêng ** là tác giả để], hồn xiêuphách lạc* [câu hồn, hốt hồn], lại không ai có gan tiếnlên.

Đây làngười đời hiểu biết Tả Xuyên Trạch, Tống Triếtcười đi lên trước, ánh mắt dịu dàng trực tiếp rơivào trên người của hắn, chỉ thuộc về một mình TảXuyên Trạch.

"NgàiTả, đã lâu không gặp." Y cười nhạt đi tới, vươntay.

NgàiTả? Thực sự là khó nghe được một câu tiếng ngườitừ trong miệng người này a. Tả Xuyên Trạch tà cườinhướng mi, khuôn mặt đẹp đẽ lại khiến người ta chỉtrong giây lát đó cảm thấy phong tình vạn chủng, hắnvươn tay cùng y nắm tay, nói, "Nếu như tôi nhớ khônglằm, chúng ta lần trước gặp mặt là vào ba ngày trướctrong một buổi đấu giá ở Châu Âu."

TốngTriết dáng tươi cười không đổi, mắt xếch xinh đẹphơi hơi híp, ý vị thâm trường chầm chậm nói, "Đólà rất lâu rồi a."

"Đúngvậy." Tả Xuyên Trạch cười gật đầu, trong con ngươiyêu dạ mang theo một chút nghiền ngẫm, ý của anh có cầnphải hàm súc như thế sao, nói thẳng một câu "Sốngmột ngày bằng một năm" hoặc buồn nôn thêm một chút"Một ngày không gặp như cách ba năm" không phải đượcrồi sao.

TốngTriết đương nhiên biết người này trong lòng suy nghĩcái gì, nét mặt y không đổi đầy sức sống, ôn nhãnhư trước, nhận thấy được người này muốn buông tayliền âm thầm bỏ thêm lực, ngón cái ở trên da mu bàntay chậm rãi vuốt nhẹ, giống như rất hưởng thụ nhặnnhụi từ ngón tay truyền tới, ý cười nơi khoé miệngcũng câu sâu thêm một chút.

TảXuyên Trạch con ngươi yêu mị hơi híp một cái, biếtngười xung quanh đều đang quan sát bọn họ, dù sao tronggiới hai người cùng nổi danh hợp lại không dễ dàng,tuy rằng trước lúc này bọn họ đã tiếp cận nhau rấtnhiều lần, với lại đã đến mức đắp chung một cáichăng ngủ chung một cái giường, từ quen thuộc đến gặplại đến mức muốn ói rồi, nhưng việc này ngườitrong giới cũng không biết. Con ngươi hắn chợt chuyển,mập mờ hỏi, "Tôi lần trước đưa cho Tống đạithiếu gia áo lót không biết là vừa người hay không a?"Anh không phải là muốn giả lịch sự đạo mạo trangnghiêm cùng tôi khách khí sao, nếu làm bộ liền làm bộtriệt để một chút, những hành động vô sỉ trên taynày là chuyện gì xảy ra? Tốt, chỉ cần anh dám trả lờimột tiếng câu tiếp theo tôi sẽ nói y phục M, tôi xemanh giả bộ thế nào.

Aibiết Tống Triết cũng không đáp lại câu hỏi, "Tôilần trước giới thiệu cửa hàng thêu không biết ngàiTả đi chưa?" Em không phải rất ghét tôi sao, tôi vớiem giả bộ không quen cũng không được a, em còn thật làkhó hầu hạ.

Haingười nhìn nhau cười, đều là đã sớm đem sắc mặtđối phương nhìn thấu. Tả Xuyên Trạch mặt mỉm cười,chậm rãi, từng chút từng chút đem tay của mình từ bàntay ma quỷ của y thoát ra, trên tay Tống Triết không còn,không có xúc cảm nhẵn nhụi có chút tiếc hận dướiđáy lòng thở dài một hơi.

TảXuyên Trạch đối với y nhướng mi một chút, liền khôngđể ý đến y nữa quay đầu sang một bên, đáy mắt ýtứ rất rõ ràng ——— thấy anh liền chán. TốngTriết mỉm cười nhìn hắn, liền khẽ thở dài dướiđáy lòng một tiếng, y giương mắt ở trong đám ngườinhìn một chút, tạm thời không phát hiện bóng dáng em họlạnh băng của mình, liền đi tới bên cạnh Tả XuyênTrạch, Trác gia chi thứ kia một mực ở cạnh Tả XuyênTrạch cùng hắn bắt chuyện, Tống Triết biết ngườinày vẫn còn đang tính toàn tìm cơ hội cùng hắn nóichuyện hợp tác, liền đứng ở một bên mỉm cườinhìn, không nói lời nào. Những người Trác gia này đếnnay còn bị người ngu ngốc chẳng biết gì kia, thậtkhông biết chờ tất cả phơi bày sau đó vẻ mặt củabọn họ sẽ là đặc sắc cỡ nào.

TảXuyên Trạch liếc mắt nhìn y một chút, rốt cục nhịnkhông được đối với y nhướng mi một chút — anh rốtcuộc biết chút gì?

TốngTriết vẻ mặt không đổi, nhẹ nhấp môi một chútliền buông ra, cười đến rất khoái trá — không thểtrả lời.

TảXuyên Trạch liền quay đầu đi, lần này thực sự đem ylàm không khí rồi, nhưng mà hắn lắc ly rượu trong taydừng lại một chút, liền cảm thấy loại ánh mắt lúcnãy lại tới, liền quay đầu hướng một bên nhìn lại,trong đám người phần lớn người đều đang nhìn bọnhọ ở đây, nhưng cho dù là như vậy hắn cũng liếc mắtphát hiện một người con trai tóc đỏ bí ẩn ở mộtgóc.

Ngườinọ thấy hắn nhìn sang hơi sửng sờ, tiếp đó lễ phépcười cười, cái dáng cười kia rất tiêu chuẩn, thậmchí còn mang theo một chút vô hại, có thể hắn theo bảnnăng đã cảm thấy người này rất nguy hiểm, nghĩ ngườinày không bình thường. Hắn vẫn có một loại trực giácdã tính* [dã: hoang dã], mà hắn luôn luôn tin tưởng trựcgiác của mình.

Hắnhếch cằm lên, hỏi người Trác gia vẫn theo bên cạnh,"Người kia là ai?"

Trácgia chi thứ* [dòng bên, nhánh bên, hệ thứ] theo phươnghướng của hắn nhìn sang, bĩu môi khinh thường nói, "Cậuta chính là anh họ* của tôi."

[nghĩagốc là 堂哥,QT dịch là đường ca, mà đường [堂]ở đây chỉ dòng họ, họ hàng, cho nên mị dịch hơithoát nghĩa chút là anh họ :v]

Hắnvô cùng kinh ngạc, "Chính là con trai độc nhất gia chủTrác gia?"

"Vâng."

"Hửm?"Hắn cũng chỉ "hửm" một tiếng sẽ không có lạiđánh giá thêm gì khác, cười dời đi đường nhìn, ởnơi đó là người ngu ngốc gì chứ, đúng thật chính làmột con sư tử khoác áo ngoài con thỏ nhỏ, nhưng hắntương đối hiếu kỳ người này ở Trác gia chân chínhcó địa vị đến tột cùng là gì, mà đoạn thời giantrước những người biến mất ở Trác gia đó lại cùnganh ta có quan hệ gì hay không nhỉ? Hắn ngước mắt nhìnTống Triết liền nhướng mi một chút — cuối cùngkhiến tôi phát hiện vấn đề.

TốngTriết một mực nghe bọn họ nói chuyện, thấy hắn nhìnsang liền khẽ vuốt cằm, mỉm cười nhìn hắn — emvẫn rất thông minh.

TảXuyên Trạch híp mắt một cái, đem ý nghĩ của y lúctrước đoán đại khái, biết người này đang chờ hắncống ngầm lật thuyền* [do kiêu ngạo mà bất ngờ thấtbại] được ngư ông đắc lợi* [không làm gì cũng cólợi], hắn cũng không có quá nhiều biểu hiện, ngay cảtâm tình tức giận cũng không có, dù sao hắn thấy ngườinày luôn luôn âm hiểm, chút chuyện nhỏ này đúng thựcngay cả bề mặt cũng không tính.

Thờigian chậm rãi mà qua, đương gia Trác gia đọc diễn vănsau đó tiệc tối chính thức bắt đầu, Tả Xuyên Trạchđứng ở trước cửa hướng ra phía ngoài ngắm, đêm tốiphủ xuống từ lâu, bởi vì khi trời ven biển biến đổithất thường, bên ngoài chẳng biết lúc nào lại nổilên mưa nhỏ, Lang Trì theo bên cạnh, thấp giọng nói,"Tin tức mới vừa truyền đến, bọn họ hiện giờ đãthành công lặn xuống gần người kia, tuỳ thời chờphân phó."

TảXuyên Trạch gật đầu, chầm chậm nói, "Truyền lệnhxuống, bắt đầu hành động, tốt nhất có thể đemngười hoàn chỉnh mang về cho tôi."

LangTrì ngẩn người, không phải muốn thử thăm dò sao?
TảXuyên Trạch liếc anh một cái, cười nói, "Cùng cậu tachỉ đùa một chút mời cậu ta qua ăn bữa cơm mà thôi,đi thôi, nhớ kỹ không được làm bị thương cậu ta."

"Vâng."Lang Trì gật đầu, xoay người đi gọi điện thoại.

TốngTriết không thể so với Tả Xuyên Trạch, Tả Xuyên Trạchtrên người phát tán hơi thở tà ác thật sự là quámãnh liệt, không bao nhiêu người dám tiến đến gần,chỉ có thể chùng bước, đứng xa xa nhìn sau đó dướiđáy lòng chảy nước miếng, cho nên từ vừa nãy đếngiờ bên cạnh người này cũng không bao nhiêu người dâydưa. Có thể Tống Triết không may như vậy, y quen luôn ônnhã, hơn nữa Tống gia ở đại lục bối cảnh cách mạng,cho nên vô luận xuất phát từ mục đích gì người tìmy cũng rất nhiều, nam nữ đều có, đương nhiên phái nữchiếm đa số, dù sao bất kể từ phương diện nào đếnxem, Tống Triết nếu so với Tả Xuyên Trạch thích hợplàm người chồng tốt hơn.

TốngTriết nét mặt lộ vẻ cười đúng mực, dễ dàng ứngphó những người này, ngước mắt nhìn trước cửa chínhngười kia đứng tại chỗ nhìn mưa hồi lâu sau đó trựctiếp nhấc chân đi ra ngoài, vẻ mặt y dừng lại, độtnhiên nhớ tới cùng hắn tản bộ nói chuyện trong đêmmưa người này nói qua không tin có hy vọng tồn tại, tâmtư không khỏi có chút phiêu xa. Y vài câu đuổi mọingười trước mắt, lần thứ hai nhìn về phía cửa chínhlại phát hiện có hai người đi ra ngoài, hai người kiakhông ai khác, đúng là em họ lạnh lùng nhà y cùng thiếugia Trác gia.

Ysuy nghĩ một chút, thầm nghĩ nếu không phải xảy rachuyện gì ngoài ý muốn hai người kia phỏng chừng sẽcùng đụng phải Tả Xuyên Trạch, cũng không biết thiếugia Trác gia thâm tàng bất lộ cùng Tả Xuyên Trạch đụngnhau sẽ phát sinh chuyện gì.

TốngTriết nghĩ đủ loại khả năng, gọi cho thủ hạ sangđây, cũng chậm rãi đi ra ngoài.

——

[1]:Vô tuyến

———

Càngngày càng dài =3=



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro