40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liệp diễm* [săn tươi đẹp = săn người đẹp]

TảXuyên Trạch ngửa đầu, bị động thừa nhận người nàyhôn, Tống Triết buông tay hắn chậm rãi trượt đếnthắt lưng, hơi chút dùng lực khiến cho hai bên dán gầnhơn, đầu lưỡi chặt chẽ quấn quít lấy hắn khôngtha, vốn mềm nhẹ hôn cũng biến thành có chút cấpthiết, Tả Xuyên Trạch gần như đúng lúc "Ừm" nhẹmột tiếng, ý thức chậm rãi trở nên thanh minh, cực lựcnghiêng đầu né tránh y.

TốngTriết liền cười buông hắn ra, hơi thở hổn hển, thấpgiọng nói, "Hoàn toàn tỉnh?"

TảXuyên Trạch đem tay y từ bên hông của mình rút ra, ngồidậy nhìn y, nhướng mi, "Mới sáng sớm phát tình gìchứ?"

Ánhnắng sáng sớm từ trên ban công tà tà chiếu vào, đem vẻmặt hắn tôn lên càng thêm xinh đẹp, Tống Triết cúiđầu nhìn một hồi, cười nói, "Tôi chỉ là muốn đánhthức em mà thôi."

"Phươngthức của anh thật đúng là đặc biệt." Ký ức đêmqua đã trở lại, Tả Xuyên Trạch nghiêng đầu nhìn vềphía cổ tay của y, chỉ thấy trên da thịt vốn trắngnõn là một đường xanh tím đáng sợ, giống như còn hơisưng lên, hắn đưa tay đem cổ tay của y nâng lên đểnhìn, trên mặt không có chút vẻ áy náy nào, "Thứ này...Tổn thương đến xương rồi đi?"

"Đúngvậy," Tống Triết cũng cúi đầu nhìn cổ tay của mình,"Cho nên nói em một hồi phải cùng tôi đi bệnh viện."

TảXuyên Trạch đứng lên đi rửa mặt, "Tôi sẽ không trảtiền thuốc cho anh."

"Tôicũng không trộng cậy vào em đưa tiền." Tống Triếttheo hắn đi vào phòng tắm, hai người thu dọn một chútliền đơn giản ăn sớm một lát thì hướng bệnh việnđi đến.

Bác sĩkhoa chỉnh hình lâu năm nhìn cổ tay của y bị thương,đẩy kính mắt một chút, "Đứa nhỏ, thương này chắclà bởi vì sức nắm thật lớn mà tạo thành, thế nhưngsức nắm người thường là tuyệt đối sẽ không tạothành thương thế như vậy, tôi có thể mạo muội hỏimột câu đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ?"

TốngTriết nhìn ông bác sĩ này thuần thục vì mình quấn băngvải, cười nói, "Việc này nói đến tương đối hưcấu, không biết ngài có thể hay không sẽ không tintưởng?"

"Hửm?"Ông bác sĩ hứng thú, "Nói một chút coi."

"Nóiđến tương đối xấu hổ," Tống Triết cười nhạtnói, "Tôi đây hôm qua lúc đi dạo chơi nhất thời hứngkhởi đi vào nơi không phải rừng rậm một chút, sau đóđụng phải một sinh vật, thương này chính là nó làmra."

Ông bácsĩ trong mắt khẽ động, mạnh ngồi thẳng thân thể,"Thứ kia sẽ không phải là ..."

"Đúnglà," Tống Triết gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp đồngtẩu vô khi* [trẻ con không lừa gạt :))))] không gìsánh được, ôn hoà nói, "Tôi nghĩ thứ kia chính là dãnhân* trong truyền thuyết." [*dã: hoang dã, dã nhân =người rừng]

TảXuyên Trạch vừa đi lấy thuốc lầu dưới, giờ trở lạivào cửa liền nghe được một câu, con ngươi yêu mị củahắn trong nháy mắt híp lại, hỏi, "Dã nhân cái gì?"

"Đâychính là bí mật," Tống Triết đứng lên, cười đốibác sĩ nói, "Chúng tôi đây liền đi."

Bác sĩgật đầu, "Chú ý dưỡng thương, nhớ kỹ đổi thuốc."

"Được."Tống Triết gật đầu, lôi kéo Tả Xuyên Trạch ra bệnhviện, đi về phía trước vài bước rốt cục cười nói,"Em nhìn tôi như vậy là có ý gì?"

"Anhcứ nói đi?" Tả Xuyên Trạch nhướng mi, "Anh có đúnghay không nên giải thích với tôi chút gì chứ?"

"Khôngcó gì tốt giải thích," Tống Triết đưa tay kêu mộtchiếc xe taxi, mở cửa xe để cho hắn đi vào sau đó mìnhcũng đi vào theo, nói, "Tôi nghĩ chúng ta nên đổi chỗkhác rồi."

"A, lýdo?" Tả Xuyên Trạch đem thuốc cầm trong tay ném cho y đểcho chính y cầm, lười biếng hỏi.

"Lýdo a," Tống Triết nói, "Ánh mắt bác sĩ vừa rồi sánglên rồi."

TảXuyên Trạch liền "Xía"* [QT dịch là thiết có nghĩalà cắt đọc là qiè, mà từ này phát âm gần giống xíatrong tiếng việt mình nên mình thay thế vào :v] mộttiếng, khinh thường xoay người tựa đầu hướng ngoàicửa sổ.

Mấyngày kế tiếp trong ngày đầu tin tức truyền khắp TrungQuốc, tiêu đề rõ ràng viết vài chữ lớn —— Vân Nambất ngờ xuất hiện dã nhân. Các tờ báo lớn cùngtruyền thông đều lần lượt mở ra dán lên hình X quangcổ tay, bên cạnh còn có một bác sĩ lớn tuổi miêu tảcộng thêm các chuyên gia giám định nổi tiếng toàn quốc,bọn họ nhất trí xác nhận vết thương này không phảingười bình thường có thể tạo thành, vì vậy truyềnthông càng thêm hưng phấn, truyền bá dã nhân cũng biếnhoá càng ngày càng ác liệt, bộ phận chuyên gia tìm trongrừng rậm bên ngoài vẫn còn kiệt lực tìm người chứngkiến gọi là "Tống Triết", hy vọng có thể từ miệngcủa y biết được dáng vẻ dã nhân.

Tốngtư lệnh hiện tại vừa lúc tìm kiếm Tống Triết, ngheđược tin tức này liền phái người cầm một tấm hìnhđi tìm bác sĩ lâu năm kia, hỏi có đúng hay không ngườinày, kết quả lấy được đáp án là "Phải", mà theotin tức tin cậy cháu trai bảo bối của ông này đã cùngmột người khác ở Lệ Giang chơi một tháng, tức giậnnày đến nỗi ông nổ tung ngay tại chỗ, tụ tập nhânthủ đem một Vân Nam [1] vây chặc như nêm cối, liên tiếplục soát hơn nửa thành còn không chịu thôi, các truyềnthông lớn lại không biết nguyên do, tưởng người phíatrên đối dã nhân coi trọng, cho nên đắc chí xào lêncàng ngày càng nóng.

Mà giờkhắc này đầu sỏ tạo thành gây nên trận sự kiện nàyđang ở Giang Nam [2] trong một trấn nhỏ nhàn nhã uốngtrà, ngồi ở bên trong quán trà nghe người xung quanh bànluận đề tài dã nhân đang lúc nóng nhất, một bộ dạngôn nhã, thật giống như chuyện bàn tán kia cùng y toàn bộkhông chút quan hệ nào.

Bọn họmột đường từ Vân Nam dạo chơi sau đó đã đến trấnnhỏ này, đây là một nhánh ở Lào Cai [3], trên mặt đấtrải thật dày phiến đá xanh, hai bên sân viện đều rấtxưa cũ trang nhã, mà phía sau Lào Cai này chính là phố xásầm uất, (ngựa) xe như nước, xa hoa truỵ lạc, tạo rachênh lệch rất lớn, từ nhánh Lào Cai này đi ra ngoàikhiến người ta có thể chợt cảm nhận được một loạicảm giác xuyên qua. Bọn họ ở chỗ đó thuê một cáisân nhỏ, mướn một người giúp việc mỗi ngày làm cơmđi qua đưa cho bọn họ, quét dọn phòng ốc, ở nơi nàyvậy mà được nửa tháng, hơn nữa dạo chơi từ Vân Namlàm chậm vài ngày, đến bây giờ vừa vặn một tháng.

Ngóntay của Tống Triết chậm rãi vuốt ve mép ly trà, nhìnnhìn lọ nhỏ cạnh bàn, đó là ngày hôm nay Trác Viêmphái người đưa thuốc tới.

TốngTriết là dựa vào cửa sổ mà ngồi, lúc này giương mắtthấy dưới lầu chợt loé lên thân ảnh sau đó liền đemlọ thu vào, mỉm cười nhìn cửa thang lầu, nơi đó chẳngbao lâu liền chậm rãi đi lên một người thanh niên dángdấp yêu nghiệt.

TảXuyên Trạch lười biếng đi tới đối diện y ngồixuống, đem tờ báo trong tay ném ở trên bàn, "Này, ôngnội nhà anh rốt cục bỏ đi rồi."

"A,vậy thì tin tức thật tốt."

TảXuyên Trạch muốn một ly trà, con ngươi yêu mị nhìn ymột lát, rốt cục chỉ chỉ báo trên bàn, nói, "Anh cốý."

"Đúngvậy," Tống Triết đặt ly trà xuống, lại cười nói,"Tôi phải nghĩ biện pháp đem ông nội tôi cả ngườibực bội đi, không thì sau khi tôi trở về ông ấy liềnthực sự đem tôi trói lại đó."

TảXuyên Trạch nhướng mi, "Nhưng anh không cảm thấy anhlàm như vậy sẽ làm ông ta càng thêm nổi giận sao?"

"Sẽkhông," Tống Triết nói, "Ông nội tôi luôn luôn thíchngười thông minh, cho nên tôi nhất định phải làm choông ấy biết ở Trung Quốc, ngay dưới con mắt của ôngấy, nhưng ông ấy chính là tìm không được tôi, ông ấyngay cả nổi giận cũng nên để tôi giày vò không ít,nếu như đổi một góc nhìn khác, nếu mà tôi quả thậtkhông triệt để biến mất một đoạn thời gian trở vềđi nữa ông ấy ngược lại sẽ nổi trận lôi đình, cholà tôi sợ ông ấy đói phó tôi càng ngày tệ hại hơn."

TảXuyên Trạch bĩu môi, "Gia đình anh đúng thật là phiềnphức."

"Phiềnphức thì phiền phức, nhưng mà hứng thú cũng rấtnhiều," Tống Triết cười nói, "Chờ sau khi trở vềtôi mang em đi về nhà gặp ông nội tôi, ông ấy kỳ thựclà người rất tốt."

TảXuyên Trạch vốn đang thưởng thức cái ly trên bàn, ngheđược lời của y đáy mắt nhịn không được nổi lênmột tầng ý vị nghiền ngẫm, thân thể nghiêng về phíatrước nhìn chằm chằm vào y, "Việc kia. chính là gặpphụ huynh trong truyền thuyết?"

Ngườinày bởi vì thân thể nghiêng về phía trước cổ vốnrộng lớn rũ xuống, xương quai xanh trong lồng ngực nhìnmột cái không xót gì, Tống Triết giương mắt nhìn mộtchút, lúc này mới qua loa hỏi một câu, "Ừm, em cóý kiến?"

"Có,"Tả Xuyên Trạch vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào y, đáymắt ý vị nghiền ngẫm càng đậm, "Tôi nhớ kỹ tôihình chưa từng đã đáp ứng muốn cùng anh kết hôn."

TốngTriết bất vi sở động, dịu dàng nói, "Em có đồng ýhay không, chúng ta cùng ở chung một chỗ không có quan hệbao nhiêu."

Ý nói,em cho dù không đồng ý chúng ta cũng sẽ ở chung mộtchỗ, về phần biện pháp ư, lòng biết rõ.

"Anhthật đúng là bá đạo," Tả Xuyên Trạch đứng lên,"Tôi đến chính là để cho anh biết cơm chính rồi, anhnhớ đi ăn cơm, tôi đi."

TốngTriết theo hắn đi ra phía ngoài, hỏi, "Em đi đâu?"

TảXuyên Trạch đi xuống lầu, cũng không quay đầu lại nói,"Quán bar."

TốngTriết cước bộ dừng lại, không ôm hy vọng hỏi, "Mụcđích?"

Quảnhiên, Tả Xuyên Trạch vài bước đi ra ngoài, giọng nóinhẹ nhàng thổi qua, "Liệp diễm*."

[Liệp= săn, diễm = xinh đẹp, ý nói ảnh đi săn người đẹp:v]

Có sốvấn đề thực tế chứng minh, Tống Triết nếu so vớiTả Xuyên Trạch âm hiểm hơn nhiều, trong khoảng thờigian này cổ tay bị thương của Tống Triết, một tay hạnchế chẳng khác nào báo hỏng, Tả Xuyên Trạch đươngnhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, mà TốngTriết cũng không mất mát gì, người ở nơi này mỗi lầnchuẩn bị hành hung thì y đều vươn tay quấn băng vảinỗ lực ngăn cản, đỉnh đạc đem cổ tay đưa đếntrước mặt hắn, Tả Xuyên Trạch tuy rằng sẽ không cảmthấy hổ thẹn nhưng vết thương này dù sao cùng là hắnlàm ra, cũng không thể khiến cho thương càng thêm thương,cho nên mỗi lần khi nhìn đến cổ tay của y thì đều cóchút bận tâm một chút, động tác liền cũng theo đódừng lại, mà chút ngừng lại này đủ để cho TốngTriết tránh thoát, thế cho nên đến cuối cùng Tả XuyênTrạch mỗi khi thấy khuôn mặt tươi cười của ngườinày đều nhịn không được dưới đáy lòng oán thầm,thầm nghĩ vì sao lúc trước bóp không phải là cổ củay? Trực tiếp dứt khoát lúc vô ý bóp chết y xong quênđi, nhắm mắt làm ngơ.

TốngTriết đương nhiên biết người này suy nghĩ cái gì, nụcười của y không giảm, ôn nhã như cũ, hạ quyết tâmkhông nói cho người này cổ tay của y kỳ thực sớm đãtốt rồi, bởi vì y mỗi lần thấy ánh mắt người nàylộ ra một chút tâm tình bận tâm cũng sẽ cảm thấy vôcùng vui sướng. Cho nên nói hai tên biến thái gặp nhau,thắng lợi ấy vĩnh viễn là càng biến thái, càng âmhiểm.

Dĩnhiên, có một số việc với hiểu biết của mình im lặngkhông hoàn toàn mà dời đi, cũng ví dụ như ham muốn ngắmnhìn của đàn ông. Bọn họ tuy rằng đi hai tháng, thếnhưng ai cũng không muốn thoả hiệp, cho nên cũng không cógiải quyết qua nhu cầu sinh lý. Tống Triết gần đâyliền suy nghĩ người này lúc nào sẽ mất đi một chútkiên trì cuối cùng, dù sao sinh hoạt cuộc sống củangười này nếu so với y loạn hơn nhiều, mà hiện giờxem ra ngày đó rốt cuộc đã tới.

Nhưngmà ... Tống Triết ra quán trà, nhìn bóng lưng trước mặt,lại nhìn một chút trên đường phố treo đầy đèn màuđỏ hồng, khoé miệng câu lên một nụ cười sung sướng,ngày đó đoán chừng trong khoảng thời gian này đến thămcùng y đem chuyện quan trọng bực bội đều quên đi.

Hôm naylà tiết Trung thu, mười lăm tháng tám, trăng tròn đóthân ái. Tôi chỉ có thể thật đáng tiếc cho em biết,em hôm này là đã định trước không cách nào săn ngườiđẹp rồi.

"Thưathưa thưa ngài, tôi thế nào cảm giác người kia cườilên thật thật thật kinh khủng ..." Một góc quán barnào đó, một người đẹp bưng ly rượu run run rẩy rẩychuyển qua Tả Xuyên Trạch bên cạnh, nhỏ giọng nói.

"Khôngcó việc gì, anh ta người này luôn luôn là như vậy, cônhìn quen là tốt rồi." Tả Xuyên Trạch nói hướng côgái câu lên một nụ cười đẹp mắt, người đẹp kiathành công ngơ ngẩn tại chỗ, hoàn toàn đã quên ngườiđàn ông thanh tú ngồi đối diện bọn họ.

TảXuyên Trạch nhân cơ hội nâng mắt lên thấy Tống Triết,nhướng mi nói, "Tống đại công tử còn có việc sao?Nếu như không có việc gì liền trở về đi, đêm nay tôikhông trở về."

TốngTriết lạnh nhạt lên tiếng, lại cười nói, "Không cóchuyện gì, tôi chỉ là tới uống ly rượu, mặt trờilặn đi trở về."

TảXuyên Trạch tự nhiên kéo người đẹp qua, cầm lấy taycô nhìn thời gian phía trên đồng hồ đeo tay một chút,liền hướng Tống Triết nhướng mi một chút, "Việc đóphải đến lúc nào đây?"

Ý nóianh đi nhanh một chút đi, không nhìn thấy tôi còn có việcphải bận rộn sao?

TốngTriết tao nhã để ly rượu uống, khoé miệng cười nhạtnhư trước, ôn hoà nói, "Ừ, đúng thật thời gian rấtnhanh."

TảXuyên Trạch híp mắt nhìn y một lúc, xác nhận ngườinày không đến tìm tra liền tiếp tục quay đầu cùngngười đẹp nói chuyện phiếm, lòng tính toàn lúc nàođem cô gái tha đi mướn phòng, nhưng mà đang lúc hắn tựhỏi lại đột nhiên cảm nhận được trong cơ thể nảylên một cảm giác quen thuộc, hắn trong lòng giật mình,hỏi, "Hôm nay là ngày mấy?"

Ngườiđẹp kia sửng sốt một chút, nói, "Tôi cũng không biếtdương lịch là ngày mấy, tôi chỉ biết hôm nay là tiếtTrung thu."

TảXuyên Trạch giương mắt nhìn Tống Triết, trong nháy mắtcon ngươi yêu mị hơi thở nguy hiểm nồng đậm — anh đãsớm biết?

TốngTriết đối tầm mắt của hắn thái độ không nhìn, đemngười phục vụ kêu đến tính tiền, sau đó nắm tay hắnđưa hắn kéo lên, mỉm cười đối cô gái đẹp kia nói,"Xin lỗi, chúng tôi ngày hôm nay có chút việc, hôm nàotrò chuyện tiếp nha."

Cô gáixinh đẹp kia đưa mắt nhìn sang Tả Xuyên Trạch, thấyhắn cũng không có phản đối liền thất vọng gật đầu.

TốngTriết liền mang nụ cười chiến thắng lôi kéo hắn trởlại Lào Cai, đến đầu phố thì mua một cái đèn lồng,sau đó lôi kéo hắn chậm rãi đi vào, mỉm cười nhìnđường phố náo nhiệt trước mắt do lồng đèn tổđiểm, dịu dàng nói, "Không nhìn xem sao, rất đẹp."

TốngTriết dùng là tay bị thương kéo hắn đi, Tả Xuyên Trạchkhông dám cố sức cựa ra, chính là dưới đáy lòng tiếnhành một oán thầm mới liền nghe được câu này, vì vậygiương mắt nhìn một chút, chỉ thấy hai bên mái hiênđều treo một chuỗi đèn lồng, từng nhánh dây nhỏ haibên nóc nhà đối diện nối liền nhau , trên đườngthẳng cũng treo một loạt đèn lồng, ngọn đèn màu lửađỏ vẫn kéo dài tới tận cùng bên trong, bên đườngcòn có người bán hàng rong mở gian hàng, vô cùng náonhiệt.

"Nhưthế nào, có phải là rất đẹp hay không?" Tống Triếtmang theo lồng đèn lôi kéo hắn chậm rãi đi về phíatrước, hỏi, "Em đã từng trải qua tiết Trung thu chưa?"

"Chưa,"Tả Xuyên Trạch ăn ngay nói thật, dừng một chút mớinói một câu, "Nhưng tôi khi còn bé ăn qua bánh trungthu."

TốngTriết quay đầu nhìn hắn, sắc màu ấm áp của ngọn đènđem vầng sáng sắc nhọn phát ra trên người Tả XuyênTrạch chậm rãi mở ra, ít đi một phần tà ác sinh ra mộtphần xa hoa, y nhìn một hồi, nhịn không được thân thểnghiêng về trước cúi đầu trên môi nhẹ nhàng đụngmột cái, cười tiếp tục đi về phía trước, "Vậytốt, trước khi đến nửa đêm tôi liền mang em trải quamột lần tiết Trung thu."

Haingười đi vào đám người, Tống Triết nắm tay hắn hơichặc chút, trăng sáng nhô lên cao, đèn đóm rực rỡ,tình cảm chân thành suốt đời, nắm tay đến cùng.

Y mắtxếch trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi nhuộm vàomột tầng sáng nhu hoà, thì ra một khắc kia con ngườiđang ở tuổi hưng thịnh nhất, lại tốt đẹp như thế.

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Ai, lại đánh, đánh nửa ngàymới mở, lại nói ngọt ngào một chút ta sẽ để cho[trym] Hắc Yến bạn chúng ta oss đi ra ~~~

——

[1] VânNam: (chữ Hán phồn thể: 雲南;chữ Hán giản thể: 云南;pinyin: Yúnnán)là một tỉnh ở phía tây nam của Cộng hòa Nhân dânTrung Hoa, giáp biên giới với Việt Nam. Vân Nam có dân số44.150.000 người, diện tích 394.100 km². Thủ phủ củatỉnh này là thành phố Côn Minh. Vân Nam là nơi bắt nguồncủa sông Hồng và sông Đà, sông Mê Kông cũng chảy quaVân Nam. (nguồn wiki, )

[2]Giang Nam: (phía nam của sông, tiếng Trung: 江南;bính âm: Jiāngnán;Wade–Giles:Chiang-nan)là tên gọi trong văn hóa Trung Quốc chỉ vùng đất nằmvề phía nam của hạ lưu Trường Giang (Dương Tử), làcon sông dài nhất châu Á, bao gồm cả vùng phía nam củađồng bằng Trường Giang, nơi tập trung của các cư dânsử dụng tiếng Ngô. (nguồn wiki,)

[3] LàoCai: là một tỉnh vùng cao biên giới thuộc vùng trungdu và miền núi phía Bắc của Việt Nam, giáp ranh giữavùng Tây Bắc và vùng Đông Bắc. Phía Bắc Lào Cai giápTrung Quốc, phía Tây giáp tỉnh Lai Châu, phía đông giáptỉnh Hà Giang, phía Nam giáp tỉnh Yên Bái. (nguồnwiki, )

———

Ờ thì2 ảnh tới VN mình đó mà :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro