39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triệu chứng

Mỗinăm khách du lịch đến Lệ Giang rất nhiều, người phụcvụ khách sạn nhìn đoàn người lui lui tới tới, vộivàng mà qua, ấn tượng lưu lại ở trong đầu xếp đống,ngày qua ngày, khuôn mặt không ngừng thay đổi, dần dầnthì không tìm ra dấu vết, chỉ có một số nhân vật lưulại mang đến xúc động hoặc rung động, cũng ví dụnhư ba ngày trước hai người tới chỗ này.

Haingười kia đều là nam giới, một người dáng dấp thanhtú sạch sẽ, khoé miệng thường luôn lộ vẻ cườinhạt, còn người mang theo mũ lưỡi trai cùng kính mát, lộra đường cong gương mặt rất đều đặn, đã từng vìcùng người đàn ông bên cạnh cãi nhau mà lấy kính mátxuống, gương mặt yêu nghiệt đó nháy mắt đem trai gáitrong khách sạn thất điên bát đảo.

Vìvậy người phục vụ khách sạn mấy ngày nay giống nhưđánh máu gà không ngừng tìm các loại lý do đi gõ cửaphòng bọn họ, từ dọn dẹp phòng khách đến đổi ragiường, đem tất cả lý do có thể nghĩ ra đều dùng mộtlần, cho nên người xung quanh phòng bọn họ đều thấymột hiện tượng kỳ lạ, mỗi gian phòng trung bình thườngmấy giờ sẽ thay đổi một lần ra giường cùng một lầndọn dẹp phòng, mà vừa lúc mấy ngày nay Lệ Giang hạxuống mưa to, mọi người không thể đi ra ngoài, rất dễvùi ở trong phòng làm một chút việc yêu, như vậy đếnxem trong gian phòng kia hai người rốt cuộc đang làm gìcũng liền có thể tưởng tượng được ...

Bịmưa to vây khốn hai người hiện giờ rất không thoảimái, một người là muốn mượn cơ hội đến một thếgiới hai người bồi dưỡng một chút tình cảm, mà ngườicòn lại là suy tính tìm đúng cơ hội đổi lại lầntrước, nhưng khách sạn này nhân viên với tần suấttrung bình một tiếng đồng hồ đến gõ cửa khiến chokế hoạch của bọn họ lập tức cứ như vậy nướcchảy về biển đông rồi. Vì vậy người phục vụ lầnthứ hai vào cửa sau đó liền thấy một người đàn ôngngồi ở trên ghế hai tay đan vào nhau cười vô cùng ônnhu, người còn lại ngồi ở trên ghế sa lon cười tàkhí, hơi thở tà ác ngập tràn cả gian phòng, vì vậy dầndà lại tạo thành một hiện tượng kỳ lạ, người phụcvụ hết sức phấn khởi tiến vào gian phòng sau đó đềusẽ một tay vịn tường, một tay che trái tim nhỏ bé yếuớt, run run rẩy rẩy bò ra ngoài, lần lượt từng ngườibỏ mình, từ nay về sau không ai còn dám bước vào thêmmột bước.

TảXuyên Trạch đứng lên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ cuốicùng đã trong lại, nói, "Đi thôi, đi ra ngoài đi dạomột chút."

TốngTriết cũng đứng dậy theo, cười nói, "Được."

Haingười liền đi tới phố Bốn Phương [1] ở cổ thành LệGiang, mới mưa xuống, không khí nhẹ nhàng khoan khoáikhông gì sánh được, hai người giẫm bước trên góc đánham màu đỏ [2] chậm rãi đi về phía trước, Tống Triếtcầm bản đồ nghiên cứu một chút, nói, "Nghe nói sôngNgọc Hà có xây 354 cây cầu, đi xem chứ."

TảXuyên Trạch không ý kiến, đi theo bên cạnh y, nhìn qualại có vẻ nhu thuận.

TốngTriết đối với lần này rất hài lòng, liền tự nhiênnắm lấy tay hắn, y nhìn kiến trúc xung quanh, cười nói,"Không bằng chúng ta đem trả lại phòng ở khách sạnkia tới nơi này ở nhà trọ thế nào?"

TảXuyên Trạch cũng nhìn quán nhỏ trước mặt, nói, "Nhìnqua không tệ."

"Cứquyết định như vậy, buổi tối chúng ta còn có thể đidạo cảnh đêm cổ thành một chút."

Khítrời vừa trong, ánh dương quang cũng không nóng rực, TảXuyên Trạch liền không mang kính mát, hắn nghe Tống Triếtnói xong nhịn không được nhướng mi, khuôn mặt tinh xảoloé một chút yêu mị, khoé miệng cũng câu lên ý cườimờ ám, "Buổi tối không nên có ý định làm một chútviệc có ý nghĩa chứ?"

TốngTriết cười khẽ, "Em muốn thì sẵn lòng tôi cũng khôngphản đối."

TảXuyên Trạch tiếp tục nhướng mi, "Tống đại công tửanh rốt cuộc là có nguyện ý hay không đây?"

"Chúngta nói sẵn lòng nhất định không phải cùng một ý."Tống Triết lôi kéo hắn đi về phía trước, đi ngang quamột phố quán bar [3], bây giờ còn chưa đến tối, phốquán bar còn chưa tính náo nhiệt, có du khách đẩy cửaquán bar cách bọn họ gần nhất, cửa rộng mở trong nháymắt từ bên trong truyền ra giọng nam trầm thấp, nhẹnhàng hát một ca khúc Hàn Quốc [ko biết đâu lòi ra nhạchàn nữa :))))], có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng ởtrong không khí chậm rãi bay bổng, lại mang theo một chútmùi vị kỳ ảo, nhưng âm thanh này chỉ có vài giâymở cửa mới có thể nghe ra rõ ràng lời hát, sau đó lầnthứ hai bị che đậy tiếp, Tống Triết lặng lặng nghelời câu ca kia, nhịn không được quay đầu liếc mắtnhìn Tả Xuyên Trạch.

TảXuyên Trạch đang quan sát kiến trúc xung quanh, cảm nhậnđược ánh mắt của y liền cũng quay đầu nhìn y, nhướngmi nói, "Thế nào?"

"Khôngcó việc gì." Tống Triết đối với hắn cười cười,lôi kéo hắn đi trên cầu nhìn ngắm phong cảnh, sau đólại ở xung quanh vòng vo một hồi mới trở lại kháchsạn trả phòng.

Mặttrời dần dần hạ xuống phía tây, đem cổ thành nhuộmthành một tầng quầng sáng lửa đỏ, Tả Xuyên Trạchđứng ở trên ban công nhà trọ nhìn ra xa, phía xa là núituyết Ngọc Long [4] nổi tiếng.

TốngTriết ngồi ghế mây ở trong phòng trong tay bưng một lytrà, mỉm cười nhìn bóng lưng của hắn, giống như rấthưởng thụ sự yên lặng của giờ khắc này.

LệGiang rất nhiều nơi du chơi, bọn họ đi một chút dừngmột chút, đến mỗi một chỗ đều phải chơi đã mớithôi, thời gian này liền như vậy thoáng một cái đãqua, một người đề phòng rất cẩn thận, người cũngkhông nóng vội, yên lặng chờ thời cơ một lòng báothù, vì vậy hai người này chung sống lâu như vậy nhưngcũng tường an vô sự* [sống yên ổn với nhau], lúc Tốngtư lệnh phái người tìm một người đàn ông mặc đườngtrang trên toàn thế giới bọn họ đã ở dưới con mắtcủa ông chơi gần một tháng.

Hômnay hai người từ bên ngoài về lại nhà trọ tắm rửanghỉ ngơi, Tống Triết tắm rửa xong mặc áo ngủ đitới, nhìn thân ảnh đứng ở trên ban công, mắt xếchtrong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi sâu thêm một phần,đêm nay là trăng tròn.

Phíachân trời một chút nắng chiều cuối cùng đã hoàn toàntan hết, bên trong cổ thành sáng lên ánh đèn lộng lẫy,Tống Triết đi tới từ phía sau ôm hắn, cảm giác đượccơ thể hắn cứng đờ, nhẹ giọng nói, "Vào nhà đi."

Nóixong cũng không chờ phản ứng của hắn, lôi kéo tay hắnliền đi vào, đưa hắn đặt ở trên ghế dựa, hỏi,"Ừm, có muốn hay không uống chén trà?"

TảXuyên Trạch trên người toả ra hơi thở lạnh giá lợihại, vốn con ngươi cực đen càng thêm sâu không thấyđáy, hắn ngẩng đầu nhìn y, khoé miệng câu lên mỉmcười, sát ý đậm, "Tống Triết, anh có thật không sợtôi đột nhiên không khống chế được chém anh?"

"Vậnkhí của tôi luôn luôn tốt," Tống Triết cười ngồixuống đối diện hắn, đưa tay rót một ly trà đưa tới,"Có muốn uống hay không?"

TảXuyên Trạch không đáp, lại đưa tay nhận lấy, nhàn nhạtuống một ngụm, mùi thơm ngát ấm áp chảy vào trong cơthể, khiến cho thần kinh căng thẳng của hắn hơi chútthả buông lỏng một chút, nhưng hơi thở trên người hắnlại bởi vì thời gian trôi qua mà trở nên càng phát ralạnh buốt, hắn nhướng mi nói, "Anh nói xem nếu tìnhtrạng của tôi bây giờ nếu như làm anh có thể hay khôngđem anh trực tiếp làm chết ở trên giường?"

"Nghìnvạn lần không nên," Tống Triết cười nói, "Nếu emđúng thật làm như vậy nhất định sẽ đem tôi làm chomột thân là máu, tôi có khiết phích."

"Sẽkhông," Tả Xuyên Trạch mờ ám nhìn y, máu tanh mà nguyhiểm, "Tôi sẽ nhẹ nhàng."

"Tôikhông tin," Tống Triết lắc đầu mà cười, "Dám chắcem ngay cả bôi trơn cũng không làm."

"Anhphải tin tưởng tôi ..."

Haingười liền nói chuyện, Tả Xuyên Trạch bởi vì do TốngTriết dời đi một chút lực chú ý, con ngươi cực đenthỉnh thoảng còn có thể bị dính một chút ý cười,thời gian từ từ đến nửa đêm, 0 giờ 0 phút 0 giây.

Bạongược trong cơ thể trong nháy mắt đến điểm cao nhất,thân thể Tả Xuyên Trạch cứng đờ, trên tay chợt căngthẳng, chỉ nghe "Bộp" một tiếng, cái chén hình trụbằng gỗ bị hắn bóp nát, hắn bóp nát sau đó cũngkhông buông ra, trái lại càng dùng sức siết chặc, gỗmảnh nhỏ ở lòng bàn tay ghim ra từng vệt vết máu, ởmép rìa còn mơ hồ có thể thấy một chút vết máu.

Hắncúi đầu, dưới sự yên lặng là muốn phá huỷ hếtthảy mưa to gió lớn, giống như con thú bị nhốt. TốngTriết thấy không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể từtrong tóc thấy mặt hắn tái nhợt, y nhịn không đượcđưa tay tới muốn nâng đầu của hắn lên, nhưng chớpmắt y đụng tới bị hắn bắt được cổ tay, y chỉ cảmthấy một trận đau nhức trong nháy mắt từ cổ taytruyền đến, bên tai nghe được rõ rãng tiếng xươnggãy.

"TốngTriết." Trầm mặc sau một hồi Tả Xuyên Trạch mớithấp giọng mở miệng, giọng nói trầm thấp lạnh băng,tuy rằng ngữ điệu bằng phẳng lại vẫn là có thểnghe được âm cuối mang theo một chút run rẩy, giống nhưlà ... Triệu chứng hysteria [5].

Hắnthở hổn hển mấy cái, thấp giọng nói, "Cút ra ngoài!"

TốngTriết lại vươn tay kia cầm cổ tay hắn nắm cái ly, dịudàng nói, "Buông ra."

TảXuyên Trạch không đáp, huyết dịch đấu đá lung tungkhiến hắn có chút khó có thể chịu được, trên tay củahắn không tự chủ lại càng bỏ thêm lực, trên cổ tayđau nhức khiến Tống Triếu nhẹ nhíu máy một cái, sauđó khôi phục nguyên trạng, tiếp tục dịu dàng nói,"Buông ra, Trạch."

TảXuyên Trạch trên tay dừng lại, người này gọi hắn vẫnlà "Này", "Em", hoặc chính là gọi cả tên lẫn họ,nhẹ giọng gọi "Trạch" giống như vậy hắn vẫn làlần đầu tiên nghe được, cho dù máu trong cơ thể khiếncho hắn không cách nào phân tâm lúc này cũng không chịuđược ngẩn ra.

TốngTriết yên lặng nhìn hắn, thấp giọng nói, "Trạch,buông ra."

TảXuyên Trạch lại hít sâu mấy hơi, kiêu ngạo khiến chohắn ép buộc từng ngón từng ngón buông bàn tay co quắpcủa mình, bởi vì dùng quá sức ngón tay của hắn nhìnqua hầu như đều co quắp vặn vẹo.

TốngTriết rút tay ra, nhìn cũng không nhìn cổ tay của mình,mà là tiếp tục nói, "Trạch, cái tay này cũng buôngra."

TảXuyên Trạch liền cũng chậm chậm buông ra, mảnh vụn gỗrơi trên mặt đất phát ra "Bộp" nhẹ vang lên. TốngTriết thấy mồ hôi lạnh theo gò má tái nhợt của hắnchậm rãi chạy xuống, nhịn không được đi tới đưahắn ôm vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ lưng hắn, "Khôngsao Trạch, không sao ..."

Nửađêm đã qua, giọng nói như ngọc ngay bên tai vang lên,trong trẻo êm tai nhưng lạnh lùng, Tả Xuyên Trạch nhắmmắt lại lẳng lặng nghe xong một hồi, chỉ cảm thấytrong cơ thể máu dần dần dẹp loạn, hắn từ từ buônglỏng cơ thể.

TốngTriết nhẹ nhàng ôm hắn, nhận thấy được hơi thở hắntrở nên bình ổn mà kéo dài, liền đem hắn để nằmngang ở trên ghế, nương ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửasổ nhìn hắn, Tả Xuyên Trạch an tĩnh từ từ nhắm haimắt, búi tóc sớm bị mồ hôi ướt nhẹp, sắc mặt táinhợt cuối cùng ngay cả huyết sắc đều rút hết, nhìnkhông ra đến tột cùng là đang ngủ hay là không chịunổi mà ngất đi.

TốngTriết cổ tay bị thương không thể ôm hắn đi đếngiường, liền đứng dậy đi lấy qua một cái thảm cẩnthận cho hắn đắp lên, sau đó đi tới ban công lấy điệnthoại di động ra gọi một cú điện thoại.

Bênkia vang lên hai tiếng liền được nhận, giọng Trác Viêmnghe rất bất đắc dĩ, "May mà tôi đêm nay bị buộcphải trắng đêm đẩy nhanh tốc độ, không thì anh cho làbây giờ mấy giờ rồi a, ngài Tống."

TốngTriết nhìn ngoài cửa sổ ánh trắng an tĩnh, hơi nheo mắtlại, mắt xếch vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng trở nêncàng thêm lạnh băng, y nhẹ giọng nói, "Em ấy xuấthiện triệu chứng không bị khống chế."

Bênkia yên lặng một chớp mắt vang lên lác đác giọng nói,tiếp đó là tiếng rèm cửa sổ giật ra, "Thì ra làthế," Trác Viêm nói, "Tối nay là trăng tròn, vậy cậuta hiện giờ thế nào?"

TốngTriết quay đầu lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của TảXuyên Trạch trong phòng, nói, "Tôi cũng không biết em ấylà đang ngủ hay là ngất đi rồi."

TrácViêm trầm mặc một chút, trầm giọng nói, "Tư liệucủa cậu ta tôi đã xem xong rồi, máu cũng đã làm phântích, nói thật thuốc bên trong rất phiền phức, tôitrong khoảng thời gian ngắn không có biện pháp phân tíchtriệt để ra được, nhưng mà tôi thật ra có thể điềuchế ra thuốc ngủ có tác dụng với cơ thể cậu ta,khiến cậu ta ngủ say dù sao so với để cho cậu ta phátđiên tốt hơn, thế nào?"

TốngTriết trầm ngâm một chút, "Vậy tốt, cậu làm trướctrăng tròn kế tiếp, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậubiết địa chỉ chỗ tôi ở, cậu phái người đưa tớicho tôi."

"Đượcrồi," Trác Viêm lên tiếng, sau đó đổi giọng không cóý tốt nói, "Ừm, các người hiện giờ ở đâu? Nghe AHi nói Tống tư lệnh hình như nói chỉ cần tìm đượcanh liền lập tức đem anh trói lại."

TốngTriết bất đắc dĩ cười nói, "Ông nội tôi luôn luônnói giữ lời."

TrácViêm cười rất vui sướng, "Chúc anh may mắn."

Anh tanói xong liền cúp điện thoại, Tống Triết cúi đầunhìn cổ tay của mình có chút bầm tím, chậm rãi đi trởlại ở trên ghế ngồi xuống, đưa tay cầm một tay củaTả Xuyên Trạch lên nắm trong tay, liền cùng một ngườiyên lặng ở bên cạnh hắn đi qua đêm trăng tròn.

Ánhnắng sáng sớm chậm rãi chiếu vào trong phòng, Tả XuyênTrạch giật giật lông mi cong vểnh chậm rãi mở mắt ra,con ngươi cực đen cùng giống như trước không có gìthay đổi, Tống Triết ngẩng mắt thấy, lại cười nói,"Chào buổi sáng."

Tiasáng bên ngoài khiến cho Tả Xuyên Trạch có chút khôngkhoẻ, mở mắt ra liền nhẹ nhàng nhắm lại, quay đầusang một bên, lười biếng nói, "Chào buổi sáng."

Giọngnói của hắn mặc dù có chút mơ hồ không rõ, lại nhưmọi khi vẫn từ tính lười biếng như vậy, không cóchút sát khí cùng lợi hại, Tống Triết nhịn không đượcđứng dậy, cúi đầu liền hôn lên, đợi cả đêm lòngcủa y rốt cục chậm rãi hạ xuống, người này vẫn làTả Xuyên Trạch y biết, không có phát điên.

TảXuyên Trạch lúc này vẫn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, mơhồ cảm nhận được ấm áp cuốn vào trong miệng, hắntheo bản năng duỗi đầu lưỡi đẩy ra, lại bị ấm áptrong miệng mượn cơ hội cuốn lấy, cổ sức lực nàyrất nhẹ nhàng, cảm thấy không hề chán ghét, hắn liềndần dần buông lỏng mi nhăn lại, tuỳ y đi.

Hìnhảnh cùng người kia chung đụng chậm rãi quanh quẩn ởtrong đầu, Tống Triết hôn hắn, nhịn không được vươntay cùng hắn mười ngón đan nhau, trong lúc giật mình bêntai còn có thể nghe được giọng hát kỳ ảo lần trướcđi ngang qua phố quán bar thì nghe được, giọng nam trầmthấp nhẹ nhàng hát lời ca kia ——

Nắmtay, bất kể đến khi nào, đều có thể vì cùng một chỗmà rơi lệ.

Tácgiả nói ra suy nghĩ của mình: Chuyện kể rằng bởi vìphải cùng khối băng chống lại chút thời gian, nhưngkhoảng cách việc ấy còn có hơn nửa năm. Vì vậy tôiđang suy nghĩ là viết du lịch một chút hoặc là trựctiếp nhảy qua, nếu như viết sao cảm giác có chút kéonội dung vở kịch, nếu như không viết, ừm ... Đại gialiền cho rằng bọn họ trong khoảng thời gian này đều ởđây du lịch được rồi ~~ làm ra một chút hồi ứcchung thuận tiện Tả Tả mai sau rơi vào tay giặc ... Ừm~~~

——

[1] Trungtâm của Lệ Giang là phố Bốn Phương, xung quanh là nhữngđường hồ suối, cầu cống rất nên thơ, vì vậy ngườita còn phong cho thành cổ này là "Venezia của phươngĐông".

[2] Đánham màu đỏ: có thể là loại đá được lót ở phố cổBốn Phương, vì mình search ra loại khác. Đá trong hìnhđược lót ở phố cổ.

[3]Phố quán bar:

[4]Núi tuyết Ngọc Long: (tiếng Trung: 玉龙雪山;bính âm: YùlóngXuěshān;Hán-Việt:NgọcLong tuyết sơn)là một khối núi gần Lệ Giang, tỉnh Vân Nam, tây namTrung Quốc. Đỉnh cao nhất của nó được đặt tên PhiếnTử Đẩu (扇子陡, Shanzidou)cao 5.596 m. Bên kia núi là vực Hổ Khiêu nổi tiếng tháchthức các nhà leo núi. Toàn bộ hệ thống núi này có tấtcả 12 đỉnh núi cao trên 5000m quanh năm tuyết phủ. 12ngọn núi này bao phủ khu vực rộng lớn giống như conbạch tuộc bơi giữa sông Hằng nên gọi là "NgọcLong". Đây là ngọn núi thứ 71 trong những ngọn núi caonhất thế giới. (nguồn wiki, )

[5]Hysteria: tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri hay chứngcuồng loạn là một trạng thái của tâm thức, biểu hiệnlà sự kích động thái quá, không thể điều khiển đượccác cảm xúc. (nguồn wiki, )

(Lưuý: Những chú thích ở trên về Lệ Giang mình tìm đượctrên GG nên có gì sai sót thì nhắc mình nhé, vì chưa điqua bao giờ nên ko biết :3)

———

Ừthì khối băng tác giả chỉ ở đây chắc là anh vệ sĩcủa bạn Tuấn Tuấn, để cho 2 bọn họ chung đụng nảysinh tình cảm vậy mới có tiếp phần của bạn TuấnTuấn được ấy mà ~~ Còn khúc sau bả nói Tả Tả thìkhông biết bả nói ai, vì tới 2 bạn Tả lận :v nên bỏqua đi há :3

Chươngnày chú thích quá nhèo


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro