38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lánh nạn

TốngTriết trở lại biệt thự sau đó trực tiếp lên lầuhai, Tả Xuyên Trạch lúc này đã ngồi ở trong một gianphòng khách trên ghế sa lon uống rượu đỏ, hắn vừatắm rửa xong, mặc một bồ áo ngủ chất vải mềm mại,trên ngực lộ ra còn có thể thấy một chút giọt nước,trên tay phải của hắn quấn một vòng băng gạc, vếtmáu nhàn nhạt từ bên trong thấm ra ngoài, mang theo mộtchút mùi vị truy lạc. Dười lầu ăn uống linh đình, hắnlại ngồi trong nhà gia chủ tắm uống rượu.

TốngTriết cười đi vào.

TảXuyên Trạch thấy y tiến đến liền phất tay để cho thụhạ sau lưng đi ra ngoài, hướng y giơ ly rượu trong taylên lúc này mới hỏi, "Anh và Trác Viêm bí mật âmmưu cái gì rồi?"

TốngTriết mỉm cười ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay qualấy ly rượu không rót cho mình một ly rượu, cười nói,"Tôi cùng hắn ta có thể có chuyện gì trao đổi?"

"Bớtđi, tôi vừa nãy trên ban công ở đây nhìn thấy, thếnhưng thời gian các người nói chuyện rất lâu a," TảXuyên Trạch híp mắt nhìn y, "Một người giỏi nguytrang thâm tàng bất lộ* [không để lộ tài năng], mộtkẻ xảo trá tiểu nhân âm hiểm thành thói, hai ngườicác anh cùng một chỗ tôi cảm thấy không có chuyệntốt."

"Đóchính là không có chuyện tốt đi," Tống Triết nhànnhạt uống một ngụm rượu, mỉm cười nhìn hắn, "Emrất để ý?"

"Rấtđể ý," Tả Xuyên Trạch để ly rượu xuống lườibiếng dựa vào phía sau, chậm rãi quan sát y nói, "Anhgần đây suy nghĩ trong lòng trên cơ bản đều quanh ởtrên người tôi, tôi có lý do gì tin tưởng anh cùng hắnbàn bạc không phải chuyện liên quan đến tôi?" Hắnnói xong cũng nhìn người này muốn mở miệng, liền vộicàng cắt đứt, "Mượn cớ tìm em họ của anh cũng vôdụng, anh người đây luôn luôn có thói quen ích kỷ, chodù anh rãnh rỗi đi điều tra cũng sẽ không quản chuyệnkhông liên quan tới mình, tôi nói không sai chứ?"

TốngTriết không đổi sắc mặt nhìn hắn một lát, mắt xếchluôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo một chútánh sáng nhu hoà, "Em rất hiểu tôi?"

TảXuyên Trạch lười biếng nhướng mi, "Cho nên?"

"Chonên?" Tống Triết cười khẽ, để ly rượu xuống tiếntới nâng cằm hắn lên ở trên môi hôn một chút, thấpgiọng nói, "Cho nên tôi càng sẽ không bỏ qua cho em."

TảXuyên Trạch mặt áo ngủ bên hông chỉ buộc lại mộtsợi dây lưng, lộ ra một mảnh lòng ngực trắng bóngcùng một chút quai xanh tinh xảo, bởi vì vừa mới tắmrửa xong, da ở dưới ngọn đèn chiếu xuống gần nhưmuốn trong suốt, Tống Triết cúi đầu thấy, mắt xếchtrong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi trầm xuống.

TảXuyên Trạch lúc này vừa vặn nhìn chằm chằm ánh mắtcủa y, thấy thế liền dựa sát vào phía sau, trong giọngnói mang theo một chút bực mình, "Anh sẽ không thểthỉnh thoảng thu liễm một chút ham muốn của động vậtmột chút sao?" [ở đây ghi là thú d*c nên mình dịch nhưthế này cho bớt tục nhá, vì thú ở đây là thú vật,súc vật đó ~]

TốngTriết giương mắt nhìn hắn, cũng không có buông tay đangnắm cằm của hắn, cười đến như mộc xuân phong, "Vậycũng phải phân biệt đối tượng là ai a."

Conngươi cực đen của Tả Xuyên Trạch nhìn chằm chằm y, ýtứ nguy hiểm bên trong đang nổi lên. Tống Triết lạinhư mọi khi vậy dáng tươi cười vẫn như cũ cùng hắnđối diện.

"Đạithiếu gia ... Ơ ..." Lúc bầu không khí bên trong phòngđang phát ra căng thẳng thì thủ hạ của Tống Triết cầmđiện thoại đi đến, mà gã thấy tình cảnh chính là TảXuyên Trạch lười biếng rụt lại tận bên trong ghế salon, cổ áo mở rộng, một bộ dạng mặc cho người làmthịt, thiếu gia nhà gã lại là một tay nắm cằm hắn cảngười đều nghiêng về phía hắn.

Việcnày ... Là phải làm việc gì hay đang làm việc gì thìkhông cần nói cũng biết nhỉ ... Thủ hạ kia mồ hôi bốclên, gan run rẩy nhìn khuôn mặt tươi cười vô cùng dịudàng của thiếu gia nhà gã, run run rẩy rẩy đem điệnthoại trong tay đưa tới, lắp ba lắp bắp nói, "Đạiđại đại thiếu gia ... điện điện điện thoại ..."

TốngTriết vẻ mặt vừa tươi cười nhìn gã một cái, thẳngđến khi thấy trán của gã nhỏ mồ hôi mới nhận lấy,nhìn thông báo cuộc gọi một chút, ấn nút nghe, "Alo,ông nội."

Trongphòng rất an tĩnh, cho nên giọng Tống tư lệnh chuẩn xáctừ ống nghe truyền đến, khiến cho người bên cạnh yTả Xuyên Trạch nghe thanh thanh sở sở* [rõ ràng], "Conchừng nào thì lại mang Tử Hạm qua, các con lúc nào thànhhôn? Hiện giờ hẳn là chuẩn bị một chút đi, ta haingày nữa chọn cho các con một ngày lành."

"Ôngnội," Tống Triết ôn hoà nói, "Chuyện này có thểsau này bàn lại không?"

"Khôngđược!" Tống tư lệnh một hơi từ chối, "Các conngay cả chụp hình cưới cũng đều chụp con chẳng lẽmuốn huỷ hôn sao? Ta cho con biết Tống Triết, con tốtnhất ngoan ngoãn trở về, không thì ta dù cho có trói cũngđem con trói trở về."

TốngTriết dáng tươi cười không đổi, "Ông nội con ..."

"Thôiđi! Câm miệng!" Y còn chưa có nói xong liền bị Tốngtư lệnh cứng rắn cắt đứt, nói, "Đừng dùng côngviệc kiếm cớ, ta cũng đã để cho A Hi điều traxong, con đã sớm sắp xếp xong xuôi kế hoạch năm nămtới, hơn nữa một đám tập thể tinh anh con dày công bồidưỡng, hiện giờ cho dù nếu con biến mất năm năm côngviệc của con vẫn sẽ tiếp tục tiến hành thuận lợi,chỉ lời không lỗ. Ừm, như thế một ý kiến hay, ta đemcon trói lại, lúc nào con của con cùng Tử Hạm ra đờita lúc đó sẽ thả con."

"A,thì ra người tìm A Hi rồi a," Tống Triết không để ýtới một đống nội dung ông nội y nói, chỉ nói, "Cậuấy thu ngài tiền sao? Con mỗi lần để cho cậu ta làmviệc con cũng phải giao tiền trước, một phân không thểthiếu."

"Lấy,nhưng nó nói bởi vì ta là ông nội cho nên nó chịu lỗmột phần," Tống tư lệnh đắc ý dào dạt, "Tám phầntrăm, thế nào?"

Giọngcủa Tống Triết không đổi, thật giống như em trai nhày bớt tám phần trăm đối tượng không phải là y, nghiêmtúc đối Tống tư lệnh nói, "Thực sự rất hời."

"Đólà đương nhiên, ta và con có thể là một đẳng cấp ...Không đúng, con đừng đổi chủ đề cho ta!" Tống tưlệnh liền phục hồi như trước nói một là một, "Nóirồi chúng con tuần này phải về nhà, không thì tự gánhlấy hậu quả!"

Ông nóixong liền "Bụp" một tiếng cúp điện thoại, mang tínhchuyện đã xong rồi.

TốngTriết nhu nhu cái trán, đưa điện thoại cho thủ hạ,người nọ không nói hai lời lập tức nhận lấy nhanhchạy vội đi ra ngoài, còn quan tâm đóng cửa lại cho bọnhọ.

TảXuyên Trạch vẫn đang lười biếng dựa vào sâu bên trongghế sa lon, nghiền ngẫm nhìn y, từ từ mở miệng, "Tốngđại công tử, ừm ... Việc này của anh không phải gọilà bắt cá hai tay sao? Có câu là nói như thế nào đâynhỉ, người đàn ông trong lúc yêu không thể tin, đúngthật là lời nói chí lý a."

TốngTriết quay đầu nhìn hắn, lại tiến tới đưa hắn ômvào trong lòng, lại cười nói, "Tôi có thể bắt chướclời kịch kinh điển trong phim truyền hình cẩu huyết nóimột câu 'Nghe anh giải thích' không?"

TảXuyên Trạch đôi mi thanh tú khẽ nhướng, đáy mắt cựcđen mang theo một chút ý cười, "Vậy tôi đây có thểmô phỏng một lời kịch kinh điển khác trong phim truyềnhình nói một câu 'Em không nghe' không?"

TốngTriết lắc đầu, cười nhạt mang theo một chút ý vị báđạo, "Không thể."

TảXuyên Trạch lười biếng khoanh tay "Vậy không bàn nữa,"hắn nói không có ý tốt nhìn y, "Tôi cảm thấy ông nộianh từng lời nói rất ngang ngược."

TốngTriết nói, "Ừ, em chỉ nói với tôi mà nói tuyệt đốikhông được tốt lắm."

"Đólà đương nhiên," Tả Xuyên Trạch không chút nể tìnhbỏ đá xuống giếng* [thấy người gặp nguy, thừa cơhãm hại], trong mắt ý cười sâu hơn một tầng, "Chínhlà câu kia đem anh trói trở lại đợi đến lúc sinh racon mới thả anh, tôi nghĩ biện pháp không tệ, ít nhất..."

Hắncòn chưa nói xong đã bị Tống Triết tiếp nhận, "Ítra em trong khoảng thời gian ngắn không cần nhìn thấytôi."

TảXuyên Trạch gật đầu, "Tống đại công tử luôn luônthông minh."

TốngTriết nhè nhẹ thở dài một tiếng, "Em ghét tôi đếnnhư vậy?"

"Anhkhông phải là vẫn luôn biết rõ đó thôi."

"Đúngvậy, vẫn luôn biết," Tống Triết đưa tay nhắc mộtlọn tóc của hắn lên thưởng thức ở trong tay, dịudàng nói, "Tôi có một ý tượng em có muốn hay khôngsuy nghĩ một chút?"

"Hửm?"Tả Xuyên Trạch hoài nghi nhìn y, "Nói nghe một chút."

TốngTriết tìm một tư thế thoải mái đem vùi vào tronglòng, nói, "Tôi nhớ kỹ em lần trước nói không biếtngày nào máu trong cơ thể em sẽ trùng bạo mạch máu màchết đúng ko?"

TảXuyên Trạch không thèm quan tâm "Ừ" một tiếng, hỏi,"Thế nào?"

"Emcũng đã nói Hắc Yến đã từng dẫn em đi du lịch,"Tống Triết cười nói, "Thế nhưng ông ta dù sao quan tâmthí nghiệm của mình hơn, cho nên các người dù cho đi rangoài cũng tuyệt đối đi không xa đúng không?"

TảXuyên Trạch rốt cục nghiêm túc nhìn y, khó tin hỏi,"Tống Triết, lời kế tiếp của anh sẽ không phải lànói muốn cùng tôi đi du lịch đi?"

"Thôngminh," Tống Triết mỉm cười nhìn hắn, kiễn nhẫnthuyết phục, "Em mặc dù là đương gia của Phùng Ma,gần như đã coi như là đứng ở trên đỉnh hắc đạo,nhưng em chính xác đi qua có bao nhiêu nơi? Huống chi tôicũng đã từng hứa vừa có tin tức Hắc Yến thì lậptức thông báo cho em, chúng ta vừa chơi vừa chờ khôngphải tốt hơn sao?"

"..." TảXuyên Trạch nhìn chằm chằm y, "Tống Triết, anh đây là... Lánh nạn?"

"Ừm,em muốn nói như vậy cũng không phải là không được."Quỷ kế của Tống Triết bị nhìn thấu biểu tình khôngcó chút nào mất tự nhiên.

TảXuyên Trạch không khỏi có chút nghiến răng nghiến lợi,"Anh có thể hay không quá yêu tôi rồi, lánh nạn đềuphải kéo lên tôi?!"

"Khôngcó tôi em một người không thù vị bằng," Tống Triếtdáng tươi cười không đổi, "Thế nào, mà hai ngườichúng ta, em không còn là Tả Xuyên Trạch tôi cũng khôngcòn là Tống Triết, đổi bộ quần áo này làm một ngườithường du lịch với người yêu, không có một thân hàoquang này chúng ta đến cuối cùng có thể đi tới mộtbước kia chứ, có muốn hay không trải nghiệm một chút?Huống chi ——" y nói đến đây khoé miệng ý cườicâu sâu thêm một tầng, "Nếu như một mình tôi đi dulịch, ngộ nhỡ tôi có tin tức Hắc Yến lại không liênlạc được em vậy thì phiền phức đúng không?"

Đâyđơn giản là câu đánh rắm, không liên lạc được gìchứ, rõ ràng ý nói chính là nếu như em không cùng tôiđi tôi liền không nói cho em nơi Hắc Yến, chọn đi.

"Khôngcông bằng," Tả Xuyên Trạch nhìn y một lát, nghiềnngẫm nói, "Tống Triết, đây đối với anh mà nói khôngphải là du lịch chính xác hơn —— hưởng tuầntrăng mật."

TốngTriết biết hắn nói như vậy là đại biểu đồng ý,liền cười cùng hắn cò kè mặc cả, "Vậy em muốn nhưthế nào mới coi là công bằng đây?"

"Anh,"Tả Xuyên Trạch lười biếng nói vươn một ngón tay chỉvào y, sau đó lại ngón tay hướng mình, gằn từng chữmột, "Để cho tôi làm anh."

TốngTriết mỉm cười gật đầu, "Nếu như trong quá trìnhdu lịch em có thể tìm cơ hội tôi cũng không ngại tácthành cho em."

"Vậyđược," Tả Xuyên Trạch đứng lên, "Mỗi người trởvề giao một chút việc, ba ngày sau chúng ta gặp lại."

Hắnnói xong liền đi ra phía ngoài, muốn gọi thủ hạ cùngnhau rời khỏi, Trác Viêm vừa mới đẩy cửa tiến vào,câu "Ba ngày sau gặp lại" kia trực tiếp bay vào trongtai anh ta.

"Vừalúc thấy anh tôi cũng không cần đi một chuyến nữarồi," Tả Xuyên Trạch cười nói, "Giúp tôi chuyểnlời tới cha anh, nói là tôi còn có việc tạm biệttrước."

TrácViêm cười híp mắt gật đầu, đưa hắn thẳng đến cửathang lầu sau đó phân phó quản gia đưa tiễn hắn đi mớiquay trở lại vào nhà đi tới trên ghế sa lon đối diệnTống Triết ngồi xuống, cảm thấy hứng thú hỏi, "Gìmà ba ngày sau gặp lại?"

TốngTriết một lần nữa cầm ly rượu lên, cười nói, "Chúngtôi muốn đi du lịch."

TrácViêm nhận không ra khoé miệng đang nhếch, trong giới nổidanh hai đại biến thái ném công việc dắt tay đi du lịch?Thật là có đủ kinh sợ!

TốngTriết liếc anh ta một cái, "Máu có đủ hay không?"

"Đủrồi," Trác Viêm nói, "Tôi sẽ mau chóng phân tích."

"Tôiđây sắp tới sẽ để cho thủ hạ đưa một phần tưliệu sinh học của em ấy cho cậu."

TrácViêm "Ừ" một tiếng, nhìn có chút hả hê nhìn y, cườihíp mắt nói, "Tôi nghe A Hi nói Tống tư lệnh hình nhưmột lòng muốn cho anh lấy một người đẹp thanh mai trúcmã a, anh nếu như chuẩn bị đem một yêu nghiệt TảXuyên Trạch trở về thì không sợ ông ấy đánh gãy châncủa anh?"

TốngTriết nói, "Không thì cậu nghĩ rằng tôi tại sao muốnđi du lịch?"

TrácViêm sửng sốt, nhướng mi nói, "Cho nên anh đây là đanglánh nạn?" Nghe đến Tống Triết không thèm để ý "Ừ"một tiếng sau đó nhất thời anh càng thêm có chút hảhê, tiện đà có chút ngạc nhiên hỏi, "Anh rốt cuộclà dùng biện pháp gì để cho cậu ta đồng ý đi ra ngoàicùng anh?"

TốngTriết cười khẽ, "Không thể trả lời."

TrácViêm cũng không thèm để ý, tựa vào ghế sa lon phía sau,ý vị thâm trường quan sát y, "Ngoại trừ để cho cậuta cùng anh cùng một chỗ ngoài ra anh sẽ không có mụcđích khác?"

"Cũngkhông hề gì," Tống Triết chậm rãi vuốt ve mép lyrượu, ôn hoà nói, "Cùng với việc để cho em ấy ởnơi tôi không thấy phát điên mà chết, tôi tình nguyệnngay cả phát điên trước mặt tôi, chết ở trước mặttôi."

TrácViêm hơi chấn động một chút, nhìn y hồi lâu mới nói,"Nếu đúng thật như thế có một ngày như vậy anh làmthế nào bây giờ?"

TốngTriết tay cầm cái ly dừng lại, lắc đầu mà cười,"Tôi cũng không biết."

Conngươi Trác Viêm sâu thêm một phần, có lẽ đây là lầnđầu tiên người đàn ông này luôn luôn đối chuyện gìđều bày mưu nghĩ kế đụng phải nhân tốchưa chắc, mà nguyên do y không biết đó là y vốn khôngcách nào tưởng tượng loại tình huống đó xuất hiện,kết quả xấu nhất rất có thể chính là người đànông này cùng Tả Xuyên Trạch phát điên ... Thậm chí cùnghắn chết.

TốngTriết lại ngồi một hồi liền đứng dậy tạm biệt,ba ngày thoáng một cái đã qua, hôm nay buổi sáng TảXuyên Trạch đứng trước gương to bên trong phòng ngủ vôcùng xa hoa, nghiêng đầu nhìn một chút, hỏi Lang Trì bêncạnh, "Ừm, cậu xác định thứ này bình thường?"

Lang Trìkích động mạnh gật đầu, đáy lòng nhất thời lệ rơiđầy mặt, thầm nghĩ chủ nhân nhà anh rốt cục cũnggiống một người bình thường rồi.

TảXuyên Trạch lại nhìn áo T-shirt đơn giản cùng quầnthường, gật đầu nói, "Vậy cứ như vậy đi."

Lúc nàyVệ Tụng đẩy cửa tiến vào, nhìn người thay đổi ănmặc toàn thân đầu tiên là yên lặng trong một chớpmắt, mới nói, "Chủ nhân, ngài Tống tới."

TảXuyên Trạch ừ một tiếng, "Nói với anh ta tôi đâyliền đi ra ngoài."

Lang Trìvội vàng đem vật cầm trong tay mũ lưỡi trai và kính râmđưa tới, Tả Xuyên Trạch đội mũ, nhíu mày, "Tôi vìsao nhất định phải đeo kính râm?"

Lang Trìdưới đáy lòng thở dài thật lớn, thầm nghĩ cũng khôngthể nói cho cậu biết là vì cho cậu đem gương mặt đóche lại đi? Gã vẻ mặt thành thật nói, "Là vì phòngngừa ánh sáng kích thích, người bên ngoài đều mang nhưthế."

"A,vậy được rồi." Hắn nói đưa tay nhận lấy, cầm túimột bên đã chuẩn bị xong, xoay người đi ra. Tống Triếtthì ở bên ngoài chờ hắn, mặc một bộ áo sơ mi trắngcùng quần jean đơn giản, nhìn qua rất sạch sẽ thanh tú,thấy hắn đi ra cười nghênh đón, tự nhiên nắm tay hắnđi ra phía ngoài, lại cười nói, "Tôi nghĩ Lệ Giang [1]không tệ, trước tiên đi chỗ đó đi."

TảXuyên Trạch nhún vai, "Không sao cả."

Cho nênthủ hạ Phùng Ma chính là cứ như vậy nhìn chủ nhânthật lợi hại của bọn họ kia bị người dắt đi, mọingười trong đầu không hẹn mà cùng trong nháy mắt dânglên hai từ lớn, trong thế giới của họ sáng lên chóimắt —— bỏ trốn.

TốngHi hiện giờ đặc biệt mệt mỏi, đặc biệt muốn ngủ,mà đang lúc cậu gần ngủ thì điện thoại của cậu lạimột lần nữa vang lên, không quên đem cậu đánh thức,cậu nhất thời khóc không ra nước mắt, bởi vì tổchức yêu cầu cậu là không thể tắt máy, chỉ có thểnhận mệnh lần lượt bị đánh thức, sau đó ấn nútnghe, "Ông nội con van cầu ông, van cầu ông, ông đừnggọi nữa, anh hai của con thực sự đem thiết bị bật ởchỗ của con, con thật không có lừa ông a a a a!"

Tốngtư lệnh bên kia vừa muốn nói liền nghe một tiếng rốngrung trời, yên lặng một trong chớp mắt mặt không thayđổi cúp điện thoại.

Tràngcảnh này đã lặp lại rất nhiều lần rồi, Tống Hinhất thời bi phẫn bấm một dãy số, anh hai nhà cậungoại trừ số thường dùng bên ngoài còn có một sốthường xuyên dùng cùng cậu để liên lạc. Vì vậy cậugọi tới, đợi được bên kia nghe trong nháy mắt liềnrống qua, "Anh hai, em sai rồi thực sự sai rồi, em khôngnên tham lời làm việc cùng ông nội, anh tha cho em đi, thacho em đi, liền coi như em cho anh bớt tám phần trăm đượcđược không a a a a!"

"AHi," bên kia im lặng trong một chớp mắt truyền đếngiọng Tống tư lệnh, "Ta nghĩ tên hỗn tiểu tử kiachính là đại khái có thể đem thiết bị gọi đến chỗnày của ta."

"..." TốngHi nói, "A."

"Tađây thuận tiện hỏi một câu nữa, con mới vừa nói támphần là chuyện gì vậy?"

"..."

Mà LệGiang cách Bắc Kinh mấy nghìn km bên trong một khách sạn,một đường đi một chút dừng một chút hai người rốtcuộc tìm được chỗ ở.

"Mộtphòng."

"Haiphòng."

TốngTriết mỉm cười, dịu dàng lại nói thêm một lần, "Mộtphòng."

TảXuyên Trạch tháo kính mát xuống nhìn chằm chằm vào y,lười biếng hỏi, "Tôi dựa vào cái gì lúc ngủ cònmuốn hướng về phía gương mặt này của anh?"

"Bởivì tôi vui."

Haingười lại bắt đầu đối mặt, nhất thời tia lửavăng khắp nơi.

"Việckia ..." Nhân viên trước quầy nhỏ nhẹ duỗi móng vuốt,"Thưa ngài, chúng tôi cũng chỉ còn lại có một giankhách phòng."

"..."

"Ngoan,đừng làm rộn." Tống Triết mang theo nụ cười chiếnthắng lôi kéo tay hắn hướng bên trong đi đến, dángtươi cười khoé miệng nhìn qua rất thoải mái.

Tay giaonhau truyền xúc cảm ấm áp nhặn nhụi, ấm áp giống nhưcó thể xuyên thẳng đến đáy lòng.

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Dạ, tối hôm qua không có thêm,ngày hôm nay liền mới thêm sớm một chút, sau đó nếunhư không có gì ngoài ý muốn thì khoảng chín giờ tốilại thêm, lăn ing ~~~ nói tôi đây chương số lượng từviết so với bình thường hơn một nghìn hả có mộc hữu~~ gào khóc ngao ~~~

Khóc ...Chương sau đến bây giờ một chữ vẫn mộc hữu số ...Ta bay đi ...

——

[1] LệGiang (tiếng Trung Quốc: 丽江 Lìjiāng)là một đơn vị hành chính cấp địa khu của tỉnh VânNam, Trung Quốc, bao gồm cả khu vực thành thị lẫn nôngthôn, với tên đầy đủ là LệGiang thị tứcthành phố trực thuộc tỉnh Lệ Giang. [nguồn wiki ()]

———

BàThường càng nói càng ko hiểu và càng ngày càng dài =.=

Chươngsau mấy bợn ấy đi du lịch, rất phù hợp với không khítết :))))

Hổmnay tích luỹ đợi gần tới Tết mới quăng bom a, đợitiếp nha ~~~ :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro