42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngụ ngôn

Ánhnắng sáng sớm chậm rãi rải khắp nơi này, đèn lồngtrên đường Lào Cai còn không có chuyển đi, hiện giờxem ra vẫn như cũ có thể cảm nhận được náo nhiệttối hôm qua, một sân nhỏ ở góc đường bên trong phòngbếp, một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi đangcười nói cùng người thanh niên bên cạnh.

"Tôiđã nói rồi, thanh niên các người a đều rất đượccưng chiều, thế nhưng sống như thế nào có thể mộtlần làm cơm cũng không có chứ? Kỳ thực học làm cơmrất tốt, cậu xem như vậy liền rất được." Bà vừanói một bên chỉ đạo người bên cạnh.

Ngườithanh niên kia kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng còn có thểmỉm cười gật đầu đáp vài tiếng.

"Cứnhư vậy, một lát nữa đừng quên khuấy một chút,"người phụ nữ kia nói như vậy, "Nếu như cậu ta thíchăn ngọt cậu còn có thể ở trong cháo bỏ thêm chútđường." Bà là người thanh niên này thuê tới giúpviệc, mấy ngày nay nhìn hình thức hai người kia ở chungcũng đại khác hiểu quan hệ của bọn họ, bà đầu tiênlà quan sát một trận, nghĩ hai người con trai này đềurất tốt, thầm nghĩ bọn họ đoán chừng là gặp phảinhà phản đối mới ra ngoài, bởi vậy thường ngày đốivới bọn họ đều rất chăm sóc, chỉ là người thôngminh vừa nhìn cũng biết hai người kia ở nhà khẳng địnhđều quen thói chiều chuộng, bà còn đang phát sầu bọnhọ cái gì cũng không biết thì cuộc sống sau này sốngnhư thế nào, không nghĩ tới buổi sáng hôm nay bà đưacơm cho bọn họ giữa chừng một trong người thanh niênđó đột nhiên đi tới nói muốn cùng bà học làm cháo,nên mới có một màn này.

Thanhniên học làm cơm đương nhiên chính là Tống Triết,y bởi vì như vậy cũng không phải nhất thời cao hứnghoặc lập chí muốn học làm cơm các loại, nói cáchkhác y tới nơi này cũng không phải tự phát, màtrong trái đất này người có năng lực khiến cho y xuốngbếp cũng chỉ có Tả Xuyên Trạch thôi.

Thuốcmê tối hôm qua Tống Triết đều thả trong ly hai người,hơn nữa để ngừa tính chất của trà sẽ trung hoà mộtphần tác dụng y còn đặc biệt để nhiều một chút,chỉ là y không nghĩ tới Tả Xuyên Trạch đem ly hai ngườiđều uống, cũng không nghĩ tới Trác Viêm nghiên cứu rathuốc dùng nước trà thì không cách nào trung hoà, càngthêm không nghĩ tới chính là tác dụng thuốc đã vậycòn quá bá đạo.

Cho nênbuổi sáng Tả Xuyên Trạch sau khi tỉnh lại ý thức tuyrằng đã thanh tỉnh vừa vặn lại một chút hơi sức đềucũng làm không ra, nhưng rất đáng tiếc là người nàytỉnh lại trong nháy mắt lại không biết tình trạng thânthể của mình, mà là một lòng nghĩ muốn báo thù, muốnxoay người đè lên đi trả thù thật tốt, kết quả cóthể nghĩ, hắn lật phân nửa liền ngã trở lại, nhấtthời kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy thânthể giống như bị người huỷ đi một lần nữa lạimột lần, đau nhức không gì sánh được.

Trảiqua hắn làm ồn Tống Triết cũng tỉnh, hơn nữa y đốitình trạng người này trước mắt cảm thấy vô cùng hàilòng, tâm tình rất tốt đứng ở bên giường mỉm cườihỏi, "Ngày hôm nay muốn ăn cái gì, tôi kêu người giúpviệc đi làm."

TảXuyên Trạch bị ép ở trên giường nằm ngay đơ, nghe vậyhung tợn nói, "Ăn thịt trên người anh, tự mình cắtđi để cho người giúp việc làm một mâm thịt bầm bưngqua đây."

TốngTriết cười ở trên giường ngồi xuống, đưa tay nắmcằm của hắn, khi hắn còn chưa kịp nói ra lời khó nghegì thì cúi đầu liền hôn lên, đầu lưỡi vói vào điquấy rối một chút mới lui ra ngoài, hỏi, "Ăn cái gì?"

TảXuyên Trạch trừng y liếc mắt lại muốn mắng to, sau đólại bị người này môi lưỡi chặn trở lại, lòng vònglập đi lặp lại như vậy hắn cuối cùng liền nhậnmệnh ngậm miệng.

TốngTriết chậm rãi vuốt ve bờ môi của hắn, tiếp tục tốttính hỏi, "Ngoan, ăn cái gì?"

TảXuyên Trạch hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh, nheolại mắt nhìn y một lát, khoé miệng câu lên một tiacười ác liệt, hỏi, "Tống Triết anh vì người khácđã làm cơm chưa?"

"Emmuốn tôi nấu cơm cho em?" Tống Triết kinh ngạc nhìnhắn, lắc đầu nói, "Tôi đúng thật là chưa có thửqua."

"Đượclắm," Tả Xuyên Trạch nằm ở trên giường ra lệnh,"Tôi muốn uống cháo, đi nấu cháo cho tôi, nhớ kỹ,nhất định là anh tự mình nấu."

TốngTriết ăn ngay nói thật, "Thế nhưng tôi không biết, emnhật định phải uống?"

"Khôngbiết đi học," Tả Xuyên Trạch con ngươi yêu dã liếcmắt nhìn y, ác liệt nói, "Tống đại công tử anh khôngphải rất thông minh sao, chút chuyện nhỏ này không làmkhó được anh, này, một hồi người giúp việc tới phảiđi học cùng bà ấy, nhất định phải có thể uống đembưng qua cho tôi, không thì tôi đem toàn bộ úp lên đầuanh." Hắn nói xong đánh một hơi, cố sức mà trở mình,chỉ chừa cho y một tấm lưng, lười biếng phất tay, ýbảo y có thể lăn.

TốngTriết bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, vừa đi ra phíangoài vừa nghĩ rốt cuộc muốn thế nào mới có thể quacửa ải này, chờ đi tới cửa thì y dừng chân lại,quay đầu lại hỏi, "Trước đây có người nấu cơmcho em ăn sao? Đương nhiên tôi chỉ không phải là đầubếp."

TảXuyên Trạch vẫn là không quay đầu lại, lười biếngnói, "Không có."

TốngTriết cười nói, "Tôi đây phải đi làm cho em."

...

"Ai,đúng, khuấy một chút." Người giúp việc đứng bêncạnh làm hết phận sự chỉ dạy.

"Ừm,như vậy?" Tống Triết dùng cái muôi bắt đầu trộnđều nhanh, hỏi, "Lúc nào chín?"

Ngườigiúp việc nhìn một chút, cười nói, "Cái này mau thôi."

TốngTriết lần đầu tiên trong đời dưới sự chỉ đạo làmđược bát cháo, y bưng cháo nóng hổi mỉm cười lênlầu, Tả Xuyên Trạch ngủ được trong chốc lát lúc nàyvừa tỉnh lại, thấy thế nhướng mi nói, "Anh còn thậtcó thể làm được a."

TốngTriết đem cháo đặt lên bàn, cười nói, "Thực ra cũngrất dễ."

TảXuyên Trạch trên người không có bao nhiêu sức lực, TốngTriết liền đỡ hắn đi rửa mặt, đồ của hắn từlúc tối hôm qua đã bị Tống Triết lột sạch, cho nênlúc này có thể thấy rõ ràng vết hôn đáng sợ trênngười được Tống Triết ban tặng, từ trong ngực lanthẳng ra đến thắt lưng trượt xuống đến đùi trong.

"..." TảXuyên Trạch cứng lên một chút, không khỏi có chútnghiến răng nghiến lợi, "Tôi muốn mặc quần áo."

"Mặclàm gì," Tống Triết cười nói, "Mặc vào một hồicòn phải cởi, thêm phiền, ừm, em đây xấu hổ sao?"

"Anhlúc nào thì thấy qua tôi xấu hổ?" Con ngươi yêu mịcủa Tả Xuyên Trạch tràn đầy khó chịu, trên thực tếđổi lại bất cứ người nào đối diện với đầu sỏgây nên bị y bỏ thuốc cường thượng hắn cả đêmđứng ở trước mặt mình cũng sẽ không có sắc mặttốt, không có cầm dao đi qua chém cũng không tệ rồi,hắn ác liệt nói, "Vậy anh cút ra ngoài, bớt ở đâythị gian."

TốngTriết hoài nghi nhìn hắn, "Em xác định một mình emđi?"

"Xácđịnh."

"Vậyđược rồi," Tống Triết liền xoay người đi ra ngoài,còn không quên bỏ thêm một câu, "Giặt xong nói cho tôibiết, tôi đỡ em quay về giường."

Conngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch quét mắt nhìn y mộtcái, hừ lạnh nói, "Không cần, tự tôi có thể đi rangoài."

TốngTriết chỉ cười liền đi ra ngồi ở trên ghế mây ởphòng ngủ xem báo, hai mươi phút sau phòng tắm truyền tớimột giọng nói lười biếng mang theo một chút cắn răngcắn lợi, "Này, lăn tới đây đỡ tôi đi ra ngoài."

TốngTriết cười khẽ lắc đầu, buông báo đi vào phòng tắmđưa tay dìu hắn, thân thể Tả Xuyên Trạch như nhũn ralàm không ra sức lực gì, đoạn thời gian vừa rồi rửamặt sớm đã đến cực hạn, lúc này liền đem toàn bộtrọng lượng đều dựa vào trên người Tống Triết.

TốngTriết cúi đầu nhìn hắn, thấy cái trán người này nổilên một tầng mồ hôi mỏng, thầm nghĩ đến như vậyrồi có thể tỏ rõ cái gì, y có chút bất đắc dĩ thởdài một hơi, đem hắn ôm ngang đặt lên giường, sau đóđem cháo bưng đến trước mặt hắn, dịu dàng nói,"Nhiệt độ vừa vặn, là tôi đút em hay chính em uống?"

"Tựuống." Tả Xuyên Trạch nói đưa tay nhận lấy, hoàinghi nhìn một lát, cầm lấy cái muỗng thử dò xét uốngmột ngụm, chỉ cảm thấy giữa mùi thơm ngát mang theomột chút vị ngọt, mùi vị rất lạ, lại ngoài ý muốncũng không khó uống. Hắn tối hôm qua bị người này làmcho có chút túng dục quá độ, hiện giờ đương nhiênđói bụng, mà trước mắt thứ này có thể ăn được,hắn liền không khách khí từng muỗng từng muỗng uống.

TốngTriết mỉm cười nhìn thỉnh thoảng trên mặt y lộ ra vẻmặt hài lòng, đợi được hắn đem một chén cháo uốnghết mới hỏi, "Mùi vị như thế nào?"

"Miễncưỡng có thể uống," Tả Xuyên Trạch lau miệng đemkhăn tay ném ở một bên, con ngươi yêu dã quét mắt nhìny một cái, lơ đãng hỏi, "Tống Triết, anh có đúng haykhông còn có việc cần hướng tôi giải thích một chút?"

"Ừm,được rồi," Tống Triết gật đầu, ăn ngay nói thật,"Tôi quen biết một thầy điều chế thuốc rất lợihại, tôi để cho thủ hạ đem tư liệu sinh học của emlấy được từ nơi Hắc Yến gởi qua cho hắn."

TảXuyên Trạch tiếp tục nói, "Cho nên hắn liền chế đượcthuốc mê có tác dụng đối thân thể tôi."

TốngTriết mỉm cười gật đầu, Tả Xuyên Trạch liền "Hừ"một tiếng, chỉ huy nói, "Đem báo lấy tới tôi muốnxem."

TốngTriết liền đứng dậy đi qua đem báo cho hắn, Tả XuyênTrạch lại nói, "Tôi muốn ăn táo, đi rửa cho tôi."

TốngTriết liếc hắn một cái, tính tình tốt đi xuống lầurửa táo.

TảXuyên Trạch nằm ở trên giường sai khiến Tống Triếtmột lát, nghĩ hết giận không ít rồi mà mình cũng hơimệt chút, liền xoay người ngủ bù.

TốngTriết đứng ở cạnh giường nhìn hắn một chút, đem đồcủa mình cởi xoay người lên giường, kéo hắn qua dụivào trong lòng, cảm giác da thịt dính nhau khiến mắt xếchtrong trẻo nhưng lạnh lùng của y híp lại, nhìn qua rấtthích ý. Trên người Tả Xuyên Trạch không có bao nhiêusức lực phản kháng không được, chỉ có thể mặc chohành động, sau đó có chút khó chịu nhướng mi nhìn y,"Anh tới làm gì?"

TốngTriết xoa xoa đầu của hắn, cười nói, "Tôi ngày hômqua cực khổ một đêm sáng nay lại thức dậy nấu cháocho em, hiện giờ đương nhiên mệt mỏi."

Câu"khổ cực một đêm" kia khiến cho hơi thở nguy hiểmtrên người Tả Xuyên Trạch nặng thêm một phần, cònchưa nói chuyện chỉ thấy người này bỗng nhiên lạigần nắm cằm của hắn hôn lên môi một cái, dịu dàngnói, "Tôi có một đề nghị em có muốn hay không suynghĩ một chút?"

Conngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch nhìn thẳng y, "Anhlần trước lúc nói câu này chúng ta có trận du lịchhoang đường, lần này anh lại muốn nói cái gì?"

TốngTriết mỉm cười nhìn hắn, gằn từng chữ một, "Chúngta quen nhau đi."

TảXuyên Trạch ngẩn ra, theo bản năng hỏi, "Cái gì?"

"Nhưthế nào?" Tống Triết biết người này nghe rõ ràng,liền tiếp tục truy hỏi, "Nếu em không muốn cùng tôikết hôn, vậy trước tiên cùng tôi quen nhau đi, tôi nhớlại cómột từ là bồi dưỡng tình cảm, hơn nữa em nhìn quanhệ của chúng ta, đây là làm lần thứ mấy rồi?"

TảXuyên Trạch không nhịn được nói, "Đó là bởi vì anhvô sỉ."

TốngTriết cười nói, "Vậy được, lần này tính tôi vôsỉ, lần trước sao?"
Tả Xuyên Trạch suy nghĩ mộtlúc, Tống Triết nhân cơ hội lại trên môi hắn hôn mộtcái, hỏi, "Như thế nào?"

TảXuyên Trạch nhìn người trước mắt, thầm nghĩ thậtđúng là muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa nữa? Dây dưađến lúc hắn chết sao? "Tống Triết," hắn chầm chậmnói, "Anh nghe qua một câu ngụ ngôn chưa, trên đoá hoatươi tàn lụi, ong mật chỉ có thể mút vào được nướcđộc."

TốngTriết trong phút chốc nhớ tới đoá hoa hồng heo rũ trongvườn hoa, trong vườn hoa khắp nơi là hoa tươi nở rộ,mà đoá hoa hồng lại từ lâu xơ xác rồi. Người nàygiống như từ lúc mới bắt đầu sẽ không nghĩ tớimình có thể sống sót, Tống Triết dáng tươi cườikhông giảm, dịu dàng nói, "Đó là em chưa từng nghe quamột ngụ ngôn khác, là hoa hồng độc nhất vô nhị* [duynhât]."

TảXuyên Trạch vừa ngẩn ra, cố sự này Hắc Yến đã từngđối với hắn nói qua, trên tinh cầu xa xôi tiểu vươngtử trong coi đoá hoa hồng, một quan hệ vừa thân thiếtmà lại vừa độc lập lẫn nhau hơn hẳn một nghìn lầnquan hệ giống vậy. Quan hệ như vậy sẽ đem người từtrong giữa cảm giác cô độc không có thuốc chữa cứura, là một loại cứu chuộc sinh mệnh rất quang trọng.Nếu như chưa từng thử nghiệm qua, thì không cách nàobiết được loại quan hệ đẹp đẽ này. Loại quan hệnày là Hắc Yến đã từng mong muốn, chỉ là còn chưathực hiện đã bị bọn họ ra tay chôn vùi.

TốngTriết thấy hắn không đáp liền đưa hắn vùi vào tronglòng, nói câu "Cứ quyết định như vậy" liền nhắmmắt ngủ, Tả Xuyên Trạch ngẩng đầu nhìn y, người nàylúc đang ngủ khoé miệng vẫn như cũ lộ vẻ cười thoảimái, ôn nhã như trước, khuôn mặt thanh tú nhìn qua cũngsẽ không khiến người ta cảm thấy đáng ghét, Tả XuyênTrạch suy nghĩ một chút, quen nhau đối với hắn cũng sẽkhông tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng luôn nghĩ chỗ nàođó kỳ lạ, hắn suy nghĩ một lát sau đó chỉ có thểrút ra kết luận cuối cùng quen nhau rồi không thể đisăn người đẹp, liền "Hừ" một tiếng quay đầungủ.

TốngTriết khoé miệng cười không khỏi câu sâu lên mộtchút, rốt cục ngủ thật say.

TảXuyên Trạch nghĩ rất đúng, thời điểm sau đó cùng lúctrước không gì khác nhau, vẫn sinh hoạt như cũ như vậymà qua, hôm nay Tống Triết nhận được hai cú điệnthoại, thứ nhất là Cổ Tử Hạm điện tới, cô cườinói muốn đi giúp y thoát ly khổ hải.

TốngTriết hiểu rõ nói, "Oh, em yêu a."

"Đúngvậy," Cố Tử Hạm hào phòng thừa nhận, cười nói,"Em bây giờ đang cùng anh ta một chỗ, ước gì vĩnhviễn không quay về, em nếu như chờ anh giải quyết phỏngchừng phải chờ tới bao giờ, cho nên em chuẩn bị mộtlát đi tìm ông nội Tống."

"A,"Tống Triết cười nói, "Diễn giống một chút, em khóccàng lợi hại ông nội tôi càng mềm lòng."

Cổ TửHạm một trận cười khẽ, "Cái này không cần anh dạy,được rồi, em chính là để cho anh biết chờ qua ngàyhôm nay anh tuỳ thời đều có thể đi trở về."

"Được,tôi đã biết." Tống Triết cười cúp điện thoại, vừamuốn đưa điện thoại thu hồi thì tiếng chuông lạivang lên, y nhìn một chút thông báo hiển thị, thấy làbác sĩ thiên tài của y, liền ấn nút nghe, "Thế nào,lại có tin tức gì?"

"Tintức là có, nhưng mà đối với anh mà nói đoán chừngkhông tính là tốt."

Mắtxếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết híp mộtcái, "Có ý gì?"

"Anhbiết Hắc Yến sắp tới sẽ đối một người ra tay đi?"Người kia nói, "Nhưng là bây giờ cách thứ đó trong cơthể người kia phát tác lại còn một năm, ông ta thựcra không cần sớm ra tay như vậy, trừ phi ông ta có lý dokhông ra tay không được."

TốngTriết hơi chấn động một chút, "Cậu muốn nóiHắc Yến sỡ dĩ ra tay sớm như vậy là ..."

"Ừ,"người kia biết y đã sáng tỏ liền rất nhanh nói tiếp,gằn từng chữ một, "Tả Xuyên Trạch thời gian tỉnhtáo chỉ còn lại không tới nửa năm, mà tính đúng thờiđiểm hiện giờ cậu ta đã xuất hiện dấu hiện khôngbị khống chế, sau đó trong nửa năm sau này cậu ta lạiphát tác càng ngày càng lợi hại, nửa năm sau sẽ mấtđi ý thức, lúc đó thuốc trong cơ thể cậu ta càng đểlâu càng nhiều, lại trải qua hơn nửa năm cuối cùnghoàn toàn bị thuốc khống chế, tôi không biết Hắc Yếngiờ tìm người kia làm gì, nhưng mà tôi đoán khẳng địnhcùng Tả Xuyên Trạch có liên quan."

TốngTriết nắm điện thoại chặt thêm một phần, hắn làhoa hồng xơ xác duy nhất rồi.

"Ừ,tôi đã biết," y nói, "Có tin tức gì tuỳ thời liênhệ tôi."

"Được."

TốngTriết cúp điện thoại, gọi qua một số, bên kia giọngnói Trác Viêm chậm rãi vang lên, đi thẳng vào vấn đề,"Nếu như anh là tới hỏi tôi phân tích thuốc như thếnào tôi chỉ có thể nói cho anh biết còn chưa có đầumối, bên trong có một thành phần tôi đến nay còn khôngbiết là cái gì, hơn nữa tôi nghĩ thứ đó là nguyênnhân chính phát ra tác dụng, nói chung rất phiền phức,ai, Hắc Yến không hỗ là người được xưng là thiêntài y học.

TốngTriết nói, "Nhanh nhất phải bao lâu?"

"Khómà nói," Trác Viêm trầm ngâm chỉ chốc lát, nói, "Riêngphân tích thành phần là sẽ phí một phen công phu huốngchi còn muốn nghiên cứu ra thuốc thử, thế nào cũng phảicần nửa năm trở lên."

TốngTriết suy nghĩ một chút, nói, "Nếu như bây giờ đemnguyên nhân chính kia bỏ qua, trước đem những thành phầnkhác trung hoà thì sao?"

TrácViêm suy nghĩ một chút, "Cũng có thể, như vậy đoánchừng có thể đem thuốc kéo dài một đoạn thời gian,nhưng mà tác dụng ảnh hưởng cũng không rõ ràng, cậuta vẫn sẽ rất nóng nảy, tốt nhất chính là lúc trăngtròn đem thuốc thử làm chậm gia tăng thêm thuốc mê hoặcchất gây nghiện, phòng ngừa cục diện phát sinh khôngkhông chế được."

"Vậyđược, cậu bây giờ bắt đầu nghiên cứu, trăng tròntrước cho tôi," Tống Triết nói đến đây dừng mộtchút, nghĩ đến lần trước nửa đêm tới thì thuốc mêtrong cơ thể Tả Xuyên Trạch bị tách ra rồi, quyết đoánnói, "Đem thuốc thử làm chậm cho thêm vào trong chấtgây nghiện, sau đó đem qua cho tôi."

"Đượcrồi, vận khí của anh tương đối tốt, tôi gần đây bịvợ đánh văng ra ngoài vừa lúc rất rảnh rỗi, em họnhà anh thực sự là quá khó giải quyết," Trác Viêmthan thở, "Được rồi, cứ như vậy đi, tôi nhanh chóngcho anh câu trả lời."

TốngTriết thu hồi điện thoại, đứng ở trên ban công nhìnxuống dưới, Tả Xuyên Trạch mới vừa từ bên ngoài trởvề, vừa lúc đi tới trong sân, ánh dương quang không chútkiêng kỵ đánh vào trên người của hắn, từ nơi nàynhìn sang chợt làm cho cả người hắn đều có cảm giácphát sáng, hắn cảm nhận được ánh mắt của y liềnngẩng đầu, nhướng rồi nhướng đôi mi xa hoa, "Cóviệc?"

TốngTriết mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói, "Có muốnchúng ta quay về hay không?"

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Tôi muốn nói sinh hoạt ngọtngào của bọn họ kết thúc nhanh ... Bay đi ...

———

Sắptới những ngày xa cách a a a a ~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro