43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyết định

Quầnchúng Phùng Ma nhận được điện thoại của đương gianói là ngày hôm nay trở về, Lang Trì sáng sớm liền đứngở cổng lớn tổng bộ nhìn xung quang, nhiệt liệt trôngđợi chủ nhân bỏ trốn hơn hai tháng của bọn họ trởvề. Buổi sáng đường núi vì ánh dương quang vẩy mộttầng ánh sáng vàng rực rỡ Lang Trì nhìn chằm chằm vàophương xa, chỉ thấy cách đó không xa xuất hiện mộtchấm đen nhỏ, sau đó càng ngày càng gần, anh không khỏidụi dụi con mắt, mắt nhìn chăm chú một lát liền khôngthể tin được bắt đầu nhu mắt, lặp lại ba lần nhưvậy lúc này rốt cục kéo kéo ống tay áo Vệ Tụng bêncạnh, nói, "Đội trưởng, anh để cho tôi đánh anh mộtquyền đi, anh xem có đau hay không, nếu như là đau nóilên đây không phải là mơ."

VệTụng bình tĩnh nhìn nơi xa, nói, "Cậu không nhìn lầm,đúng là một chiếc xe taxi."

Lang Trìnuốt nuốt nước miếng, thầm nghĩ nếu như người phíatrên đang ngồi thật là chủ nhân nhà anh đây nên kinhhãi bao nhiêu! Phùng Ma Tả Xuyên Trạch có một ngày cũngsẽ ngồi xe taxi?! Mở trò đùa quốc tế cái gì?! Anh muốnhỏi tài xế taxi đoạn đường này không có bị chủnhân nhà anh điện giật choáng váng sao? Không có gặp trởngại đụng cây đụng cột điện đụng thùng rác vânvân tất cả mọi thứ có thể đụng sao?!

Lang Trìmắt thấy chiếc xe kia ở trước mặt mình dừng lại,sau đó chủ nhân nhà anh biến mất hơn hai tháng chậm rãitừ bên trong đi ra, sau đó làm một việc khác khiến bọnhọ khiếp sợ, chủ nhân nhà anh cư nhiên tự mình bỏtiền trả tiền xe, đây là ngạc nhiên cỡ nào! Phảibiết rằng Tả Xuyên Trạch trước đây căn bản cũngkhông mang tiền, thậm chí ngay cả lần du lịch này hắncũng không mang tiền! Tiền hắn ở đâu ra?!

Tái xềnhìn người trước mắt muốn quay đầu đi vào, vội vàngkêu lên, "Ai ai, chàng trai chờ một chút, còn chưa thốitiền đâu!"

TảXuyên Trạch kỳ quái quay đầu lại, "Hửm? Nhưng tôinhớ kỹ tôi trả tiền không nhiều không ít a."

"Khôngphải không phải," tài xế vội vã xua tay, "Cậu nhớlộn, cậu cho nhiều rồi, này, đây là tiền lẻ."

TảXuyên Trạch ồ một tiếng xoay người lại, nhận tiềnlại đi trở về, mới vừa đi mấy bước lại bị gọilại, "Ai ai, lại nhiều rồi, quay lại quay lại."

Lang Trìnhịn không được đầu nổi lên hắc tuyến, thầm nghĩbiện pháp của ông còn có thể tiếp tục lặp lại nữasao?!

TảXuyên Trạch nghe lời liền đi trở lại, như vậy lậplại vài lần, Tả Xuyên Trạch nói, "Tôi nhớ lại thìcho nhiều tiền như vậy, xe của ông là miễn phí sao?"

Tài xếtiếp tục xua tay, "Không đúng, cậu còn là cho nhiềuhơn," tiếp tục từ trong bao lấy ra một xấp tiền mặt,"Này, đây là tiền lẻ của cậu."

TảXuyên Trạch hiểu rõ thu toàn bộ, một lát sau nói, "Vícủa ông đã trống không, hiện giờ không có tiền lẻthối cho tôi nữa đi?"

"..." Tàixế ho khan một tiếng, "Thực ra tôi lại nhớ lộn, cậucần phải cho tôi tiền xe, ừm, cậu cho thiếu."

TảXuyên Trạch gật đầu, hướng Lang Trì sau lưng ngoắcngoắc ngón tay, người sau thấy thế ngầm hiểu từ tronglòng lấy ra một khẩu súng cung kính bỏ vào trong tay củahắn, Tả Xuyên Trạch lắc súng trong tay, cười nói, "Vậyông nhưng thật ra nói một chút tôi hẳn là cho ông baonhiêu tiền?"

"..." Tàixế nói, "Thực ra tôi nhớ lộn, tiền của cậu khôngnhiều không ít, được rồi, không chuyện gì tôi đâyliền đi, đi ..." Ông ta nói xong đánh tay lái mạnh quayđầu liền chạy như điên.

TảXuyên Trạch đem một xấp tiền mặt trong tay đưa cho LangTrì, nói câu "Thu" sau đó liền đi vào.

Lang Trìnhìn tiền mặt trong tay, khoé miệng co quắp, tiền trongkhoảng thời gian này của chủ nhân nhà anh đều là tớinhư thế sao?!

VệTụng đi theo phía sau Tả Xuyên Trạch, mắt bĩnh tình chậmrãi quan sát hắn, ông phát hiện trên người người nàyhơi thở tà ác ít đi một phần, sinh ra một chút mùi vịsạch sẽ, làm cho không khống chế được muốn thân cận,tròng mắt của ông sâu thêm chút, loại sửa đổi nàyđơn giản là ông trước đây không dám tưởng tượng,thoạt nhìn việc này phải liên quan cùng người đàn ôngkia. Lang Trì lặng lẽ thu hồi tiền cũng bước nhanh theosau, tiếp đó cũng phát hiện thay đổi trên người chủnhân nhà anh, thầm nghĩ hôm nay muốn mưa đỏ hạ xuốngphải không?

Nhưngmà ý nghĩ này anh cũng không có duy trì bao lâu, bởi vìTả Xuyên Trạch liền đổi trở về bộ đồ chói mắtđó, áo dài đỏ như máu khoác ở trên người, hơi thởtà ác nhất thời tăng vọt. Lang Trì không khỏi dướiđáy lòng cảm khái, chủ nhân yêu nghiệt bọn họ rốtcục đã quay về.

So vớiPhùng Ma bình thản, đại trạch Tống gia ở Bắc Kinh hiệngiờ đang đứng ở sát biên giới bùng nổ, Tống Triếtđứng ở trong thư phòng của ông nội y, đồ còn chưakịp thay, khi y vừa mới nói xong sau đó thư phòng liềnlần nữa lâm vào một mảnh im lặng, Tống tư lệnh nhưthú bị nhốt vậy ở bên trong phòng vòng vo hai vòng, sauđó dừng lại nhìn y, tức giận đến ngón tay run, "Con..." Ông chỉ nói một chữ này liền không nói đượcnữa, giơ tay lên liền đánh.

Tốngtư lệnh là xuất thân quân nhân, lần này lại dùng mườiphần sức lực, chỉ nghe "Chát" một tiếng thanh thuý,Tống Triết đầu mạnh nghiêng qua một bên, mặt trắngnõn của y trong nháy mắt đỏ lên, dấu ngón tay có thểthấy rõ ràng.

Đây làTống tư lệnh lần đầu tiên ra tay đánh cháu trai luônluôn được thương yêu, có thể thấy được thật sựlà tức giận cực kỳ. "Tống Triết, con đúng thậtchính là càn quấy!" Sắn mặt ông đủ nghiêm túc, tứcgiận đến cả người đều đang phát run, ông cả đờinày đoán chừng cũng không có tức giận như vậy qua,"Con nhất định là đầu óc mê muội! Con biết con mớivừa rồi nói cái gì không?! Hả?! Dáng vẻ thông minhthường ngày của con đi đâu rồi?! Đạo lý đơn giảnnhư vậy còn không nghĩ ra?! Con đây là đang muốn chết!"

TốngTriết đưa tay lau vết máu ở mép, dửng dưng quay đầu,vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào mắt ông, "Ông nội."

"Khôngcó khả năng!" Tống tư lệnh lạnh lùng nói, "Con nghĩcũng đừng nghĩ! Ta không có khả năng đáp ứng con! Concút trở về cho ta thanh tỉnh đầu óc một chút rồi tớitìm ta nữa! Tử Hạm hai ngày trước tới tìm ta, ta cũngkhông ép con phải kết hôn rồi, nhưng con cũng không thểcàn quấy như thế cho ta!"

TốngTriết ôn hoà nói, "Ông nội, con từ nhỏ đến lớnkhông có xin người qua cái gì, cũng chỉ có lúc này đây,con quyết tâm đã định, huống chi con cũng không có khảnăng làm chuyện không có nắm chắc, ông nội, đây làcon lần đầu tiên thích người nào đó."

Tốngtư lệnh giương mắt nhìn y, thân thể vẫn như cũ đứngthẳng tắp, mặt y nghiêm túc mang theo một chút ý tứngoan lệ* [ngoan: kiên quyết, nghiêm túc], trong ngày thườngkhông có bao nhiêu người ánh mắt có thể như vậycùng ông thản nhiên nhìn một chỗ, nhưng Tống Triết lạikhông thèm quan tâm cùng ông đối diện, trong ánh mắttrong trẻo nhưng lạnh lùng là quyết tâm tuyệt đốikhông thay đổi.

Ngườicháu này tính tình ông lại hết sức rõ ràng, Tống tưlệnh gấp đến độ lại vòng vo hai vòng, lần thứ haidừng lại thì cơ thể luôn luôn khoẻ mạnh lại hiện ravẻ uể oải.

TốngTriết nói, "Ông nội, ông hẳn là thử tin tưởng con."

"Tincái rắm!" Tống tư lệnh không chút nghĩ ngợi liền lớntiếng rống trở về, "Nếu như đổi lại những lúckhác ta tuyệt đối tin con, nhưng đây là cái gì?! Ta trừphi ngốc mới tin con!"

TốngTriết vẫn như cũ cố chấp đứng tại chỗ, thật lâukhông nói gì.

Tốngtư lệnh cũng trầm mặc theo, sau một lúc lâu mới thởdài nặng nề một tiếng, một tiếng thở dài vô lựcnày nhất thời lại cho ông thêm một phần già nua, ôngkhoát khoát tay, "Đi ra ngoài đi, nếu như con chết ởbên ngoài thì giết nó sau đó đem các người chôn cùngmột chỗ, lúc đó thân làm ông nội đây tặng quà cuốicùng cho con."

TốngTriết khoé miệng câu lên nụ cười thoải mái như trước,nói, "Cảm ơn ông nội." Sau đó quay đầu lại, xoayngười đi ra ngoài.

Tốngtư lệnh ở thư phòng trầm mặc một lúc lâu, vẫn khôngnhúc nhích, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, toànhà cũ ở đây lộ ra u ám khác thường, khiến cho bónglưng của ông cũng theo đó nổi lên một tầng thi vị giànua, người Tống gia bọn họ mấy đời tính cách đềukhông khác biệt, chuyện hạ quyết tâm là thế nào cũngkhông thay đổi được, cho dù biết phía trước mặt đốimặt chính là con đường chết cũng không chút do dự đivề phía trước, đến không dễ dàng ba cháu trai bên mìnhtính cách cuối cùng có chút thay đổi, tính cách của bangười kém cách xa vạn dặm, chí hướng cũng đều khácnhau, nhưng mà hết lần này tới lần khác ở điểm nàyđặc biệt nhất trí, ông thật không biết là nên caohứng hay là nên tức giận.

TốngTriết ra thư phòng trực tiếp xuống lầu, thủ hạ củay liền ở phòng khách chờ y, thấy trên mặt y sưng đỏlập tức giật mình, vội vàng nghênh đón, "Đại thiếugia, ngài ..."

TốngTriết xua tay, "Không có việc gì, quay về đảo nhỏ gầnthành phố S."

"Vâng."

Hai kẻdạo chơi đều từng người trở lại nơi của mình xửlý một đống công việc tích tụ, hôm nay vậy mànhất trí xuất hiện ở Dạ Mị, bọn họ gặp nhau ởchỗ này.

Haitháng này trong giới rất yên bình, nhưng dưới yên bìnhnày lại có thật nhiều đường bát quái nhỏ, bởi vìvị yêu nghiệt phách lối biến thái kia lại biến mất,hơn nữa liên tiếp hai tháng đều không có tin tức, nàyrất không bình thường, cũng rất dễ dàng làm người tasuy nghĩ vẩn vơ rồi, trong giới vốn là bí mật khó giữnếu nhiều người biết, hơn nữa tin đồn truyền báluôn luôn rất nhanh, cho nên trong khoảng thời gian nàyxuất hiện bên trong nói lung tung, nói bệnh nặng, nói ámsát, nói yêu chết vân vân một loạt lời đồn có thểnói liên tiếp xuấn hiện, tất cả mọi người đang suyđoán vị đương gia Phùng Ma lợi hại có đúng hay khôngđã sớm từ thế giới này biến mất, từ nơi võ đàinày chào cảm ơn* [谢幕:diễn viên ra sân khấu chào cảm ơn khác giả]. Chỉ lànhiều cách nói loạn xạ, không ai có chứng cứ xác thực.

Dướisự so sánh nhưng thật ra không có bao nhiêu người điquan tâm Tống Triết, bởi vì khi y xuất môn đến giờTống Triết người này bình thường vốn là rất khiêmtốn, mọi người đối với y xuất quỷ nhập thần đềuđã thành thói quen, biến mất bao lâu cũng sẽ khôngkhiến cho trong giới chú ý.

Ông chủDạ Mị Hiên Viên Ngạo gần đây cũng đang suy tư chuyệnnày, chỉ là phương hướng suy nghĩ cùng bọn chúng khácnhau mà thôi, dù sao anh cùng Tống Triết là bạn tốt,cũng biết người kia ưa thích đặc biệt, cho nên anh nghĩlà Tả Xuyên Trạch chẳng lẽ bị Tống Triết bí mậtgiam lại rồi sao? Anh nghĩ chuyện này có khả năng vôcùng lớn, dù sao bất kể từ phương diện nào đến phântích Tống Triết tuyệt đối là một kẻ càng âm hiểm,càng biến thái.

Bởivậy đang ngồi bên trong bao phòng ở Dạ Mị, nghe ngườinày nói đến khoảng thời gian này bọn họ nhưng thậtra là đi du lịch, Hiên Viên Ngạo trong nháy mắt ngơ ngẩn,sau đó mới không thể tin mở miệng nói, "Các cậu đâylà ... Hưởng tuần trăng mật?"

"Cậumuốn nghĩ như vậy tôi cũng không phản đối." TốngTriết cười ngồi ở một bên, đưa tay cầm chén rượulên nhàn nhạt uống một ngụm rượu.

HiênViên Ngạo hoài nghi nhìn y, một lát mới nói, "Tôi vẫncảm thấy cậu nói đem cậu ta giam lại rồi dường nhưtôi có thể tiếp thu hơn, thật đó." Hai kẻ biến tháinày đi du lịch?! Ngẫm lại đều cảm thấy ớn lạnh!Bọn họ đây không phải là đi du lịch, thuần tuý chínhlà đi gieo hoạ cho người!

"Tôicũng muốn giam giữ, nhưng không phải bây giờ," TốngTriết cười nói, "Đương nhiên, nếu như nói tôi còncó cơ hội."

HiênViên Ngạo nhất thời nhướng mi, Tống Triết là mộtngười rất ít để cho mình phạm sai lầm, y đối chuyệngì đều kiểm soát trong tay, tuyệt đối không phải ngườisẽ nói loại lời nói không xác định này, bởi vậy anhnghe được câu này phản ứng đầu tiên chính là ngườinày không biết lại làm quyết định quang trọng gì, "Cậumuốn đi làm thứ gì?"

Mắtxếch của Tống Triết trong trẻo nhưng lạnh lùng híp mộtcái, khoé miệng ý cười còn là mảy may không giảm, chỉnói, "Không có gì."

HiênViên Ngạo liền nhún vai không hỏi, anh thấy người nàymột khi làm quyết định là sẽ không dễ dàng sửa đổi,liền thay đổi trọng tâm câu chuyện, "Vậy cậu ngàyhôm nay tới nơi này làm gì?"

"Chờngười." Tống Triết cười nói, vừa dứt lời thủ hạliền khom lưng nói, "Đại thiếu gia, điện thoại."

TốngTriết ừ một tiếng, nhìn hiện thị thông báo, nói, "Cậunhận, sau đó đi ra ngoài lấy thứ đó."

Thủ hạnói "Vâng" xoay người đi ra ngoài, Hiên Viên Ngạo lúcnày ở một bên cũng nhận một cú điện thoại, chỉ "Ừ"một tiếng rồi liền chấp dứt, quay đầu nói, "Cácngười là không phải hẹn xong rồi?"

TốngTriết cười nói, "Nói như vậy em ấy đến rồi a."

"Đúngvậy," Hiên Viên Ngạo lắc điện thoại, "Hiện đanghướng nơi thij trường ở tầng ngầm đi."

TốngTriết nhàn nhạt uống một ngụm rượu, không nói gì,nhưng thật ra Hiên Viên Ngạo kinh ngạc nhướng mi lên,"Cậu không dự định đi tìm cậu ta sao?"

TốngTriết vẫn là cái gì cũng không nói, lúc này thủ hạcủa y đẩy cửa tiến đến, đem một chiếc đồng hồđeo tay đưa tới, y tiếp nhận đeo vào, vậy mới đứngdậy nói, "Tôi đi."

HiênViên Ngạo quan sát đồng hồ đeo tay kia một chút, chỉcảm thấy không chỗ nào đặc biệt, cũng không biếtngười có dụng ý gì, nhưng lòng hiếu kỳ của anh cũngkhông nặng, liền nhún vai nói, "Tôi cũng biết cậu sẽkhông không đi qua."

TốngTriết lại cười cười, xoay người đi ra ngoài.

TảXuyên Trạch lúc này đang an vị trong bao phòng nơi thịtrường, đoạn đường hắn đi tới mọi người đềuthấy được hắn, đồn đại trước liền tự sụp đổ,lòng mọi người đồng thời hiện lên một ý niệm trongđầu, đó chính là hơn hai tháng hắc đạo yên bình rốtcục lại muốn tinh phong huyết vũ rồi.

Lang Trìcung kính đứng ở phía sau hắn, lúc này nhận điệnthoại, khom lưng nói, "Chủ nhân, người bên ngoài nóingài Tống tới."

TảXuyên Trạch nhướng mi, nghiền ngẫm chuyển ly rượu,cười nói, "Để cho anh ta vào."

"Vâng."

Cửabao phòng chậm rãi bị đẩy ra, Tống Triết từ từ tiếnđến, đi tới ở trên ghế sa lon ngồi xuống, tự nhiênnâng cằm hắn lên ở trên môi hôn một chút, dịu dàngnói, "Có nhớ tôi không?"

TảXuyên Trạch con ngươi yêu mị nhìn y, lười biếng nói,"Tôi tại sao phải nhớ anh?"

TốngTriết cười nói, "Tôi nói như thế nào hiện giờ cũnglà bạn trai của em đi?"

TảXuyên Trạch bất vi sở động, "Việc này trong mắt củatôi đó cũng không coi là gì."

TốngTriết đã sớm biết loại thái độ của người này đốivới chuyện này, cũng không thèm để ý, chỉ nói, "Đượcrồi, thật ra tôi rất nhớ em."

"Hửm?"Tả Xuyên Trạch để ly rượu xuống, nắm lấy cằm y, mờám hỏi, "Vậy anh có bao nhiêu nhớ tôi?"

"Rấtnhớ."

"Oh,cho nên anh cố ý chọn hôm nay hẹn tôi đi ra?" Tả XuyênTrạch nhướng mi hỏi.

Bọn họxác định quen nhau sau đó mấy ngày lại quay về, mộtđường đi một chút dừng một chút, trở lại nơi ởlại bắt đầu xử lý công việc, đến bây giờ vừa vặnvừa một tháng, hôm nay là trăng tròn.

"TốngTriết, anh chẳng lẽ lại muốn chuẩn bị bỏ thuốc chotôi sao?" Tả Xuyên Trạch hoài nghi nhìn y, trong con ngươibởi vì liên quan đến trăng tròn hơi thơ yêu mị rấtnặng.

TốngTriết cười nói, "Em sẽ để cho tôi lại đạt đượcmột lần nữa?"

"Sẽkhông," Tả Xuyên Trạch vẫn như cũ nắm lấy cằm y,hiện giờ lấn người về phía trước, thấp giọng nguyhiểm nói, "Cho nên nói anh ngày hôm nay khẳng định trốnkhông thoát lòng bàn tay của tôi."

"Đúngvậy, cho nên tôi ngày hôm nay không giãy giụa," mắtxếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết nhìnhắn, lại cười nói, "Nhưng mà tôi vẫn tương đốithích phòng ngủ xa hoa của em, hiện giờ thời gian cònsớm, em nếu như thật muốn làm chúng ta liền đi nơi đó,ở địa bàn của em làm thì em càng yên tâm."

"Nhưthế," Tả Xuyên Trạch trong mắt còn mang theo một chúthoài nghi, "Nếu như vậy anh ngay từ đầu phải đi PhùngMa tìm tôi không được sao, tại sao muốn cố ý bảo tôitới nơi này?"

"Tôichỉ là muốn nhìn em một chút sẽ tới hay không," TốngTriết cười nói, "Sự thực chứng minh tôi dưới đáylòng vẫn có phân lượng* [trọng lượng]."

TảXuyên Trạch xía một tiếng, lười biếng đứng lên, chậmrãi nói, "Đi thôi Tống đại công tử, tôi cũng muốnnhìn anh ngày hôm nay còn có biện pháp nào thoát thân."

TốngTriết liền đi theo hắn đi ra phía ngoài, đi ngang qua góchàng lang thì đối diện có người bởi vì đi quá nhanhmắt thấy sẽ đụng vào, hôm nay là trăng tròn, Tả XuyênTrạch vốn dễ nóng nảy, đối bên ngoài cũng tương đốimẫn cảm, hiện giờ thấy có người hướng về phíamình liền không chút suy nghĩ nhấc chân liền đạp tới,người nọ "Áu" một tiếng bị hắn đá lui ba bước,gã cũng là lăn lộn trong giới, cũng không bị người đốiđãi như vậy bao giờ, theo bản năng mắng câu "F*ck"vung lên nắm tay liền vội chạy tới.

TảXuyên Trạch trong con ngươi ánh sáng lạnh loé lên, đưatay nắm, bỗng nhiên dùng sức, bên tai chỉ nghe một tiếngrắc rắc thanh thuý, tay của người kia đầu khớp xươngcánh tay bị hắn trong nháy mắt kéo gãy, chỉ còn lại códa thịt còn dính lại, người nọ ôm cánh tay kêu lênthảm thiết, lúc này thấy rõ người tới là Tả XuyênTrạch, trong nháy mắt đều là ánh sáng kinh khủng sợhãi, mồ hôi lạnh trong nháy mắt liền chảy xuống.

TảXuyên Trạch là tên biến thái, hắn là yêu quái thíchmáu, hỉ nộ vô thường, là một người điên không hơnkhông kém.

Thứánh mắt này Tả Xuyên Trạch thấy nhiều rồi, hắnthượng vị đến nay thứ ánh mắt này vẫn cùng hắn,hắn vốn là tên biến thái, không có gì có thể lưu tâm,lúc này mắt lạnh nhìn gã một cái cái gì cũng không nóitrực tiếp đi qua.

Ngườinọ khi thấy hắn đi qua thì theo bản năng rúc về phíasau hoà thành một thể, giống như rất sợ người nàylàm tiếp chuyện gì, gã thật sự là không nghĩ ra vì saokhoảng cách mới vừa rồi bọn họ còn kém nhiều nhưvậy thế nào liền bỗng nhiên chọc giận người chứ?

TốngTriết nhìn gã một cái cũng theo đi về phía trước, cólẽ chỉ có y có thể hiểu rõ hành động vừa rồi củangười này chỉ là bởi vì liên quan đến thuốc không bịkhông chế mà thôi, loại chuyện này mấy năm nay phỏngchừng đã phát sinh qua rất nhiều lần rồi, sự kiệnmáu tanh cũng phát sinh qua rất nhiều lần, cho nên y ngheđồn mới có thể trở nên như vậy, hắn lúc mới bắtđầu nhất định từng ngạc nhiên qua, nhưng bây giờ hắntrong mắt đen như mực không có gì cả, Tống Triết nhìnbóng lưng của hắn, đột nhiên cảm giác được nếu nhưnói người này có thể phát điên, với hắn mà nói cólẽ là ... Một chuyện hạnh phúc.

Thếnhưng như vậy Tả Xuyên Trạch lại không phải Tả XuyênTrạch của y rồi. Tống Triết nhìn bóng lưng cao ngấtkiên định phía trước. Khoé miêng câu lên một nụ cườithoải mái, đi tới bên cạnh hắn kéo tay hắn cùng hắnmười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi vào thang máy.

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Tôi nói ngày mai việc tương đốinhiều, tôi tận lực thêm, không bao lâu đang lúc phỏngchừng sẽ trễ chút.

———

Chươngsau tiếp tục H ~~~~

Hẹnchương sau qua Tết nhá :3 Mọi người ăn Tết vui vẻ vàmị vẫn lặn tiếp đây :))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro