44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng

Đạitrạch Phùng Ma ở dưới ánh trăng nhàn nhạt tản ra mộttầng sắc thái mê người, Tống Triết hạ phi cơ trựcthăng, nhìn đại trạch cổ xưa yên tĩnh trang nhã này,mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi nổi lênmột tầng sáng thưởng thức. Tả Xuyên Trạch thì đứngở bên cạnh, trên người bởi vì tác dụng thuốc tánphát hơi thở rất lạnh, nhưng dưới lãnh khí lại thêmmột chút yêu mị, rất mê người. Tống Triết khoé miệngcâu lên một nụ cười thoải mái, chậm rãi đi về phíatrước, bây giờ cách nửa đêm còn ba tiếng, bọn họ córất nhiều thời gian từ từ tiêu hao.

Haingười vào hành lang bằng gỗ, bốn phía rất an tĩnh,chuông cổ chân Tả Xuyên Trạch thì vô cùng rõ ràng, âmthanh thanh thuý giống như vẫn có thể đi phe phẩy đếnđáy lòng của người ta, làm cho lòng người ngứa ngấykhó nhịn, Tống Triết lẳng lặng nghe một hồi, bỗngnhiên cười nói, "Tôi nghĩ vòng chân này xứng đôi vớiem."

Conngươi của Tả Xuyên Trạch yêu mị nhìn y một cái, vừađi vừa chậm rãi nói, "Đó là bởi vì anh biến thái,nếu như ngược lại thời gian trước tôi ngày đó nhấtđịnh sẽ làm thịt anh, cũng tiết kiệm ngày sau phiềnphức nhiều như vậy, ừ, nói đến vòng chân ... Chìakhoá sớm đã bị anh ném đi?"

"Thôngminh," Tống Triết cười nói, "Từ lúc ngày đó tôicùng em đi mướn phòng em trên đường ra cửa rơi đi thìtôi liền ném chìa khoá, hiện giờ em chính là muốn lấyxuống cũng không thể nào, trừ phi em đem chân giẫm."

"Tôichỉ biết," Tả Xuyên Trạch đối với lần này khôngngạc nhiên chút nào, mà chỉ nói, "Lẽ nào không ai nóivới anh ham thích của anh đã đến mức thành bệnh hoạn?"

"Đượngnhiên là có," Tống Triết dịu dàng nói, "Hơn nữa córất nhiều, người nói nhiều nhất chính là ông chủ DạMị Hiên Viên Ngạo, em cũng biết."

"Ừ,biết." Tả Xuyên Trạch quẹo một góc ngoặc, đitới gian phòng của mình trước cửa dừng lại, đưa tayđem cửa đẩy ra, chính là cười tà nói, "Được rồiTống đại công tử, chúng ta đến rồi, tôi cũng muốnnhìn anh ngày hôm nay còn có biện pháp nào né tránh, tôithực ra không ngại đem anh buộc ở trên giường cườngbạo."

"Tôibiết," Tống Triết cười nói, "Em muốn làm tôi đãlâu rồi, nhất là cường bạo."

"Biếtlà tốt rồi," Tả Xuyên Trạch chậm rãi bước đi vào,quay đầu lại nói, "Tôi đi tắm trước." Hắn nóixong vào phòng tắm, chỉ chốc lát thì từ bên trong truyềnra tiếng nước ào ào.

TốngTriết lẳng lặng nghe, chậm rãi bước đến bên cạnhchiếc giường lớn, ánh trăng mê người từ ngoài cửasổ chiếu vào, làm nền đem màn che cực kỳ đẹp, tăngthêm một phần cảm giác lộng lẫy. Tả Xuyên Trạch tắmtốc độ rất nhanh, chả bao lâu liền đi ra, lần nàycùng lần đầu tiên giống nhau, trên người hắn cái gìcũng không có mặc. Tống Triết quay đầu lại nhìn thoángqua, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi sâumột tầng, trên người người này nước không có laukhô, giờ khắc này ở dưới ánh trăng xa hoa mơ hồ phátra một tầng sáng trông suốt, có như vậy trong nháy mắtgần như đều muốn trong suốt vậy.

TảXuyên Trạch lau tóc, ngẩng đầu nhìn y, con ngươi yêu mịbởi vì hơi nước phòng tắm mà phủ một tầng hơi nướcnhàn nhạt, "Đến, anh Tống đại công tử, anh tốt nhấtnhanh lên một chút, đừng làm cho tôi chờ lâu."

TốngTriết mỉm cười gật đầu, "Được." Y nói liền vàophòng tắm, Tả Xuyên Trạch một mình rót một ly rượu,tựa ở đầu giường chuyển ly rượu, ánh mắt nhìn mộtvòng trăng tròn phía ngoài cửa sổ, con ngươi yêu mị hơihíp, đây là lần thứ mấy cùng người kia ở chung mộtchỗ trải qua trăng tròn, hình như từ lúc gặp nhau ngàyđó trở đi từng trăng tròn bọn họ đều cùng một chỗ,mỗi trăng tròn liền cũng không có khó nhịn như trướcvậy. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, con ngươi yêu mịcủa hắn không khỏi sâu một tầng.

—— bởivì sẽ làm cho người ta nghiện.

Xem rahắn cùng người kia nhất định dây dưa đến khi hắnchết, đến ngày đó hắn chết sẽ đơn giản kết thúctất cả, hắn cũng không tin lâu dài, cùng Hắc Yến ởchung thì hắn đã từng cố gắng tin tưởng, lại bịchuyện về sau thực không lưu tình chút nào phá vỡ, màngười này ... Sớm muộn gì có một ngày cũng sẽ biếnthành như vậy sao?

Không,Tả Xuyên Trạch trong con ngươi nổi lên một tầng ánhsáng khác thường, không giống như vậy, người này bấtkể thế nào cũng sẽ không giống Hắc Yến đối xử hắnnhư vậy, hắn không biết tại sao lại phải có loại cảmgiác này, nhưng hắn chính là biết sự thực là như thếnày.

Ngườinày tuy rằng âm hiểm độc ác, giết người không thấymáu, thế nhưng hắn chính là biết người này sẽ khôngđối xử hắn như vậy.

Một lyrượu Tả Xuyên Trạch uống gần hết cho tới khi nàouống xong Tống Triết mới ra ngoài, y mặc áo ngủ rộnglớn đi tới trước mặt hắn ngồi xuống, đem cái lytrong tay hắn lấy tới để ở một bên, nâng cằm hắnlên nghiêng người qua ở trên môi hắn hôn một chút,cuối cùng đầu lưỡi vươn tới liếm liếm, Tả XuyênTrạch lập tức làm ra đáp lại, đưa tay ôm lấy cổ củay, đầu lưỡi cũng không khách khí chui vào, Tống Triếttriền miên cùng hắn ôm hôn, hương trà cùng mùi rượu ởđâu đó giữa răng môi lan tràn ra, làm cho thần kinh cũngtheo đó trở nên thư giản, tay Tống Triết chậm rãi từsau ót của hắn trượt, đồng hồ trên cánh tay bởi vìđộng tác trượt phát sinh một tiếng "Soạt" nhỏnhẹ.

TảXuyên Trạch trong lòng thất kinh, bỗng nhiên mở mắt ra,hắn nhớ kỹ Tống Triết không mang đồng hồ đeo tay,nhưng mà còn chưa chờ hắn có động tác gì cũng cảmgiác cổ truyền đến một trận kim đâm đau đớn, sau đómột chút dịch thể lạnh như băng theo tĩnh mạch chảyvào cơ thể, hắn bỗng nhiên đem y đẩy ra, bưng cái cổnhìn người trước mắt, trên người toả ra hơi thở dịthường băng lãnh lợi hại, "Tống Triết, anh bắn cáigì ... Ưm ..."

Hắncòn chưa nói xong liền cảm thấy một trận choáng vángđầu, trước mắt giống như xuất hiện một chút ảogiác, mà cơ thể cũng bắt đầu từng tấc trở nên têdại, một trận thiên toàn địa chuyển* [chóng mặt], cơthể nhất thời truyền đến một cảm giác nhẹ nhàngkhó nói thành lời, nhẹ bẫn tìm không được chân thật,hắn ngửa về phía sau ngã xuống giường, con ngươi yêumị nhuộm một tầng sáng mê ly, một lúc lâu mới dùng ýthức còn sót lại nhẹ giọng nói, "Tống Triết ... Anhvậy mà cho tôi chất có hại ..."

"Đúngvậy," Tống Triết cởi áo ngủ phủ trên người, ởtrên môi hắn khẽ nhẹ hôn một cái, cười nói, "Khôngdưới chất có hại còn thực sự không đối phóđược em." Chiếc đồng hồ đeo tay này của y cùngchiếc đồng hồ trên cổ tay Trác Viêm mang kia chức nănggiống nhau như đúc, y không khỏi bất dĩ dưới đáy lòngnghĩ, thật không biết Trác Viêm dùng đồng hồ đeo taykia làm bao nhiêu chuyện thất đức.

TảXuyên Trạch bị ép nằm ở trên giường, đôi mắt nhuộmmột tầng sáng mê ly, Tống Triết ở trên trán hắn hônmột cái, nói, "Yên tâm đi, một lần sẽ không để choem nghiện." Y cúi đầu nhìn người này, chậm rãi hônlên, đầu lưỡi vói vào không ngừng cùng hắn đi dâydưa, cảm giác ngọt ngào khiến hắn ngay cả đầu ngóntay đều nhuộm một tầng tê dại. Tả Xuyên Trạch kinhngạc nằm ở trên giường, chất gây nghiện mang tới cảmgiác nhẹ nhàng vẫn chưa hoàn toàn thối lui, hắn an tĩnhnằm, đột nhiên cảm giác được một cổ nóng cháy từthân thể ở chỗ sâu thiêu đốt, càng đốt càng thịnh,đem cơ thể hắn còn sót lại sức lực toàn bộ đốtkhông còn, hắn khẽ nhíu nhíu mày, thấp giọng nói,"Ngoại trừ chất có hại anh còn thả cái gì?"

TốngTriết ngẩn ra, ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát người này,chỉ thấy dưới ánh trăng trong sáng trên người của hắndần dần nhuộm một tầng đỏ ửng, thoạt nhìn vô cùngmê người, mà phía dưới một cái cột gì đó cũng cótinh thần, y không khỏi lại một trận bất đắc dĩ,thoạt nhìn Trác Viêm ở trong chất có hại có chothêm thứ khác.

Y vôtội nói, "Việc này cùng tôi không quan hệ gì."

TảXuyên Trạch chỉ cảm thấy cả người thiêu đốt sạchkhó chịu, hắn không khống chế được rên rỉ mộttiếng, giọng nói cũng nhuộm một tầng khàn khàn, "Quỷtin anh, anh luôn luôn đê tiện vô sỉ."

"Đượcrồi, thì là tôi đê tiện vô sỉ, thế nhưng lần nàythật cùng tôi không có đóng góp," Tống Triết nhìnngười này càng phát ra hơi thở mất trận tự, cườinhẹ nói, "Nhưng bây giờ đối với em mà nói cũng khôngcó quan hệ gì rồi, dù sao em cũng trúng chiêu."

TảXuyên Trạch nhịn không được mắng to, hắn ngửa đầu,dồn dập thở phì phò, chậm rãi cảm giác được choángváng lại vừa có chút thứ gì đó trong cơ thể chảyxuôi, giống như máu bạo ngược trong cơ thể hơi chútlắng lại một lát, hắn cau mày, "Không chỉ, ngoại trừthứ lộn xộn gì đó anh còn bỏ thêm cái gì?"

"Thuốcthử hoà hoãn," Tống Triết cũng không dối gạt hắn,"Tôi muốn xem thử một chút có thể hay không trung hoàmột chút tác dụng thuốc trên người em một tí, ừm, embây giờ cảm giác thế nào?"

TảXuyên Trạch lẳng lặng nhìn y, trên thế giời này có rấtnhiều người nghĩ cách đối với hắn, cho tới bây giờkhông có ai cường thế như người trước mặt vậy,cường ngạnh chen vào cuộc sống của hắn, cường ngạnhhiểu rõ tất cả về hắn, sau đó tìm cách nghĩ cáchthay đổi, hắn trầm mặc hồi lâu mới nói, "Tại saomuốn làm như vậy?"

"Tôinhớ kỹ tôi nói tôi yêu em rồi đúng không?" TốngTriết cười nói, "Nếu tôi yêu em, đương nhiên muốncùng em tồn tại lâu dài, cho nên trên người em thứ lộnxộn đó tôi cũng phải nhanh chóng giúp em bỏ, bất kểviệc gì vật gì có thể thành trở ngại chúng ta sau nàysống chung tôi đều có nghĩa vụ loại bỏ ngay."

TảXuyên Trạch hít một hơi thật sâu để duy trì ý thức,chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật đau buốt,việc lâu dài này rất xa lạ, chuyện loại bỏ thuốc nàyhắn cũng càng không dám nghĩ thêm, bởi vì ... Chưa từngcó người đối với hắn nói qua như vậy, hơn nữa cònlà với loại điệu bộ này. Địch Hàn cũng rất yêuhắn, nhưng gã chỉ biết đối với hắn nói "Trạch,tôi sớm muộn gì có một ngày phải có được em" màkhông phải "Trạch, tôi nghĩ muốn cùng em sống chung mộtchỗ lâu dài", hắn thật rất lâu mới nhẹ vô cùngmở miệng nói, "Nhưng tôi hình như cho tới bây giờchưa có đồng ý qua muốn cùng anh sống chung một chỗ."

"Vậyem coi như tôi vừa mới nóng đầu là được rồi." TốngTriết nói xong không đợi hắn đáp lời lần thứ hai hônlên, một lúc lâu mới lui ra ngoài nói, "Hơn nữa tôicũng đã nói, em có đồng ý hay không, cùng chúng ta chungmột chỗ không có vấn đề gì, đây cũng không phải làmột câu em không đồng ý liền có thể làm được, hiểukhông?"

Việckia vẫn khiến hơi thở Tả Xuyên Trạch lung tung mộtchút, trong mắt hơi nước cũng theo đó trở nên đậmhơn, không xoắn xuýt với cái đề tài đó mà là chợtnhớ tới bộ dạng thuận theo của người này, khàn khànphẫn hận nói, "Tôi cho tới bây giờ thì không nên tintưởng anh."

"Sairồi." Tống Triết mỉm cười nhìn hắn, nâng cằm hắnlên, khăng khăng nhìn thẳng hắn, "Bất cứ lúc nào đềucó thể, cũng chỉ có hiện giờ em hẳn là tin tưởngtôi."

"Dựavào cái gì?"

"Emsau đó thì sẽ biết." Tống Triết nói thật nhỏ câunày, cúi đầu hôn lên môi của hắn, hai tay cũng bắt đầuở trên người hắn dạo chơi, tỉ mỉ vuốt ve, mỗi mộttấc da đều không buông tha, sau đó rất nhanh ngắm đếntrung tâm, Tả Xuyên Trạch lập tức kinh ngạc thở gấpmột tiếng, nhắm mắt lại tuỳ y đi, dù sao hắn hiệngiờ cũng dùng không ra sức lực gì, hơn nữa trước đâycũng cùng người kia từng làm, hắn không có việc gì bậntâm, liền theo đuổi đắm chìm trong chính ham muốn, màđáng ghét là người này hai tay vẻn vẹn dừng lại nơiđó một hồi lại bắt đầu chuyển qua nơi khác. Hắnkhông chiếm được phát tiết không nhịn được nói,"Tống Triết, anh muốn làm cũng nhanh chút!"

TốngTriết ngẩng đầu nhìn hắn, một bên vuốt ve vừa nói,"Tôi muốn em nhớ kỹ loại cảm giác này, dùng tâm củaem nhớ kỹ."

TảXuyên Trạch nhịn không được liếc mắt trừng y, "Vìsao?!"

TốngTriết nháy cũng không nháy nhìn hắn, gằn từng chữ một,"Bởi vì tôi yêu em." Tay y chậm rãi chuyển qua bắpđùi trong của hắn, vuốt ve tỉ mỉ.

TảXuyên Trạch rên rỉ một tiếng, hơi thở lại loạn thêmmột phần. Hắn từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ đượcngón tay thon dài của người này không ngừng lướt qua cơthể của chính mình, da bị y chạm qua tất cả lại khôngkhống chế được thiêu đốt.

TốngTriết vẫn như cũ đang nhìn hắn, ánh mắt rất dịudàng, "Nhớ kỹ sao?"

TảXuyên Trạch thở dốc vài tiếng, nhẹ giọng nói, "Nhớkỹ."

TốngTriết liền cúi người đi qua hôn, môi ẩm ướt mộtđường theo cổ hắn hôn xuống tới phía dưới, lướtqua lồng ngực cùng rốn kéo dài không ngừng.

TảXuyên Trạch nhận ra cái gì lập tức mở mắt ra, "TốngTriết anh ... Ừm ..." Hắn chỉ nói đến đây liền rênrỉ một tiếng, cái âm thanh này vô cùng **, thậm chíngay cả chính hắn cũng thật không ngờ hắn có một ngàycó thể phát ra âm thanh như vậy, nhưng hắn bất chấpthứ khác, bởi vì Tống Triết vẫn còn tiếp tục độngtác, tuy là hắn thông minh như thế nào đi nữa cũng chưatừng có nghĩ đến Tống Triết có một ngày có thể đốiđãi hắn như thế, Tống đại công tử này kiêu ngạothận trọng nuông chiều có khiết phích vậy mà dùngmiệng lấy lòng hắn, điều này sao có thể?!

Hắnhết sức rõ ràng, nếu như không phải yêu rất nhiềuTống Triết chắc là sẽ không làm như vậy. Tay hắn nắmlấy vai y cũng không khỏi chặc thêm một phần, ngẩngđầu lên thở dồn dập. Trên thế giới này người bằnglòng đối đãi như vậy với hắn có rất nhiều, thếnhưng Tống Triết là khác biệt.

Y làkhác biệt.

Đây làTống Triết lần đầu tiên làm như vậy, nhưng mà rấtnhanh tìm được bí quyết rồi, không ngừng trấn an hắn,cảm thấy biến đổi rõ ràng trong đó.

TảXuyên Trạch tay đem vai y nắm chặc thêm một phần, cốgắng ngửa đầu, thở dốc nói, "Tống Triết ... Đượcrồi ... Đủ ... Ừm ..." Cơ thể hắn cứng đờ, sau đómột trận co quắp, Tống Triết cũng không thèm để ý,ngẩng đầu vươn ngón cái lau mép một cái, cúi đầunhìn hắn, cười nói, "Em khoẻ chứ?"

TảXuyên Trạch cao trào qua đi thất thần một lúc, sau đóchậm rãi khôi phục, mở mắt nhìn y, trong con ngươi yêudã còn mang theo một chút khiếp sợ, một lúc lâu mớikhàn khàn nói, "Anh điên rồi."

"Cólẽ vậy," Tống Triết ở trên môi hắn hôn một cái,nói, "Tôi hình như từ ngày khi biết em đó trở đi liềnđiên rồi, thế nhưng loại cảm giác này em cũng phảinhớ kỹ."

TảXuyên Trạch thở hổn hển mấy cái, "Đây cũng là vìsao?"

"Embiết lý do," Tống Triết nói xong đưa tay qua đầugiường nặn ra một chút bôi trơn vào trên ngón tay, chậmrãi trượt dò vào trong cơ thể hắn, rất nhanh xoay trònkhai mở, "Một đêm này hết thảy cảm giác tôi cũngphải làm cho em nhớ kỹ, dùng mạng sống của em nhớkỹ."

TảXuyên Trạch thở dốc một tiếng, khàn khàn nói, "Ngườinhẹ một chút cho tôi!" Tống Triết ở trên cằm hắnhôn một chút, cười nói, "Chịu đựng đi." Sau đóliền gia tăng thêm một ngón tay.

TảXuyên Trạch liền "Hừ" một tiếng, nhịn không đượcđưa tay bắt lấy cánh tay của y, Tống Triết đem tay hắnkéo qua đặt ở trên môi hôn một cái, tiếp tục mởrộng, sau đó rất nhanh rút ra, bên hông bỗng nhiên dùngsức toàn bộ tiếp nhập.

TảXuyên Trạch "A" một tiếng ngẩng đầu lên, nhịnkhông được khàn khàn mắng, "Anh ... Con mẹ nó anh khốnnạn ..."

TốngTriết chậm rãi rời khỏi lại một lần nữa đột nhiênđâm vào, thấp giọng nói, "Trạch, cái này tôi cũng choem được nhớ kỹ." Sau đó động rất nhanh, Tả XuyênTrạch bị y siết thắt lưng, chỉ có thể thừa nhận tấtcả người đàn ông này cho, chỉ cảm thấy ý thực củamình càng phiêu càng xa.

Âmthanh lộn xộn đến sau nửa đêm mới tạm dừng, TảXuyên Trạch lần thứ hai ngất đi, đợi được hắn ngàythứ hai sau khi tỉnh lại bên cạnh đầu sỏ gây nên đãkhông thấy, hắn thử giật giật cơ thể, lập tức bởivì đau nhức mà rên rỉ một tiếng.

VệTụng liền canh ở bên ngoài, lúc này nghe được âm thanhliền đẩy cửa vào, trong tay bưng một chén cháo, cungkính đặt ở trên bàn.

TảXuyên Trạch ngửi một cái, nói, "Tống Triết làm?"

"Vâng."

TảXuyên Trạch liền "Hừ" một tiếng đứng dậy rửamặt, cũng không có hỏi người đàn ông kia ở nơi nào,cho nên hắn cũng không biết Tống Triết lúc này lạiđứng bên trong sân viện ở tổng bộ Phùng Ma, một mựcnhìn hướng phòng ngủ của hắn, đợi thấy được VệTụng bưng chén không đi ra mới xoay người rời khỏi.

Thủ hạcủa y liền ở bên ngoài chờ y, thấy y đi ra cung kính mởcửa xe, Tống Triết ngồi vào, từ trong tay thủ hạ tiếpnhận điện thoại gọi một số.

Bên kiarất nhanh nhận, nói, "Có việc? Ừm, tôi tạm thời cònchưa có được tư liệu có ích ..."

TốngTriết không đợi cậu ta nói xong liền cắt đứt lờicủa cậu ta, "Tôi bàn giao một số việc sau đó thìngồi trực thăng đi Tam Giác Vàng tìm cậu."

Ngườinọ sửng sốt, "Anh tới Tam Giác Vàng làm cái gì?"

TốngTriết híp mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng một cái,gằn từng chữ một, "Tôi muốn cậu dẫn tôi đigặp Hắc Yến."

Ngườinọ sửng sốt, sau đó rất nhanh hoàn hồn, vội vàng rốngđi qua, "Chính anh?! Anh điên rồi sao?! Anh sẽkhông quên Hắc Yến cùng Tống tư lệnh từng có va chạmsao? Anh tới nơi này đơn thuần là muốn chết!"

"Tôikhông quan tâm." Tống Triết chỉ nói câu này liền cúpđiện thoại, y quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãidưới đáy lòng bổ sung, chỉ cần có thể cứu em ấy,tôi cái gì đều không quan tâm.

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Được rồi, cuối cùng tôi muốnnói Tống Triết vì sau nói mấy câu mà bị đánh ...

———

Ý bàThường nói là thông qua cuộc trò chuyện của Tống Triếtchúng ta mới biết vì sao bị ông nội Tống đánh.

Aizz,thật là cảm động với tình cảm của anh Tống quá đi.

Qua Tếtrồi, thời gian trôi qua nhanh quá đi.

Ăn chơixong bịnh rồi, uống thuốc vô buồn ngủ suốt hà


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro