45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu hoạch đại boss ban đầu

Đoạnthời gian trước ở gần nước Myanmar sầm uất trên mộtđoạn đường ở ngã ba mở một phòng khám bệnh tư, xâydựng phòng khám bệnh chính là một người thanh niênchừng hai mươi, người này thái độ làm người hiềnlành, y thuật cao siêu, rất được người ở đây thích,chỉ là người thanh niên này cách mỗi một đoạn thờigian cũng sẽ đi xa vài ngày rồi trở về, cho nên ngàyhôm nay người đi ngang qua thấy cửa phòng khám bệnh tưnày đóng chặc đều biết vị bác sĩ này lại đi xa rồi.

TốngTriết mang theo hai người thủ hạ chậm rãi đi tới cửasau phòng khám bệnh, nhẹ nhàng gõ một cái, một lát sauchỉ nghe "Kẻo kẹt" một tiếng cửa từ bên trong bịđẩy ra, người nọ mặc áo bố mềm mại, lớn lên rấttuất dật, trên mắt còn trưng ra cái kính, cậu ta bấtđắc dĩ nhìn người trước mắt, thở dài nói, "Tôichỉ biết chuyện người kia hạ quyết tâm sẽ không thayđổi."

TốngTriết nở nụ cười, không để ý đến lời của cậu,mà là chậm rãi đi vào, chào hỏi, "Ôn Bạch, đã lâukhông gặp."

Ngườibị gọi Ôn Bạch bất đắc dĩ đỡ trán, đóng cửa lạiđi pha trà cho y, sau đó hỏi, "Anh thực sự quyết địnhchỉ mang theo hai người đi tìm Hắc Yến?"

"Đúngvậy," Tống Triết tìm một cái ghế ngồi xuống, lạicười nói, "Có cái gì không thể được sao?"

Ôn Bạchliền trái lại câm miệng, đem trà thả tới trước mặty, ngồi xuống đối diện y, nhìn chằm chằm vào y nói,"Vậy được rồi, anh nghĩ thế nào trà trộn đi vào?"

"Chờ,"Tống Triết hai tay đan vào nhau dựa vào phía sau, cườinói, "Dựa theo lời cậu từng nói với tôi hình dung đạikhái quá trình, mỗi lần đều là người thiếu niên gọilà A Nhã dẫn cậu đi, đúng không?"

"Đúngvậy," Ôn Bạch gật đầu, "Tuy rằng tôi cũng sớm nhớkỹ con đường kia, thế nhưng A Nhã lần nào vẫn đều ởđây tìm tôi sau đó chúng tôi cùng đi," cậu ta nói tớichỗ này dừng một chút nói, "Ý của anh là chờ cậuta tới cửa sau đó để cho cậu ta dẫn anh đi? Ý nghĩnày là không sai, nhưng đứa trẻ kia quỷ kế đa đoan, cóbụng dạ không hợp tuổi tác, thế nhưng đối với anhtôi hình như cũng không thấy lo lắng," cậu nhún vai,"Anh so với nó âm hiểm hơn nhiều."

TốngTriết cười cười, ôn hoà nói, "Cảm ơn khen ngợi."

Ôn Bạchđẩy đẩy kính một cái, hỏi, "Tôi đây đến lúc đónên làm cái gì bây giờ?"

TốngTriết cười nói, "Cậu sao ..."

Y cònchưa có nói xong chỉ nghe sau cửa lại truyền tới "Kẻokẹt" một tiếng, sau đó một giọng nói trong trẻo vanglên, "A Bạch anh ngày hôm nay ..." Lời của nó chỉ nóiđến đây bỗng nhiên thấy có người trong nhà, lập tứccảnh giác hỏi, "Các người là ai?"

TốngTriết hướng nó dương cằm, thủ hạ sau lưng y lập tứchiểu ý, vội vàng tiến lên đem người kia chế trụ, ÔnBạch một bên cũng là ngẩn ra, thốt ra, "A Nhã ..."

TốngTriết trong lòng khẽ động, chậm rãi quan sát ngườinày, chỉ thấy người tới hơn mười tuổi, da tái nhợt,cằm thật nhọn, hé ra mặt trẻ con, có một ánh mắt màumực và tóc màu cây đay, lúc này thấy có người hướngnó qua, sợ hãi lui về phía sau nửa bước, run rẩy nắmvạt áo của mình, một bộ dạng vô hại nhu nhược giốngnhư sờ liền vỡ.

Mắtxếch Tống Triết xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùnghiện lên một tia sáng, không chút suy nghĩ trực tiếp đưatay cầm ly trà trước mặt liền ném tới, ly trà mang theotrà nóng hỏi trực tiếp lướt qua hai người thủ hạcủa y đánh trúng chính xác cánh tay của A Nhã.

A Nhãnhất thời kêu lên một tiếng đau đớn, trên tay buônglỏng, vài thứ gì đó lớn chừng bằng móng tay nháy mắtrơi trên mặt đất, hai người thủ hạ cả kinh, vộivàng đi tới nắm cổ tay của nó kéo ra sau lưng, lúc nàymới cúi đầu coi thứ trên đất, chỉ thấy này đều làống tiêm nhỏ, không biết bên trong đựng là cái gì, đứabé này mới vừa rồi còn một bộ dạng nhu nhược, khôngnghĩ tới lại che đậy sát khí.

A Nhãcổ tay bị thương lại bị người chế trụ, nó ngẩngđầu nhìn Ôn Bạch, cả giận nói, "A Bạch, đây là cóchuyện gì?"

"Chínhlà chuyện như vậy." Trả lời nó không phải là ÔnBạch, mà là Tống Triết bên cạnh, y chỉ ở trên ngườiA Nhã nhìn lướt qua sau đó để cho thủ hạ đem miệngcủa nó bịch lại, lúc này mới đưa mắt nhìn phía ÔnBạch, ôn hoà nói, "Ngài Ôn, tôi mới vừa đề nghịcậu còn không có trả lời thuyết phục."

Ôn Bạchở bên người Tống Triết lăn lộn lâu, tự nhiên biếtý tứ người này, liền đẩy đẩy mắt kính nói, "Thưangài này, tôi thực sự không biết trong miệng anh HắcYến là ai, còn có nó chỉ là đứa trẻ, mời thả nóra."

"Hửm?Thế nhưng căn cứ thời gian này tôi điều tra cậu cáchmỗi một khoảng thời gian cũng sẽ cùng đứa bé nàycùng nhau biến mất," Tống Triết kinh ngạc nhướng mi,ngón tay thon dài chỉ vào ống tiêm trên đất, "Hơn nữanếu đúng thật như là đứa trẻ bình thường trên ngườilàm sao sẽ mang theo mấy thứ kia?"

Ôn Bạchbiểu tình không đổi, "Đó là tôi cho nó, nó là mộtcô nhi, thường bị ức hiếp, cho nên tôi liền làm cho nóvài thứ kia để cho nó phòng thân, bên trong đựng chỉlà thuốc mê thôi."

TốngTriết cười nhạt nói, "Thì ra ngài Ôn còn là mộtngười lớn lương thiện." Y vừa dứt lời thì đốithủ hạ ra dấu, thủ hạ hiểu ý khom lưng từ dưới đấtnhặt lên một trong ống tiêm đó hướng A Nhã đánh tới.

"Chờmột chút!" Ôn Bạch vội vàng kêu lên, quay đầu nhìnTống Triết, giọng cũng lạnh xuống, "Anh muốn làm gì?"

"Cậukhông phải nói bên trong đựng là thuốc mê thông thườngsao," Tống Triết treo trên mặt cười nhạt, giọng nóiôn hoà như trước, "Tôi đây đi tiêm một mũi trênngười nó có liên quan gì." Y nói xong giơ giờ cằm lên,thủ hạ lập tức tiếp tục động tác trước.

A Nhãchợt trợn to hai mắt, bên trong chứa đều là độc dược,trong nháy mắt bị cái loại này làm mất mạng, nhưng nóhiện giờ phản kháng không được, mắt thấy thứ thuốctiêm kia cách mình càng ngày càng gần, lập tức sẽ tiếnvào trong cơ thể.

"Dừngtay!" Ngay lúc chỉ mành treo chuông đó, Ôn Bạch lần thứhai lên tiếng ngăn cản, Tống Triết lạnh nhạt ngồi ởghế mây ngẩng đầu nhìn cậu ta, giống như đang đợilời kế tiếp của cậu.

Ôn Bạchtrầm mặc một hồi, thở dài một tiếng, "Được rồi,tôi dẫn anh đi, anh thả nó."

"Khôngđược," Tống Triết cười đứng dậy, nói, "Chờngài Ôn cậu đem tôi đưa tới nơi tôi tự nhiên sẽ thảnó đi."

"Vậyđược," Ôn Bạch đơn giản thu thập một chút vật nàynọ, dẫn đầu đi ra ngoài, nói, "Đi thôi."

Mấyngười đi xe hơi lên đường cao tốc Myanmar, sau đó ởtrước một rừng cây dừng lại, Ôn Bạch xuống xe khôngnói hai lời liền vào rừng rậm, Tống Triết ở phía sauđi theo, mỉm cười nhìn hết thảy trước mắt, nhịnkhông được dưới đáy lòng thở dài, y ghét rừng rậm.

Mấyngười bọn họ một đường hướng ở chỗ sâu trongrừng rậm đi đến, đi ước chừng nửa giờ mới dừnglại, Tống Triết ngẩng đầu nhìn núi cao trước mắt,liền đưa mắt nhìn sang Ôn Bạch, chỉ thấy cậu ta khôngbiết đụng một cái vào nơi nào, mặt ngoài núi lộ ramột vật lớn cỡ bàn tay, cậu đi tới trước mặt A Nhãsờ sờ trên người nó, lấy ra một tấm thẻ liền đitrở về nơi đó, quay lại hệ thống nhận biết quét mộtchút phía trên, chỉ nghe "Đinh" một tiếng vang nhỏ,một bên sơn thể mở ra một cái cửa nhỏ, lộ ra mộtlối đi.

TốngTriết liền đứng ở bên cạnh Ôn Bạch, Ôn Bạch mởcửa sau đó nghiêng đầu nhìn y một cái, trong mắt mangtheo lo lắng mơ hồ sau đó cùng với xác nhận, TốngTriết khoé miệng câu lên một chút ý cười, Ôn Bạchliền dưới đáy lòng thở dài một tiếng, chậm rãi đivào.

Lối đinày ước chừng hai mét, trên trần trang bị đèn chiếusáng, vẫn kéo dài tới tận cùng bên trong, mấy ngườiđi về phía trước chừng một phút, trước mắt bỗngnhiên sáng tỏ thông suốt, Tống Triết bình tĩnh vừanhìn trước mắt cũng là một cánh rừng, nhưng cánh rừngrậm này lại không giống cùng phía ngoài lộn xộn vôtự* [không có trật tự], ở đây rõ ràng thấy đã trảiqua tu sửa, y ngẩng đầu xuyên thấu qua khe lá nhìn bầutrời xanh thẳm một chút, thế mới biết ngọn núi nàyban đầu đúng là trung không* [chính giữa bị rỗng], ynhớ tới thật lâu trước đây từng nghe Ôn Bạch nhắcqua ở đây, nói là bốn bề toàn núi, chỉ có đi qua lốiđặc biệt mới có thể đi qua, có loại cảm giác thếngoại đào nguyên* [thế giới thần tiên], y không khỏibất đắc dĩ nghĩ, thì ra Hắc Yến là trốn ở nơi này,cũng khó trách Tả Xuyên Trạch tìm ông ta tám năm đềukhông có nửa điểm tin tức.

Bọn họtheo con đường trải sỏi tiếp tục đi về phía trước,sau đó ở một biệt thự loại nhỏ dừng lại, biệt thựnày bốn phía đều là cây cối cao to, cho nên xây ở chỗnày cũng không sợ người khác ngồi trực thăng ở trênkhông trung thấy, thực sự là bí mật.

Bọn họvừa đến, cửa biệt thự thì từ bên trong chậm rãi mởra, một giọng nói nhu hoà bên trong vang lên, "Nếu tới,tiến vào uống một ly trà như thế nào?"

TốngTriết khoé miệng giương cao lên, đối thủ hạ sau lưngdùng tay ra hiệu, người sau hiểu rõ lập tức thả contin trong tay, đi theo phía sau y vào biệt thự.

Chỉthấy trên ghế sa lon ngồi một người đàn ông, lúc nàythấy y tiến đến hướng y cười cười, Tống Triết mỉmcười cùng ông đối diện, chậm rãi quan sát ông ta, dựatrên thời gian trong giới đến suy tính người này hômnay cũng đã hơn năm mươi tuổi, mà bây giờ nhìn bềngoài nhưng dáng vẻ thật giống như chỉ có chừng bamươi, có thể thấy được người này không chỉ nghiêncứu thực nghiệm loạn thất bất tao còn đối bảo dưỡngrất có nghiên cứu, người này lớn lên rất dễ nhìn,da rất trắng, ngũ quan đặc biệt nhu hoà, nụ cười củaông rất có sức khuyếch đại, làm cho người ta theo bảnnăng nhớ tới ánh mặt trời ấm áp, nói chung người nàybất kể phương diện nào nhìn đều giống như thiên sứvĩ đại trong chuyện thần thoại xưa, cùng lời đồn ácmộng trong giới quả thực kém cách xa vạn dặm. Ông tangước mắt nhìn đi tới bên cạnh Ôn Bạch và A Nhã, ÔnBạch cũng nhìn chằm chằm vào ông, ánh sáng trong mắtrất bình thản, cùng lúc trước không có gì khác nhau,Tống Triết liền biết người này đúng là Hắc Yến.

HắcYến đưa tay làm tư thế "Mời", cười nói, "Ngồixuống uống ly trà, sau đó chúng ta sẽ chậm rãi tròchuyện."

"Đươngnhiên có thể," Tống Triết đứng tại chỗ không hềđộng, mà là cười nói, "Nhưng trước lúc này tôi cóthể đi tắm một chút không?"

HắcYến ngẩn ra, nở nụ cười, "Đương nhiên có thể,ngay ở trên lầu, xin cậu cứ tự nhiên."

TốngTriết mỉm cười gật đầu, chỉ nói một câu "Tôi tắmtương đối chậm" liền cũng không quay đầu lại lênlầu.

HắcYến cũng không ngại, ngồi ở trên ghế sa lon chờ, mãicho đến hơn hai giờ sau mới từ trên thang lầu thấy mộtthân ảnh quen thuộc, Tống Triết mặc một bộ áo ngủmới tinh đi xuống lầu, tự nhiên ngồi xuống đối diệnông ta, lúc này mới cười nói, "Được rồi, chúng tabây giờ có thể từ từ nói chuyện rồi."

HắcYến bình tĩnh nhìn y, ánh mắt vẫn như cũ rất nhu hoà,trên mặt biểu tình cũng cùng mới vừa rồi không khácchút nào, ông đưa tay rót một ly trà, cười nói, "Ừm,tôi mấy năm gần đây tuy rằng không thể nào quan tâmđến chuyện trong giới nhưng lại nghe không ít lời đồn,đường trang trắng phía trước hoa văn màu vàng, cậu làTống Triết đúng không?"

TốngTriết nâng ly trà lên dựa vào trên ghế sa lon, mỉm cườigật đầu.

"Tôiquả nhiên không có đoán sai," Hắc Yến lại nói, "Vậycậu biết tôi cùng ông nội cậu từng có va chạm chứ?Tôi từ lúc chào đời tới nay duy nhất một lần cốngngầm lật thuyền chính là ông nội cậu ban tặng, cho nênnói tôi vẫn là rất ghét Tống gia các người cậu."

Cho dùlúc ông đang nói câu nói này vẻ mặt của ông ta cũng làmảy may không đổi, nhu hoà như lúc ban đầu, khiến ngườita không cảm giác được nửa điểm sát khí, giống nhưđàm luận chuyện đối với ông chỉ râu ria, con ngươitrong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết không khỏisâu một tầng, người này đúng thật rất nguy hiểm, chỉlà nghe ý tứ của ông hình như ông ta cũng không có đemTả Xuyên Trạch huyết tẩy Phùng Ma đêm đó thuộc vềlà tính sai, có thể thấy được đêm hôm đó người nàyhẳn là đứng trên lợi thế mới đúng, cũng không biếtsau này lại chuyện gì xảy ra.

TốngTriết lạnh nhạt nhìn thẳng ông, gật đầu nói, "Nghenói qua."

HắcYến đặt ly trà xuống cũng dựa về phía sau, cười nói,"Cậu tìm đến tôi rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Cũngkhông có việc gì lớn," Tống Triết ngón cái chậm rãivuốt ve mép ly trà, từ từ nói, "Chính là muốn đểcho ông nghiên cứu giúp tôi ra một viên thuốc thử trìhoãn."

HắcYến từ chối cho ý kiến, chỉ nói, "Nói nghe mộtchút."

"Tôitìm người phân tích qua trong máu Tả Xuyên Trạch có thứgì đó," Tống Triết lại cười nói, "Tôi vốn làmuốn để cho người ta tiện thể đem bào chế ra thuốcthử trì hoãn, thế nhưng trong đó có một thành phầndường như có vẻ rất khó giải quyết, ban đầu tôiliền muốn điều chế cho nên chính là cần hiểu rõ nhưthế nào mới có thể bào chế ra thuốc thử trì hoãn phùhợp với người cậu ấy."

"A?"Nghe được tên Tả Xuyên Trạch sau đó biểu tình HắcYến rốt cục nhẹ thay đổi một chút, tựa hồ con ngươimàu mực trầm sâu một ít, ý cười khoé miệng cũng rõràng chút, "Cậu cùng nó quan hệ thế nào? Tôi sao muốnquản chuyện của nó?"

TốngTriết nở nụ cười, "Tôi quan hệ với cậu ấy mộtđôi lời nói không rõ, nếu như ông có hứng thú có thểtự đi thăm dò, nhưng mà tôi cùng cậu ấy đánh cuộcnói có biện pháo có thể đem thứ đó trong cơ thể cậuấy loại bỏ, nếu như thua tôi sẽ rất bối rối."

"Phảikhông?" Hắc Yến nói, "Thế nhưng nếu là tôi khônggiúp cậu đồng thời còn ở nơi này đem cậu làm thịt,cậu cũng không cần là đối mặt với chuyện bối rốisau này."

Ông talúc nói lời này trên người vẫn là không có sát khígì, Tống Triết cười nói, "Ừm, như vậy cũng khôngphải không được, thế nhưng tôi trước khi tới đãtừng dặn dò thủ hạ một chút chuyện, tôi đối vớibọn họ nói nếu là tôi một tháng sau còn không có cùngbọn họ liên lạc bọn họ sẽ đi tìm gặp ông nội tôi,sau đó nói cho ông nội biết Tả Xuyên Trạch, Tả An Tuấncùng liên quan tới ông, ông phải biết rằng người củaphía trên đối với nghiên cứu của ông vẫn là dáng vẻcảm thấy rất hứng thú, nhất định sẽ phái ngườiđem hai người kia bắt đi làm nghiên cứu, đến lúc đóông nội tôi mất tôi, mà ông mất đi hai người thànhquả thí nghiệm quang trọng, ừm, cũng rất có lời khôngphải sao?"

HắcYến giống như không có nghe thấy, nhướng mi một chút,"Cậu là làm sao biết Tả An Tuấn."

TốngTriết ôn hoà nói, "Đương nhiên là Tả Xuyên Trạch nóicho tôi biết, ông nếu như hỏi tôi cậu ấy vì sao nóicho tôi biết, tôi giống như vậy chỉ có thể nói cho ôngcảm thấy hứng thú có thể tự mình đi thăm dò."

HắcYến nhìn thẳng y một lát lên tiếng, "Muốn tôi điềuchế thuốc thử trì hoãn cũng không phải là không thểđược, thế nhưng tôi thật sự là rất ghét người Tốnggia các cậu, cho nên tôi vẫn luôn mơ ước có một ngàycó thể bắt một người Tống gia đặt ở trên bàn thựcnghiệm chiêu đãi thật tốt một chút, cậu không phảimuốn thuốc thử trì hoãn sao, ừm, có thể, thế nhưngtrước tôi phải tìm một người thí nghiệm thuốc, tôixem dáng vẻ cậu hình như không tệ, điều kiện cũng chỉcó một, không đồng ý liền không bàn nữa."

TốngTriết cười uống một ngụm trà, đặt ly trà xuống cườinhạt, "Được."

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Nói Tống Triết bị đánh làbởi vì y nói đối với ông nội muốn đi tìm Hắc Yến,cũng không là ra tủ a ... Không phải ông nội của y cũngkhông có khả năng nói, "Con đây là muốn chết", "Nếunhư con chết ở bên ngoài ta liền giết cậu ta ..." Lờinói các loại a ...

1, TảAn Tuấn và Doãn Mạch 2, động kinh văn 3, thành phố kỳhuyễn hệ liệt 4, cổ đam hệ liệt

Cácngười nói là thực sự không muốn xem tôi đổi một bốicảnh viết văn sao? Thực sự không muốn sao?

———

Mớihôm qua tìm được cách vào wp bằng firefox.

Nay vàođược lại bình thường trên Chorme.

Mai bảotrì cáp quang nên vào mạng mấy trang QT sẽ chậm lại.

Đệch!! 凸(¬‿¬)凸


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro