48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khắc tinh

Mộtmình ở hoàn cảnh lạ lẫm bên trong không gian tối tăm,cảm nhận trống rỗng sau khi máu lắng lại, loại chuyệnnày Tả Xuyên Trạch mấy năm nay không biết cảm thụ quabao nhiêu lần, hắn chỉ cần trăng tròn ngày đó đúnglúc không ở tổng bộ Phùng Ma, hắn mỗi lần lại đốimặt một chút như vậy, nhưng khi giọng nói như ngọc ởbên tai vang lên thì đáy lòng của hắn bỗng nhiên sinh ramột chút rung động xa lạ, giống như không tiếng độngđối với hắn nói hắn những năm này lại sống cô độcnhư vậy, loại cảm giác đó rất kỳ quái, khiến hắn ởtrong giây lát đó sinh ra một loại ý muốn xúc động đemngười này hung hăng kéo tới đến trước mặt.

Hắnlẳng lặng nằm ở trên giường, nháy cũng không nháy mắtnhìn trần nhà, đợi được thuỷ triều xa lạ dưới đáylòng dần dần thối lui sau đó mới nhẹ giọng mở miệng,"Tống Triết, anh rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?"

"Tôichỉ là đang suy đoán em lúc nào bao giờ tỉnh," giọngnói như ngọc của Tống Triết ở không trung vắng vẻvang lên, vô cùng êm tai, "Lâu như vậy không gặp, cónhớ tôi không?"

"Tôitại sao muốn nhớ anh," Tả Xuyên Trạch khẽ hừ mộttiếng, nói, "Thế nào, anh thực sự bị nhốt?"

"Ừm,cũng có thể nói như vậy," Tống Triết cười nói, "Ôngnội tôi đối đãi với em như thế nào? Không có làm khóem chứ?"

"Tạmthời không có, tôi còn cùng ông nội anh chơi cờ tướngba ngày," khoé miệng Tả Xuyên Trạch câu lên nụ cườinhàn nhạt, lười biếng hỏi, "Anh chừng nào thì có thểđi ra?"

"Việcnày tôi cũng không rõ ràng lắm, phải xem tình hình."Trong một ngôi biệt thự ở Tam Giác Vàng, Tống Triếtngồi ở lầu ba dựa vào cửa sổ nhìn cảnh sắc bênngoài, hôm nay là trăng tròn, lúc trước y đã tiêm thuốctuần hoàn một tháng vào trong cơ thể sau đó cũng pháttán, loại chợt trùng kích này mang tới cảm giác rấtmãnh liệt, nhưng mà ngược lại không phải là không thểnhẫn nhịn chịu đựng, y ngồi một mình ở ghế dựaloại tốt phía trước cửa sổ chờ tác dụnh thuốctrong cơ thể chậm rãi qua đi, trong lúc giật mình giốngnhư có thể lĩnh hội cảm giác những năm này của ngườikia, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi trầmsâu một ít, bỗng nhiên rất nhớ giọng nói của ngườikia, liền nhìn thời gian trên điện thoại chờ hắn tỉnhlại, lúc này mới gọi điện thoại qua cho hắn.

"Alo,"y nhìn phía chân trời bạc màu, dịu dàng cười nói, "Tôiphát hiện tôi thật sự là rất nhớ em."

Bên kianở nụ cười một chút, chỉ nhàn nhạt "A?" mộttiếng không có câu tiếp theo, trong giọng điệu củangười kia vẫn một mực mang theo tính ác liệt, TốngTriết thậm chí có thể tưởng tượng người kia khoémiệng câu lên nụ cười tà, trong con người yêu mị mangtheo một chút nghiền ngẫm cùng trêu tức, giống như bộdạng yêu nghiệt lúc bọn họ gặp nhau.

TốngTriết nở nụ cười, thả lỏng thân thể dựa về phíasau, nhìn lướt qua dưới lầu, chậm rãi nói, "Thật đó,tôi muốn ôm em một cái hôn môjt cái em, ừm, tôi rấtnhớ hương vị của em," y dừng một chút thấp giọngmở miệng, giọng rất nhẹ, trong trẻo nhưng lạnh lùngmang theo một chút dịu dàng cùng thở dài bất đắc dĩ,gằn từng chữ một, "Trạch, tôi nghĩ muốn em."

Giọngnói của y xuyên thấu qua tai nghe truyền chính xác tớimàng nhĩ, sau đó chậm rãi ngâm nhập thân thể, lòng củaTả Xuyên Trạch nhẹ run rẩy, nhìn trần nhà không nóigì, trong đầu cũng không ngừng vang lên câu nói thân mậtkia, hắn thở dài nhẹ một tiếng, còn chưa kịp nói chợtnghe người này tiếp tục nói, "Này, em chưa quên cảmgiác đêm đó tôi cho em chứ? Hửm, em không hoài niệmsao?"

TảXuyên Trạch theo bản năng nhớ tới hình ảnh đêm đó,cảm nhận tay người này ở trên người hắn chậm rãilướt qua, nhiệt độ môi y, hương trà nhàn nhạt, mắtxếch trong trẻo nhưng lạnh lùng bởi vì ham muốn mà chậmrãi phát sáng, trên cao nhìn hắn mỉm cười ... Hình ảnhkhông ngừng từ chỗ sâu trong đáy lòng xông tới, tronggiây lát đó lại làm cho máu toàn thân nóng lên, TảXuyên Trạch nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy thân thểkhông bị khống chế từng đợt phát nhiệt, hắn khôngkhỏi phẫn hận nói, "Anh im lặng cho tôi."

TốngTriết nghe trong giọng nói người này tức giận, khoémiệng câu lên nụ cười sâu một chút, hỏi, "Thế nào,có thật không hoài niệm sao?"

Đànông vào buổi sáng vốn là dễ hưng phấn, Tả Xuyên Trạchthậm chí nghĩ vị trí kia của thân thể hắn có xu thếtrở nên có tinh thần, hắn nằm ở trên giường hít sâumấy hơi, cảm nhận khô nóng trong cơ thể rốt cục chậmrãi bình phục, lúc này mới thấp giọng mở miệng, tronggiọng nói còn mang theo một chút khàn khàn, thở dài nói,"Anh thật là khắc tinh của tôi, lúc trước câu nóinghiệt duyên của tôi qua nhiên không có nói sai."

TốngTriết lẳng lặng nghe trong giọng nói duyên dáng sang trọngcủa hắn bởi vì ham muốn mà bịt kín khàn khàn nhànnhạt, cũng hít sâu một hơi chậm rãi phun ra, cười nói,"Thật không biết ai là khắc tinh ai."

TảXuyên Trạch lười biếng hừ một tiếng không có trảlời, hắn tuy rằng đã vừa mới ngủ dậy, nhưng bây giờdù sao còn chưa tới buổi sáng, hắn có chút mệt mỏi.

TốngTriết hiểu rõ cười nói, "Mệt rồi?"

"Ừ."

"Vậyem ngủ đi," Tống Triết nói, "Tôi sau này có thờigian gọi lại cho em."

TảXuyên Trạch khẽ ừ, không có thành ý nói, "Chúc anh sớmngày tự do."

TốngTriết nở nụ cười, "Tôi sẽ."

"Vậycứ như vậy đi, gặp lại."

"Trạch."

"Hửm?"

"Tôiyêu em."

TảXuyên Trạch cười "Xía" một tiếng cúp điện thoại,lười biếng trở mình, dần dần đi ngủ.

TốngTriết thu hồi điện thoại, khoé miệng câu lên nụ cườithoải mái, lúc này mới đưa mắt một lần nữa chuyểnhướng dưới lầu, trong sân lầu dưới ngồi một người,người nọ một mình đối với bóng tối uống trà, bàitrí nhìn qua rất cô đơn, ông ta từ nửa đêm vẫn ngồiđến bây giờ, động cũng không nhúc nhích qua.

Mắtxếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết khẽhíp một cái, bỗng nhiên suy nghĩ người này không phảilà những năm này từng trăng tròn đều là trải qua nhưthế? Xem ra thuốc trong cơ thể Tả Xuyên Trạch khiếnngười này cũng không tốt lắm, nhưng cho dù là như vậyngười này tám năm cũng không có tìm cách nghiên cứu tạora thuốc thử trì hoãn, ông ta đối y học cố chấp thựcsự đã đến nỗi biến thái.

TốngTriết rũ mắt nhìn một hồi rồi liền tựa ở trên ghếnhắm mắt lại ngủ một chút, Ôn Bạch đẩy cửa lúctiến vào y còn chưa có tỉnh, ánh nắng sáng sớm xuyênthấu qua cửa sổ đã tiến vào, chiếu thẳng vào trênmặt tái nhợt của y, màu xanh nhạt của mạch máu dướida có thể thấy rõ ràng.

Ôn Bạchthở dài một tiếng, người này rõ ràng ốm đi nhiều,cậu đem bữa sáng đặt ở trên bàn trước mặt y, đangdo dự không biết rốt cuộc muốn hay không đánh thức ythì Tống Triết liền tỉnh, y mở mắt ra nhìn cậu, cườinói, "Vẻ mặt đó của cậu là gì?"

"Khôngcó gì," Ôn Bạch đẩy đẩy mắt kính, cười nói, "Tôichỉ là không nghĩ tới Tống đại công tử lại là mộtngười có tình cảm."

"Phảixem đối tượng là ai, ai bảo tôi gặp cây thuốc phiệnkia chứ." Tống Triết cười đứng lên đi rửa mặt, ÔnBạch xuyên thấu qua cửa sổ nhìn xuống phía dưới mộtchút Hắc Yến đang tản bộ cùng A Nhã, đứng dậy đitới cửa phòng tắm nghiêng nghiêng dựa vào trên cửa,thấp giọng nói, "Anh bây giờ nghĩ thế nào?" Gianphòng này ngày đó từ lúc Tống Triết ở đây để haingười thủ hạ đi theo kiểm tra một lần rồi, cũngkhông có phát hiện máy theo dõi các loại gì đó, có thểyên tâm nói chuyện với nhau. Hắc Yến giống như khônghề sợ y sẽ đem nơi này hướng bên ngoài nói cho ngườikhác, cũng giống như chắc chắn y sẽ không làm như vậy,về phần nguyên nhân dưới đáy lòng hai người bọn họbiết rõ.

"Ngoạitrừ tôi lần trước cùng cậu nói việc đó ngoài ra tôitạm thời không có cảm giác được có vấn đề gì,"Tống Triết rửa mặt lúc rảnh nhẹ giọng trả lời mộtcâu, "Cậu cảm thấy thế nào?"

Cậuchỉ là người thí nghiệm của Hắc Yến, Ôn Bạch thấpgiọng nói, "Tôi nghĩ có khả năng rất lớn, cho dù ôngta là vì nghiên cứu thuốc thử trì hoãn cũng không cầnđối với anh tiêm thuốc vào nhiều lần như vậy, hơnnữa nếu như mục đích ban đầu của ông ta là thật vìsao không ở đêm qua đối với anh dùng một chút thuốcthử, dù sao đêm qua là trăng tròn, có thể rõ ràng trựctiếp nhất quan sát thuốc thử rốt cuộc có hữu dụnghay không, mà ông ta cũng không có làm như vậy, thế đãnói lên ông ta kỳ thực cũng không muốn loại bỏ thuốctrên người anh."

TốngTriết khẽ ừ, đóng vòi nước, đem khăn mặt qua lau khônước trên mặt, chậm rãi đi tới, rủ mắt nhìn haingười đang tản bộ trở về phía xa, nói, "Mấy ngàynày tôi một mực suy nghĩ thuốc thử trì hoãn đã nghiêncứu ban đầu ra tỷ lệ bao nhiêu."

Ôn Bạchhơi chấn động một chút, "Anh là nói Hắc Yến kỳthực đã sớm nghiên cứu ra thuốc thử, thế nhưng khôngcó nói cho anh biết?" Cậu trầm ngâm một chút, thấpgiọng phân tích, "Vô cùng có thể, có thể năng lựcHắn Yến không có khả năng đối thuốc rõ như lòng bàntay dưới tình huống qua một tháng thuốc thử trì hoãncòn không có nghiên cứu ra manh mối, vậy ông ta hiện giờlàm như vậy chính là cố ý kéo dài thời gian rồi."

"Nhưnglà vì thuốc thử trì hoãn tôi còn phải bồi ông ta kéodài thêm," Tống Triết ở trước bàn ăn ngồi xuốngchuẩn bị giải quyết bữa sáng, nói, "Một tháng nàycậu chú ý nhiều một chút hành động của ông ta, tốtnhất có thể đem thuốc thử trì hoãn tìm ra đánh tráođi ra ngoài phái người đưa cho Trác Viêm để cho hắn tanhìn, Hắc Yến biết cậu ở phương diện này không amhiểu, cho nên sẽ không đề phòng cậu."

"Cáinày tôi biết," Ôn Bạch nhìn dưới lầu trên đườngnhỏ trải đá cuội hai người càng đi càng gần, xoayngười nói, "Tôi phải đi, bản thân cậu cẩn thận mộtchút."

"Đãbiêt." Tống Triết nhẹ giọng trả lời một câu liềncúi đầu nhìn bữa sáng giữa khay, nhìn hồi lâu cũngkhông có tiến thêm một bước, trải qua đêm qua lăn qualăn lại y hiện giờ thật sự là không có khẩu vị gì,nhưng là vì nghĩ thân thể y chính là phải ép buộc bảnthân ăn, y không khỏi thở dài bất đắc dĩ một tiếng.

Lúc nàycửa phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng, giọng thở dài khôngnghiêng không lệch vừa lúc rơi vào tai người kia, nókhông khỏi cười nói, "Làm sao, đêm qua có đúng haykhông rất thoải mái?"

Giọngnói này rất trong trẻo, Tống Triết không cần ngẩng đầuđều biết người đến là A Nhã, y đem trứng chiên trongkhay cắt thành từng miếng nhỏ, lúc này mới ngẩng đầuquan sát nó một chút, cười nói, "Cậu ngày hôm nay hìnhnhư rất vui vẻ."

"Đólà đương nhiên," A Nhã đi tới ngồi xuống đối diệny, cười nói, "Mỗi lần trăng tròn sau đó đến buổisáng tinh thần tôi đều rất vui vẻ, bởi vì người kialại bị hành hạ một đêm."

TốngTriết đương nhiên biết người kia trong miệng nó là chỉTả Xuyên Trạch, nhân tiện nói, "Cậu hình như rấtghét cậu ấy."

"Khôngchỉ cậu ta, còn anh nữa," A Nhã nhìn chằm chằm vào y,nói, "Bất kể người nào có thể cướp đi lực chú ýcủa Hắc Yến tôi đều ghét, mà trong những ngườinày nhất là người kia đối với ông ta mà nói là ..."Nó nói đến đây dừng một chút, quay đầu đi chỗ kháckhông muốn nói gì thêm nữa. Hắc Yến lớn lên rất đẹp,cư xử ôn hoà, cử chỉ đều lộ ra cổ khí chất ưunhã, lúc cười lên thì giống như thiên sứ thiêng liêng,người như vậy dĩ nhiên đối với người ác ma đẫmmáu tâm tâm niệm niệm* [nhớ mãi không quên], việc nàybảo làm sao nó cam tâm?

TốngTriết khoé miệng câu lên nụ cười nhạt, nói tiếp, "Làngười quan trọng nhất."

A Nhãkhẽ hừ một tiếng, đáy mắt âm ngoan không hợp tuổi,"Sớm muộn gì có một ngày tôi phải giết cậu ta, tôimuốn cho Hắc Yến biết chỉ có tôi mới đối xử tốtvới ông ta nhất."

"Cómột số lúc muốn có được một người cũng không phảiđối tốt với người đó là đủ," Tống Triết cườinói, "Hắc Yến chỉ mê muội trên y học, mà có nhiềuchỗ đúng thực đến tình trạng thiếu khuyết hơn bìnhthường, ví dụ như tình cảm."

A Nhãnhíu mày, "Anh muốn nói cái gì?"

"Tôimuốn nói có đôi khi muốn có được một người sẽdùng một chút thủ đoạn đặc biệt," Tống Triết ônhoà nói, "Cho dù cậu có một ngày giết Tả Xuyên Trạch,trong lòng Hắc Yến suy nghĩ nhớ nhung vẫn là cậu ấy,thay vì như vậy cậu không bằng suy nghĩ thật kỹ làmsao mới có thể làm cho ánh mắt Hắc Yến chuyển hướngvào cậu, cậu thông minh như vậy không cần tôi dạy chocậu."

A Nhãngẩn ra, hừ một tiếng, ném một câu "Không biết anhnói cái gì" thì cũng không quay đầu lại đi ra ngoài,Tống Triết mỉm cười nhìn nó rời khỏi, biết lời ynói vừa rồi đứa nhóc này nghe lọt được, cũng khôngbiết nó có thể hay không tạo cho Hắc Yến một chútphiền toái nhỏ để Hắc Yến dời đi lực chú ý đểsau này ngày đó thuận tiện làm việc.

Gianphòng trong lúc nhất thời lại biến thành im lặng, TốngTriết cúi đầu nhìn trứng gà bị mình cắt thành từngkhối, thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không có hứngthú ăn, y xoay người nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ thầm khôngbiết người kia bây giờ không phải là cũng như vậy,nhưng mà nghĩ lại người kia mỗi tháng đến trăng trònhình như cũng không có xuất hiện bệnh kén ăn, thậtkhông biết là bởi vì thể chất đặc biệt hay là nhiềunăm như vậy sớm đã thành thói quen, mắt xếch trong trẻonhưng lạnh lùng hơi híp một cái, bởi vì người kia máuphát tán càng ngày càng nghiêm trọng, cho nên dùng thuốcsẽ càng ngày càng nặng, hàm lượng chất gây hại cũngphải thay đổi nhiều, mặc dù không có đến nông nỗithành kẻ nghiện, nhưng mà vừa tiêm vào chất có hạisau mấy giờ người kia phỏng chừng cũng không có ănuống gì đi.

Y nhẹnhíu mày một cái, thật muốn nhanh lên một chút kếtthúc tất cả.

TốngTriết đoán không lầm, Tả Xuyên Trạch đúng thật khôngcó ăn uống gì, trên người cũng không có bao nhiêu sứclực, Tống tư lệnh nghĩ thầm đó dù sao coi như là cháudâu ông rồi, liền sai người rất chiếu cố, bởi vậyngười này ở chỗ này như tổ tông nuôi hai ngày mới bịthả ra ngoài.

TảXuyên Trạch nghiêng đầu nhìn Tống tư lệnh, không hiểuhỏi, "Lão gia tử, ngài thực sự dự định thả tôi?"

Tốngtư lệnh cười nói, "Đúng vậy, không thả cậu chẳnglẻ còn giữ cậu theo lão già này tiếp tục chơi cờ?"

Conngười yêu mị của Tả Xuyên Trạch híp lại, này cùnghắn tưởng tượng căn bản cũng không phù hợp, dựatheo hắn đoán rằng Tống tư lệnh mấy ngày nay nhấtđịnh sẽ cùng hắn nói chuyện Tống Triết, dù sao cóthể liên hệ hai người bọn họ cũng chỉ có TốngTriết, thế nhưng hắn đợi vài ngày cũng không có thấyngười này nói nửa chữ, giống như đem hắn cột đếnnơi đây chính là giúp hắn vượt qua trăng tròn, cùngTống Triết tranh cãi căn bản không có nửa điểm quanhệ. Mà nếu đúng thật đây là ý của Tống Triết vậyvì sao y không tự mình đến, lại vì sao bị vây trongtrạng thái giam lỏng, nếu như y cũng không phải là bởivì cự cãi mà bị giam lỏng, hoặc có người nào đódùng lý do gì có thể giam y lại ... Con người yêu mịcủa Tả Xuyên Trạch bỗng nhiên hiện lên một tia sáng,hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người trước mặt,hơi thở tà ác trên người trong nháy mắt tăng vọt, gằntừng chữ một, "Tống Triết đi tìm Hắc Yến rồi?!"

Tốngtư lệnh vẫn luôn biết người này rất thông minh, liềnthở dài một tiếng rốt cuộc cam chịu.

TảXuyên Trạch nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mục đích TốngTriết đi tìm Hắc Yến hắn hoàn toàn có thể đoán được... Hắn mở mắt ra cái gì cũng không nói liền quay đầuchậm rãi đi, con người cực đen sâu không thấy đáy,lòng ngực lại nảy lên một dòng nước xa lạ, chưa baogiờ có người đối đãi qua với hắn như vậy, cũngchưa từng có ai có thể vì hắn Tả Xuyên Trạch làm đượcloại tình trạng này, hắn không khỏi đưa tay che lạichỗ trái tim của mình, tám năm yên bình nơi ấy lúc nàycàng không bị khống chế nổi lên một tầng gợn sóng.

TốngTriết, Tống Triết ... Anh đúng thật chính là khắc tinhcủa tôi.

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình : Ngày hôm nay lại bận trễ chút... Ai ...

Khụ ...Đổi chữ ... Là câm miệng ... Câm miệng ...

———


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro