49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuyết đầu mùa

TảXuyên Trạch trở lại Phùng Ma sau đó lập tức sai ngườiđi chuẩn bị một bộ thiết bị theo dõi, sau đó kếtnối với điện thoại di động lập tức gọi qua cho TốngTriết một cú điện thoại, lúc này Tống Triết mới vừatừ phòng thí nghiệm đi ra đang nằm ở trên ghế đểnghỉ ngơi, thủ hạ đi cùng y khom lưng nói, "Đại thiếugia, điện thoại."

TốngTriết khẽ ừ, hỏi, "Là ai?"

Thủ hạcung kính nói, "Ngài Tả."

TốngTriết khoé miệng câu lên một nụ cười thoải mái, lắcđầu nói, "Không tiếp."

Ôn Bạchlúc này đang ở đây truyền nước biển cho y, nghe vậykhông thể tin cười nói, "Thực sự là khó có được,anh vậy mà cũng sẽ không tiếp điện thoại của cậuta."

"Vẫnchưa tới lúc," Tống Triết cười khẽ, khoé miệng vẫndáng tươi cười thoải mái như trước, nhìn qua tâm tìnhrất tốt, "Nhưng mà cậu không nên xem thường em ấy,em ấy hiện giờ tám phần mười đã đoán được tôi ởchỗ Hắc Yến, tôi nếu nhận cú điện thoại này ngàymai em ấy có thể giết qua đây, nhưng mà phần lớn cũngkhông phải là bởi vì tôi, mà là Hắc Yến."

"Vậythì thật là đáng tiếc," Ôn Bạch cũng không chút kháchkhí nói châm chọc, "Anh mất sức lực lớn như vậycuối cùng vẫn là đánh không lại phân lượng Hắc Yếntrong lòng cậu ta."

"Đúngthật đáng tiếc," Tống Triết thở dài cười nói, chợtnhớ tới buổi tối mấy ngày hôm trước người này tứcgiận, nhẹ giọng mở miệng, "Nhưng mà cũng nói khôngchừng trong đó có một phần nguyên nhân là vì tôi."

Ôn Bạchnói, "Chỉ hy vọng như thế đi, nhưng mà tôi đoán cậuta mặc dù không phải bởi vì anh, phỏng chừng anh cũnglà không thèm để ý."

TốngTriết gật đầu, "Đúng thật không thèm để ý."

Ôn Bạchliền cười lắc đầu, không nói gì thêm. Những ngày kếtiếp chậm rãi mà qua, Tả Xuyên Trạch đánh ba lần điệnthoại cũng không có người nghe sau đó liền phái ngườiđi Tam Giác Vàng tìm người bác sĩ hơn nửa năm trước ởnơi nào mở phòng khám bệnh, đồng thời cũng phân phómột đám tìm kiếm bóng dáng A Nhã ở khu vực bêntrong. Mà Tống Triết vẫn như cũ đang cùng Hắc Yến chàohỏi, Ôn Bạch âm thầm quan sát rất nhiều nơi, tìm đượcmột chút hàng mẫu phái người đưa đi cho Trác Viêmnhưng đều không thu hoạch chút nào, cậu cũng không nóngnảy, kiên nhẫn tìm kiếm những thời cơ khác.

TốngTriết trong khoảng thời gian này rõ ràng gầy đi rấtnhiều, Ôn Bạch âm thầm thở dài, đại thiếu gia này từnhỏ đến lớn luôn luôn quen nuông chiều phỏng chừngchưa từng bị khổ như thế, tình yêu thật là thứvi diệu. Nhưng trong này có một chút cậu nên chú ý,chính là mấy ngày hôm trước Tống Triết trong lúc pháttán thuốc không khống chế được mà bóp nát một cáily, chuyện này nếu là phát sinh ở trên người ngườikhác cậu đoán chừng không có quá nhiều quan tâm, thếnhưng phát sinh ở trên người Tống Triết đã làm cho cậucảnh giác, Tống Triết tự chủ luôn luôn cực mạnh,khiến cho y xuất hiện hành vi không bị không chế đúngthật so với lên trời còn khó hơn, nhưng bây giờ y lạibóp nát một cái ly, điều này nói rõ cái gì đúng thựckhông cần nói cũng biết, hơn nữa lúc đó Hắc Yến cũngở đó, ông ta nhìn thấy tràng cảnh này sau đó ánh mắtluôn luôn ôn hoà cũng càng trở nên vô cùng nóng, Ôn Bạchcùng ông ta ở chung lâu tự nhiên biết mỗi khi ngườinày trong thí nghiệm đạt được tiến bộ lớn thì đềulộ ra loại ánh mắt này.

TốngTriết cũng thấy ánh mắt Hắc Yến, y không quan tâm đemmảnh nhỏ vật cầm trong tay hướng một bên tiện tay némmột cái, mắt xếch xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùngnhư lúc ban đầu, không có chút thay đổi nào, ông tangẩng đầu ý bảo Ôn Bạch xử lý vết thương của y,ngồi ổn định ở trên ghế cái gì cũng không nói. HắcYến âm thầm quan sát y một hồi liền đứng dậy rờiđi, lại vào phòng thí nghiệm, A Nhã theo sát phía sau, bêntrong gian phòng cũng chỉ còn lại có Ôn Bạch, Tống Triếtcùng với hai người thủ hạ của y.

Ôn Bạchcẩn thận tiêu độc cho vết thương của y, thở dài nói,"Tình hình hình như có chút không xong."

TốngTriết ừ một tiếng, nhẹ giọng nói, "Trác Viêm bênkia có tin tức gì?"

"Tạmthời còn không có truyền đến gì cả, nhưng mà tôi ngàyhôm qua đem hàng mẫu mới phái người đưa qua cho anh ta,phỏng chừng hai ngày này anh ta sẽ trả lời cho tôithôi," Ôn Bạch thấp giọng nói, nói rồi từ trong lònglấy ra một thuốc tiêm loại nhỏ đậy kín đưa tới,nói, "Đây là Trác Viêm đoạn thời gian trước pháingười đưa tới, anh ta hiện giờ cũng đang nghiên cứuthuốc kia, anh ta nói cái này mặc dù cách thuốc thử trìhoãn dù sau còn có chút chênh lệch, nhưng tối thiểu cóthể tạo được tác dụng nhất định, thế nhưng anhbiết, loại vật này chỉ có thể dùng một lần, sau khidùng xong chúng ta liền không có cơ hội."

HắcYến không phải người ngu, huống hồ bây giờ đối vớicơ thể Tống Triết rõ như lòng bàn tay, nếu như TốngTriết dùng thuốc tiêm này như vậy người này liền nhấtđịnh có thể phát hiện ra được, đến lúc đó kếhoạch của bọn họ liền bại lộ toàn bộ, đạo lý nàyTống Triết tự nhiên hiểu rõ, y đem thuốc tiêm kia cấtxong, nét mặt hiền hoà như lúc trước vậy, không cóchút thay đổi.

Ôn Bạchlại dưới đáy lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi, cậucùng Tống Triết thời gian tiếp xúc tương đối dài,đương nhiên hiểu người này, cậu biết người nàykhông đạt được mong muốn gì đó trước là thà rằngtrở nên không bị khống chế cũng tuyệt đối sẽ khôngđộng mảy may đến thuốc tiêm. Ôn Bạch tính thử thờigian, mắt thấy một tháng liền đến gần, nhẹ giọngnói, "Dựa theo chuyện này suy tính thêm, anh đến trăngtròn này lại phát tác so với bây giờ càng thêm lợihại, hoặc là anh đến lúc đó thì không phải bóp nátmột cái ly đơn giản như vậy, tôi tận lực ở trướctrăng tròn cùng Trác Viêm bắt được liên lạc."

TốngTriết suy nghĩ một chút, gật đầu nói, "Độc trongngười tôi đến ngày trăng tròn đó đoán chừng cũngmuốn phát tán rồi, Hắc Yến đến lúc đó sẽ tiêm vàocho tôi thuốc thử giải độc, nghe ý của ông ta thuốcthử này lại ở trong người tuần hoàn vài ngày mới cóthể biến mất, nói cách khác lần tiếp theo khi ông tatiêm vào cho tôi thuốc độc trong mấy ngày đó sẽ có lỗhổng, tôi tận lực ngăn chặn ông ta, nếu như cậu từđây đến cuối trăng tròn có thể cùng Trác Viêm bắtđược liên lạc chúng ta liền lập tức ra tay."

Ôn Bạchgật đầu, "Được." Cậu nói xong đem băng vải quấncẩn thẩn xong cho y liền đi ra ngoài.

Thờigian lặng yên mà qua, sinh hoạt ngoài mặt yên ổn nhưthường, hôm nay Tống Triết lại cùng Hắc Yến ngồi ởsân thượng cùng uống trà.

"Trăngtròn lại muốn đến rồi," Tống Triết nhàn nhạt uốngmột ngụm trà, ngẩng đầu nhìn Hắc Yến, hỏi, "Tôithật tò mò, trăng tròn này ông lại phải chuẩn bị ởtrong sân ngồi cả đêm có đúng hay không?"

"Ừ,làm sao cậu biết?" Hắc Yến biểu tình vẫn ôn hoà nhưcũ, hoàn toàn không có ý tứ kinh ngạc.

"Tôilần trước trùng hợp thấy được," Tống Triết ănngay nói thật, "Cho nên tôi liền suy nghĩ ông có đúnghay không mỗi trăng tròn cũng không ngủ."

"Đúngvậy." Hắc Yến không có ý giấu giếm chút nào, dángtươi cười ấm áp, hào phóng gật đầu thừa nhận.

TốngTriết cười đặt ly trà xuống, giương mắt nhìn ông,"Tả Xuyên Trạch đối với ông mà nói rốt cuộc có ýnghĩa gì hả?"

HắcYến cười nói, "Vì sao hỏi như vậy?"

TốngTriết đưa ray chậm rãi rót cho mình một ly trà, nhẹgiọng nói, "Nói ông không quan tâm cậu ấy sao, ôngcó thể vì cậu ấy cả đêm không ngủ, thậm chílần trước còn nói với tôi cậu ấy chỉ là thuộc vềmột mình ông; nói ông quan tâm cậu ấy sao, ông cóthể tám năm liên tiếp đều đối với cậu ấychẳng quan tâm bao gồm sinh hoạt thối nát của cậu ấy,giống như bất kể cậu ấy phát sinh quan hệ cùngngười khác như thế nào ông đều không quan tâm, hơn nữatôi đoán ông đến bây giờ cũng không có phái người đithăm dò quan hệ tôi với cậu ấy, đúng hay không?"

HắcYến tiếp tục cười, "Tôi không cần biết."

"Ừ,cho nên liền suy ra ông không phải là bởi vì ông chắcchắn vị trí ở dưới đáy lòng em ấy sẽ không dao độngthay đổi, bởi vậy mới có thể không có sợ hãi,"ngón cái Tống Triết chậm rãi sờ mép ly trà, nhìn chằmchằm vào ông, chậm chậm nói, "Nói như thế nào ôngkhông phải là không quan tâm, chỉ là đơn thuần đốivới mình có lòng tin, nói phân tích như vậy cậu ấy đốivới ông còn là rất quan trọng."

HắcYến như có như không "Ừ" một tiếng, hỏi, "Vậycậu nói lời này mục đích thực sự rốt cuộc là gìchứ?"

TốngTriết cười khẽ, trên tay hơi chút dùng lực, trong cơthể máu bạo ngược hợp thành nhanh chóng tụ tập, chỉnghe "Lộp bộp" một tiếng thanh thuý, ly trà trong tay ylập tức ứng tiếng mà vỡ, trà bên trong trong nháy mắthất tới trên bàn, một giọt theo mép bàn rơi trên mặtđất, Hắc Yến cho là y lại xuất hiện hiện tượngkhông khống chế được, liền ngẩng đầu tỉ mỉ quansát y, con ngươi ôn hoà trong nháy mắt trở nên cực nóng,lại giữa chừng không ngờ đối mắt cùng mắt xếchtrong trẻo nhưng lạnh lùng của y.

TốngTriết mỉm cười cùng ông ta đối diện, đem mảnh nhỏhướng một bên ném một cái, trên mặt ôn nhã như trước,giống như tất cả mới vừa rồi cùng y toàn bộ khôngnửa điểm quan hệ, chỉ nghe y chậm rãi nói, "Ý kiếnlần trước nói chính là tôi không bị khống chế, tôisẽ khiến cho người kia so với tôi một bước rời khỏithế giới này trước."

HắcYến nháy cũng không nháy mắt nhìn y, mắt xếch xinh đẹpcủa Tống Triết như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng,tia sáng bên trong không chứa nửa điểm tạp chất, nhưvậy nhìn qua dường như có thể đem người ta nhìn thấutriệt để. Hắc Yến chỉ liếc mắt nhìn liền biếtngười này hoàn toàn rõ ràng kế hoạch của ông, ông vốnlà muốn Tống Triết cho tới tình trạng hoàn toàn khôngkhống chế được, sau đó sẽ giải quyết hết hai ngườithủ hạ, sau đó đi qua thí nghiệm đem một người cógiọng nói âm sắc giống như y, để cho người đó địnhkỳ cùng bên kia Trung Quốc bắt được liên lạc lấy bảođảm an toàn cho Tả Xuyên Trạch cùng Tả An Tuấn, ông sẽtuỳ thời hành động đem hai người kia triệt để trốnchạy khỏi khống chế của đối phương, như vậy mọichuyện thuận lợi.

Nhưnghôm nay trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng củaTống Triết nói cho ông biết, trước khi ông làm tất cảsẽ làm cho người kia triệt để rời khỏi thế giớinày, xem ra lời đồn trong giới không giả, Tống Triếtngười này đúng thật khó đối phó.

TốngTriết vẫn như cũ đang mỉm cười cùng ông đối diện,trên mặt Hắc Yến tuy rằng lộ ra vẻ cười nhu hoà,nhưng y lại biết người này hiện giờ rất không thoảimái, Hắc Yến cùng y nhìn nhau một lát, cười nói, "Nóinhư thế, tôi tạm thời vẫn không thể cho cậu mấtkhống chế."

TốngTriết cười khẽ, "Hiện giờ trước khi tìm đượcđược đối sách mới tạm thời là như vậy."

"Vậyđược," Hắc Yến đứng dậy, "Trăng tròn này tôiliền thử xem tác dụng thuốc thử trì hoãn." Ông nóixong liền chậm rãi hướng bên trong đi vào, giống nhưmuốn đi chuẩn bị gì đó.

TốngTriết cúi đầu lấy khăn lau tay bên cạnh chậm rãi chùingón tay, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng híp lại,thuốc thử trì hoãn trong miệng Hắc Yến phỏng chừngchỉ là bán thành phẩm, về phần thành phẩm ... Ngườikia không có khả năng lấy ra nữa, nhưng ít ra trăng trònnày y không cần tiêm vào thuốc thử của Trác Viêm, nhưvậy y liền có thể đem thời gian tiếp tục kéo dài màthôi.

Cho nêntrăng tròn tháng này Tống Triết bị Hắc Yến đẩy tớitrong phòng thí nghiệm tiêm vào thuốc giải độc cùngthuốc thử trì hoãn bán thành phẩm, máu trong cơ thểchậm rãi yên ổn, rốt cuộc miễn cưỡng chịu đừngqua một lần trăng tròn. Mà hôm nay Tả Xuyên Trạch lầnthứ hai bị Tống tư lệnh mời qua, Tống tư lệnh bởivì có việc không có đi thành phố S, cho nên Tả XuyênTrạch bị mời trực tiếp đến nhà cũ của Tống gia ởBắc Kinh, sẽ ở trong phòng ngủ Tống Triết.

Có kinhnghiệm lần trước Tả Xuyên Trạch đã biết mục đíchngười này, hắn nhìn bàn cờ trước mặt, nói, "Lãogia tử, lần này không phải cho tôi dùng thuốc mê, ôngmuốn tiêm vào thứ gì cứ việc nói thẳng."

Tốngtư lệnh biết người này thông minh, liền cười nói, "Tavốn cũng không có kế hoạch hạ thuốc mê cậu," ôngnói xong nhìn đồng hồ trên tường một chút, nói, "Cònphải chờ một chút."

TảXuyên Trạch liền nhún nhún vai tiếp tục chơi cờ, nói,"Tống Triết không có liên lạc với người?"

"Khôngcó," Tống tư lệnh nói, "Giống như là thủ hạ củanó cách một đoạn thời gian qua nói cho tôi biết trướcmắt nó an toàn tạm thời không có chuyện gì, về phầncụ thể ở đâu ta là không biết, A Triết nó cứ nhưvậy, nó nếu như không liên lạc cậu trước, cậu đoánchừng là tìm không được nó."

Conngươi Tả Xuyên Trạch trầm thêm chút, thủ hạ của hắnđã tìm được phòng khám, nhưng tin tức truyền về cũnglà người kia không ở, như vậy xem ra cậu ta hiện giờcũng nhất định ở nơi nào đó của Hắc Yến, còn cóTống Triết ... Hắc Yến chính là một tên biến tháikhông hơn không kém, y rốt cuộc chuẩn bị thế nào thoátthân từ trong tay ông ta? Tả Xuyên Trạch cúi đầu nhìnbàn cờ, thế nào cũng không tập trung lực chú ý, cảmgiác phiền nào khiến máu bạo ngược trong cơ thể cũngtheo đó nâng lên, trong lúc nhất thời quanh thân phát tánra hơi thở rất lạnh.

Tốngtư lệnh nhìn hắn một chút, đưa tay đem quân cờ từtrong tay hắn để lên bàn, đứng lên nói, "Đi thôi, cậucần phải ngủ một giấc thật tốt."

TảXuyên Trạch liền lên lầu, nằm trên cái giường củaTống Triết bình tĩnh nhìn Tống tư lệnh đem chất lỏnglạnh như băng rót vào trong cơ thể của hắn, không khỏihỏi, "Anh ta cho ông bao nhiêu thuốc tiêm?"

"Khôngcó cho ta," Tống tư lệnh đáp, "Nó chỉ dặn dò ngườiđiều chế thuốc kia mỗi tháng phái người đem qua đưacho ta thuốc tiêm mà thôi."

TảXuyên Trạch con ngươi cực đen híp lại, điều này nóirõ ngay cả bản thân Tống Triết cũng không rõ ràng lắmy lúc nào có thể trở về lại, y kỳ thực rất có thể... Không về được. Hắn ngẩng đầu nhìn Tống tư lệnhtrước mặt, người này phỏng chừng cũng rõ ràng điểmnày.

Tốngtư lệnh đem chất lỏng trong thuốc tiêm toàn bổ đánhtiến trong cơ thể hắn, ngẩng đầu chống lại ánh mắtcủa hắn, biết ý người này, liền đưa tay nhu nhu đầucủa hắn, thay hắn đắp kín chăn, cái gì cũng không nóiliền xoay người đi ra.

Lầnnày tác dụng so với lần trước quá nặng, Tả XuyênTrạch nhẹ nhíu nhíu mày, hắn không thích loại cảm giáctìm không được chân thật này, chết lặng quen thuộccùng cảm giác nhẹ nhàng rất nhanh xông tới, hắn giươngmắt đen trắng rõ ràng ở trong phòng trống trải tốităm xuyên thấu qua cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn xungquanh, tối nay là trời đầy mây, mặc dù nhìn không thấytrăng tròn nhưng phía ngoài bầu trời đêm vẫn bị ánhtrăng phản chiếu có chút bạc màu. Hắn không khỏi nghĩtới trăng tròn lần đầu tiên cùng Tống Triết ở chungvới nhau cũng là trời đầy mây như vậy, bầu trời bạcmàu không thấy ánh trăng, còn mưa rơi lác đác, hắn cùngngười kia chen chung một cái ô đi cả đêm trên đường,lúc người kia cường ngạnh chen vào cuộc sống của hắn.Hắn nhắm mắt lại, bỗng nhiên rất muốn hỏi một chútngười kia "Anh làm tất cả trước có hỏi qua tôi làcó muốn hay không chưa", nhưng lập tức hắn liền bấtđắc dĩ thở dài, người kia tính tình luôn bá đạo, hỏicũng như không.

Hắndưới đáy lòng chậm rãi oán thầm, dần dần đã ngủ,chờ hắn tỉnh lại đã sáng sớm ngày thứ hai, bên ngoàichẳng biết lúc nào lại nổi lên hạ xuống trận tuyếtđầu mùa đông, nhuộm trắng một mảnh.

Bữasáng để ở trên đầu giường, còn bốc hơi nóng, hắnkhông hề động, lần này liều thuốc chất có hại sovới lần tước vừa nặng một phần, hắn có chút choángváng đầu buồn nôn, hắn không khỏi nghĩ thầm, nếu làmột lần nữa hắn có đúng hay không là có thể dính vàonghiện chất độc rồi? Nhưng mà cho dù là như vậy hắncũng coi như sống, chỉ cần hắn còn sống thì nhất địnhphải giết Hắc Yến, điểm này là không thể nghi ngờ.

Tốngtư lệnh đẩy cửa lúc tiến vào liền thấy người nàyan tĩnh dựa vào đầu giường nhìn ngoài cửa sổ, trênngười tán phát ra hơi thở rất vắng vẻ, con ngươi cựcđen sâu không thấy đáy, chẳng suy nghĩ cái gì. Ông nhìnđiểm tâm đầu giường một chút, hỏi, "Không ăn?"

TảXuyên Trạch như có như không "Ừ" một tiếng tiếptục xem cửa sổ ngoài trời, phía ngoài tuyết còn đangrơi, hoa tuyết rất nhỏ nhưng rơi rất dày, bay lả ta nhẹnhàng trong không trung, tiếng động lớn ồn ào hạ xuống,tuyệt nhiên trên không trung bay lượn, rõ ràng là màu sắcnhợt nhạt như thế lại làm cho hắn vô thức nghĩ tớiý thức mê loạn lúc pháo hoa bay lên không nổ tung vàoban đêm tiết Trung thu nào đó, trong nháy mắt đó mùithơm ngát cùng ngọt ngấy giống như có sinh mệnh vậytrong phút chốc đi vượt qua thời gian chợt tập kích tâmtư, màu sắc đáy mắt hắn không khỏi trầm sâu thêm.

Giọngnói Tống tư lệnh còn đang bên tai vang lên, "Có muốnăn gì ta phân phó nhà bếp đi làm."

Lầnnày Tả Xuyên Trạch cũng không đáp lại ông, Tống tưlệnh nhìn một hồi, ngay lúc ông cho rằng bởi vì ngườinày thân thể không khoẻ phải luôn bảo trì trầm mặc,bản thân chuẩn bị xoay người đi ra ngoài thì lại ngheđược một giọng nói trầm thấp nhẹ vô cùng ở saulưng vang lên ——

"Tôimuốn uống cháo Tống Triết nấu."

Tốngtư lệnh bỗng nhiên xoay người nhìn hắn, ông biết ngườinày bản chất không xấu, nhưng dù sao người này là đượcHắc Yến nuôi lớn, nhưng lại cùng Hắc Yến có dínhdáng quan hệ không rõ, ngay cả ông đã nhiều ngày quansát đều nghĩ người này ở phương diện tình cảm làcó chỗ thiếu hụt, lại không nghĩ rằng có thể nghe hắnnói những lời này.

Ánh mắtTả Xuyên Trạch vẫn không có thu hồi, lông mi dài congvểnh của hắn hơi khẽ rũ xuống, con ngươi cực đenchính là sâu không thấy đáy, nhìn không ra tâm tình chútnào, hắn trầm mặc một chút liền cúi đầu lặp lạimột lần, "Tôi muốn uống cháo Tống Triết nấu ..."

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Che mặt ... Tôi muốn nói bọnhọ chương sau có thể gặp [mặt chim] ~~ ta làm mẹ ruột~~ làm mẹ ruột ~~ bay đi ~~

———

Ờ, vậylà xong phần "ngược", chương sau hai anh gặp lại vàtới cảnh H hot nhất truyện :3

Bùchương xong, bái bai ~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro