50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp nhau

Tốngtư lệnh nhìn hắn thật lâu, cho dù lúc người này nóira những lời này thì giọng điệu của hắn cũng làgiọng điệu thường ngày, trên người tản ra hơi thởcũng vẫn là trong yên lặng mang theo một chút tà ác, sẽkhông sản sinh cảm giác yếu ớt cho người khác chútnào, người này dù sao là bá chủ một phương, cho dù làloại tình trạng yếu ớt hơi thở quanh người hắn cũngkhông thể khinh thường.

TảXuyên Trạch lúc nói hết câu nói kia sau đó liền nằmxuống giường, xoay người đưa lưng về phía ông, Tốngtư lệnh nhìn một hồi, khẽ thở dài một cái đi tớithay hắn đắp kín chăn, nói, "Chờ A Triết trở về tađể cho nó làm cho cậu."

TảXuyên Trạch từ từ nhắm hai mắt hướng trong chăn rụtmột cái, trầm mặc thật lâu. Hắn đã thật lâu chưatừng có loại cảm giác bất lực tương tự này, lúctrước đem Hắc Yến ép xuống sườn núi sau đó hắn đãtừng xuất hiện qua loại cảm giác này, nhưng đó là bởivì hắn cùng Hắc Yến đã cùng ở chung mười sáu năm,trong thời gian mười sáu năm Hắc Yến là trụ cột củahắn, Hắc Yến sau khi rời đi hắn xuất hiện loại tìnhtrạng đó cũng là bình thường. Nhưng còn bây giờ thìsao, hắn cùng Tống Triết mới nhận biết bao lâu?Còn tại sao lại xuất hiện loại cảm giác này, hắnkhông hiểu, cũng nghĩ không thông.

TốngTriết lúc tỉnh lại đã giữa trưa, ánh mặt trời chóimắt không khách khí từ khe hở màn cửa sổ đánh tiếnvào, Bắc Kinh ngày hôm nay nghênh đón một trận tuyếtđầu mùa, mà Tam Giác Vàng vẫn như cũ nóng không chịunổi, y hơi híp mắt một cái, cảm thụ tình trạng mộtchút, phát hiện máu trong cơ thể đúng thực lắng lạikhông ít, xem ra thuốc Hắc Yến vẫn là rất hữu dụng.

Ôn Bạchlúc này thì ở một bên chuẩn bị đổi nước biển choy, thấy y tỉnh lại liền cười đi tới ngồi xuống bêncạnh y, nói, "Tôi thay anh kiểm tra một chút, độc trongbản thân anh đang từ từ bị thuốc giải độc trung hoà,đoán chừng ba bốn ngày là có thể triệt để thanh trừ,sau đó Hắc Yến tất nhiên sẽ lần thứ hai tiêm vàothuốc độc cho anh, cho nên chúng ta bây giờ có bốnngày."

TốngTriết nhướng mi nhìn cậu, ý cười nơi khoé miệng câusâu thêm một chút, "Nói như thế cậu cùng Trác Viêm cóliên lạc?"

Ôn Bạchgật đầu, thấp giọng nói, "Thuốc thử trì hoãn tớitay, tuy rằng tôi cho Trác Viêm không phải là thành phẩmsau cùng, nhưng lấy năng lực của anh ta hoàn toàn có thểcăn cứ thứ kia chế tạo ra tới thành phẩm thậm chí cóthể so với thành phẩm càng thêm xuất sắc."

TốngTriết khoé môi nhếch lên nụ cười thoải mái, ôn hoànói, "Khoảng thời gian này đây là tin tức tốt nhấtnghe được tới nay."

Ôn Bạchđứng dậy đem nước biển thay cho y, thấp giọng nói,"Anh chuẩn bị lúc nào ra tay?

"Khôngvội, dù sao còn có bốn ngày, chờ hai ngày nữa ngườikia trở lại Phùng Ma tôi sẽ liên lạc em ấy, đoán chừnglúc đó vừa vặn," mắt xếch xinh đẹp của Tống Triếtcong lên một độ cung đẹp mắt, cười nói, "Tôi đãđáp ứng em ấy nếu như biết chỗ Hắc Yến nhất địnhphải nói cho em ấy biết, tôi cũng không thể nuốt lờia, không thì sau khi trở về em ấy nhất định sẽ cùngtôi trở mặt.

Ôn Bạchđem thay chai nước biển lấy xuống, liếc y một cái,cười nói câu "Thật không biết các anh gặp nhau rốtcuộc là anh bất hạnh hay là cậu ta bất hạnh" liềnđi ra ngoài, cậu không thể ở chỗ này lâu được, miễncho khiến người khác hoài nghi.

TốngTriết mỉm cười nhìn cậu ta đi ra ngoài, nói khẽ vớihai thủ hạ ở bên cạnh phân phó nói, "Mấy ngày nàytìm cơ hội liên lạc với trong nhà, để cho bọn họthời gian chuẩn bị tốt, đến lúc đó nghe tôi sắpxếp."

"Vâng."

TốngTriết lại đem cụ thể chi tiết phân phó một lần, lúcnày mới yên tâm nằm ở trên giường an tâm nghỉ ngơi,y quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, mắt xếchtrong trẻo nhưng lạnh lùng hơi híp lại, khoé miệng cũngcâu lên nụ cười thoải mái, Trạch, chúng ta rất nhanhthì sẽ gặp nhau rồi.

TảXuyên Trạch ở đại trạch Tống gia nghỉ ngơi hai ngàyliền trở về Phùng Ma, buổi tối ngày thứ hai hắn đếntổng bộ Phùng Ma, ngủ một giấc sau đó liền đứng dậyđi thư phòng xử lý sự vụ chồng chất, mà lúc này LangTrì chính là đang đi tới, anh khom lưng nói, "Chủ nhân,điện thoại của ngài Tống."

TảXuyên Trạch tay nắm văn kiện dừng lại, nhướng mi hỏi,"Là Tống Triết?"

Lang Trìgật đầu, "Vâng."

TảXuyên Trạch nhìn điện thoại vẫn như cũ không ngừngvang, con ngươi yêu mị híp một cái, phân phó nói, "Ngắt,đem thiết bị kết nối."

"Vâng."Lang Trì nói, không chậm trễ chút nào đè xuống phím từchối.

TốngTriết tựa ở trên ghế gần cửa sổ, bất đắc dĩ nhìnđiện thoại trong tay bị từ chối, đợi một chút lạiđánh qua, lúc này Lang Trì đã kết nối với thiết bị,cúi đầu chờ chủ nhân nhà anh phân phó, Tả Xuyên Trạchnhìn lướt qua điện thoại, hỏi, "Tôi lần trước gọiđiện thoại qua cho anh ta tổng cộng mấy lần?"

"Balần."

TảXuyên Trạch "Ừm" một tiếng, lười biếng nói, "Cúp."

"Vâng."

TốngTriết nhìn điện thoại lần thứ hai từ chối bất đắcdĩ cười cười, người kia lần trước gọi điện thoạicho y ba lần y đều không nhận, xem ra khiến cho hắn rấtbất mãn a ... Tống Triết khoé miệng câu lên nụ cườithoải mái, liền gọi lại, sau đó không lo lắng chút nàolại bị từ chối, y chỉ có thể tiếp tục gọi.

TảXuyên Trạch híp mắt, nhìn điện thoại lần thứ hai vanglên, ý bảo Lang Trì đi định vị, lúc này mới cầm quanhấn nút nghe, lười biếng nói, "Alo, nghe nói Tống đạicông tử anh đi Tam Giác Vàng nghỉ phép rồi a, như thếnào lúc rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi?"

TốngTriết giọng nói ôn nhã như trước, "Ừm, nhớ em chonên liền gọi cho em, gần đây thế nào? Có nghĩ tới tôikhông?"

TảXuyên Trạch tiếp tục lười biếng nói, "Vẫn tốt, vềphần đáp án vấn đề thứ hai ... Tống đại công tửanh nghĩ gì?"

TốngTriết cười nói, "Tôi cũng không biết cho nên mới hỏiem, ừm, có nghĩ tới tôi chứ?"

TảXuyên Trạch khoé miệng ôm lấy ý cười nghiền ngẫm, ácliệt nói, "Anh đoán?"

Bên kiayên lặng một chút, tiếp đó truyền đến giọng nói hơiyếu ớt của Tống Triết, trong đó còn kèm theo một chútuể oải, "Trạch, nếu như tôi nói tôi rất có thểvĩnh viễn rời khỏi em, em có nhớ tôi hay không?"

TảXuyên Trạch chưa từng nghe qua giọng nói yếu ớt của ynhư vậy, tay cầm điện thoại nhất thời căng thẳng,thốt ra, "Anh ..." Hắn chỉ nói một chữ liền dừnglại, giống như muốn nói gì lại cũng không biết làmsao mở miệng, hai người trong lúc nhất thời đều rơivào trầm mặc, hắn nhìn phía Lang Trì, người sau thấythế hướng hắn đưa ra một dấu, ý là xác định thànhcông, hắn rũ mắt xuống, vẫn như cũ không biết muốnnói cái gì.

TốngTriết ngồi ở trên ghế, nhìn thân ảnh dưới lầu củaHắc Yến cùng A Nhã, khoé miệng câu lên nụ cười thoảimái, lẳng lặng chờ hắn trả lời, giọng nói mới vừarồi là y cố ý giả bộ, bởi vì y thực sự muốn biếtngười này sẽ có phản ứng gì, y đợi chờ, bên kia rốtcục truyền đến giọng nói trầm thấp của Tả XuyênTrạch, "... Anh bây giờ thế nào? Hắc Yến đối vớianh làm cái gì?"

TốngTriết khoé miệng ý cười sâu thêm một phần, thở dàimột tiếng, tiếp tục yếu ớt nói, "Em nói cho tôi biếttrước em có nhớ tôi hay không, tôi trả lời vấn đềcủa em."

Bên kialại yên tĩnh một chút, sau đó truyền đến một tiếngthật thấp "Sẽ", sau đó hắn hỏi, "Anh bây giờ rốtcuộc thế nào?"

TốngTriết nhất thời cười đến hai mắt cong cong, giọng nóikhôi phục như thường, cười nói, "Tôi sao? Tôi vẫntốt, ngoại trừ thức ăn nơi này khiến tôi không muốnăn ngoài ra những thứ khác tất cả đều tạm được."

"..."

Lang Trìvốn ở bên hết sức chuyên chú nhìn thiết bị, bỗngnhiên rùng mình mạnh một cái, chỉ cảm thấy hơi thởtà ác xung quanh trong một phút tăng vọt, gần như đếnmột mức độ cao trước đây chưa từng có, mặt anh sợhãi quay đầu nhìn chủ nhân nhà anh, chỉ thấy vẻ mặtTả Xuyên Trạch hung tàn, cắn răng nghiến lợi đối điệnthoại quát, "Tống Triết, anh rửa cổ chờ đó cho tôi,ngay cả anh cùng Hắc Yến tôi giết một lượt!" Sau đóhắn "Ba" một tiếng cúp điện thoại, phẫn hận némđiện thoại, phân phó nói, "Đem trực thăng lái tới,đi Tam Giác Vàng," dừng một chút, nói thêm một câu,"Liên lạc Địch Hàn."

"Vâng."

TốngTriết nhìn điện thoại bị cúp máy trong tay, tâm tìnhrất tốt đem nó đưa cho thủ hạ, sau đó cầm báo mộtbên bắt đầu đọc. Hôm nay cùng thường ngày không cógì khác nhau, sau bữa cơm trưa Tống Triết lại cùng HắcYến ngồi chung một chỗ uống trà.

HắcYến nói, "Độc trong người cậu đến tối hôm nay thìcó thể thanh trừ toàn bộ, buổi tối tôi lại sẽ chocậu tiêm vào một mũi chất độc."

TốngTriết ừ một tiếng, nhàn nhạt uống một ngụm trà, hỏiông ta, "Vậy tám năm qua ông chưa từng thấy qua cậu ấysao?"

"Khôngcó," Hắc Yến cười nói, "Vì sao hỏi như vậy?"

"Bởivì ông nói qua cậu ấy đối với ông rất quantrọng," Tống Triết ôn hoà nói, "Nếu như vậy, támnăm qua ông vì sao không gặp cậu ấy?"

"Vẫnchưa tới lúc," Hắc Yến dùng ánh mắt ôn hoà nhìn y,cười nói, "Cậu hình như đối với chuyện lúc đó củatôi cùng nó thật tò mò."

"Đúngvậy," Tống Triết rộng rãi thừa nhận, "Hơn nữa tôicũng rất muốn biết đêm đó tám năm trước chuyện gìtừng xảy ra, tôi biết đến cũng chỉ có đêm đó thứkia trong cơ thể cậu ấy phát tán, giết rất nhiềungười, nhưng mà có thể cậu ấy đối với ông cốchấp tới mức người muốn giết nhất chính là ông,tôi rất hiếu kỳ, ông đêm đó đến rốt cuộc trốnthế nào?"

HắcYến trải qua y nhắc tới cũng nhớ lại hình ảnh rấtlâu, cười nói, "Cậu biết không, nếu như đêm đólòng tôi ngoan độc một chút, trên cái thế giời này sớmsẽ không có Tả Xuyên Trạch rồi."

Mắtxếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết híp mộtcái, "Có ý gì?"

"Ýnói đúng là tôi có thể tuỳ thời giết nó," Hắc Yếncười nhìn về phía y, nói, "Tựa như lời cậu nói, tôiở mặt quan tâm lực chú ý quá mạnh, như vậy tôi đốivới nghiên cứu ra gì đó muốn độc chiếm cũng sẽtương ứng rất mạnh, bởi vậy vì để cho bảo bối củatôi không đến mức rơi xuống trong tay người khác tôihẳn là lựa chọn biện pháp như thế nào đây? Cậuthông minh như vậy sẽ không đoán được sao?"

Conngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết nháycũng không nháy nhìn ông ta, vẻ mặt ý cười không giảm,"Bom hay là thuốc độc?"

"Bom,"Hắc Yến ăn ngay nói thật, "Nhưng điều khiển từ xatừ buổi tối đêm đó bị nó huỷ, sau đó tôi nhân cơhội nhảy vực chạy thoát, thế nhưng cậu biết," ôngnói từ trong túi lấy ra một vật gì đó khéo léo, hướngy quơ quơ, "Loại điều khiển từ xa này, tôi muốn cóthể tuỳ thời làm tiếp một cái, cho nên nói nếu đúngnhư thật sự đến ngày cá chết lưới rách đó, tôicũng tuyệt đối sẽ không để cho nó rơi vào trong tayngười khác, hiểu không?"

Conngươi Tống Triết sâu một chút, còn chưa nói cái gìchợt nghe thấy đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến mộttrận tiếng vang thật to, biểu tình Hắc Yến khôngđổi, cười nói, "Cậu làm cái gì?"

"Cũngkhông có gì," Tống Triết ôn hoà nói, "Tôi đã từngđáp ứng cậu ấy, nếu có tin tức của ông nhấtđịnh phải thông báo cậu ấy, tôi chỉ là thực hiệnhứa hẹn mà thôi."

"A?"Hắc Yến nhìn trực thăng càng ngày càng gần, nói, "Nóinhư vậy tôi ngày hôm nay cuối cùng có thể cùng nó gặpmặt một lần rồi a."

"Đúngvậy," Tống Triết cũng hướng bên kia nhìn lại, trựcthăng đã bắt đầu chậm rãi hạ xuống, y nhìn thoángqua, cười nói, "Đáng tiếc hiện giờ tới là ngườicủa tôi, ông nếu như muốn thấy cậu ấy còn phảichờ một lúc nữa."

HắcYến cũng không tức giận, cầm lấy cái ly uống mộtngụm trà, hỏi, "Cậu không dự định muốn thuốc thửtrì hoãn sao?"

TốngTriết lắc đầu cười, "Nghiêm túc mà nói là không dựđịnh muốn tìm ông rồi."

HắcYến nhướng mi một chút, còn chưa kịp nói chợt nghethấy cửa ban công bị người đẩy ra, A Nhã cùng Ôn Bạchbước nhanh tới, A Nhã nói, "Hắc Yến, bên ngoài ..."

"Tôibiết," Hắc Yến nói, "Thông báo một chút đi, từ bỏphương án."

A Nhãlên tiếng chỉ vào Tống Triết hỏi, "Vậy hắn sao?"

"Tôiđã nghĩ vấn đề này." Hắc Yến biểu tình không đổi,vẫn như cũ ngồi ở trên ghế nhìn Tống Triết, ngườinày nếu có thể làm đến bước này tất nhiên đã làmchuẩn bị xong chu đáo, huống chi trong cơ thể người nàycòn có rất nhiều thuốc, đối phó tương đối phiềnphức, bây giờ cùng y đối cứng khẳng định cái đượckhông bù đủ cái mất.

A Nhãtự nhiên cũng biết điểm này, nhưng nó thật sự là rấtghét người này, liền thừa dịp hỗn loạn bên này lặnglẽ lấy ra một súng lục [1] loại nhỏ giấu trong tay áo,ở trong đó rót vào thuốc độc có thể khiến người tatrong nháy mắt mất mạng, nhưng mà còn chưa chờ nó đemhọng súng nhắm ngay Tống Triết, cổ tay của nó liền bịngười nắm, một giọng nói quen thuộc trên đỉnh đầuvang lên, "Súng thứ đồ chơi này, con nít tốt nhất vẫnlà đừng chơi bậy."

Nó bỗngnhiên ngẩng đầu, còn chưa nói liền cảm thấy cổ taycủa mình đau xót, sau đó súng trong tay nó liền bị ngườicầm đi, sau đó người kia cầm súng của nó cũng khôngquay đầu lại đi tới bên người Tống Triết, nó chợttrừng lớn hai mắt, không thể tin hỏi, "A Bạch, anh làngười của Tống Triết?!"

Ôn Bạchnhún nhún vai, rốt cuộc cam chịu.

Nhìnthấy một màn này, vẻ mặt Hắc Yến vẫn không có gìthay đổi, mà chỉ nói, "Tôi vẫn là câu nói kia, tôituỳ thời hoan nghênh cậu tới giúp tôi."

Ôn Bạchhướng ông cười cười, không có trả lời, lúc này đỉnhđầu lại truyền đến tới một trận tiếng vang, TốngTriết cười đứng lên, nói, "Xem ra em ấy tới, ông còncó chút thời gian có thể suy nghĩ thật kỹ một chút làbỏ chạy hay là ở lại gặp em ấy một lần." Y nóixong liền xoay người đi, Ôn Bạch theo sát phía sau, bóngdáng hai người rất nhanh biến mất ở sân thượng. A Nhãnhìn Hắc Yến, hỏi, "Hắc Yến, chúng ta làm sao bâygiờ?"

HắcYến dáng vẻ ôn nhã như trước, giống như tình cảnhlúc này cùng ông ta toàn bộ không nửa điểm ảnh hưởng,ông cầm lấy ly trà uống trà, ánh mắt ôn hoà nhìn dướilầu, trực thăng mới tới chậm rãi hạ xuống, sau đótiếp nữa từ phía trên nhảy xuống bóng dáng rực rỡ,con ngươi ông ta ý cười sâu thêm một tầng, Trạch.

TốngTriết đi xuống lầu thì Tả Xuyên Trạch mới vừa từtrực thăng nhảy xuống, sau đó dừng lại giương mắthướng bên kia nhìn, tầm mắt của hai người liền rấtnhanh gặp nhau trên không trung, Tả Xuyên Trạch híp mắtmột cái, người này rõ ràng ốm đi, nhưng mà biểu tìnhtrên mặt ngược lại mảy may không đổi, vẫn như cũrất thiếu đánh.

TốngTriết trên mặt mang nụ cười nhạt, vài bước đi lêntrước đem người kia kéo qua liền dụi vào lòng, xoa xoabóp bóp, cười nói, "Tôi rất nhớ em."

Hơi thởquen thuộc trong nháy mắt đập vào mặt, hương trà nhànnhạt khiến cho Tả Xuyên Trạch cảm thấy rất thích ý,liền không có ngăn cản y làm càn, thẳng đến khi ngườinày đưa cánh tay dò vào y phục của hắn trực tiếp dánvào trên da hắn mới đưa tay đè cổ tay của y, "TốngTriết, anh có chừng có mực cho tôi."

TốngTriết liền cười rút tay ra, nói, "Tôi nói cho em mộtchuyện quan trọng như vậy, cám ơn tôi thế nào?"

Y chỉđương nhiên là chỗ Hắc Yến, Tả Xuyên Trạch nhướngmi nhìn y, lười biếng hỏi, "Anh muốn tôi cám ơn thếnào cho anh?"

"Mộtcái hôn thế nào." Tống Triết cười nói, vừa dứt lờicũng không xem phản ứng của hắn trực tiếp cúi đầuhôn lên, đầu lưỡi cũng không khách khí với vào đi dâydưa cùng hắn.

Hươngtrà nhàn nhạt ở trong miệng tuỳ ý khai mở, lòng TảXuyên Trạch nhẹ run rẩy, đưa tay nắm lấy y phục củay cùng y triền miên, Tống Triết nhận thấy được hắnđáp lại, tâm tình rất tốt một tay thủ sẵn hông củahắn, tay kia nâng đầu của hắn, làm sâu nụ hôn này,đang lúc triền miên y thậm chí còn có thể nghe đượctiếng nước d*m loạn trong miệng, hơi thở y lập tứcnặng thêm một phần.

TảXuyên Trạch từ từ nhắm hai mắt, hơi thở rõ ràng cũngđổi thành ồ ồ, nhưng vào lúc này hắn kinh giác mộtđường nhìn lạnh như băng đặt ở trên người bọn họ,sát y đậm, hắn bỗng nhiên cựa ra Tống Triết, vộivàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy biệt thự trướcmắt trên ban công lầu ba ngồi một người, người kiamặc áo ngủ chất mềm mại, trên tay còn cầm một lytrà, giống như đang uống trà.

Conngươi của hắn chợt co rút lại, cả người ở tronggiây lát đó trở nên cực kỳ lợi hại, hắn nhìn ngườikia, gằn từng chữ một, "Hắc Yến."

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Ai, lại chậm trễ rồi ... Vốnlà còn muốn sẽ cố theo kịp, kết quả vừa nhìn thờigian đã vượt qua, ai ... gì kia, chương này đuổi tươngđối gấp, lúc tôi kiểm tra rất nhanh nhìn thoáng qua,không biết có hay không lộ sai cái gì ... Có nói cho tôibiết ha ...

——

[1] Súnglục:

———

Sắp cóH rồi a a a a ~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro