51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mười sáu năm

Hắc Yếnnhìn bộ đồ đỏ rực phía dưới, tâm tình rất tốtuống trà, bọn họ có tám năm không gặp, tính tình củangười kia không biết thay đổi không.

Khoémiệng của ông lộ vẻ cười nhu hoà, đáy lòng tưởngtượng tình cảnh cùng người kia gặp mặt, ngay tại lúcnày ông thấy được Tống Triết cùng hắn ôm nhau, thấyđược bọn họ hôn môi, ông thậm chí nghĩ bọn họ là... Yêu nhau.

Cáiloại gọi là tình yêu gì đó liên hệ với bọn họ,khiến cho ông bỗng nhiên phát hiện, vốn phân lượng củaông dưới đáy lòng Tả Xuyên Trạch bị Tống Triết chậmrãi thay thế.

Loạicảm giác này khiến ông cực kỳ khó chịu, tâm tình nhấtthời xuống tới điểm thấp nhất, ngay cả ý cười luônluôn đọng ở khoé miệng đều biến mất. Mười sáu nămsớm chiều ở chung, ông nhìn người này từ một đứatrẻ mềm mại chậm rãi lớn lên, ông dạy hắn đọcsách, dạy hắn thuật giết người, dạy hắn xử lý côngviệc ở Phùng Ma như thế nào, ông biết tất cả sởthích của đứa bé này, ông tỉ mỉ săn sóc hắn, cưngchiều hắn, vào mỗi khó khăn trước mắt cùng hắn, ởđoạn thời gian đó ông là cây trụ cột duy nhất củangười này.

Mình bỏra nhiều tâm huyết cùng thời gian như vậy, Hắc Yếnnghĩ, mười sáu năm, hơn năm nghìn tám trăm cả ngày lẫnđêm, ông coi như là một người làm tảng đá từ lâu làthuộc về bản thân. Mà bây giờ người này nhưng ởcùng người khác hôn môi, thậm chí cùng người kháu yêunhau.

Ông độtnhiên cảm thấy được có loại cảm giác mãnh liệt từđáy lòng bắt đầu lan tràn, ông trong lúc nhất thời cònkhông phân rõ loại cảm giác này đại biểu cho cái gì,ông chỉ biết là ông hiện giờ cực kỳ không thể chịuđựng được hình ảnh trước mắt, ông thậm chí theobản năng đưa tay đi lấy điều khiểu từ xa trên bàn,nhưng ngón tay ông đè xuống phía dưới lại mơ hồ run,ông không ra tay, giống như đêm đó tám năm trước, ôngvẫn không ra tay.

Ông ởtrên người người này hao tốn quá nhiều quan tâm cùngtâm huyết, bất kể như thế nào cũng không cách nào đưatay huỷ hắn. Nhưng ông nghĩ lại vừa muốn, mình khôngđược, tại sao phải nhường người khác đạt được?Mình còn không có cùng hắn hôn nhau, tại sao phảinhường người khác cùng hắn làm như vậy?

Ôngkhông khỏi nghĩ tới đối thoại đã từng cùng TốngTriết ———

— nghehàm ý của cậu tôi hình như không có thất tình lụcdục.

— ôngphải biết rằng khi một người ở phương diện nào đócó thiên phú đặc biệt thì người đó ở những phươngdiện khác giảm bớt sự quan tâm nghiêm trọng hơn nữathậm chí thiếu sót, mà ông chính là một ví dụ rấtđiển hình, nhưng mà ông cũng không thiếu hụt, chỉ làcòn không có gặp phải loại tình huống có thể để choông xúc động từ đáy lòng.

Ông suynghĩ nhớ lại ông lúc đó một chút, trả lời một câu"Có lẽ đi", mà bây giờ ông nhìn cảnh tượng trướcmắt, ông mới biết không phải là có lẽ, là chắc chắn.Ông trước đây đối Tả Xuyên Trạch thối nát khôngthèm để ý là bởi vì ông chưa từng thấy tận mắt,nhưng bây giờ nhìn lại ông ngay cả đến người nàycùng người khác hôn môi đều không dễ dàng tha thứ.

TảXuyên Trạch là thuộc về ông, từ sinh ra đến chết hoàntoàn chỉ thuộc về một mình ông.

A Nhãlúc này thì đứng ở bên cạnh ông, nó đi qua gọi điệnthoại dặn dò người dưới tầng hầm rút lui, quay đầunhìn lại thấy Hắc Yến một tay cầm điều khiển từxa một tay cầm cái ly vẫn không nhúc nhích nhìn dướilầu, nó có chút không rõ cho nên nhìn ông một cái, nhưngngay sau đó liền cứng lại, há miệng, một chữ đềunói không nên lời. Trên người Hắc Yến lui hết ấm ápcùng dịu dàng lúc trước, cả người đều đắp lên mộttầng hơi thở u ám, nhìn qua cực kỳ nguy hiểm, làm ngườita không dám tới gần, nó chưa thấy qua Hắc Yến nhưvậy, nó quen nhìn ông nhu hoà, hiện giờ chợt thấy bộdạng này mang đến cho nó tương phản quá lớn, khiến nótrong lúc nhất thời có chút mờ mịt luống cuống, giốngnhư người trước mắt không phải Hắc Yến, nhưng nóxác xác thật thật chính là Hắc Yến.

A Nhãlui về phía sau một bước, theo ánh mắt của ông ta nhìnxuống dưới, chỉ thấy ánh mắt chạm đến chỗ nổibật nhất chính là bộ đồ đỏ rực, nó không khỏilần thứ hai lui bước, đáy lòng thê lương một mảnh,lại là bởi vì Tả Xuyên Trạch.

HắcYến nháy cũng không nháy mắt nhìn dưới lầu, chưa pháthiện hơi thở trên người đang càng trở nên dày đặc,ông thấy người dưới lầu bỗng nhiên tránh ra ôm ấpcủa Tống Triết ngẩng đầu hướng ông nhìn sang, trongnháy mắt đó lông mi và lông mày sắc nhọn đến bứcngười, hơi thở tà ác trong giây lát đó tràn ra toàn bộ,sát ý tàn sát bừa bãi!

TảXuyên Trạch gắt gao nhìn người trên lầu, bước vềphía trước một bước, máu trong cơ thể không khống chếđược hướng về phía trước bốc lên, sát ý khiến hắnngay cả đầu ngón tay đều bịt kín một tầng run rẩy,hắn vươn tay hướng người phía sau, Lang Trì hiểu ýtiến lên đem một đường đao cung kính đặt vào trongtay hắn.

TảXuyên Trạch nhận đao dứt khoát đi về phía trước, đithẳng đến dưới lầu biệt thự dừng lại, khoảng cáchgần nhìn Hắc Yến, người này vẫn là không có thay đổigì, năm tháng ở trên người ông ta không để lại chútvết tích nào, gương mặt vẫn là khắc sâu nhất trongtrí nhớ. Những hình ảnh lắng đọng dưới đáy lònggần như đã phiếm vàng trong nháy mắt bỗng nhiên xônglên, hắn phát hiện vậy mà vẫn tươi mới như trước.

Hắnnhìn thẳng vào người trước mắt, thời gian tám năm ởxung quanh bọn họ không ngừng đổ sụp xuống, giống nhưbọn họ đêm qua mới xa cách, mà sắc trời sáng nay sángchoang, ánh nắng tươi sáng, ông ta liền đã trở về.Người này theo hắn đi qua mười sáu năm, hiện giờ hắnvẫn như cũ có thể cảm thụ được ấm áp còn sót lại,chỉ là hắn sẽ không cố chấp giống như trước nữarồi.

HắcYến thấy hắn qua liền từ trên ghế đứng lên, hướnghắn quơ quơ điều khiển từ xa trong tay, trên mặt khôiphúc ấm áp như trước, "Trạch, có muốn hay không cùngđi theo ta?"

TảXuyên Trạch nhìn thấy vật trong tay ông, sát ý trên ngườilại nâng lên một phần, khoé miệng câu lên một nụcười diễm lệ, chậm rãi nói, "Hắc Yến, là chính ôngxuống đây hay là tôi đi lên?"

HắcYến đối sát khí trên người hắn nhìn như không thấy,ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào hắn, nói cũng là,"Trạch, ta yêu con."

Ngữkhí của ông ta giống như trước đây, nhưng thêm vàonghiêm túc cùng ôn nhu cho người khác cảm giác liền thayđổi hoàn toàn, giống như có thể trực tiếp đi vàolòng người nơi yếu mềm nhất, Tả Xuyên Trạch chưatừng nghe qua ông ta nói chuyện như vậy, hiện giờ bỗngnhiên nghe trong nháy mắt liền giật mình, chỉ nghe ngườinày nói tiếp, "Rất yêu rất yêu con, ta cho tới hôm naymới phát hiện điểm này, con đi theo ta đi, ta chỗ nàycó thuốc thử trì hoãn, ta biết con không thích giảiphẫu, ta sẽ không giống như trước đối với con nhưvậy nữa, chờ ta đem thuốc trên người con thanh trừsạch sẽ chúng ta liền khôi phục loại sinh hoạt đơngiản hạnh phúc trước đây, vĩnh viễn cũng sẽ khônglại xa nhau, thế nào Trạch, đi theo ta đi."

Giọngnói của ông ta tuy rằng không lớn, lại có thể khiếnngười ở chỗ này nghe được rõ ràng, lòng Tống Triết,Địch Hàn cùng A Nhã đồng thời căng thẳng, không ai sovới bọn họ hiểu rõ ràng buộc hơn hai người kia, quanhệ của bọn họ rất phức tạp, đây đó đối với đốiphương chấp nhất lại quá sâu, nếu như đem sự tìnhtoàn bộ nói rõ, không ai biết Tả Xuyên Trạch sẽ chọnnhư thế nào.

TảXuyên Trạch trầm mặc thật lâu, ánh dương quang khôngchút kiêng kỵ từ đỉnh đầu hạ xuống, lông mi hắngom nhỏ lại, độ cung uốn cong hướng về phía trướcbị ánh dương quang đắp một tầng sáng mỏng, có chútkhông rõ, bụi trên đỉnh quét một cái gần như đềuphải dung nhập vào trong không khí.

Mườisáu năm trước, Hắc Yến là tất cả cuộc sống củahắn, khi đó hắn mặc dù không có từ trong miệng ông tanghe được hai chữ "mãi mãi", lại cũng từng ngây thơtưởng tượng qua cùng người kia sống mãi mãi. Chỉ tiếcthế sự vô thường* [việc đời luôn thay đổi], nhiềunăm lang bạc kỳ hồ* [sống đầu đường xó chợ] trăntrở, vòng một vòng lớn lại trở về ban đầu, đã từngảo tưởng tốt đẹp thì xảy ra trước mắt, hiện giờnhìn lại nhưng là nực cười như vậy.

HắcYến đợi thật lâu, ông giống như có thể thấy thờigian tám năm xung quanh bọn họ rất nhanh ngược dòng quaylại, chỉ nháy mắt liền có thể trở lại lúc trước.

"Ôngbiết không Hắc Yến," qua thật lâu Tả Xuyên Trạch mớichậm rãi mở miệng, giọng nói gợn sóng không sợ hãi,"Nếu như những lời nói này của ông đặt ở mườisáu năm trước, tôi nhất định sẽ vui vẻ đồng ý,đáng tiếc ..." Con ngươi yêu mị của hắn nổi lên mộtchút ý cười giễu cợt, "Tôi đã sớm qua tuổingây thơ, nếu ông thật thiếu tình yêu như vậy có thểhỏi người phía sau có nguyện ý hay không cùng ông trọnđời, tôi tin cậu nhất định sẽ đồng ý. Hiệngiờ," ánh mắt của hắn híp một cái, sát ý chợt nổi,gằn từng chữ một, "Rốt cuộc là chính ông xuống haylà tôi đi lên?"

HắcYến vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, không thấy vẻthất vọng nào, ông còn muốn tiếp tục nói chút gì, thếnhưng vừa muốn mở miệng chợt nghe thấy tầng ngầmbỗng nhiên truyền đến một trận tiếng nổ nặng nề,mặt đất cũng không bị khống chế bắt đầu run rẩy,ngay sau đó biệt thự phía sau truyền đến tiếng vangthật to, hiển nhiên là trực thăng.

Conngươi Tả Xuyên Trạch vừa co rút lại, chỉ nghe Hắc Yếnnói, "Trạch, con suy nghĩ thật kỹ, ta sẽ lại đi tìmcon." Ông nói xong hướng hắn cười cười, sau đó khôngquay đầu lại xoay người đi.

Hơi thởtrên người Tả Xuyên Trạch nhất thời trở nên cực kỳlạnh băng lợi hại, hắn nắm chặc đường đao [1] trongtay, không chút suy nghĩ liền trực tiếp vọt vào, bóngdáng trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt của mọingười. Lang Trì thấy thế sợ chủ nhân nhà anh có sơsuất gì cũng vội vàng đi vào theo, bóng dáng cũng biếnmất ở trong mắt mọi người, nhất thời trong sân cũngchỉ còn lại có Tống Triết và Địch Hàn cùng với thụhạ của bọn họ chưa hề di chuyển.

TảXuyên Trạch đối Hắc Yến vẫn là giữ vững thái độtự tay bản thân giải quyết, cho nên lần này bên ngườiliền dẫn theo một thủ hạ Lang Trì, Địch Hàn chính làtheo tới hộ trở cũng không có cách nào mang theo thủ hạnhiều hơn, bởi vì bọn họ chỉ ngồi một trực thăng,cho dù trực thăng là của quân đội cũng không có cáchtrang bị nhiều người hơn. Mà Tống Triết thì là hoàntoàn nghĩ muốn đem Hắc Yến chuyển giao cho Tả XuyênTrạch xử lý, cũng chỉ phái một trực thăng tới đóny, hơn nữa nơi này y có hai người thủ hạ và Ôn Bạch,cho nên trên trực thăng cũng không có bao nhiêu người.

Mà bâygiờ vấn đề đã tới rồi, người của hai bên sốlượng tương đương, một bên là Tống Triết tỉ mỉbồi dưỡng tinh nhuệ, một bên còn lại là quân nhân rènđúc ra trong thực chiến, h lão đại hai bên lại đúnglúc muốn thừa cơ hội này đem đối phương giết chết,miễn trừ hậu hoạn, chỉ là bây giờ còn không rõ thựclực lắm của đối phương rốt cuộc như thế nào, chỉcó thể tạm thời bị vây giữa đối diện tính toán,bởi vậy tình cảnh trong sân quả thật đến mức hếtsức căng thẳng.

Đúnglúc này cách đó không xa cửa ban công lầu ba "Ầm"một tiếng bị người một cước đá văng, bóng dáng củaTả Xuyên Trạch lập tức xuất hiện ở phía trên, saumười lăm phút từ dưới lầu không ngừng chạy lên,trên đường không gặp mặt một người, nhưng lúc nàytrên ban công lại trống không, xem ra bên trong này nhấtđịnh có cơ quan đường ngầm nào đó khiến cho ngườikia lần thứ hai trước mắt hắn chạy trốn thành công.

Lại đểcho ông ta chạy thoát, Hắc Yến ... Hắc Yến! Hung tàn trênngười Tả Xuyên Trạch bỗng nhiên dâng lên, các đốtngón tay bị hắn bóp vang dội răng rắc.

"Chủnhân!" Lang Trì lúc này cũng vội vàng chạy tới, thấysân thượng trống rỗng cũng là ngẩn ra, Tả Xuyên Trạchnhìn anh một cái không nói gì, mà là lẳng lặng nghe âmthanh phía sau biệt thự, chỉ nghe một trận tiếng vangcàng lúc càng lớn, tiếp đó liền từ từ rời xa, hắnbỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại, ngọn núi phía sau biệtthự, nhìn không thấy vật gì, không biết trực thăng từnơi nào bay ra, nhưng hắn lại biết người kia nhất địnhngồi trực thăng đi. Nghĩ vậy con ngươi yêu mị của hắnchợt trầm xuống, xoay người hướng lan can đi, xoay ngườitrực tiếp từ phía trên nhảy xuống, đi nhanh tới trướcmặt Địch Hàn, nhìn cũng không nhìn không khí trong lúcđó của hai người kia, cũng không quay đầu lại nhảylên trực thăng, ra lệnh nói, "Đuổi theo!"

Lang Trìthấy thế cũng theo sát phía sau lên trực thăng, ĐịchHàn cuối cùng liếc mắt nhìn Tống Triết, thầm nghĩ còncó rất nhiều thời gian, liền cũng đi tới chuẩn bị ralệnh cất cánh, Tống Triết đang ngước mặt nhìn bọnhọ, nhẹ giọng nói, "Trạch."

TảXuyên Trạch nghiêng đầu hướng y nhìn lại, Tống Triếtđối với hắn cười cười, sau đó hướng phía sau làmmột thủ thế, thụ hạ của y nhận được mệnh lệnhlập tức từ trên trực thăng của bọn họ cầm xuốngthứ gì đó, trước mắt Tả Xuyên Trạch sáng ngời, rấtnhanh từ trên trực thăng nhảy xuống đi nhanh tới trướcmặt.

"BarrettM107 [2] súng bắn tỉa bán tự động?" Tả Xuyên Trạchnhìn thứ trước mắt, trong con ngươi kia tia sáng rấtmạnh, M107 là phát triển trên cơ sở súng bắn tỉa M82A3[3] của hải quân ở Mỹ sử dụng, có thể bóp cò viênđạn có uy lực lớn đường kính 50, mà nó có khả năngbóp cò bán tự động là có thể làm cho bắn ra liên tụctập trung vào một mục tiêu, nội trong cự li 2km có thểnhắm bắn chính xác, có thể dùng cho quân đội công kíchhiệu quả ở cự ly xa.

"Đúngvậy," Tống Triết ôn hoà nói, "Em nếu như muốn đuổitheo Hắc Yến, thứ này đối với em có trợ giúp rấtlớn."

TảXuyên Trạch liền không nói hai lời cầm súng liền đi,Tống Triết ở phía sau cười khẽ, "Cám ơn tôi thếnào?"

TảXuyên Trạch quay đầu hướng y nhướng mi, "Anh muốn cáigì?"

TốngTriết mỉm cười nhìn hắn, mắt xếch trong trẻo nhưnglạnh lùng mở ra vầng sáng nhu hoà một chút, y nói vôcùng nghiêm túc, "Tôi muốn em."

"Được,"Tả Xuyên Trạch đối với y nhướng mi cười cười,trong giây lát đó tuyệt đại phong hoa, hắn quay đầutiếp tục đi về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng thổiqua, "Nếu như tôi có thể sử dụng đồ chơi này đemtrực thăng Hắc Yến nổ rớt xuống, tôi mặc cho anh tuỳý."

TốngTriết đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi xa, trước mắtgiống như còn có thể thấy hình dáng người kia lúc gầnđi đối với y nhướng mi mà cười, khoé miệng của ycâu lấy ý cười nhàn nhạt, lẩm bẩm nói, "Thật đúnglà một yêu tinh."

Mà đúnglúc này đỉnh đầu lại truyền tới một trận tiếngvang, giống như âm thanh trực thăng chồng lên nhau, TốngTriết ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đỉnh đầu baytới trực thăng quân dụng của Tứ gia, trực thăng giữakhông trung rũ xuống dây thừng tới tấp, người phíatrên rất nhanh hạ xuống, sau đó ở bên đứng ngay ngắnđợi phân phó. Tống Triết nhướng mi nhìn một chút,những thứ này đều là trang bị hoàn mỹ của bộ độiđặc chủng, y không khỏi liền nhìn lên trên, nhìn ngườicuối cùng chậm rải hạ xuống, người này mặc một bộáo gió màu đen, mang giày quân đội, trưng ra một bộ mặttuấn dật diện vô biểu tình, nhìn qua uy phong lẫm liệt,đối người trước mặt biệt thự nâng cầm, ra lệnh,"Vọt vào."

Ứngvới lời của cậu ta vừa dứt bộ đội đặc chủng lậptức rất nhanh hướng biệt thự vọt đi vào, trong nháymắt trên đất trống cũng chỉ còn lại một mình cậuta, cậu ta lúc này mới đưa mắt nhín sang Tống Triết,mặt tuất dật trưng ra trong nháy mắt biến thành một bộhình dáng lã chã chực khóc, một bên chạy vội vừa nói,"Anh à, em trai cứu giá chậm trễ, cho anh chịu khổ a aa!"

"Đúngthực đã tới chậm," Tống Triết tiếc hận nói,"Em nếu đến sớm một lát, anh vốn có thể mượntay em làm thịt một người."

Ngườinọ thân thể đang chạy về phía trước bỗng nhiên dừnglại, lập tức thối lui về phía sau, "Anh anh anh lạimuốn làm thịt ai?"

"Làmthịt ai cũng vô dụng, người đã đi rồi," Tống Triếtnhìn cậu ta một cái, nói, "Thứ em muốn tìm nằmdưới đất, vừa xảy ra vụ nổ, không biết có thể sửdụng còn bao nhiêu, nhưng mà người ở đó rất nhiều,tuyệt đối không phải một trực thăng có thể chứa đủ,anh đoán bên trong còn có lối ra khác, người khác đềutừ nơi đó chạy thoát, em có thể đi tìm xem." Ynói xong liền xoay người lên trực thăng chuẩn bị rờikhỏi, người nọ hạ mặt hỏi, "Anh à, anh muốn điđâu?"

TốngTriết đối với cậu ta cười cười, "Đi nhìn trò haytrước mắt."

Ngườinọ sửng sốt, "Tròhay gì."

"Việcnày a," Tống Triết khoé miệng ý cười sâu hơn mộtchút, từ từ nói, "Trò hay chính là nhìn xem vợ nhà anhnhư thế nào đem cha vợ trên lý thuyết từ bầu trờioanh tạc rớt xuống."

"..."

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Ai u, lại chậm trễ ... Khụ,nói về cậu hai Tống gia không đáng tin cậy cuối cùnghoa hoa lệ lệ lần thứ hai lên sân khấu [chim] ... Nhưngmà cậu ta không phải trọng điểm, trọng điểm là câuTả Tả kia "Mặc cho anh tuỳ ý" ... Ừm ~~~~ tôi có nóicái gì không?

——

[1]Đường đao:

[2] BarrettM107:

[3]M82A3:

———

Vì tuỳý ấy nên mới có H a a a ~~~~

Đau nãovới mấy cái súng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro