53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoa lệ lệ tích ~ ừm ~ [1]

Giọngnói của Tống Triết trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theomột chút trầm thấp lười biếng, đậm mùi mập mờ, TảXuyên Trạch theo bản năng muốn cựa y ra, nhưng mà cánhtay của Tống Triết lại ôm chặc hắn, làm cho hắn khôngcó cách gì nhúc nhích chút nào. Hắn hơi ngẩn ra, hắnvừa dùng sức lực cũng đủ lớn, người bình thườngcăn bản vây khốn không được hắn, mà người này lạikhông cần tốn nhiều sức lực thì làm được, trừ phitrong cơ thể y cũng có ... Hắn bỗng nhiên ngẩng đầunhìn y, cùng mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng giữakhông trung chống lại, ánh mắt Tống Triết rất dịudàng, cúi đầu ở trên môi hắn hôn một cái, cười nói,"Phát hiện?"

TảXuyên Trạch vẫn như cũ đang nhìn y, bằng thông minh củahắn rất dễ là có thể nghĩ đến điều kiện trao đổicủa y và Hắc Yến, hắn không khỏi lắc đầu cườinhạo nói, "Trong giới phỏng chừng không ai tin anh Tốngđại công tử là mầm móng si tình, nhất là đối tượngsi tình chính là tôi."

"Bọnhọ tin hay không không quan trọng," Tống Triết hôn tránhắn một cái, lôi kéo tay hắn hướng giường lớn điđến, cười nói, "Chỉ cần em tin là đủ rồi."

"Tôitin," Tả Xuyên Trạch nói, hất tay của y ra tự mình đitới đầu giường, lười biếng đưa tay phải ra quơ quơ,con ngươi yêu mị híp lại, "Trước đó anh có đúng haykhông hẳn là giải thích cho tôi một chút đây là vậtgì?"

"Khoávà dây xích," Tống Triết nói chuyện đương nhiên, còndịu dàng hỏi một câu, "Thích không?" [=.=']

TảXuyên Trạch trong con ngươi nguyên bản màu sắc cực đenlại giống như trầm sâu xuống dưới, trên người tánphát đậm hơi thở tà ác, "Tống Triết anh chẳng lẻđã quên lời tôi đã nói sao, tôi nói nếu có một ngàylàm cho tôi thấy lồng sắt mà anh nói, tôi sẽ dùng mộtgói thuốc nổ mang ngay cả anh và nó cùng nhau tạc nổlên trời."

TốngTriết vô cùng thích cổ hơi thở tà ác này trên ngườicủa hắn, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng híp mộtcái, cởi áo ngủ cũng xoay người lên giường, kéo quachăn đắp lên cho bọn họ, cười nói, "Được, đếnlúc đó tôi cam tâm tình nguyện cho em tạc nổ, chỉ sợem không ra tay được."

TảXuyên Trạch hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn y, nóiác liệt, "Tôi vì sao không ra tay được?"

TốngTriết đưa hắn ôm vào trong lòng, một tay nâng cằm hắnlên, mỉm cười cùng hắn đối diện, thấp giọng nói,"Em cứ nói đi?"

Y dựavào rất gần, tất cả hơi thở dịu dàng đều phất ởtrên mặt, mang theo hương trà nhàn nhạt, Tả Xuyên Trạchngửi một cái, trong xoang mũi hít vào tất cả đều làmùi vị quen thuộc, ánh mắt của hắn không khỏi có chúthoà hoãn, nhìn y khoảng cách gần, mắt xếch trong trẻonhưng lạnh lùng của người này bởi vì dần khơi dậytình d*c mà hơi mở sáng, khoé miệng câu lên một nụcười nhạt, ôn nhu mà bá đạo, nhìn qua rất mê người.Hắn nhìn một hồi, không khỏi có chút phẫn hận thấpgiọng lẩm bẩm, "Nghiệt duyên."

Ýcười nơi khóe miệng của Tống Triết sâu một chút,giọng nói phủ một tầng khàn khàn nhàn nhạt, nghe rấtgợi cảm, "Nghiệt duyên cũng là cùng em, cho nên em đờinày đừng nghĩ chạy thoát." Y nói xong liền cúi ngườihôn tới, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm bờ môi của hắn,đợi hắn đáp lại.

Lông micuộn vểnh của Tả Xuyên Trạch rủ xuống phía dưới,hé miệng để cho y tiến đến, giây tiếp theo hương tràtrong nháy mắt ở trong miệng tràn ra, không ngừng ai ủithần kinh người, khiến người ta không tự chủ đượcthả lỏng theo.

TốngTriết liền nghiêng về phía trước, để cho đầu lưỡiy có thể dò xét càng sâu, dịu dàng đảo qua mỗi mộtchỗ trong khoang miệng của hắn, sau đó quấn quít lấylưỡi cùng hắn dây dưa cùng một chỗ, tay cũng theo lưnghắn chậm rãi trượt, nhẹ nhàng nắn bóp. [:3]

Xúc cảmquen thuộc không ngừng từ trên người truyền đến, nơibị ngón tay y chạm qua không khống chế được nóng lên,Tả Xuyên Trạch gần như đang lúc nhịn không được trànra một tiếng ngâm nga nhỏ nhặt, vừa muốn không phụcđoạt lại quyền chủ động đã bị người này giànhtrước một bước áp qua, hai tay cũng bị y cầm đặt ởđầu giường.

TốngTriết ở khoé miệng hắn liếm hôn một chút, ngẩng đầutừ trên cao nhìn hắn, mắt xếch khai mở một mảnh ánhsáng dịu dàng, y cười nói, "Em biết không Trạch, thuốcHắc Yến có một chỗ tốt, ít ra tôi không cần bỏthuốc em là có thể chế trụ em."

TảXuyên Trạch thở dốc một tiếng, không khỏi có chútnghiến răng nghiến lợi, "Khốn nạn ... Ừm ..." Hắncòn chưa nói xong môi người này liền hôn lên bên taihắn, hắn nhất thời không khống chế được run lên.

TốngTriết ở vành tai hắn nhẹ nhàng cắn một cái, thấpgiọng nói, "Cảm giác tôi cho em còn nhớ rõ chứ?" Ynói xong thì lại hôn lên, cũng không chờ hắn trảlời, hai tay ở trên người hắn từ từ bắt đầu vuốtve.

Hơi thởTả Xuyên Trạch càng trở nên mất trật tự thêm, lạikhông khống chế được khẽ ngâm nga một tiếng, ý thứccũng có chút mê ly, trong lúc giật mình giống như nghengười này thấp giọng cười nói câu "Thì ra em còn nhớrõ, thật ngoan", nhưng mà còn chưa chờ hắn biết rõhoặc phản bác, đã bị một niềm khoái cảm cực mãnhliệt che mất, hắn nhịn không được rên rỉ một tiếng,lúc này mới rõ ràng tình trạng trước mắt, người nàynhư đêm trăng tròn đó cúi đầu ngặm vào d*c vọng củahắn, hắn biết người này rất yêu hắn, đáy lòng vàogiờ khắc này bỗng nhiên nảy lên một cảm giác xa lạ,ý thức cũng biến thành càng thêm rời rạc, hai tay củahắn đặt ở trên bả vai của y, dồn dập thở dốc nói,"Tống Triết ... Đủ ... Ừm ..." Thân thể hắn cứngđờ, ngay sau đó liền mềm nhũn ra, một trần thất thần.

TốngTriết nhẹ nhàng liếm khoé miệng một chút, cảm nhậnda dưới tay run rẩy, đi qua trấn an hôn hắn một cái,sau đó lấy ra bôi trơn đổ ra một chút dò vào một ngóntay khai thác, nói khàn khàn, "Trạch, em còn nhớ rõ trướckhi lên trực thăng nói qua cái gì?"

Đau đớnnhỏ phía sau khiến Tả Xuyên Trạch kéo một chút ý thức,hắn lười biếng đẩy ra mí mắt nhìn y một cái, hỏi,"Nói qua cái gì?"

TốngTriết cúi đầu trừng phạt cắn một cái trên xươngquai xanh hắn, gia tăng một ngón tay, cười nói, "Em nói... Mặc tôi tuỳ ý."

TảXuyên Trạch lười biếng hừ một tiếng, hít sâu mộthơi thả lỏng làm cho người này dễ dàng đem thân thểhắn mở rộng, hỏi, "Tôi bây giờ còn thiếu mặc choanh tuỳ ý?"

"Thiếu."Tống Triết nói, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùngbởi vì liên quan đến tình d*c tia sáng toàn bộ khai mở,tất cả hơi nóng thở ra đều lướt nhẹ qua.

TảXuyên Trạch ngẩng đầu nhìn y, con ngươi yêu mị đồngdạng phủ một tầng hơi nước, "Vậy anh muốn như thếnào?"

TốngTriết khẽ cười một tiếng, rút ngón tay ra xoayngười tựa ở đầu giường, chỉ d*c vọng của mình,nhìn hắn từng chữ một nói hết rất thong thả, "Tôimuốn cho em chủ động một chút, tự mình ngồi lên."

TảXuyên Trạch ngẩn ra, nhất thời triệt để thanh tỉnh,con người yêu mị trong nháy mắt híp lại, hơi thở đậmđặc tà ác, "Tống Triết, tôi đã bị anh nhốt ở chỗnày anh còn không hài lòng, còn muốn tôi cam tâm tìnhnguyện chủ động hiến thân, anh có thể hay không lòngquá tham?"

"Khôngcó biện pháp, ai bảo lòng tham của tôi đối tượng lạilà em chứ," Tống Triết cười đưa hắn kéo đến trênngười của y, ngẩng dậy ở trên xương quai xanh củahắn hôn một cái, thấp giọng nói, "Nhanh lên một chútTrạch, em nói cần phải giữ lời."

TảXuyên Trạch trừng mắt liếc y, ác liệt nói, "Tôi đổiý rồi, không được sao?"

"Khôngđược." Tống Triết nói xong rất bá đạo, nắm cằmhắn lại hôn lên, một tây nâng hắn để cho nơi phíasau hắn nhắm ngay d*c vọng, nhẹ nhàng cọ sát, chính làkhông có lại tiếp tục động tác.

TảXuyên Trạch nhịn không được rên rỉ một tiếng, cảmgiác như gần như xa không ngừng khiêu chiến thần kinhcủa hắn, gần như sắp đem hắn ép điên rồi, TốngTriết vẫn như cũ dịu dàng hôn hắn, hơi thở nóng rựctất cả đều phất ở trên người của hắn, thấp giọngkhàn khàn nói, "Nhanh lên một chút Trạch."

TảXuyên Trạch nhất thời nghiến răng nghiến lợi, "Chếttiệt ... Nhớ kỹ cho tôi ..." Sau đó hắn chậm rãi giậtgiật thân thể, chậm rãi ghì xuống, thẳng đến khi làmcho toàn bộ của Tống Triết tiến nhập mới thở ra mộthơi, nhắm mắt lại khẽ nhíu mày tựa đầu ở trên bảvai của y, họng đúng lúc "Hừ" một tiếng.

Vui vẻto lớn khiến cho hô hấp Tống Triết cứng lại, đưa taynâng cằm hắn lên lại kịch liệt hôn tới, "Tôi yêuem, Trạch." Y nhẹ giọng nói, sau đó nắm hông hắn tuỳý động.

TảXuyên Trạch bị y trói chặt vào trong lòng, bị độngthừa nhận người này xông tới, nhịn không được đưatay bóp bờ vai của y, "Anh ... Anh nhẹ chút cho tôi ..."

TốngTriết cúi đầu cười khẽ một tiếng, tiến tới ở cổhắn nhẹ nhàng cắn cắn, bỗng nhiên xoay người đem hắnđặt ở dưới thân, khàn khàn nói, "Tôi nhịn khôngđược, cho nên bảo bối em chỉ có thể nhịn." Dứtlời, càng thêm ra lực động.

"Anhkhốn nạn!" Tả Xuyên Trạch thở dồn dập hổn hển,rên rỉ vỡ vụn, trên người phủ một tầng đỏ ửngnhàn nhạt, lộ ra cần cổ xinh đẹp, Tống Triết cúiđầu thấy, thấp giọng lẩm bẩm nói, "Em cái dạngnày, tôi thật muốn cứ như vậy giết chết em ..."

Rên rỉmất trật tự và thở dốc cùng với quy luật tiếngchuông ở trong lồng sắt xa hoa không ngừng vang lên, thỉnhthoảng giữa chừng còn có thể pha trộn tiếng va chạmtrở nên kịch liệt cùng tiếng khẽ nguyền rủa vỡ vụnkhông thành lời, xuyên thấu qua tầng tầng vải mỏngtruyền khắp căn phòng trống trải, hơn nữa ôn tuyềnphủ đầy hơi nước, trong nháy mắt khiến cho bầu khôngkhí trở nên cực kỳ mờ ám, cực kỳ mê loạn, cực kỳ... Vô cùng gần gũi.

Sau cùngTả Xuyên Trạch lần thứ hai ngất đi khi người đàn ôngnày không ngừng đòi lấy, Tống Triết một lần cuốicùng phát tiết ra ngoài liền đem khoá trên cổ tay hắnmở ra, ôm hắn đi phía ngoài ôn tuyền rửa sạch, sau đólại đem hắn ôm trở về, vùi vào trong ngực, thoả mãnđi ngủ.

Sángsớm ngày thứ hai Tả Xuyên Trạch là bị một trận tiếngmèo kêu đánh thức, hắn hơi mở mắt ra, thấy một conmèo đen thui chỉ lớn chừng bàn tay vùi ở cổ TốngTriết cọ y, thấp giọng kêu. Tống Triết khoé miệng câulên một nụ cười cưng chìu, đưa tay sờ sờ nó, nói,"Tiểu Đào, đừng ồn ào." Y nói xong cúi đầu vừanhìn, Tả Xuyên Trạch trong lòng đang nháy cũng không nháymắt nhìn bọn họ, liền cười nói, "Tỉnh? Đây là mèocưng của tôi, gọi là Tiểu Đào."

Con mèokia thấy Tống Triết cùng hắn nói liền cũng đưa mắtnhìn sang hắn, Tả Xuyên Trạch đã bị Tống Triết vùivào trong lòng, mà con mèo kia lúc này liền vùi ở trênvai Tống Triết, bởi vậy nó và Tả Xuyên Trạch khoảngcách rất gần, hai bên cùng con ngươi yêu mị nhìn gầnnhau một lát, con mèo kia "Meo meo" một tiếng ở cổTống Triết cà cà, quay đầu không để ý tới hắn.

Conngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch híp một cái, hắnlớn như vậy đây là lần đầu tiên bị một con mèokhinh bỉ, hắn vươn tay bốc lên con mèo nhỏ hướng khôngtrung rất xa ném một cái, hừ một tiếng xoay người ngủtiếp.

TốngTriết cười khẽ tiến tới từ phía sau ôm lấy hắn,cảm giác da thịt dính nhau khiến cho đặc biệt thích ý,con mèo nhỏ bị ném lúc này rất nhanh nhảy trở lạitrên giường, thân thể nho nhỏ phẫn hận đặt ở trênngười Tả Xuyên Trạch, đối Tống Triết meo một tiếng,giọng nghe vô cùng uỷ khuất, Tống Triết đối với nócười cười, khẽ lắc đầu, ý kia là ta cũng bất lực,nếu là có thể người này nhưng thật ra rất muốnngay cả ta cũng ném.

TảXuyên Trạch thấy thế liền lại "Hừ" một tiếng,nhắm mắt lại không để ý đến bọn họ nữa, TốngTriết ôm hắn, hỏi, "Còn muốn tiếp tục ngủ? Khôngăn cơm sao?"

"Ăn."Tả Xuyên Trạch từ từ nhắm hai mắt lười biếng lêntiếng, hắn ngày hôm qua xuất phát đi đến Tam Giác Vàngngay sau đó phải đi tìm Hắc Yến rồi, một lúc lại bắtđầu truy kích, sau đó buổi tối lại bị người nàynhốt ở chỗ này miệt mài môt đêm, không đói bụng mớilà lạ, hắn nhếch mí mắt nhìn y một cái, phân phó nói,"Tôi muốn anh nấu cháo, đi làm."

TốngTriết gật đầu, "Được, còn gì nữa không?"

"Anhxem rồi làm đi," Tả Xuyên Trạch nói xong lại muốnnhắm mắt ngủ tiếp, nhưng khoé mắt bỗng nhiên đảoqua mèo mun vẫn như cũ vùi ở trên người y không chịulên, ác liệt nói, "Tôi muốn ăn thịt mèo."

TốngTriết không khỏi cười ra tiếng, "Thịt mèo không thểăn."

"Khôngthể ăn tôi cũng ăn."

"Ngoan,đừng ồn ào." Tống Triết sờ sờ đầu của hắn, ởtrên môi hắn hôn một cái, đứng dậy chuẩn bị mặcquần áo, nói, "Tôi đi nấu cơm cho em, em rửa mặt."

TảXuyên Trạch liền nâng mi mắt nhìn một góc thuỷ tinhtạo thành phòng tắm ở trong lồng sắt một chút,lại nhìn vải mỏng xung quanh, xung quanh cái lồng sắt nàyđều là ôn tuyền, không khí vốn phải là rất ẩm ướt,nhưng những vải mỏng treo lên sau lồng sắt nàykhông nghĩ ra lại không ẩm ướt, thoạt nhìn những vảimỏng này cũng đều là dùng vật liệu đặc biệt tạothành, hơn nữa một góc phòng tắm, bên giường còn cóbàn dùng để ăn cơm, hắn nhịn không được phẫn hận,thầm nghĩ tên khốn nạn này còn thật là suy nghĩ chuđáo, chuẩn bị để cho hắn ở lâu dài!

Hắnnhướng mi nhìn Tống Triết mặc quần áo, quơ quơ cổtay, lười biếng nói, "Cởi ra cho tôi."

TốngTriết lắc đầu, nghiêm túc nói, "Không được, tôithật vất vả cho em vào ở đây, em liền ngoan ngoãn mangvài ngày đi."

TảXuyên Trạch con ngươi yêu mị nhìn y một lát, chậm rãithu tay về, nói, "Được rồi, dù sau cũng giam giữ khôngdài."

TốngTriết đeo khoá tay cho hắn, mỉm cười nhìn hắn, "Emlàm cái gì?"

TảXuyên Trạch lười biếng tựa ở đầu giường, khoémiệng câu lên nụ cười nghiền ngẫm, "Anh biết khôngTống Triết, tôi nói cho thủ hạ của tôi biết, nếu nhưtôi liên tục một tuần trở đi cùng bọn họ mất liênhệ, đó nhất định là bị anh nhốt đi."

TốngTriết lắc đầu mà cười, hỏi, "Em lúc nào thì nói?"

TảXuyên Trạch khoé miệng ý cười nghiền ngẫm càng tăng,nói, "Sau lần đầu tiên cùng anh gặp mặt, trở lạitôi liền thông báo bọn họ."

"Thựcsự là khó chơi," Tống Triết cười đi tới nâng cằmhắn lên ở trên môi hắn hôn một cái, nói, "Nói nhưthế, một tuần này tôi muốn kiếm đủ mới được a."

TảXuyên Trạch "Hừ" một tiếng không để ý tới y, xoathắt lưng xuống giường đi rửa mặt, Tống Triết cườixoay người đi ra ngoài, xuống lầu đi tới phòng khách,phân phó nhà bếp đi chuẩn bị cơm nước, Ôn Bạch lúcnày cũng ở nơi này, cậu nhìn người này ngồi ở trênghế sa lon nhẹ cau mày, nhịn không được cười nói,"Tôi thực sự là phục anh, thân thể không tốt cònmiệt mài, anh muốn chết hay sao?" Người này ở Tam GiácVàng bị Hắc Yến giải phẫu giằng co hơn hai tháng, mặcdù nói không có vấn đề gì lớn, nhưng tóm lại mà nóicòn là rất hư nhược.

TốngTriết mở mắt ra nhìn cậu ta một chút, khoé miệng ýcười rất thoải mái, nhẹ giọng nói, "Không có cách,đây không phải là tôi có thể khống chế."

Ôn Bạchnhư có điều suy nghĩ nhìn y, người này tự chủ luônluôn siêu cường, có thể để cho y nói ra điều khôngkhống chế được còn thật là khó khăn, cậu không khỏicười nói, "Có thể để cho anh năm lần bảy lượt phálệ, tôi thực sự là đối với cậu ta càng ngày cànghiếu kỳ, lần trước ở Tam Giác Vàng chỉ là vội vãthoáng nhìn, tôi còn không có thấy rõ dáng vẻ của cậuta đâu."

TốngTriết cười nói, "Vậy cậu liền thừa dịp cơ hộilần này xem em ấy thật kỹ một chút, tốt nhất có thểtìm bom trong cơ thể em ấy."

Ôn Bạchvô cùng kinh ngạc, "Trong cơ thể cậu ấy có bom?"

TốngTriết gật đầu, "Hắc Yến chính miệng nói, không giả.Cậu tra một chút, nhìn có thể hay không đem quả bomkia từ trong cơ thể em ấy lấy ra, miễn trừ hậu hoạn."

Ôn Bạchgật đầu, "Tôi sẽ." Cậu ta nói xong nhìn người nàyđứng dậy đi tới nhà bếp, không hiểu hỏi, "Anh muốnđi làm cái gì?"

TốngTriết cũng không quay đầu lại đi về phía trước, nóirõ nhẹ nhàng truyền qua, "Đi nấu cháo cho em ấy."

Ôn Bạchthân thể vừa dừng lại, ngạc nhiên đứng tại chỗnhìn y đi xa, một lúc lâu mới lẩm bẩm một tiếng,"Tình yêu thật là một thứ không thể tin."

Nó cóthể để cho người quen cưng chiều đánh cược tínhmạng, cũng có thể khiến cho y khiết phích đến biếnthái cam tâm tình nguyện đi xuống bếp.

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Lăn ing ~~~~ có mộc hữu [2] hoalệ lệ tích ~~~ có mộc hữu ~~~~

——

[1]华丽丽滴:

华丽:hoa lệ (hoa đây là sáng sủa, rực rỡ, có thể dùng đểđặt tên cho người)

丽:lệ (đẹp)

滴:tích (giọt)

Có thểhiểu nôm na là chỉ cái đẹp, còn xoáy sâu thì mị bó:3

[2] 有木有:có gỗ có. Đây có là ngôn ngữ mạng thông dụng, đượcphát triển bởi các tiếng địa phương (tiếng phổ thôngxen lẫn tiếng địa phương). Có ý nghĩa là "Có haykhông", là một thể loại "thể gào thét".

"Thểgào thét" thông thường xuất hiện ở biên lai nhậntiền hoặc lời nói chuyện phiếm internet. Người sửdụng có đôi lúc kích động sẽ cảm thấy một dấuchấm than không thể biểu đạt tình cảm của mình, màđánh ra rất nhiều dấu chấm than. Có vài người lúc trảlời cũng sẽ dùng đến tập hợp số lượng từ. [theoBaike]

———
Đếngiờ mới hiểu có mộc hữu là cái qué gì =.=

Do thấyxuất hiện quá nhiều nên phải xách đích đi tra baidu,dịch đống nghĩa trên kia thôi là đủ mệt rồi nênko cần xoáy quá sâu há, dù có muốn cũng không được :v

Vâng,xong H hot nhất truyện rồi đó :)))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro