54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sinh hoạt

TảXuyên Trạch rửa mặt vẫn ở trên giường ngủ một hồi,sau khi tỉnh lại Tống Triết vừa mới bưng cơm nóng hầmhập đi tới, nụ cười trên mặt nhìn qua rất thích ýthoả mãn. Hắn có chút khó chịu nhìn y, nhìn y đem bánkèo ra đem cơm dọn xong, bỗng nhiên cảm thấy hứng thúhỏi, "Tống Triết, nếu như tôi không có thông báo thủhạ, anh có đúng hay không chuẩn bị nhốt tôi cả đời?"

"Tôinếu đúng thật làm như vậy em đoán chừng sẽ làm thịttôi," Tống Triết cười ở trước mặt hắn ngồixuống, đem cháo đưa cho hắn, cười nói, "Tôi lạikhông phải người ngu."

TảXuyên Trạch nhận lấy, lười biếng đối với y nhướngmi, "Vậy anh bây giờ giam giữ tôi làm cái gì?"

"Tôithích," Tống Triết mỉm cười nhìn cái miệng nhỏ nhắncủa hắn bắt đầu ăn, mặt mày xa hoa bởi vì thoải máimà giãn ra, nhẹ giọng nói, "Ít ra ở trong khoảng thờigian này chỉ có tôi có thể thấy em."

Tronggiọng nói muốn độc chiếm của y quá mức rõ ràng, taycầm chén của Tả Xuyên Trạch dừng lại, nhịn khôngđược ngẩng đầu nhướng mi nhìn y một chút, TốngTriết lập tức hiểu rõ cười nói, "Thế nào, tình cảmtôi đối với em không phải em đã sớm biết sao?"

"Thìđã sớm biết, cho nên tôi tương đối hiếu kỳ nếu cómột ngày bỗng nhiên tôi ngủm* [nguyên văn] anh sẽ nhưthế nào," Tả Xuyên Trạch uống cháo mơ hồ nói khôngrõ, cuối cùng buông chén nhìn y nghiền ngẫm, khoé miệngcâu lên một nụ cười diễm lệ, "Sẽ chết cùng tôisao?"

TốngTriết cùng hắn đối diện một lát, thở dài một tiếng,ăn ngay nói thật, "Tôi cũng không biết."

TảXuyên Trạch ý cười nghiền ngẫm càng đậm, "Đó làbởi vì anh vốn không thể tưởng tượng đến ngày đó."

TốngTriết suy nghĩ một chút, gật đầu thừa nhận, Tả XuyênTrạch tiếp tục nói, "Cho nên nói nếu đúng thật cóngày nào đó anh có thể sẽ sụp đổ cũng nói khôngchừng."

TốngTriết tiếp tục gật đầu, đưa tay đem một lọn tóc rủxuống trên trán của hắn vén ra sau tai, dịu dàng nói,"Nếu như em chỉ là thuốc trong máu, thuốc thử trìhoãn sắp tới tôi có thể nắm chắc, nếu như chỉ làbom, cái này tôi cũng đã sớm biết."

TảXuyên Trạch ngẩn ra, kinh ngạc nhìn y, "Chuyện bom anhcũng biết?"

"HắcYến nói với tôi," Tống Triết nói, "Tôi đã nói vớibác sĩ thiên tài của tôi, cậu ta nói một hồi cho emkiểm tra một chút, nhìn có thể hay không đem quả bomlấy ra."

TảXuyên Trạch yên lặng một lát, nhìn chằm chằm vào y,chậm rãi nói, "Tống Triết, anh nghĩ nếu như có biệnpháp tôi mấy năm nay có thể đem cái vật kia lấy ra haykhông chứ?"

Mắtxếch xinh đẹp của Tống Triết híp một cái, hỏi, "Rấtvướng tay?"

"Đúngvậy," Tả Xuyên Trạch không quan tâm nói, "Tôi đã sớmtìm bác sĩ uy tín xem qua, bom ở bên trong trái tim củatôi, anh muốn lấy thể nào? Đem tim của tôi móc ra sao?"

TốngTriết ngẩn ra, chỉ nghe người này tiếp tục nói, "Ngoạitrừ bản thân Hắc Yến ngoài ra trên thế giới này đoánchừng một người biết ông ta đến tột cùng là làm saolàm được, lại đến rốt cuộc thế nào mới có thểđem cái thứ quỷ đó lấy ra, anh vẫn là chết tâm đi,hoặc chỉ có một ngày quả bom này lại bởi vì nguyênnhân ngoại lực mà kíp nổ, đến lúc đó tôi nhất địnhphải chết," hắn nói đến đây nhìn chằm chằm vàoTống Triết, con ngươi cực đen yêu mị loé sáng, gằntừng chữ một, "Cho nên nói ngày đó tuỳ thời đềusẽ tới, thực sự nói vậy anh làm sao đây?"

TốngTriết trầm mặc nhìn hắn, nhìn thật lâu, giống nhưđang không ngừng tưởng tượng tràng cảnh ngày đó, mimắt xinh đẹp thanh tú khẽ nhíu, y nhìn gương mặt tàkhí yêu nghiệt trước mặt, không ngừng hồi tưởng cácloại hình ảnh ở chung với nhau trước đây, nếu nhưmấy thứ này từ nay về sau vĩnh viễn rời y mà đi,triệt để tiêu thất vô tích không thể tìm ra, chỉ cònmột mình y tiếp tục cuộc sống ... Vậy đây sẽ là bộdạng gì ...

Y trầmmặc thật lâu, lâu đến Tả Xuyên Trạch cho là y lạimuốn nói "Không biết" mới chậm rãi thở ra một hơi,trầm thấp mở miệng, nói xong như đinh đóng cột khôngchậm trễ chút nào, "Tôi đây giống như em cùng chết."

TảXuyên Trạch cả kinh, đáy lòng nơi mềm mại chấn độngmạnh một cái, còn chưa kịp nói cái gì nghe người nàythở dài một hơi, tiếp tục nói, "Tôi không cách nàotưởng tượng không có em trên thế giới, nếu như emthật đã chết rồi tôi đây chỉ có thể theo em cùngchết."

Mắtxếch xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng của TốngTriết như trước, không chứa chút tạp chất nào, khoémiệng của y câu lên nụ cười thoải mái, nhìn ngườitrước mặt vì lời của y mà kinh ngạc, đưa tay xoa xoađầu của hắn, lại cười nói, "Đừng không tin, emngẫm lại xem a Trạch, không có em trên thế giới, tôisống lại có ý nghĩa gì."

TảXuyên Trạch vẫn như cũ đang nhìn y, con ngươi cực đensâu không thấy đáy, nhìn không ra chút tâm tình nào, trầmmặc sau một hồi mới nói, "Anh xong rồi Tống Triết,anh xong rồi."

"Tôilà xong rồi," Tống Triết nói xong không hề lưu ý, bấtđắc dĩ nói, "Ai bảo tôi gặp phải em."

TảXuyên Trạch lại nhìn y một lát, sau đó không nói lờinào cúi đầu tiếp tục ăn, sau khi ăn xong nhìn ngườinày thu dọn sạch sẽ bưng khay đi ra ngoài, chỉ chốc látsau lại đi về tới cởi đồ xoay người lên giường hàilòng đưa hắn vùi vào trong lòng, lúc này mới lườibiếng hỏi, "Hắc Yến chưa chết?"

"Sợrằng chưa," Tống Triết tìm một tư thế thoải máingồi xuống, ăn ngay nói thật, "Lúc tôi tới thấy xa xacó một du thuyền đang lái tới, tôi đoán đó là ngườiHắc Yến phái tới tiếp ứng ông ta, tôi không có dừnglại nhiều, lúc tìm được em liền đi."

TảXuyên Trạch ngẩng đầu nhìn y, Tống Triết biết hắnmuổn hỏi gì, nhân tiện nói, "Người thủ hạ kia củaem gọi là Lang Trì tôi cũng không phát hiện, thế nhưngtối hôm qua tin tức truyền đến nói Vệ Tụng đã tìmđược cậu ta, sẽ không có việc."

TảXuyên Trạch liền gật đầu không thèm nói (nhắc) đến,Tống Triết đem cả người hắn đều ôm vào trong ngực,đưa tay kéo qua một tay của hắn cầm ở trong tay nhẹxoa thưởng thức, ngón tay của Tả Xuyên Trạch rất đẹp,giống như chạm ngọc, cảm giác xương tinh tế đều đặn,cũng lộ ra một chút cổ yêu mị, y vẫn luôn rất thích.

Ngóntay Tống Triết nhìn cũng tốt, trắng nõn thon dài khớpxương rõ rệt, hai cái tay đặt chung một chỗ như vậymang tới hiệu quả thị giác cho người khác là rấtmạnh, Tả Xuyên Trạch nâng mi lên, chỉ nhìn thoáng qualiền lười biếng hướng trong ngực y rụt một cái, dầndần có chút buồn ngủ, hắn tối hôm qua đúng thật bịngười này tàn nhẫn lăn qua lăn lại. Tống Triết đợimột hồi cũng không có nghe thấy người này mở miệng,liền cúi đầu nhìn hắn, thấy hắn một bộ dạng cómuốn ngủ hay không, lắc đầu lại cười nói, "Em thếnào không hỏi tôi xem tung tích thứ sinh vật không rõkia?"

"Cócái gì có thể hỏi," Tả Xuyên Trạch đánh ngáp mộtcái, lại hướng lồng ngực y rụt một chút, âmthanh duyên dáng sang trọng mang theo tí lười biếng,thấp giọng nói, "Anh nếu như thấy anh ta nhất địnhsẽ làm thịt anh ta, anh nếu đã làm thịt anh ta thì nhấtđịnh sẽ nói cho tôi biết, thế nhưng anh không có, chonên nói anh cũng không có thấy anh ta, mà trong lòng tôianh đều biết, Địch Hàn cũng không phải sẽ đơn giảnchết như vậy."

Ngườinày thật là rất hiểu rõ y, mắt xếch trong trẻo nhưnglạnh lùng của Tống Triết nháy cũng không nháy mắt nhìnhắn, từ góc độ này nhìn sang vừa lúc có thể thấykhoé mắt Tả Xuyên Trạch, góc cong lông mi hướng vềphía trước cong lên một độ cung đẹp mắt, y nhìn mộtlúc lâu mới mở miệng, giọng nói có chút trầm thấp,"Tôi thực sự là càng ngày càng thích em."

TảXuyên Trạch vốn đã sắp ngủ thiếp đi, hiện giờ chợtvừa nghe đến câu này liền mạnh ngẩng đầu nhìn ánhmắt của y, người này mắt xếch trong trẻo nhưng lạnhlùng sáng lên một chút, có vẻ có chút thâm thuý, đâylà y mỗi khi động tình thì sẽ có bộ dạng này, TảXuyên Trạch nhất thời buồn ngủ hoàn toàn không còn,cựa ra y hướng một bên tránh đi, không khỏi có chútnghiến răng nghiến lợi, "Anh đừng nói cho anh muốn mộtlần nữa, anh thì không thể thỉnh thoảng thu liễm mộtchút ham muốn thú vật của anh?! Ban ngày phát tình cáigì!"

TốngTriết cười nói, "Tôi nếu đối với em không có hứngthú lớn như vậy, cũng sẽ không trăm phương ngàn kếđem em nhốt ở chỗ này." Dứt lời lại nhít tới, dễdàng chế trụ hắn lần thứ hai đưa hắn vùi vào tronglòng, thậm chí còn đưa tay ở trên người hắn nhéonhéo.

"..." TảXuyên Trạch nói, "Tôi yêu cầu thông gió."

TốngTriết nhướng mi, "Em mới bị nhốt bao lâu?"

TảXuyên Trạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn y, bất vi sởđộng, "Tôi đây muốn yêu cầu thông gió." Hắn khôngchút nghi ngờ, nếu cùng người kia tiếp tục ở lạithêm tuyệt đối sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng.

TốngTriết nhìn dáng vẻ kiên quyết trong mắt người này, suynghĩ một chút, dù sao bản thân chiếm được lợi íchthực tế, đem người này chọc xù lông thật nói khôngchừng sẽ cùng y tới cá chết lưới rách, liền gật đầunói, "Vậy được rồi, đi, tôi mang em đi ra ngoài dạo."

Lúc nàyđã mùa đông, Tống Triết tìm đến y phục giữ ấm chongười này quần áo nón chỉnh tế mới lôi kéo tay hắnđi ra ngoài, mấy ngày nay vừa xuống một trận tuyếtlớn, trên đảo khắp nơi đều bao trùm lên màu trắngbạc, lộ ra cổ an tĩnh nhàn nhạt, Tả Xuyên Trạch nhìnbiển rộng xanh thẳm trước mắt, đầu tiên là ngẩn ra,tiện thể nhìn ngắm bốn phía, lúc này mới phẫn hậnnói, "Khó trách anh đáp ứng sảng khoái như vậy, hoára tới nơi này dĩ nhiên là một hòn đảo!"

"Đúngvậy," Tống Triết cười nói, "Không thì em cho là gì?"

TảXuyên Trạch nhìn gương mặt thiếu đánh của người này,thầm nghĩ còn nhiều thời gian, ít ra hắn hiện tại rakhỏi lồng sắt, liền nói câu "Không có gì" âm thầmxoay đầu hướng một bên dưới đáy lòng đem người nàytừ đầu đến chân mắng to một lần.

TốngTriết lôi kéo hắn chậm rãi mà đi, nền tuyết đạp lênluôn luôn sẽ phát sinh tiếng "Chi nha" nhỏ nhẹ, y đimột hồi, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi, "Em từng đónqua tết âm lịch chưa?"

TảXuyên Trạch ngẩn ra, "Tết âm lịch?"

"Đúngvậy," Tống Triết cười nói, "Đây không phải là sắpđến mùa xuân sao? Tết âm lịch hằng năm em đều trôiqua thế nào?"

TảXuyên Trạch suy nghĩ một chút, Phùng Ma bọn họ một nămba trăm sáu mươi ngày hầu như mỗi ngày đều như nhau,hình như thì chưa từng có trải qua tết âm lịch này,nhưng thật ra cho đến mỗi lúc này luôn có thể nghe đượctiếng pháo cùng pháo hoa vang lên dưới chân núi, nhưngmà nghe rất náo nhiệt, hắn lắc đầu, "Tết âmlịch có hay không cùng tôi không liên quan nhiều lắm."

TốngTriết liền đoán được đáp án không khác lắm với cáinày, liền đề nghị, "Mùa xuân năm nay em cùng tôi vềnhà đi."

"Quayvề nhà anh?" Tả Xuyên Trạch nâng mi lên, chợt nhớ tớiTống tư lệnh trưng ra mặt thân thể cường tráng, cảmgiác hình như cũng không hỏng bét như vậy, liền gậtđầu nói, "Vậy được, dù sao tôi đi đâu cũng khônghề gì."

TốngTriết liền cười ở trên trán hắn hôn một chút, "Cứquyết định như vậy đi."

Haingười trên đảo đi vòng vo xung quanh, Tả Xuyên Trạch ởbiệt thự vòng một vòng, nhìn một chút thứ y gọi làvật sưu tầm, lại ở bên trong đi dạo một chút, cuốicùng nói, "Anh ở đây không phải có phòng khách sao?"

"Đúngvậy," Tống Triết mỉm cười gật đầu, mắt xếchxinh đẹp bởi vì ý cười mà cong lên một độ cung đẹpmắt, nhìn hắn biết rõ còn hỏi, "Thì tính sao?"

Conngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch híp một cái, khóchịu hỏi, "Tôi đây tại sao phải đi ngủ lồng sắt?"

"Bởivì tôi thích." Tống Triết nói đúng sự thật, đưa hắnkéo vào gian phòng, hai người ngâm ôn tuyền rộng lớnmột hồi lại trở về lồng sắt, Tống Triết kéo mộttay hắn qua đem khoá giam hắn lại, ngẩng đầu nhìn ngườinày chỉ "Hừ" một tiếng liền một bộ dạng tuỳ yđi, không khỏi cười nói, "Tôi phát hiện em thật làcàng ngày càng ngoan."

Conngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch nhất thời hiện lênmột tia sáng nguy hiểm, đậm hơi thở tà ác, hừ lạnhmột tiếng, "Anh bớt ở chỗ này đắc ý, tôi sớm muộngì có một ngày đem anh tạc nổ lên trời."

"Vậytôi chờ," Tống Triết nở nụ cười, đặc biệt thíchdáng vẻ mạnh miệng hiện giờ của hắn, liền tiến tớiở trên môi hắn hôn một cái, nói câu "Em mệt, ngủmột giấc thật tốt" liền đi ra ngoài, Tả Xuyên Trạchnhìn y đi xa, quơ quơ vòng xích trong tay, quay đầu nhìncái giường lớn, mặc dù có chút khó chịu, nhưng khôngphải không thừa nhận cái giường này nằm trên đó cònrất thoải mái, liền đi tới kéo chăn qua bắt đầu ngủbù.

TốngTriết sau khi rời khỏi đây mới bắt đầu xử lý mộtít văn kiện cần thiết, đợi được sắp xử lý xong ÔnBạch vừa mới đẩy cửa tiến vào, trong tay còn cầm mộtcái rương, người này ngày hôm nay đi tìm Trác Viêm, TốngTriết thấy cậu ta tiến đến nhân tiện nói, "Thếnào?"

Ôn Bạchđẩy kính mắt, nói, "Thuốc thử trì hoãn đã xong,nhưng có một vấn đề các anh cần phải suy nghĩ."

"A?"Tống Triết để văn kiện xuống đan hai tay nhìn cậu, ônhoà nói, "Vấn đề gì?"

"TrácViêm phân tích triệt để thuốc trong cơ thể các anh, hắnphát hiện ở trong đó kỳ thực hàm chứa một loại'Ngòi nổ', mà cái này chính là ngọn nguồn tạo thànhtàn bạo," Ôn Bạch giải thích, "Hắn nghiên cứu rathứ thuốc thử trì hoãn này có thể đem 'Ngòi nổ'trong máu các anh đi, mà cổ hiểu lực kia còn có thể bảolưu lại, có thể tuỳ thời dùng."

TốngTriết cười nói, "Đây không phải là rất tốt sao?"

"Tốtlà rất tốt," Ôn Bạch đem rương cầm trong tay đặt ởtrên bàn trà, ở trên ghế sa lon ngồi xuống, nói, "Nhưngbởi vì là cưỡng ép tách rời, cho nên thuốc này dùng ởtrên người sẽ rất đau, anh có thể tưởng tượng mộtchút huyết quản toàn thân đều cảm thấy đau đớn."

TốngTriết nhướng mi, "Dùng thuốc tề thì sao?"

"Khôngđược," Ôn Bạch lắc đầu, "Thuốc tê cũng phảitiêm vào đến trong máu, đến lúc đó sẽ đối vớithuốc thử trì hoãn sản sinh ảnh hưởng nhất định,rất có thể giảm tác dụng chậm lại, Trác Viêm nóibiện pháp tốt nhất chính là đều không dùng trực tiếpthứ đó."

TốngTriết suy nghĩ một chút, hỏi, "Đau bao nhiêu?"

Ôn Bạchchỉ chỉ rương trước mặt, nói, "Hey, thuốc thử trìhoãn ở trong này, anh có thể thử một lần."

TốngTriết liền đi tới dù bận vẫn ung dung ở trên ghế salon ngồi, vươn cánh tay, cười nói, "Vậy thử xem đi."

Ôn Bạchliền không nói thêm nữa, lấy ra thuốc khử trùng sau đóđối cánh tay của y liền tiêm vào. Tống Triết từ từnhắm hai mắt, cảm nhận được chất lỏng mát lạnhtiến nhập trong cơ thể, sau đó cùng máu trong cơ thểdung hợp lẫn nhau, tiếp đó từng tấc mạch máu lạikhông bị khống chế đau buốt, từ nơi tiêm vào rấtnhanh lan tràn tới toàn thân, thậm chí ngay cả trái timđều quặn đau cùng một chỗ, giống như toàn thân đềurơi vào vết nứt. Y khẽ cau mày, qua hồi lâu mới cảmgiác cổ đau đớn chậm rãi thối lui, hơi mở mắt ra,trên trám sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt, y nhẹ thởhổn hển mấy cái, chỉ cảm thấy cơ thể trong lúc nhấtthời có chút dùng không ra sức lực, y thấp giọng nói,"Thuốc thật là bá đạo, nhưng hình như không phải khókhăn chịu đựng như vậy."

"Khôngsai, thế nhưng anh phải biết rằng bên trong cơ thể anhthuốc chỉ tồn tại hai tháng, mà người kia trong cơ thểthứ đó lại tồn tại tám năm," Ôn Bạch nói, "Cậuta có thể so với anh đau trên gấp mấy lần, tôi hỏiqua Trác Viêm, hắn nói hắn có thể đem làm toàn bộ thuốcthử trì hoãn chia bớt ra, liền gặp các anh chọn thếnào."

TốngTriết trầm ngầm chỉ chốc lát, nói, "Tôi đi hỏi ýcủa em ấy, nhưng tôi đoán em ấy cũng sẽ chọn loạithuốc này."

TốngTriết nghĩ quả nhiên không sai, Tả Xuyên Trạch gần nhưkhông chút suy nghĩ liền lựa chọn loại trước, TốngTriết hồi tưởng cảm thụ y ngay lúc đó, vừa phải đemcái loại đau đớn này phóng đại vài lần, vì vậykhông nhịn được nói, "Kỳ thực em đem toàn bộ thuốctrên người loại bỏ cũng không có gì không tốt, dù saothân thủ của em cũng không sai, trên đời này đoán chừngkhông có bao nhiêu người có thể địch nổi em."

Ai ngờTả Xuyên Trạch liếc y một cái, lười biếng nói, "Aiquan tâm cái kia?"

TốngTriết ngẩn ra, chỉ nghe người này tiếp tục nói, "Tôigiữ lại sức lực còn có thể đánh với anh hoà nhau,nếu như không có tôi đây sau này chẳng phải là mặccho anh làm thịt sao?"

TốngTriết vừa ngẩn ra, không khỏi nhẹ cười ra tiếng, tiếntới ở trên môi hắn hôn một cái, nói, "Mặc cho tôixâm lược không tốt sao, em mỗi lần không phải cũng rấthưởng thụ?"

TảXuyên Trạch híp con ngươi yêu mị, ác liệt nhìn y nói,"Anh thế nào không nằm xuống để cho tôi ở trên xem,anh cũng có thể cảm nhận một chút loại cảm giác này,nói không chừng anh sẽ rất thích, tôi vừa mới nhớ tớingay cả người câu lạc bộ nói anh Tống đại công tửrất thích hợp làm M, làm sao, anh có muốn hay không thửmột chút?"

TốngTriết vừa cười một chút, gương mặt bí hiểm, kếtquả hai người này vì vấn để mở rộng đi sâu nghiêncứu tham khảo, sau đó Tống Triết nhìn người dướithân nhịn không được thở dốc, đem chân của hắn táchra tối đa, ác ý đỉnh thắt lưng một chút, hướng mộtđiểm chết người trong cơ thể hắn trực tiếp đánhtới.

TảXuyên Trạch lập tức không khống chế run lên một cái,cổ họng đúng lúc cũng nhịn không được tràn ra mộttiếng rên rỉ nhu hoà, mê loạn mà mê hoặc.

Mắtxếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết khai mởmột mảnh sắc thái mê người, từ trên cao nhìn hắn,thấp giọng cười khàn khàn hỏi, "Thế nào, thoải máichứ, em không phải rất hưởng thụ sao?"

TảXuyên Trạch dồn dập thở hổn hển, rên rỉ vỡ vụn,đúng lúc mê loạn nghe một câu, con ngươi mọng nướclập tức trừng mắt liếc y, còn không quên cắn răngnghiến lợi khẽ nguyền rủa, "Chết tiệt ... Anh ... Anhtốt nhất đừng rơi xuống trong tay của tôi ... Bằngkhông ... Ừm ... Tôi phải chờ coi anh ... Tôi phải đi đem... Ừm ... Câu lạc bộ gì đó mua lại toàn bộ ... Ở ...Ở trên người anh dùng một lần ... A ... Khốn nạn ...Tống Triết ... Anh nhẹ chút cho tôi ..."

TốngTriết không để ý tới hắn, cúi đầu nhìn toàn thânhắn đỏ ửng, thở hổn hển bản thân mặc kệ đắmchìm vào, khiến người này đến cuối cùng ngoại trừrên rỉ cũng nói không nên lời khó nghe khác mới thôi.Tả Xuyên Trạch cũng như y mong muốn, ý thức bị dằnvặt càng ngày càng không rõ, chỉ cảm thấy từng đợtvui vẻ sắp đem hắn ép điên rồi, sau cùng triệt đểtrầm luân cũng không rảnh chú ý cái khác, càng miễn bàntới có thể nói ra cái gì đẩy đủ.

Theo nhưcách nói của Tống Triết Tả Xuyên Trạch có một tuầnlễ có thể nắm bắt thật tốt, bởi vậy mấy ngày nayhai người phần lớn thời gian đều ở trong lồng vượtqua, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ rất dễ bởi vìtham khảo một ít vấn đề sâu sắc mà phát sinh chia rẽ,thế cho nên tạo thành hậu quả nghiêm trọng.

Sau cùngTả Xuyên Trạch xoa thắt lưng cắn răng nghiến lợi thề,chờ hắn sau khi rời khỏi đây nhất định phải đem nơinày cùng một người đàn ông tên là Tống Triết nổthành vụn phấn, ngay cả cặn bả cũng không còn!

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Tôi nói ngày mai có việc cũngchưa về, tôi một chương tối hôm qua thức đêm, sánghôm nay lại một chương, một hồi làm đúng giờ gửiđi, nếu như ** không lấy ra, đêm mai tám giờ đúng cácvị là có thể thấy đổi mới, nếu như ** lấy nhỏ,các vị hoặc bằng lòng hoặc chứng kiến trướcthời hạn, nếu như ** lấy lớn ... Khụ, tôi đây ngàykia tiếp tế cho các vị.

Saucùng, hôm nay là tiết Trung thu, chúc đại gia Trung thu vuivẻ, mọi người đầy việc toàn vẹn ~~~

———

Chútthịt vụn thôi nên ko đặt pass :3

Còn 1chương H hot cũng ko kém đó, nên mọi người hãy đợitới chương đó nhoa ~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro