56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa cơm đoàn viên

Haingười liền xuất phát đi đại trạch Tống gia ở BắcKinh, đêm nay là giao thừa, bên ngoài rất náo nhiệt,không khí vui mừng tràn ngập.

Tốngtư lệnh lúc này đang ở thư phòng ông loay hoay chạm khắcgỗ, nghe bọn họ đã trở về liền cười xuống lầu,rất xa là có thể nghe được tiếng cười sang sãng củaông, ông đi tới phòng khách trên ghế sa lon ngồi xuống,đối Tả Xuyên Trạch vẫy vẫy tay, "Đến đến đến,theo lão gia tử ta đây làm một ván cờ tướng, ta cònrất nhớ con."

Ông cóbốn người anh em trai, trước kia ở tiền tuyến đã chếthai người, đến nay còn dư lại con trai của bọn họ đềutheo chính trị, bản thân ông có một trai một gái, congái nhỏ gả xa đến nước Anh, con dâu cũng là nhà nướcchức lớn, năm trước còn muốn chuyển qua thương nghiệp,kết quả còn chưa plàm được phân nửa liền ném choTống Triết, ai có thể nghĩ mấy năm trôi qua cũngkhiến ông đem làm ăn mở rộng, còn dính tới hắcđạo, ông biết cháu trai xuất sắc nhu thuận này trêntay còn không biết dính bao nhiêu máu người, lại cũngkhông hỏi nhiều, ông và Tống Triết đều rõ ràng, nếunhư tương lai có một ngày chứng cớ tội phạm của TốngTriết bày ở trước mặt của ông, ông cũng tuyệt đốisẽ không nương tay, nhưng mà dựa theo tính cách nghiêmcẩn của Tống Triết đoán chừng ngày đó vĩnh viễncũng sẽ không đến.

Nghĩtới đây ông không khỏi nở nụ cười, ba cháu trai củaông này không có một ai dễ đối phó, bình thường vẫnlà tìm không được người, đánh cờ chưa từng có ngườibồi, so ra mà nói vẫn là Tả Xuyên Trạch tương đốithuận mắt. Lời đồn người này ông từng nghe qua, cũngbiết một số chuyện của hắn, vừa mới bắt đấu đốivới hắn là có chút mâu thuẫn, nhưng ở chung lâu chútông phát hiện bản chất người này không xấu, nếu nhưkhông phải từ nhỏ theo Hắc Yến đổi lại hoàn cảnhmà nói tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ cảngười tràn ngập tà khí, nếu như đem một thân tà khínày bỏ đi không nói, ở chung mấy lần người này bồiông uống trà chơi cờ, đúng thật đều có thể hìnhdung ngoan thuận.

Có nhưvậy trong nháy mắt ông thậm chí nghĩ người từ nhỏsống ở thế giới hắc ám hai tay dính đầy máu tươi,linh hồn của hắn nhưng thật ra là trong veo. Điều nàylàm cho ông rất kinh ngạc cũng rất thích.

TảXuyên Trạch nghe lời của ông cũng cười, nghe lời đitới, hai người bắt đầu mở bàn cờ.

TốngTriết ngẩn ra, giống như không nghĩ tới hắn có thểcùng ông nội nhà mình ở chung hoà hợp như vậy. Lúctrước y và ông nội y nhắc tới Tả Xuyên Trạch thờigian đó tuy rằng ông nội y nét mặt không có biểuhiện ra ngoài, nhưng y có thể cảm giác được ông nộinhà y là không thích Tả Xuyên Trạch, hơn nữa người nàytính cách bình thường kiêu ngạo, mấy lần trước cũngđều là bị giam lỏng, thế nào cũng không có khả năngcó sắc mắt tốt. Bởi vậy y nghĩ hai người kia hoặc làkhông phải giương cung bạt kiếm cũng là quan hệ cứngngắc, không nghĩ tới lại hoà thuận vui vẻ như vậy. Yvẫn cho là Tả Xuyên Trạch chán ghét những thứ gọi là"Trưởng bối", dù sao chuyện thứ nhất sau khi ngườinày thượng vị chính là đem những nhân vật được cho"Già cả" làm thịt sạch sẽ, hiện giờ nhìn lại lúctrước y sỡ dĩ làm như vậy chắc là những người đótrên người đều lộ vẻ con cờ của Hắc Yến.

Y nhìnhình ảnh trước mắt, vui vẻ đi tới phía sau Tả XuyênTrạch, khom lưng từ phía sau ôm hắn, không mảy may thèmquan tâm ông nội nhà y ở phía đối diện nhìn, nghiêngđầu ở trên mặt hắn hôn một cái, mắt xếch luôn luôntrong trẻo nhưng lạnh lùng cũng cong lên một độ cung đẹpmắt, dịu dàng nói, "Các người chơi, tôi đi lênlầu."

TảXuyên Trạch liền lười biếng "Ừ" một tiếng, khoémắt quét mắt nhìn y một cái, ý bảo y có thể lăn.

Tốngtư lệnh không đổi sắc mặt nhìn bọn họ hỗ động,thầm nghĩ vẫn chẳng bao giờ ở trên mặt người cháunày thấy qua loại biểu cảm dịu dàng ấy, thực sự làngạc nhiên. Ông xuất thân từ con thương binh, năm đólúc chiến tranh mang suy nghĩ đều là sống qua ngày, cóhôm nay không có ngày mai, đối sống chết đã sớm nhìnthấu đáo, người cả đời này có thể tìm được thậttâm mà thích không dễ, chỉ cần đã từng hài lòng khôngđến mức sau này nhớ tới mà hối hận là tốt, đốithế đời cũng không có bao nhiêu tư tưởng, bởi vậyông đối với lựa chọn bạn đời của mấy đứa cháutrai không có nhiều yêu cầu như vậy, chỉ là Cố TửHạm cô bé kia ông quả thực rất thích, liền muốn xemthử một chút, kết quả cũng làm mà thôi, như bây giờcũng không có gì không tốt.

"Lãogia tử, cờ bày xong." Tả Xuyên Trạch đem cờ dọn xongthấy người này vẫn không có động tác liền mở miệngnhắc nhở, Tống tư lệnh hoàn hồn, cười lên tiếng,bắt đầu hết sức chuyên chú cùng hắn chơi cờ.

Haingười hạ một hồi, sắc trời sắp tối, mắt thấygiao thừa tới gần, nhưng đại trạch Tống gia vẫn làmấy người bọn họ, Tả Xuyên Trạch cầm ly trà chánđến chết ngồi ở trên ghế sa lon, đá đá Tống Triếtbên cạnh, "Tôi đói bụng."

Hắnmới dùng là cái chân mang vòng chân, tiếng chuông thanhthuý theo động tác của hắn vang lên, vô cùng êm tai.Tống Triết đột nhiên nghe, ý cười khoé miệng trongnháy mắt câu sâu một chút, vừa muốn nói cái gì đóchỉ thấy con ngươi yêu mị kia bỗng nhiên híp lại, nháymắt cũng không nháy nhìn y, hơi thở đậm nguy hiểm,"Tống Triết, anh nếu dám nói tiếng chuông êm tai gì đócác loại, tôi ..."

"Tôilà muốn nói dặn dò phòng bếp đi làm chút gì đó cho emăn," Tống Triết không đợi hắn nói xong cũng mỉm cườicắt đứt lời của hắn, một bộ dạng tao nhã, không cóchút mất tự nhiên nào, giống như mới vừa rồi ngườibị xem thấu không phải là y, y tiếp tục lại cườinói, "Nhà của chúng tôi cơm tất niên ăn tương đốitrễ, cha mẹ tôi cùng em trai đều có xã giao, phải trễmột chút mới có thể trở về, sau đó người một nhàsẽ ngồi chung một chỗ ăn một bữa cơm đoàn viên."

TảXuyên Trạch nhướng mi nhìn y, "Tại sao phải cùng nhauăn? Thực sự là phiền phức."

TốngTriết cười cười xoa xoa đầu của hắn, chỉ nói, "Hồinữa em sẽ từ từ hiểu rõ thứ tình cảm này."

TảXuyên Trạch khẽ nhíu mày một cái, "Tôi không cần hiểurõ."

TốngTriết liền chỉ cười cười không nói gì, cũng không cócùng hắn tiếp tục thảo luận tiếp vấn đề này, nhưngđáy mắt ý tứ cũng rất rõ ràng —— vậy hãy để chothời gian chứng minh đi.

TảXuyên Trạch lại nhíu mày một cái, bản thân muốn nóigì chỉ thấy cửa lớn Tống gia bị người mở, đi vàomột người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, ngườinày rất thanh tú, nơi vành tai phải có bông tai khảm mộtviên bảo thạch màu đỏ, chiếu lấp lánh, cậu ta nhìnthấy trên ghế sa lon có người liền đi tới đối TốngTriết kêu một tiếng "Anh hai", sau đó quay đầu nhìnTả Xuyên Trạch, vẫy móng vuốt đối với hắn cườinói, "Chào chị dâu lớn."

Tiếng"Chị dậu" khiến Tả Xuyên Trạch cứng đơ một chút,trên người hơi thở tà ác trong nháy mắt dày đặc lên,"Cậu kêu tôi cái gì?"

TốngHi cả người không khỏi toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫnlà vẻ mặt cười hì hì, thần tình không thay đổi chútnào, giống như không thấy nguy hiểm trước mặt, thậmchí còn nhẹ vô cùng lập lại một lần, "Khụ, chịdâu lớn."

Trongcon ngươi của Tả Xuyên Trạch yêu mị dày đặc thêmchút, vừa muốn phát tán đã bị Tống Triết sau lưng ômcổ, để sát vào bên tai của hắn cười nhẹ nói, "Đâylà em thứ ba của tôi, gọi Tống Hi."

TảXuyên Trạch híp mắt nhìn cậu ta một lát, lập tức "Hừ"một tiếng không để ý tới cậu ta, Tống Hi cũng khôngthèm để ý, âm thầm thở ra một cái, thầm nghĩ tôitình tình nguyện đắc tội anh cũng không thể đắc tộianh hai âm hiểm nhà tôi được a, cậu ta cười híp mắtnhìn anh hai nhà mình, hỏi, "Anh ba vẫn chưa về? Mộtkhoảng thời gian không gặp vẫn rất nhớ anh ấy." Anhba nhà cậu ta nhưng là một nhân vật a.

"Sắp,vừa gọi điện thoại thì đang ở trên đường," TốngTriết cười nói, "Đại khái rất nhanh thì đến rồi."Tiếng nói của y vừa dứt từ bên ngoài truyền đến mộttrân tiếng chân ga, sau đó cửa lớn lần thứ hai bị mởra, một người mặc áo che gió màu đen, người giẫm lêngiày quân đội đi đến, trên mặt diện vô biểu tình,khiến người ta trong nháy mắt cảm nhận có một loạiuy phong lẫm lẫm, nhưng mà loại cảm giác này rất nhanhthì bị phá tán, bởi vì ánh mắt của người này ởxung quanh lượn một vòng chuyển đến bọn họ ở đây,lập tức liền chạy vội tới, vung móng vuốt vẻ mặthappy cùng Tống Triết và Tống Hi chào hỏi, sau đó nhìnvề phía Tả Xuyên Trạch, nịnh nọt cười nói, "A,người này không phải chính là chị dâu? Chị dâu khoẻ,em là Tống Phong, ở Tống gia đứng hàng thứ hai." Dứtlời còn đối với hắn vung lên một nụ cười mỉm rựcrỡ, khoé mắt bởi vì nụ cười càng mang theo một chútý vị phong lưu, nhìn qua rất hào phóng.

Câu"Chị dâu" kia lại để cho Tả Xuyên Trạch cứng đờ,con ngươi yêu mị lần thứ hai khó chịu hơi híp lại,hơi thở tà ác so với trước còn dày hơn, hắn tin loạitình trạng này tuyệt đối có liên quan đến tên khốnnạn Tống Triết không biết nói gì đó với bọn họ.

TốngPhong chợt vừa thấy hơi thở khủng bố của hắn trongnháy mắt gan run rẩy, run lẩy bẩy phiêu đi xa, run run rẩyrẩy hỏi, "Anh, chị dâu em em em làm sao vậy? Em có đúnghay không nói sai cái cái gì?"

"Em ấykhông có việc gì," Tống Triết cười không sợ chết ởtrên mặt Tả Xuyên Trạch hôn một cái, nói, "Em quen thìtốt rồi."

TốngPhong run run rẩy rẩy gật đầu "A" một tiếng, lạiphiêu đi rất xa, ngẩng đầu hướng trên lầu la lên,"Cục Cưng, tao đã trở về." Tiếng nói của cậu tavừa dứt từ trên lầu chạy xuống một con Huskies [1] màutrắng xám mập mạp, con chó này vẻ mặt happy chạy xuốngtới, một lát nhào vào trong lòng của cậu ta, không ngừngcọ, Tống Phong cười nói, "Cục Cưng, mày nhớ taokhông?"

"Gâu!"

TốngPhong nhất thời vẻ mặt cảm động, hai tay nắm chântrước đầy lông xù của nó, "Cục Cưng, tao cũng rấtnhớ mày."

"Gâu!"

Ôm cổ,"Cục Cưng, chúng ta lại có thể cùng một chỗ trảiqua mùa xuân."

"Gâugâu!"

Bảnthân Tả Xuyên Trạch vốn muốn phát tán, hiện giờ chợtvừa nhìn tình cảnh này không khỏi ngẩn ra, hắn cònkhông biết thì ra bên trong đại trạch còn có một conchó, hơn nữa con chó ngu đần này còn giống chủ nhâncủa nó.

TốngTriết cười ghé lỗ tai hắn giải thích, giọng nói nhưngọc tiến thẳng vào tai, cũng không làm cho người tachán ghét, "Con chó kia gọi "Cục Cưng", bị A Phongnuôi từ nhỏ đến lớn, là mạng sống của nó, em đừngnhìn hình dạng rất ngu của con chó kia, nhưng nó lại cómột bản lãnh tốt, bản lãnh này cũng giúp không ítchuyện thất đức của A Phong."

TảXuyên Trạch bị lời của y dời đi một chút lực chú ý,nghiêng đầu đi hỏi y, "Bản lãnh gì?"

CằmTống Triết để trên vai của hắn, mỉm cười nhìn hắn,nói, "Việc đó sau này tôi chậm rãi nói cho em biết,sau này em biết nhất định cũng sẽ ngạc nhiên."

Bảnthân Tống Triết vốn là từ phía sau ôm Tả Xuyên Trạch,mà bây giờ Tả Xuyên Trạch hơi nghiêng đầu cùng y nói,hai người tiếp cận rất gần, người bên cạnh xem bộdạng của bọn họ rất thân mật. Cha mẹ của TốngTriết vào cửa thì thấy chính là hình ảnh này, mặc dùtrước khi nghe con trai đề cập qua, nhưng tận mắt thấyvẫn là ngẩn ra, hai người liếc nhau, sau đó đều khônghẹn mà cùng đưa mắt nhìn phía Tả Xuyên Trạch, thầmnghĩ đứa nhỏ này thật là một nhân vật a, lần đầutiên bọn họ thấy loại vẻ mặt này trên khuôn mặt contrai âm hiểm trưởng thành sớm của mình, thật là kỳcảnh.

Tốngtư lệnh vừa lúc từ trên lầu đi xuống, thấy thànhviên đến đông đủ liền dặn dò phòng bếp dọn bếp.Vì vậy Tả Xuyên Trạch bị Tống Triết kéo đến trướcmột cái bàn lớn, hắn nhìn người xung quanh, lập tứcnghĩ có chút không thể tin, hắn nhìn nụ cười trên mặtnhững người này, nhìn bọn họ hỗ động, thầm nghĩcảm giác gia đình này không phải chính là người đờithường nói? Nhưng hắn ở chỗ lại coi là gì?

"Contrai ăn nhiều một chút." Đang lúc hắn xuất thần,giọng mẹ Tống cắt đứt hắn, hắn hoàn hồn, thấytrong bát chẳng biết lúc nào bị gắp rất nhiều đồăn, đáy lòng hắn hơi chấn động một chút, này vẫn làlần đầu tiên có người gắp đồ ăn cho hắn.

"Conrất gầy, như thế sao được," Giọng mẹ Tống vẫncòn tiếp tục, "Sau này để cho A Triết chăm sóc conthật tốt, đều là người một nhà nếu nó dám khi dễcon con cứ tới đây nói cho chúng ta biết, chúng ta thaycon trút giận."

TảXuyên Trạch vẫn kinh ngạc như cũ ngồi ở đằng kia, đáylòng bỗng nhiên nảy lên một cảm giác xa lạ, khiến chohắn trong lúc nhất thời có chút luống cuống.

MẹTống thấy hắn không nói lời nào liền sờ sờ đầucủa hắn, "Chớ ngẩn ra đó, mau ăn, ăn nhiều mộtchút." Dứt lời lại gắp rất nhiều thức ăn cho hắn,bà từ miệng Tống tư lệnh đã biết sự tình đạikhái, thầm nghĩ đứa trẻ này từ nhỏ đã không mẹ yêuthương, quá đáng thương, trong lúc nhất thời tình thươngto lớn của mẹ bộc phát, lúc ăn cơm còn cố ý chọnchỗ cạnh hắn ngồi xuống, hận không thể để hắn từnay về sau đem làm con trai nuôi.

TảXuyên Trạch hoàn hồn, đè xuống cảm giác kỳ quái dướiđáy lòng, cúi đầu "A" một tiếng bắt đầu ăn, TốngTriết ngay bên cạnh hắn, lúc này thấy thế liền mỉmcười đưa tay ôm chầm hông của hắn, tiến tới vô cùngthân thiết ghé vào lỗ tai hắn hôn một cái, thấp giọngnói, "Năm mới vui vẻ, Trạch."

Đáylòng Tả Xuyên Trạch vừa rung một cái, ngay sau đó chấpnhận thở dài một hơi, tâm tình rốt cuộc là cùng trướcđây không giống nhau.

Ngườimột nhà hoà hoà khí khí ăn một bữa cơm đoàn viên, lúcan vị ở trên ghế sa lon nói chuyện phiếm, Tống Triếtgiương mắt nhìn đồng hồ, thấy đã muốn đến 0 giờrồi liền đem Tả Xuyên Trạch đưa vào lòng, dán lỗ taicủa hắn hỏi, "Ừm, em có từng bắn pháo chưa?"

TảXuyên Trạch bị hơi thở nóng hổi của y thở ra có chútngứa, nghiêng đầu né tránh, nói, "Không có, thế nào?"

TốngTriết liền cười đưa hắn kéo lên, phân phó ngườigiúp việc đi lấy pháo, lôi kéo tay hắn liền đi rangoài, cười nói, "Vậy chúng ta đi bắn, nhanh đến 0giờ rồi, đi bên ngoài vẫn có thể thấy pháo hoa."

Một bộdạng coi như nói là đi, lôi kéo hắn liền đi, sau lưngmấy người thấy rõ, ánh sáng trong mắt đều rất ý vịthâm trường, lông mày thanh tú của Tống Hi nhướng lên,cười nói, "Âm hiểm."

TốngPhong ôm Cục Cưng nhà cậu ta, vuốt ve lông mềm mại củanó, cũng nhìn thân ảnh biến mất ở cửa, chậm rãi phunra hai chữ, "Gian trá." Cục Cưng nhà gã lập tức phụhoạ, "Gâu!"

MẹTống khoé môi nhếch lên cười đắc ý, nói, "Biết cáigì, cái này gọi là cơ trí."

"Phảigọi là thủ đoạn." Cha Tống cùng Tống tư lệnh chơicờ tiến đến chen vào một câu.

Tốngtư lệnh lại lộ vẻ cười hiền hoà, nhưng nhìn phíangoài cửa mắt lại hơi híp lại, một bộ dạng đa mưutúc trí.

Lúc nàyTống Triết đã lôi kéo Tả Xuyên Trạch đến bên ngoàikhu quy định, ở đây đèn đuốc sáng trưng, xa xa còn cómấy đứa trẻ đang bắn pháo hoa, rất đẹp. Tống Triếtđể người giúp việc đem pháo thả xuống liền phấttay để cho bọn họ quay về, chỉ vào trên mặt đất đẩyđẩy người trước mặt, dịu dàng nói, "Này, nơi đócó một gốc ngòi nổ, chỉ cần châm là được."

TảXuyên Trạch ngẩn ra, hắn vừa đi qua bên kia thấy dángvẻ người khác châm thứ này, mấy thứ đó gần như hoalửa văng khắp nơi, hắn khó được chần chờ một chút,"Tống Triết, anh xác định ... Vật này an toàn?"

TốngTriết nhất thời cười hai mắt cong cong, từ phía sau ômlấy hắn, nói, "Không chết người được, không cóviệc gì, tôi cùng đi với em."

TảXuyên Trạch bị y lôi kéo đi về phía trước, hỏi, "Anhtrước đây từng chơi thứ này?"

"Lúcnhỏ đã nếm thử một lần," Tống Triết nói, "Sau đóthì tôi chưa từng thử qua nữa."

"Vìsao?"

"Bởivì tôi nghĩ nó không vệ sinh." [=.=]

"..." TảXuyên Trạch nói, "Vậy tại sao muốn dẫn tôi đi ra?"

TốngTriết quay đầu lại, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnhlùng bởi vì đèn đường phản chiếu mà mở ra một tiaánh nhu hoà, khoé miệng của y câu lên nụ cười thoảimái, chậm rãi nói, "Tôi chẳng qua là cảm thấy ... Emhẳn là nếm thử một chút."

TảXuyên Trạch vừa ngẩn ra, còn chưa nói kịp cái gì đãbị người này lôi kéo về phía trước rồi, chỉ vàonơi đó, "Đi nhìn thử một chút, không có chuyện gì."

Hắnnhìn thứ đó trên mặt đất một chút, do dự một hồi,cuối tiến tới đốt ngòi nổ, Tống Triết thấy thếlập tức đưa hắn kéo lui trở về phía sau mấy bước,nhìn pháo bông nổ thành một mảnh, y cúi đầu nhìn hắn,con ngươi cực đen của Tả Xuyên Trạch ánh lên một mảnhmàu sắc sáng sủa, nhìn chằm chằm vào pháo hoa khôngngừng nổ trước mặt, không biết suy nghĩ cái gì.

TốngTriết đưa hắn ôm vào lòng, cúi đầu tiến đến bêntai của hắn thấp giọng nói, "Trạch, năm mới vui vẻ,tôi yêu em." Sau đó nâng cằm hắn lên, trực tiếp hônlên môi của hắn, đầu lưỡi không khách khí vói đi vàodịu dàng đảo qua mỗi một nơi bên trong khoang miệnghắn, sau đó quấn quít lấy lưỡi hắn cùng hắn dâydưa, càng lúc càng kịch liệt.

Lúc nàyvừa vặn đến 0 giờ, pháo hoa xung quanh trong nháy mắtbay lên trời, ở trong trời đêm nổ tung ầm ầm, ánhsáng rực rỡ trực tiếp chiếu sáng một góc bầu trời.

Cuộnlông mi vểnh dài của Tả Xuyên Trạch nhẹ run rẩy, sauđó chậm rãi hai mắt nhắm nghiền.

Vì vậynửa giờ sau, mấy người ngồi ở bên trong đại trạchTống gia trầm mặc nhìn Tống Triết lôi kéo Tả XuyênTrạch tiến đến cùng bọn họ nói một tiếng "Ngủngon" sau liền cũng không quay đầu lại lên lầu, ngoàiánh mắt ý vị thâm trường lúc bọn họ vừa đi ra ngoàicòn bỏ thêm chút "Xem đi, ta chỉ biết kết quả phảilà như thế thế này".

"Âmhiểm."

"Giantrá.*" [Gian xảo dối trá.]

"Gâu!"

"Đãnói việc này gọi là cơ trí, cơ trí hiểu hay không?"

"Đúnglà thủ đoạn."

Tốngtư lệnh đứng lên, nói, "Được rồi, qua 0 giờ, đềuđi ngủ đi."

Mọingười vì vậy làm chim lạc bầy, Tống tư lệnh nhìn bọnhọ đều lên lầu lúc này mới chậm rãi đi tới, khoémắt cong lên độ cung thư thích, một năm mới lại bắtđầu.

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Nói về vấn đề đời sau củaTống gia, cái này tôi đã sớm nghĩ xong, sau bài văn sẽcó bàn giao, nhưng mà tôi suy nghĩ hai người, một ngườiđáng tin cậy, một người không đáng tin, khụ ... Phầnsau xuất hiện tôi để cho đại gia chọn đi.

Ừm,thời gian năm mới giống như khối băng tiếp nối mộtchút, tôi rất nhanh lướt qua, lúc giải quyết còn vướngbận mấy con, sau đó sẽ giải quyết vấn đề bom là cóthể kết thúc ... A ha ha a ... Lăn ing ~~~~

——

[1]Huskies :

———

Vâng,PN sẽ có con, nhưng ko biết có bằng cách nào thôi :v

Nuôi ornhân tạo :3

Nhândịp mới bước qua tháng 4, mình thông báo 2 tin

1 làmình đã edit hoàn chính văn rồi giờ còn PN nữa là xongvà đăng từ từ lên nữa thôi :3

2 làkết thúc OE (xém SE) và HE ở PN đó, nên mọi người cầnkhăn giấy nhá

Tốimai đăng tiếp, giờ đi ngủ, bye ~ ~ ~ ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro