57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khó lường

TốngTriết người này luôn luôn rất âm hiểm, nhất là ởtrong chuyện liên quan đến Tả Xuyên Trạch, y thấy HắcYến đối Tả Xuyên Trạch ảnh hưởng thật sự là quásâu, người đàn ông kia chiếm cứ phần lớn ký ức vàsinh hoạt của Tả Xuyên Trạch, điểm ấy làm cho y rấtkhó chịu. Cho nên để có thể khiến địa vị của mìnhnâng cao lên cần phải làm cho ký ức người này đốivới y càng sâu, bởi vậy y người đầu tiên cùng hắntrải qua tiết Trung thu, người đầu tiên trải qua Tếtâm lịch, vì lần đầu tiên trong đời hắn đốt pháo,thành người đầu tiên nấu cháo cho hắn, đươngnhiêu sau này còn có thể nhiều thứ đầu tiên hơn nữa,y khiến người này đi tiếp thu sự vật mới, trước đâychưa từng tiếp xúc cảm thụ qua tình cảm, sau đó từngchút từng chút tiến nhập vào thế giới của hắn,tim của hắn, thậm chí là linh hồn của hắn.

Y vìngười này tỉ mỉ bày một tấm lưới, đợi hắn từngchút đi vào, sau đó thu lưới, vây cả đời.

TảXuyên Trạch bình thường nhìn qua tuy rằng hắn rất quảquyết, hơi thở mạnh mẽ không có kẻ hở, dáng vẻ tàác khiến người ta nhượng bộ lui binh, nhưng việc nàycũng không đại biểu hắn không có tâm, tình cảm củahắn chỉ là bị giấu quá sâu mà thôi, chỉ có số rấtít tình huống mới có thể làm cho hắn xúc động, cũngví dụ như giao thừa năm nay.

TốngTriết chính là nhìn đúng điểm ấy mới kéo hắn đi rangoài, tạo bầu không khí tốt đẹp một chút, sau đóthừa dịp đại não người này vẫn còn bãi công, sứcchiến đấu rõ ràng yếu bớt lại đem hắn kéo trở về,trực tiếp lên lầu, đẩy ngã ở giường ăn khô sạchsẽ, cuối cùng thoả mãn đưa hắn dụi vào trong lòngngủ, vượt qua một đêm giao thừa tuyệt vời. Không thểkhông nói người này thật sự là âm hiểm cực kỳ.

Vì vậyngày thứ hai lúc Tả Xuyên Trạch tỉnh ngủ mỏi eo đaulưng sau đó mới hậu tri hậu giác hiểu rõ bản thân rấtcó thể bị người này tính kế. Hắn híp con ngươi yêumị nhìn người bên cạnh vẫn còn ngủ say, suy nghĩ sứcchiến đấu của hai bên một chút, vô cùng khó chịu đứngdậy xuống giường, đem y ném ở chỗ này một thân mộtmình đi ra.

Hắnthức dậy rất sớm, trời bên ngoài còn chưa sáng toànbộ, đèn đường nhu hoà chiếu xuống còn có thể thấymồi pháo còn lại đêm qua, hắn ở xung quanh vòng vochuyển, chỉ thấy xung quanh đều giăng đèn kết hoa,không khí vui mừng, hắn không thể tránh khỏi liền nghĩđến Phùng Ma ở thành phố S, nơi đó sân rất đẹp, hắnở nơi đó sinh sống hơn hai mươi năm lại chưa từngthấy qua trong sân từng treo vật gì, nếu như phủ lênnhững thứ này đoán chừng sẽ rất đẹp mắt.

Đươngnhiên năm nay đã qua, chỉ có thể chờ sang năm. Tả XuyênTrạch nghĩ, nếu như bom trong cơ thể hắn có thể chốngnổi một năm, đúng lúc hắn còn sống, thử xem ở PhùngMa chưa từng trải qua một năm mới. Hắn từ từ hướngđi trở về, chuẩn bị lấy điện thoại của Tống Triếtgọi cho thủ hạ của hắn để cho bọn họ đi tới đónhắn, hắn nghĩ lại cùng con rắn độc kia dự định cùngmột chỗ nhất định sẽ sản sinh hậu quả nghiêm trọng.

Trởlại đại trạch thì trước phòng ngủ Tống Triết đứngmột người một thú, đang vây quanh trước cửa xoay vòngchẳng biết như thế nào, Tả Xuyên Trạch nhìn kỳ quái,hỏi, "Cậu ở nơi này làm cái gì?"

Ngườinọ là cậu ba Tống gia, Tống Phong. Cậu ta nhìn thấyTả Xuyên Trạch trước mắt sáng ngời, "A, nếu chịdâu tỉnh anh hai của tôi cũng nhất định tỉnh đi?"Cậu ta nói xong hướng phòng ngủ xông tới, vừa muốnphá cửa chợt nghe thấy Tả Xuyên Trạch sau lưng giọngnói chầm chậm truyền đến, "Nếu như cậu tìm TốngTriết, anh ta bây giờ còn đang ngủ." Cậu ta nghe đượccâu này cơ thể đang nhào về phía trước lập tức cứnglại liền, tội nghiệp ngồi chồm hổm ở trước cửa,trong nháy mắt liền ủ rũ. Nhà bọn họ có quy củ làđêm giao thừa không nói chuyện công việc, cho nên cậuchỉ có thể chờ sáng sớm ngày thứ hai đến gõ cửa,lần trước cậu bao vây phòng thí nghiệm Hắc Yến lấyđược tư liệu y học không đầy đủ, cấp trên lạigấp thúc giục, cậu chỉ có thể tìm anh hai có bản lãnhnhà cậu đồng thời cùng Hắc Yến tiếp xúc qua hỗ trợ.Thế nhưng anh hai nhà cậu đang ngủ, Tống gia trên dướikhông ai không biết lúc Tống Triết rời giường nổicáu, cậu không dám vào cửa.

TảXuyên Trạch liếc cậu ta một cái, chuẩn bị vượt quacậu đi vào, ai biết người này lại ngồi xổm trướccửa nháy mắt cũng không nháy nhìn hắn, nước mắt lưngtròng, rất đáng thương, Cục Cưng nhà cậu ngồi xổmbên cạnh cậu đồng dạng ngẩng đầu nhìn hắn, đôimắt đó cùng chủ nhân nhà nó giống nhau như đúc. Haiánh mắt ở chung một chỗ hiểu quả so với một đôicàng mãnh liệt, lịch sử của Tả Xuyên Trạch tới naycòn chưa bao giờ thấy người khác đem loại ánh mắt nàynhìn qua, hiện giờ mới vừa thấy không khỏi hơi ngẩnra.

TốngPhong tội nghiệp nhìn hắn, mắt ướt sũng chớp chớp,liền ngồi xổm chính giữa ngoài cửa lớn phòng ngủ,một bộ dạng muốn nói lại thôi.

TảXuyên Trạch nhìn một chút cậu, rốt cục lên tiếng hỏi,"Cậu muốn để tôi đi đem Tống Triết đánh thức?"

TốngPhong không nói gì, chỉ là tội nghiệp gật đầu lấylòng, Cục Cưng mập mạp nhà cậu ta thấy thế cũng gậtđầu theo, ý tứ lấy lòng mười phần.

"..." TảXuyên Trạch trầm mặc, Tống Phong cùng con chó kia vẫnđang nhìn hắn, còn thiếu chút nữa hai giọt nước mắthợp với tình hình.

"..." TảXuyên Trạch nói, "Vậy cậu tránh ra."

TốngPhong ôm Cục Cưng nhà cậu lập tức lướt ngang, để chohắn thuận lợi vào cửa.

TảXuyên Trạch liền đi đến phòng ngủ, hắn đầu tiên làlấy điện thoại gọi cho thủ hạ một cú, lúc này mớiđứng ở giường vừa nhìn người trên giường, TốngTriết còn đang ngủ, dáng tươi cười nơi khoé miệngnhìn qua rất thoải mái cũng rất thoả mãn, hắn nhìn mộthồi, con ngươi yêu mị bỗng nhiên híp lại, khoé miệngcũng gợi lên một nụ cười tà, giơ tay lên hướnggương mặt trương ra khiến người ta ghét của y liềnđánh tới. Tống Triết lúc nửa tỉnh nửa ngủ đúng lúccảm giác được, hướng một bên né chút, thân thểlệch, tay Tả Xuyên Trạch trong nháy mắt rơi xuống trênbả vai của y, phát sinh tiếng "Chát" nhẹ giòn tan,trên da thịt trắng nõn lập tức đỏ một mảnh , có thểthấy được một tát kia người này đúng là xuống đủtoàn lực.

TốngTriết nhẹ nhíu mày một cái, hơi mở mắt ra, Tả XuyênTrạch một lần không được nhưng lại có một chútnghiện lại nâng tay lên, chỉ là lần này còn chưa chờhắn thực hiện được thì bỗng nhiên bị một cổ sứclực trong nháy mắt lôi qua, ngay sau đó cơ thể bị ngườinày xoay người ngăn chặn, sau một lát giọng nói ôn hoàcủa y liền vang lên bên tai, trong trẻo nhưng lạnh lùnggiữa mang theo một chút ý cười lười biếng, "Mớisáng sớm tính tình liền lộn xộn, lẽ nào tôi tối hômqua không có thoả mãn em thật tốt sao?" Y nói đến đâydừng một chút, ý cười trở nên đậm đặc hơn, "Cũngđúng, tôi tối hôm qua liền làm một lần rồi, thoạtnhìn em rất bất mãn a."

Hơi thởbên tai có chút ngứa, Tả Xuyên Trạch nghiêng đầu nétránh một chút, ánh mắt yêu mị hơi híp, mảy may khôngđể ý y nói bậy chút nào, chỉ nói, "Tôi chỉ gọi anhtỉnh mà thôi, em trai thứ hai nhà anh ở bên ngoài cóchuyện tìm anh."

"Khôngvội, chúng ta còn chưa tính sổ vừa rồi," Tống Triếtcười nói, một lần nữa tiến đến bên tai của hắn, ởtrên da bên tai hắn tinh tế hôn, thấp giọng lại bỏthêm một câu, "Tôi trước phải thay em giảm nhiệt."

TảXuyên Trạch bỗng nhiên đưa tay đẩy y ra muốn đứngdậy, nhưng nửa đường lại bị Tống Triết kéo qua,ngay sau đó trong quần áo cũng đưa vào một đôi tay, bắtđầu thuần thục dạo chơi, chuyên tìm nơi nhạy cảm ratay, khiến cho hơi thở của hắn tan biết một chút.

TảXuyên Trạch thở phì phò, hơi thở trên người rất kinhkhủng, "Tống Triết anh tên khốn nạn anh ... A ..." Hắncòn chưa có nói xong đã bị người trên thân dùng miệngche môi lại, ngay cả giọng nói kế tiếp cũng đều bịăn vào bụng.

TốngPhong ở bên ngoài ngoan ngoãn chờ đợi, đợi đến ngồixổm cạnh cửa sắp ngủ thì cửa phòng mới bị ngườimở "Ầm" một tiếng, cậu bỗng nhiên mở mắt ra, lậptức nghênh tiếp đi ra, nhưng mà chờ cậu thấy rõ tìnhtrạng người tới liền cả người run lên, run run rẩyrẩy cùng Cục Cưng ôm nhau một chỗ, nhanh chóng rúc vàotrong góc phòng xa xa, run run rẩy rẩy nói, "Ha ha ... Này,chị chị chị dâu tốt, em em em đi ra a ..."

TảXuyên Trạch tóc có chút ẩm ướt, trên người còn mangtheo một chút mùi thơm ngát của sữa tắm, rõ ràng chothấy vừa tắm rửa, hắn mặc áo ngủ, cổ áo mở rộngra, xương quai xanh trong ngực cùng với dấu vết trên cổnhìn một cái không xót gì, dùng đầu ngón chân nghĩ đềucó thể đoán được cảnh ngộ hắn mới gặp phải.

TảXuyên Trạch bẻ ngón tay, trên cao nhìn xuống toàn thântàn bạo nhìn một người một thú co rút ở góctường, quanh thân phát tán hơi thở rất kinh khủng.

TốngPhong cùng Cục Cưng nhất thời run càng lợi hại, CụcCưng nỗ lực đem cơ thể mập mạp hướng lòng chủ nhânnó rút vào, kêu ô ô, cực kỳ đáng thương. Tống Phongso với thú nuôi của cậu không tốt bao nhiêu, con ngươicủa cậu đang run rẩy rối loạn dữ dội, giọng nóicũng càng phát ra mất trật tự, "Chị chị chị dâu,anh hai em em em đâu?" Hơi thở người này tán phát kinhkhủng như vậy, cậu thật sự là hoài nghi anh hai lợihại của cậu có thể hay không đã biến thành một cổthi thể.

Conngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch híp một cái, rốtcuộc từ kẽ hở hàm răng gắng gượng nặn ra chữ, "Anhta tỉnh." Sau đó quay đầu bước đi, chuông trên vòngchân theo động tác mãnh liệt của hắn ảnh hưởng,giống như nói tâm tình chủ nhân nhà nó bây giờ có baonhiêu hỏng bét.

TốngPhong bị doạ sợ trái tim nhỏ bé đập thùng thùng thùng,trong lúc nhất thời lại cũng không có nhớ tới chínhsự, mà lúc này cửa phòng lại mở, Tống Triết mặc áongủ tựa ở cạnh cửa liếc mắt nhìn trong góc phòng mộtngười một thú, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùnghơi phát sáng, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, ngay cảgiọng nói đều mang lười biếng và thoả mãn, "Em ấyđâu?"

TốngPhong vẫn như cũ đang run, run rẩy nói, "Chị dâu dâudâu của em đoán chừng trở trở trở về nhà mẹ đẻrồi ..."

TốngTriết gật đầu, trở lại thay đổi một bộ đồ vẻmặt cao hứng đi ra cửa. Tống Phong run rẩy một lát mớinhớ tới tư liệu y học, vội vàng đuổi ra cửa, mà cậurốt cuộc vẫn chậm, chỉ có thể nhìn đến cuối đườngmột luồng khói trắng của động cơ xe hơi để lại.

Cậunhất thời vẻ mặt thương tâm vùi ở bên cửa, "Này,Cục Cưng, tao có phải là rất vô dụng hay không?"

"Gâu!"

"Cóđúng hay không rất bi thúc?"

"Gâu!"

"Hu huhu, tao không muốn sống ..."

"Gâugâu!"

TảXuyên Trạch sau khi rời khỏi đây đi thẳng đến nơi đãhẹn cùng thủ hạ, hắn ở phòng ngủ cùng Tống Triếtdây dưa thời gian tương đối lâu, sau khi rời khỏi đâychỉ chờ một lát thủ hạ đã đến, vì vậy hắn liềnleo lên trực thăng trở về Phùng Ma. Mà rất đúng lúc,chờ hắn tới Phùng Ma sau đó có một người cũng giốngvậy đến rồi, người này không phải người khác, chínhlà Địch Hàn rơi máy bay mất tích.

TảXuyên Trạch xuống máy bay vài bước đi tới, quan sátnhìn người này, thấy thân thể gã hoàn hảo không bịthương tích gì liền cũng không quay đầu lại vào phòng,hắn cũng không có hỏi mục đích người này đến PhùngMa, bởi vì hắn biết chỉ cần người đàn ông này khôngchết thì nhất định sẽ tới tìm hắn, vì vậy muốnthấy người tận mắt bảo đảm hắn không có chuyện gìmới yên tâm.

ĐịchHàn đối tình cảm của gã vẫn luôn là trực tiếp đơnthuần như vậy.

"Anhtrong khoảng thời gian này đi đâu?" Tả Xuyên Trạch mộtbên hướng bên trong vừa đi vừa nói.

"Tôisau khi tỉnh lại phát hiện đang ở gần ven biển trongmột thị trấn nhỏ, là nơi một ngư dân đã cứu tôi,tôi ở nơi đó vài ngày vừa vặn gặp phải binh sĩđến tìm kiếm, cho nên liền có thể cùng bọ họ quay vềTam Giác Vàng, sau đó tôi dưỡng bệnh mấy ngày thì lậptức chạy đến nhìn xem cậu một chút." Địch Hàn ănngay nói thật, vừa nói vừa không đổi sắt mặt quan sátnhìn y phục cùng dấu vết trên người người này, khôngcần hỏi đều biết những thứ này đến cùng là tácphẩm của người nào. Ánh mắt của gã trầm xuống, gãtừ lúc Tả Xuyên Trạch đi Tam Giác Vàng ngày đó cũng đãtừ trong miệng hắn biết được các loại chuyện, gãbiết hiện giờ trên tay Tống Triết có thuốc thử trìhoãn có thể giải quyết tác dụng thuốc trong cơ thể TảXuyên Trạch, cho nên Tả Xuyên Trạch nội trong khoảngthời gian này nhất định là phải cùng người đàn ôngkia dây dưa cùng một chỗ, gã tuy rằng không cam lòng lạicũng không thể tránh được, thế nhưng người đàn ôngkia gã nhất định sẽ giết chết, chờ thuốc trong cơthể Tả Xuyên Trạch tẩy sạch sẽ liền lập tức ratay!

TảXuyên Trạch đi vào nhà ở trên ghế sa lon ngồi xuống,giương mắt nhìn gã, trầm mặc một hồi mới nghiềnngẫm nói, "Địch Hàn, anh làm như vậy thật sự cảmthấy rất đáng giá?" Hắn chỉ đương nhiên là ngày đóxảy ra tai nạn người này thay hắn ngăn cản phần lớnlực xung lượng.

"Đánggiá," Địch Hàn gật đầu, nói xong không do dự chútnào, nụ cười trên mặt rất thẳng thắn, có loại mùivị ánh dương quang, nóng rực giống như mặt trời chóichang ở Tam Giác Vàng, chỉ nghe gã cười nói, "Trạch,tôi không thể dễ dàng chết như vậy, trên thế giớinày có thể giết chết tôi ngoại trừ tự bản thân tôingoài ra cũng chỉ có một người, đó chính là cậu, thậmchí ngay cả chiến trường ở Tam Giác Vàng cũng không thểmuốn mạng của tôi." Gã nói rất tự phụ, Thượngtá trẻ tuổi nhất cũng có năng lực nhất Tam GiácVàng, gã quả thực có vốn để tự phụ.

"Nhưngmà," gã dừng một chút, hai mắt sáng rực nháy cũngkhông nháy mắt nhìn hắn, cười nói, "Đối với ĐịchHàn tôi mà nói, đời này hạnh phúc lớn nhất là có thểchết ở trong tay của cậu, điểm ấy cậu nhưng phảinhớ kỹ."

TảXuyên Trạch có chút bất đắc dĩ lắc đầu, dựa theo cốchấp của người này đối với hắn tới nhìn, có thểnói những lời này hắn hoàn toàn không bất ngờ, hắntrầm ngâm một chút, thay đổi trọng tâm câu chuyện, "Cótin tức Hắc Yến chưa?

"Cònchưa có," Địch Hàn lắc đầu, "Ông ta ở gần đỉnhBangladish hình như có thủ hạ, ngày đó phỏng chừngchính là bị người của ông ta đón đi, không biết ôngta có bị thương hay không, cũng không biết ông ta có đúnghay không còn sống."

TảXuyên Trạch nhẹ gật đầu, con ngươi yêu mị sâu khôngthấy đáy, nhìn không ra là vui hay buồn, khi hắn nhìn HắcYến cũng không phải dễ dàng sẽ chết như vậy, nhưngmà ... Hắn híp mắt một cái, dựa theo triển lãm lầntrước ở Châu Âu sau đó đã qua hơn nửa năm, thứ trongcơ thể Tả An Tuấn mắt thấy chỉ còn lại nửa năm,nhưng hắn đối Hắc Yến hiểu rõ người kia là không cókhả năng lúc này từ bỏ ý đồ. Tả Xuyên Trạch suynghĩ một chút, đối một bên Vệ Tụng nói, "Ngườilão đại tổ chức vệ sĩ toàn cầu hiện giờ còn ởbên cạnh nó chứ?"

VệTụng đương nhiên biết "Nó" trong miệng chủ nhân làchỉ ai, liền gật đầu nói, "Đúng vậy."

"A?"đáy mắt yêu mị của Tả Xuyên Trạch nổi lên một chúttia sáng nghiền ngẫm, nếu người nọ vẫn còn, để anhta đối phó Hắc Yến cũng không phải không thể, nhưngmà ... Hỏi ông, "Anh ta rốt cuộc có mục đích gì? Làai phái anh ta tới?"

"Việcnày không điều tra tỉ mỉ qua, muốn tra chứ?"

TảXuyên Trạch gật đầu, "Đi điều tra xem một chút, nhìnngười kia có mục đích gì, nếu như động cơ đơn thuầnđể anh ta tiếp tục ở bên cạnh nó," hắn dừngmột chút, tiếp tục nói, "Nhưng mà sắp tới phải pháingười chú ý cặn kẻ tình huống bên kia, có bất kỳbiến động nhỏ đều phải báo cho tôi, nếu có khảnăng chúng ta phải đoạt trước khi Hắc Yến ra tay."

"Vâng."

TảXuyên Trạch nhìn ông ta đi ra ngoài, con ngươi yêu dạthay đổi, nhìn không ra tâm tình gì, chỉ là khoé miệngxoá sạch tươi cười nhưng rất nghiền ngẫm, ý tứ nguyhiểm đậm đặc.

ĐịchHàn ở một bên nghe kinh ngạc, chờ bọn họ nói xong báocáo mới đi lên trước hỏi, "Là minh tinh lần trướcsao?" Nếu như gã nhớ không lầm thái độ của TảXuyên Trạch đối người kia rõ ràng lộ ra cảm giáckhông giống.

TảXuyên Trạch nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. ĐịchHàn tiếp tục kinh ngạc nói, "Cậu cùng cậu ta rốtcuộc là quan hệ như thế nào?"

"Nó a,"đáy mắt cực đen của Tả Xuyên Trạch dường như bởivì vấn đề nhuộm một chút ý cười, chậm rãi nói,"Nó là em trai của tôi." Hắn nói xong liền khôngđể ý tới phản ứng của gã nữa, đáy mắt ý cườicũng dần dần biến mất, một lần nữa trở nên khólường, hắn nhìn sân ngoài cửa sổ, anh mắt có chút xaxâm, dường như đang ở tương lai nào đó đoán đượctrành cảnh máu tanh không thể tránh khỏi.

HắcYến, lần này để chúng ta triệt để đến một lầnkết thúc đi. Thừa dịp ông còn sống, nhân lúc tôi cònchưa có chết.

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Khụ, ngày hôm nay chậm trễ, gìkia, vừa lúc ở nơi này thu nhặt số lượng một chút,chất lượng giấy xuất bản này có người muốn quyểnnày sao? Muốn nói tôi phải đi mở quy định, khụ, nóivề trên một bài văn quy định còn chưa mở mà ... Ai ...~~~~(>_<)~~~~

———

Nói chứcảm động với phần tình cảm của anh Hàn dành cho bạnTrạch ghê, tiếc rằng anh chỉ là pháo hôi mà thôi :v

Khôngbiết lời tác giả ghi có dính đến việc khoá mịa cáitruyện này trên link gốc ko nữa, truyện này bả viếtcũng lâu rồi, hồi 2011 :v


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro