6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


6.Rắn độc

"Mượndao giết người?" Cô gái kia nghiêng đầu nhìn y, hỏi,"Mượn dao người nào?"

TốngTriết hơi nheo lại đôi mắt xếch hẹp dài, bên trong ánhsáng trong trẻo nhưng lạnh lùng xinh đẹp, chỉ nghe y nóimột cách vô tư, "Mượn một con dao — dao vô cùng sắcbén."

Côgái này tên là Cố Tử Hạm, cùng Tống Triết cũng coinhư là thanh mai trúc mã, ông nội của cô và ông nộiTống Trết là đồng đội cũ, thế nhưng nhà cô khôngnoi theo Tống gia, mà là ngược lại theo thương nhân đồngthời mấy năm trước bỏ về phía Nam thành phố X, lúcnày mới ít liên lạc. Nhưng cho dù là như vậy ông nộiTống cũng thật thích cô gái này, hận không thể đem côgái này nhận làm cháu dâu, mà đoạn thời gian trướcxảy ra một loạt chuyện vừa vặn cho ông cơ hội này.

Côngty Cố gia tổng giảm đốc hiện giờ là cha Cố Tử Hạm,việc làm ăn bọn họ là vận chuyển đường biển, thếnhưng đoạn thời gian trước ông phát hiện người trongnhà bọn họ đang mượn cớ vụng trộm cấu kết vớibên ngoài vận chuyện thuốc phiện vào nội địa tiêuthụ, ông lập tức tìm người âm thầm thụ thập bằngchứng, đang chuẩn bị đưa bọn họ một lưới bắt hếtthì lại thật không ngờ bị phát hiện ngược lại bịbọn họ phái người trực tiếp đâm đến nhậpviện, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, mà nhưng người đócũng đã muốn đem bằng chứng thiêu huỷ, lúc này thừadịp hỗn loạn tính nuốt trọn Cố gia, Cố gia lúc nàychỉ còn lại Cố Tử Hạm và mẹ của cô, bất đắc dĩmới hướng Tống gia xin trợ giúp, ông nội Tống khôngnói hai lời lập tức đem sự tình giao cho Tống Triết xửlý, nhưng mà có thể để cho Tống Triết danh chính ngônthuận tham dự vào chỉ có quan hệ thông gia mà vì đểcho đám cười nhìn qua chân thực một chút nên đành phảidựa vào trình tự cơ bản vẫn thường làm, bao gồmcả tờ giấy hôn thú là thật.

TốngTriết biết đây là ông nội Cố muốn đem Tử Hạm tiếnvào Tống gia, liền mặt không biểu tình mà ưng thuận,không có biểu hiện ra chút bất mãn nào, dù sao y bây giờcòn chưa muốn chống lại ông nội khó chơi nhà ykia, dù sao chỉ cần y và Tử Hạm hai người hiểu rõchuyện gì xảy ra là được.

Bữacơm này là ăn ở chỗ Cố gia, cha Cố Tử Hạm là ngườinhỏ nhất, cho nên đám sói trong miệng y kia chính là côcùng bác của cô, trước lúc ăn Cố Tử Hạm dựa theoTống Triết phân phó lôi kéo mẹ của cô vào bếp hỗtrợ, mà hai bác gái của cô thấy thế cũng đi theo vào,lấy danh nghĩa tốt đẹp là phụ giúp, chứ thực ra làlôi kéo các bác gái của cô, trong phòng khác lúc này nhấtthời chỉ còn lại có Tống Triết cùng ba người bác củacô.

CốTử Hạm mặt lạnh nhìn thoáng qua hai người bác vẻ mặttươi cười này, cũng không nói lời nào. Lòng người dễthay đổi, không có bao nhiêu người có thể chống lạisự mê hoặc của vàng bạc, hai người bác của cô cóthể không từ việc mua bán thuốc phiện, nhưng vì đạtđược tài sản Cố gia liền không quan tâm đến thântình là cái gì nữa.

Nhưngmà những việc này đều không có vấn đề gì, bởi vìcô tin tưởng Tống Triết.

TốngTriết ngồi trên ghế sa lon, lạnh nhạt nhìn ba ngườitrước mặt y vẫn vẻ mặt mất tự nhiên, mỉm cườikhông nói.

Mộtlát sau một người trong đó rốt cục không kiềm chếđược vội khụ một tiếng, hỏi, "Ngài Tống là làmbuôn bán gì?"

TốngTriết dáng vẻ tươi cười ấm áp nói, "Chỉ là làm ănthông thường, đen trắng gì cũng có."

"A?"Người nọ thoáng nhíu mày, thực ra thân phận Tống Triếtbọn họ đã sớm điều tra được rồi, cũng biết bằngsức lực của bọn họ không có biện pháp gì chống lạiy, bởi vậy liền muốn xem thử một chút có thể haykhông kéo y nhập bọn, nếu y chỉ nói buôn bán trong sạchnhư vậy cũng không sao hết, mà bây giờ ... Ông ta cườinói, "Thì ra ngài Tống đây cũng làm việc phi pháp, TửHạm không biết chuyển này chứ?"

TốngTriết giống như lơ đãng nhìn thoáng qua phòng bếp, lúcnày mới cười nói, "Tôi nghĩ chỉ cần có thể kiếmtiền làm cái gì cũng giống nhau, quan trọng là ... Việclàm ăn này có mang lại lợi ích hay không."

Chuyệnkế tiếp toàn bộ như dự đoán của Tống Triết, bọnhọ lập tức vội vàng kéo y gia nhập, tốt nhất đểcho bọn họ trở thành người trên cùng một thuyền,nguyên nhân bọn họ thăm dò, nếu như bọn họ có TốngTriết làm chỗ dựa vũng chắc liền không còn sợ gìnữa.

TốngTriết cũng đoán không sai, giúp bọn ông tiêu thụ thuốcphiện cho bang hội lớn nhất thành phố X.

Ycười nhạt nói, "Bang hội kia người của tôi chưaquen, nhưng mà nếu sau này sẽ là đồng minh hợp tác vậythì ra gặp mặt mới tốt, các chú có thể liên lạc vớibọn họ, tốt nhất kêu bang hội bọn họ điều toàn bộngười cấp cao tới, tôi nhìn cho tốt, miễn cho sau nàygặp mặt xảy ra hiểu lầm gì đó, à, tôi mấy ngày nayphải bận rộn việc hôn lễ phỏng chừng không có thờigiờ, như vậy đi, chúng ta năm ngày sau hẹn gặp mặtnhau, về phần thời gian tốt nhất là gần sáng, tôi phảiđợi Tử Hạm đang ngủ mới có thể đi ra ngoài."

Bọnhọ nghe y vừa nói như vậy lại càng thêm yên tâm, lậptức vui vẻ đồng ý, bữa cơm này cũng ăn trong hoàthuận.

Nămngày thoáng một cái đã qua, Tống Triết vì để cho bọnhọ, cũng vì để cho ông nội tin tưởng vào hôn lễ này,mấy ngày nay vẫn ngủ trong phòng Cố Tử Hạm, hai ngườitừ nhỏ quan hệ rất tốt, như vậy ngủ trên cùng mộtcái giường cũng không có gánh nặng gì trong lòng.

CốTử Hạm tựa vào đầu giường, nhìn Tống Triết đứngdậy chuẩn bị lên đường, hỏi, "Anh xác định bọnhọ sẽ tin tưởng anh thật lòng sao?"

"Bọnhọ phải tin," Tống Triết khoé môi nhếch lên cườithoải mái, "Gặp mặt là ở địa bàn của bang hộikia, hơn nữa anh chỉ mang theo hai thủ hạ, bọn họ thếnào không tin? Cho dù không bọn họ cũng không sợ, nhấtđịnh sẽ đến đúng giờ."

CốTử Hạm không nhịn được nói, "Vậy anh cẩn thận mộtchút."

"Yêntâm đi, không có việc gì."

TốngTriết đến quán bar không sớm cũng không muộn, một giờsáng, vừa đúng. Người quán bar đã sớm không còn, cũngkhông cần phải mướn phòng, trực tiếp ra bàn lớn ởđại sảnh, cấp cao trong bang hội đều lộ diện, thấyy tiến đến lập tức đứng dậy đón tiếp.

TốngTriết cùng bọn chúng chào hỏi từng người xong liềnngồi xuống, nói nhiều chuyện liên quan đến việc hợptác sau này, ngược lại cũng trò chuyện thật vui vẻ.Thời gian yên lặng mà qua, đồng hồ hiện hai giờ bamươi sáng, thủ hạ bên người Tống Triết nhận đượcmột tin nhắn ngắn sau đó đột nhiên cúi đầu nói vớihắn câu gì đó, Tống Triết ý cười nôưi khoé miệngtrong nháy mắt nhếch lên cao thêm một chút, mọi ngườicũng chú ý tới hành động của bọn họ, đều khônghiểu nhìn bọn họ.

TốngTriết không để ý chút nào việc bọn chúng đang nghe, màhơi ngẩng đầu lên, cười hỏi, "Sao? Cậu ta cũng tới?"

Thụhạ nói, "Vâng, đang ở bên ngoài."

TốngTriết ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve mép ly rượu,cười nói, "Vậy cậu bây giờ đi ra ngoài nói chocậu ấy biết, nói là tôi đã thay cậu ấy đem cấp caocủa bang hội đều tập trung một chỗ, tôi thay cậu tađem những thứ rác rưởi này giải quyết, như vậy làhuề nhau."

"Vâng."Người nọ lập tức nghe lời đi ngay.

Mọingười nghe được xảy ra vấn đề đều đứng dậy,"Ngài Tống, anh đây là ý gì?"

TốngTriết trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, ra hiệu ý bảobọn họ yên lặng một chút chớ nóng, chờ bọn chúngbán tính bán nghi sau khi ngồi xuống mới nói, "Thực racũng không có gì, chính là bên ngoài tới một người bạnmà thôi."

Đámbang hội kia cười lạnh một tiếng, "Oh? Là bạn bè gìmà phải chờ những người cấp cao của tôi góp mặt đủmới bằng lòng đi ra vậy?"

TốngTriết cười nói, "Người này thật ra ông đây cũngbiết, không biết ông còn nhớ hay không mấy người ởDạ Mị mua được một bộ đồ đỏ."

"Làcậu ta?!" Đám người kia kinh ngạc, lập tức đứngdậy, ông cho tới bây giờ còn không có biện pháp quênđược dáng vẻ của người kia, tuy rằng ông biết ngườikia không nên đụng vào, lại vẫn không nhịn được tâmtâm niệm niệm*, nhớ thương, sự nhớ nhung khắc sâu vàosương cốt, khiến ông không thể từ chối, không thểphản kháng, "Cậu ... Cậu ta thực sự tới?! Cậu ta tớilàm gì?!"

[Tâmtâm niệm niệm: một lòng hướng về]

"Cậuấy a," Tống Triết lộ ra nụ cười lạnh nhạt, ôn hoànhã nhặn nói, "Tôi đoán ... Cậu ấy là tới tìm ôngđể đòi lại đồ, cậu ấy luôn không cho phép ngườikhác khiêu chiến quyền uy của cậu ta, mà ông vừa mớiphạm vào điều này."

"Cái..." Đám người bang hội kia còn muốn nói gì đó, chỉnghe Tống Triết vừa dứt lời liền từ cửa trước cửasau của quán bar chạy vào bảy người mặc áo đen tay cầmdao, ông nhất thời kinh hãi, "Các người là ai?"

Khôngcó người trả lời ông, có chỉ là tiếng dao rút ra mangtheo sắc bén cùng với máu tươi, bên trong quầy rượunhất thời vang lên một trận tiếng kêu thảm thiết.

Bêncạnh Tống Triết chính là thủ hạ luôn tận tâm của y,bọn họ biết lão đại có khiết phích, nhưng không bàixích thấy tình cảnh máu tanh, đương nhiên điều kiệntiên quyết là máu không thể bắn lên người y, bởi vậybọn họ giờ phút này ở đây tận lực ngăn trở máutươi.

TốngTriết nụ cười trên mặt không hề giảm, y nhìn đĩathức ăn trước mặt còn sót lại không dính máu, cầmlấy đôi đũa gấp một miếng rau, đặt vào miệng chậmrãi nhai. [=.=']

Xungquanh tiếng dao tiếng súng tiếng kêu thảm thiết cùng vớimáu tươi tiếp nối nhau thành từng đợt, y vẫn còn cótâm tình ngồi chỗ này ăn. Thụ hạ kia tuy rằng mấy nămnay đối với tính tình của y nhìn đã thành quen lúc nàycũng không nhịn được đáy lòng phát lạnh.

Lúcnày một người bác của Cố Tử Hạm đột nhiên cảngười đầy máu nhào xuống dưới chân y, "Ngài Tống,ngài mau cứu tôi, tôi van cầu ngài mau cứu tôi,tôi không muốn chết ... A!" Ông ta còn chưa có nói xongtrên người liền dính một dao, ông không quan tâm, vẫnnhư cũ muốn bò qua năm lấy vạt áo Tống Triết,"Ngài mau cứu tôi ..."

"Thậtlà rất xin lỗi," Tống Triết hơi cúi đầu, trên mặtnụ cười lạnh nhạt vẫn như cũ, "Chuyện ngày hôm nayngay từ đầu tôi đã tính toán rồi, ông nghĩ tôi sẽcứu ông sao?"

"Mày..." Người nọ không thể tin nhìn y, "Là mày pháingười tới?"

TốngTriết tiếc nuối lắc đầu, "Tôi như thế nào có thểlàm việc thô lỗ như thế."

"Vậylà ai? Rốt cuộc là ai ... A!!!" Trên người của ông lạibị dao gây vết thương trí mạng, nhất thời thảm thiếtkêu thành tiếng, ông ngẩn đầu nhìn Tống Triết, thấytrên mặt y vẫn như cũ lộ vẻ cười nhạt như cũ, mắtxếch mang theo ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng như lúcban đầu, đúng là một thiếu gia ôn văn xinh đẹp lịchsự ôn hoà.

Ôngnhìn chằm chằm y, dùng hết một tia hơi thở cuối cùngchỉ vào y, "Rắn ... độc ..."

Hơithở của ông dần dần không còn, ông ta đã chết, đếnchết cũng không biết rốt cuộc là ai phái người giếtông ta, chết không nhắm mắt. Ông vốn dĩ có thể tiếptục sống trong nhung lụa, thế nhưng ông phạm vào mộtsai lầm, không nên cùng Tống Triết ... Có quan hệ.

TốngTriết là một con rắn độc, con mồi bị y để mắt tớicuối cùng cũng sẽ bị y ăn tươi không chừa chút gì.

PhùngMa làm việc hiệu suất rất cao, bởi vậy không có baolâu âm thanh bên trong quán bar dần dần nhỏ đi, TốngTriết nhìn một chút, thấy chỉ còn lại mình người cầmđầu bang hội còn đang hết sức chống đỡ, hơn nữaông ta một bên tận lực tránh né công kích của bọn họmột bên hướng cửa lớn quán bar đang mở rộng đi đến.Mặc dù đi lảo đảo nhưng vẫn không chậm trễ chútnào.

Ynghĩ — lại gặp mặt người kia một lần, dù cho chỉmột cái liếc mắt.

TốngTriết chớp mắt cũng không chớp nhìn ông ta, chỉ thấyông ta lại một lần nữa phát động công kích sát thủ,đi nhanh vọt tới trước cửa ngay sau đó liền độtnhiên dừng lại, ông ta vẫn đứng không nhúc nhích, hámiệng, tựa hồ muốn nói gì đó, thế nhưng ông ta đếncuối cùng một câu cũng không thể nói ra lời, bởi vìsát thủ chạy đến từ phía sau một dao đâm vào giữalưng của ông, ông ta thậm chí ngay cả la lên đều khôngđược liền gục xuống chết, Tống Triết đứng dậythận trọng tránh vết máu đi tới cửa cúi đầu nhìnông ta một cái.

Vẻmặt ông ta không biết tại sao có loại cảm giác muốnkhóc, loại nét mặt này Tống Triết không hiểu, y biếtđâu tương lai một ngày nào đó y sẽ hiểu, hoặc làvĩnh viễn cũng sẽ không hiểu.

Yngẩng đầu nhìn ra phía cửa, bên ngoài chẳng biết lúcnào đã hạ xuống cơn mưa nhỏ, người kia vẫn khôngnhúc nhích đứng ở trong mưa, không có dù che, y phục đỏtóc dài, trong tay cầm một con đao cáng trắng hoa văn màuđỏ, đưa lưng về phía cửa đứng buông tay.

Xungquanh ánh sáng bình minh chiết xạ ra một loại màusắc giống như mê hoặc lòng người, thế nhưng nhữngthứ này đều không thể tiến vào bên người hắn, giốngnhư tất cả tiếng động lớn ồn ào trong chốn phồnhoa đều như từng giọt nước chảy từ trên người hắnchậm rãi rời đi, thế cho nên khiến hắn nhìn qua giốngnhư là người khác không thể tiến vào cùng thế giới.

Màcái thế giới đó muôn đời tràn ngập cô độc và hiuquạnh.

———

Haibợn này làm mình liên tưởng đến bộ phim (rắn khổnglồ hay gì gì đó), rắn ăn bông hoa gì đó mà màu đỏnên trở thành rắn khổng lồ, có ai muốn lấy bông hoađó phải bước qua xác mấy ẻm, đại khái vậy đó :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro