7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Máu

TảXuyên Trạch biết Tống Triết ở bên trong phản ứng đầutiên là muốn làm thịt y trực tiếp ngay tại chỗ, nhưnghắn nghĩ lại như vậy thấy tiện nghi cho y quá, đã muốnbắt y đem đi bán tới Tam Giác Vàng, thế nhưng còn chưachờ hắn hạ mệnh lệnh thì từ bên trong đi ra mộtngười, người này trực tiếp đi tới trước mặt hắnnói, "Ngài Tả, đại thiếu gia chúng tôi nói lần nàyđại thiếu gia giúp cậu đem cấp cao bang hội tụ tậplại, cậu giúp đại thiếu gia xử lý những thứ tạpnham, coi như huề nhau."

Lúcnày Tả Xuyên Trạch vẫn ngồi trong xe ở ven đường, vẫnchưa đi đến cửa quán rượu, người của Tống Triếtcó thể dễ dàng tìm tới nơi này như vậy đã nói lênđược người của y là đang ở gần đây, hơn nữathường xuyên chú ý biến động bên này.

TảXuyên Trạch híp đôi mắt đen lại, biết mình ngày hômnay muốn bắt y là không được, nhưng mà nếu cấp caobang hội có thể thâu tóm nhanh gọn như vậy hắn tựnhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức liền ralệnh thủ hạ vọt vào, nhưng lại phải nhắc nhở bọnhọ bỏ qua người kia.

Bầutrời chẳng biết lúc nào đã hạ xuống cơn mưa nhỏ, TảXuyên Trạch cũng đã đi tới trước cửa quán bar, hắnđứng thẳng ngẩng đầu, xuyên qua tầng tầng mưa rơinhìn bầu trời u ám, phía trên kia không thấy một vìsao, đã có ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua tầng tầng mâyđen cao xuống đây, đem bầu trời chiếu rọi thành màuxanh.

TảXuyên Trạch nhìn không thấy ánh trăng, thế nhưng máu bạongược trong cơ thể đang hổn loạn thậm chí sắp sửabộc phát ra lại rất rõ ràng nhắc hắn hôm nay là trăngtròn, vô cùng rõ ráng nhắc nhở hắn người đàn ông kiađã từng ban cho hắn tất cả.

Hắnnắm chặc cáng đao trong tay, bên trong quầy rượu tiếngkêu thảm thiết cùng với không khí nguy hiểm dần lantràn ra, khiến máu tùy tiện va chạm trong cơ thế hắncàng thêm khó khống chế, khiến ngay cả đầu ngón tayhắn đều đối với máu tươi sinh ra một tầng khát vọngđến phát run.

Hắnbiết hắn bây giờ có thể tuỳ thời vọt vào chém giếtmột cách thoải mái, giảm bớt sự tàn bạo trong cơ thể,thế nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, hắn chỉ là đơnthuần không muốn thuận theo mà thôi, không muốn nghe theovật mà người đàn ông kia lưu lại cho hắn.

Âmthanh bên trong dần nhỏ lại sau đó biến mất, Tả XuyênTrạch lẳng lặng nghe, hắn biết phía sau đi ra hai người,hắn vẫn không quay đầu lại, bởi vì hắn có thể đoánđược người đến là ai.

Thủhạ của hắn lúc này cũng chạy tới bên cạnh hắn, "Chủnhân, nhiệm vụ hoàn thành."

TảXuyên Trạch "Ừ" một tiếng, nói, "Xử lý sạch sẽ."

"Vâng."

TốngTriết đi ra quán bar liếc mắt nhìn người trước mặt,thủ hạ đi theo cầm trong tay chính là cây dù, phân phócậu ta đi tìm một cái khăn sạch sẽ, sau đó y đứngtại chỗ cũng không nhúc nhích.

Yđang nhìn Tả Xuyên Trạch.

Lúcnày Tả Xuyên Trạch hoàn toàn không còn sự kiêu ngạo vàtà ác thường thấy, mà là một người đắp lên một vẻhiu quạnh, mà bên trong vẻ hiu quạnh này hình như có vậtgì đấy đang nhộn nháo, muốn phá kén ra. Hai loại lựcnày va vào nhau khiến bên người hắn tao nên một bứctường dầy dặn lạnh như băng, từ chối bất kể kẻnào tới gần, cũng từ chối bất kì thứ gì ấm áp.

Hắnlúc vùng lên lại kiêu ngạo như ngọn lửa đến từ địangục, ai cũng không thể rời mắt khỏi hắn, mà lúc hắnyên lặng lại có thể dứt khoát từ chối triệt đểnhư vậy, lãnh đạm đoạn tuyệt như vậy.

TốngTriết biết mọi người có rất nhiều mặt, thế nhưng ycòn chưa từng thấy qua Tả Xuyên Trạch lại xuất hiệnnhiều cực đoan mâu thuẫn như vậy. Hiên Viên Ngạo nóiTả Xuyên Trạch có quá khứ bí ẩn, thế nhưng TốngTriết bây giờ cũng rất muốn biết quá khứ của hắnđến rốt cục là cái gì, hắn rốt cuộc còn bao nhiêumặt không bày ra.

Đúnglà thú cưng của y, Tống Triết nghĩ, thân là chủnhân hẳn là phải chu đáo tìm hiểu thú cưng củamình một chút mới đúng.

Quánbar hoàn toàn không còn âm thanh, Tả Xuyên Trạch vẫn đangcó thể ngửi thấy được mùi máu tươi nồng nặc, mũihắn vẫn luôn rất tinh, điều này làm cho máu trong cơthể hắn càng thêm tuỳ ý lộng hành, không biện phápngăn cản. Tay hắn đang nắm cáng đao không khỏi chặcthêm một chút.

Đúnglúc này nước mưa đánh vào người hắn chẳng biết lúcnào đột nhiên biến mất, vang lên một giọng nói ôn hoàbên tai, "Dầm mưa như vậy, sẽ bị cảm."

Vừadứt lời trên đầu liền truyền đến một lực mềm nhẹ— Tống Triết cầm khăn giúp hắn chà tóc, lau rấtnghiêm túc cũng rất tỉ mỉ.

TảXuyên Trạch ngẩng đầu, người trước mắt vẫn là mộtgương mặt ôn nhã như ngọc, dáng vẻ vô tư, trên ngườimột giọt máu cũng không dính, giống như người vừa từtrong địa ngục đi ra không phải y.

"TốngTriết," Đôi mắt của Tả Xuyên Trạch đen như mực sâukhông thấy đáy, nhìn không ra chút tâm tình nào, thếnhưng sát khí lạnh đến thấu xương lại một chút từtrên người hắn chậm rãi phát ra, khiến không khí xungquanh nhất thời trở nên cực kỳ nguy hiểm, "Lúc này,tốt nhất không nên tuỳ tiện đến gần tôi."

Taycầm dao của hắn nắm chặc thêm một chút, dùng sức đếnngay cả đầu ngón tay đều trắng bệch, cơ thể hắnđang hướng hắn kêu gọi ầm ĩ khiến hắn trực tiếprút đao ra chém Tống Triết, thế nhưng hắn vẫn cứngrắn một chút cũng không nhúc nhích.

Bìnhthường bất cứ lúc nào đều có thể, cũng chỉ có ngaylúc này, chỉ có trăng tròn là không được, hắn vẫnđang ... Không muốn đi thuận theo.

NgườiPhùng Ma đứng xung quanh nhìn thấy tình cảnh này tronglòng chợt căng thẳng, cơ thể cũng thay đổi càng thêmcăng thẳng, để tuỳ thời ứng phó chuyện kế tiếp.Hai người ở Phùng Ma có nhận định chung: Thứ nhấtnghìn vạn lần không nên vào lúc trăng tròn đến gần TảXuyên Trạch, bởi vì mi không biết có thể hay không đemhắn làm tức giận mà chết không toàn thây; hai là nghìnvạn lần trời đang mưa không nên đến gần Tả XuyênTrạch, bởi vì mỗi khi trời đổ mưa xuống tâm tình củahắn liền trở nên âm tình bất định* [hay thay đổi].

Màngười trước mắt, đều phạm hai điều.

"Hử?"Tống Triết động tác trên tay không ngừng, khoé miệngvẫn như cũ lộ dáng cười thoải mái, hỏi, "Vì sao?Tâm trạng của cậu nhìn qua hình như vô cùng không tốt."

Máutàn bạo trong cơ thể khiến Tả Xuyên Trạch cảm thấyvô cùng khó chịu rồi lại vui sướng không gì sánh được,sát khí của hắn căn bản không thể thu về, cho nên khikhoé miệng hắn nhếch lên cười một cái thì, sát khíxung quanh nhất thời trở nên cực kỳ ma mị mê hoặc đầyxinh đẹp, chỉ nghe hắn vô tư nói, "Tôi mỗi lần thấyanh, tâm trạng đều không tốt."

Sátkhí tựa hộ có thể hoá thành vật hữu hình* chậm rãithâm nhập vào da người, Tống Triết nhất thời cảmthấy sự thích thú lạnh lẽo không sánh được, mắt củay lại chợt hiện lên tia sáng tươi đẹp, mỗi lần cùngngười kia gặp nhau luôn khiến y luôn nhận được điềumới mẻ, thật là một con mồi cao cấp.

[*hữuhình: vật có hình dáng]

Tayy chậm rãi chuyển qua bên kia, tiếp tục cẩn thận laukhô tóc cho hắn, cười nói, "Nếu như tôi nhớ khônglầm, đây mới là lần thứ ba chúng ta gặp nhau nhỉ?"

"Đúngvậy, mới gặp ba lần đã có thể khiến tôi ghét anhthành như vậy đủ thấy anh là người đáng ghét đếnmức nào," Tả Xuyên Trạch môi lúc này đã trắng bệch,nhưng khi hắn cười lên còn khiến cho người khác cảmthấy không gì sánh bằng sự xinh đẹp đó, đôi mắt đennhư mực nháy cũng không nháy nhìn Tống Triết, hỏi,"Hình như vô tình bị anh xử lý hộ rồi, đúng không?"

TốngTriết đi về phía trước một bước nhỏ, đi lau tócphía trước hắn, cười nói, "Cùng có lợi mà thôi."

Độngtác của y ưu nhã mềm nhẹ, trên người phát ra khí chấtrất hoà nhã, hình như không bị vây nhiễm bởi nhữngthứ xung quanh, Tả Xuyên Trạch cảm thấy máu tàn bạotrong cơ thể bất tri bất giác ngừng lại một chút, hắnnhướng mi nhìn y, "Anh có thể chắc chắn tôi đêm naynhất định tới?"

"Khôngchắc," Tống Triết hoà nhã lắc đầu, "Tôi chi làmuốn thử xem, nếu như đêm nay cậu không tới tôi sẽtìm cách dời đề tài qua đêm mai tiếp tục bàn, đêmmai không tới liền tiếp tục dời tới ngày mai, kéo dàiba ngày liên tục, nếu như ba ngày cậu còn chưa tới tôiđây cũng chỉ có thể dùng biện pháp của tôi thôi,nhưng mà tôi đoán cậu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt nhưvậy," Y nói hướng hắn cười cười, nói, "Mà sựthực chứng minh vận khí của tôi vô cùng tốt."

TảXuyên Trạch híp mắt một cái, nhìn y một lát mới lêntiếng, "Đã lâu rồi tôi chưa từng ghét một ngườiđến như thế."

TốngTriết lại nói, "Cậu hẳn là đi tắm nước nóng sau đóthay một bộ đồ mới."

TảXuyên Trạch nhìn y chằm chằm, Tống Triết mỉm cườicùng hắn đối mặt. Lúc này bên trong quán bar người đãđi ra, bọn họ đứng cách hai người bọn họ khá xa, dodự một chút mới nói, "Chủ nhân, đã dọn dẹp sạchsẻ."

TảXuyên Trạch "Ừ" một tiếng, đem con dao giao cho thủhạ quay đầu bước đi, Tống Triết cũng đem khăn némcho thủ hạ của mình, đi vài bước đuổi theo hắn, đemcây dù một lần nữa đặt trên đỉnh đầu hắn, mỉmcười hỏi, "Cậu đi đâu?"

Nướcmưa cùng với tiếng chuông trên cổ chân pha trộn vàonhau lại vô cùng êm tai, Tả Xuyên Trạch cũng không quayđầu lại nói, "Giống như lời anh nói, tôi phải đi vềtắm thay quần áo sau đó ngủ."

TốngTriết "Ừ" một cái, tiếp tục cười nói, "Trụ sợchính của Phùng Ma cũng không ở thành phố X nhỉ?"

"Chonên bây giờ tôi muốn đi Dạ Mị mướn một phòng," TảXuyên Trạch chậm rãi nói, đột nhiên quay đầu nhìn hắnmột cái, hỏi một cách mờ ám, "Thế nào, Tống côngtử đây cũng muốn đi sao? Giờ tôi mới nhớ tới lầntrước vốn chưa làm xong, nếu không ngày hôm nay tiếptục?"

"Nhắctới lần trước," Tống Triết cũng nhìn về phía hắn,ôn nhu nói, "Người đi trước hình như là câu thìphải?"

"Bởivì lần trước anh thật sự là làm tôi quá chán," TảXuyên Trạch đẩy cây dù ở giữa đang che ra liền xêdịch gần về phía y một chút, khoé miệng gần như dánvào vành tai y, chỉ nghe hắn tiếp tục nói, "Nhưng màanh yên tâm, ngày hôm nay anh có nói bất cứ cái gì tôicũng sẽ không đi, anh có muốn hay không cùng tôi đi thửmột chút?"

Bêntai hơi thở ướt át hoà với một chút mát lạnh, TốngTriết hơi dịch ra một chút quay đầu nhìn hắn, khuônmặt của Tả Xuyên Trạch cùng môi đều tái nhợt, nhưngmà con ngươi màu mực cùng màu cầu vồng chiếu xuốnglại càng thêm phần yêu mị, giống như một đoá anh túcnở rộ hết mức, mà giờ khắc này thấy hắn nhìn sangđáy mắt lại đột nhiên nổi lên một tia sung sướng.

"A,tôi nhớ ra rồi," Tả Xuyên Trạch thong thả mở miệngnói.

TốngTriết há miệng, vừa muốn hỏi là cái gì liền bất ngờbởi một lực mạnh từ cổ tay truyền đến, một lựcnày lôi kéo làm bản thân rất nhanh nghiêng về trước,ngay sau đó trên môi liền truyện đến một cảm giác mềmmại hơi mát lạnh, sau đó một vật ấm áp cạy răng củamình ra trực tiếp chui vào miệng.

TốngTriết nhẹ buông tay, cây dù "Soạt" một tiếng rơixuống đất, huống chi y là một người thông minh như thếnào đi nữa lúc này cũng ngây người trong chốt lát mớiphản ứng được đây là ... Một nụ hôn.

TảXuyên Trạch chỉ hôn một hồi liền buông y ra lui vềphía sau hai bước nhìn y, khoé miệng nhếch lên cười đầysung sướng, khi hắn buông ra trong chốc lát Tống Triếtvươn hai ngón tay phủ lên trên môi, y mắt xếch xinh đẹpvẫn như cũ trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên mặt cũng lộra vẻ cười lạnh nhạt, nhưng mà dáng tươi cười kiathấy thế nào cũng có cảm giác ... Miễn cưỡng.

"Tốngthiếu gia đã từng nói anh có tính khiết phích đúngkhông?" Tả Xuyên Trạch cười đến càng vui sướng,thậm chí còn lè lưỡi liếm liếm môi của mình, giốngnhư cảm thấy mùi vị vẫn còn, chỉ nghe hắn tiếp tụcnói, "Nếu như là người khác tôi có lẽ sẽ xoi móimột chút, thế nhưng đối tượng là Tống đại côngtử đây ... Tôi miễn cướng khen ngợi một chút về mùivị của anh coi như không tệ, như thế nào, tôi lại hônanh lần nữa coi anh hài lòng không nhé?"

TốngTriết vẫn đang trong lúc khôi phục lại sự không thoảimái vừa rồi, y quả thật có tính khiết phích, môi củay chỉ cùng Tiểu Đào và con báo đen kia đã được tắmrửa xong thì hôn chúng nó, những thứ khác bất kể kẻnào bất kỳ chỗ nào cũng không hôn qua, càng miễn bànđến việc được hôn, y còn chưa từng nghĩ tới ai cóthể, ai dám xông lại gần y như vậy.

Ybiết nếu như người không phải mà là thú cưng này ycoi trọng hiện tại nhất định sẽ nhịn không đượcmà nôn, thế nhưng cho dù là như vậy y vẫn cảm thấy cómột chút khó chịu.

TảXuyên Trạch thấy y không đáp cũng không có tiếp tụchỏi, con ngươi đen như mực nhìn cây dù trên mặt đấtmột chút liền ngẩng đầu lên nhìn y, không đàng hoàngmà cười rộ lên, "Thoạt nhìn Tống thiếu gia anh đâytốt nhất cũng trở về tắm rồi thay một bộ quần áomới, miễn cho cảm lạnh a, dù sao anh thoạt nhìn hình nhưso với tôi quý trọng thân thể hơn, như vậy sau này còngặp lại."

Hắnđi, đi thật vui sướng, đây là lần đầu tiền trong lúctrăng tròn hắn lại sản sinh ra tâm tình vui sướng, hắnngẩng đầu nhìn phía chân trời, đêm tối dài dằng dặcđã qua, trong cơ thể máu tàn bạo của hắn lần thứ haibiến hoá thành yên bình.

Hắnlại thành công chịu đựng qua một lần.

Khôngchết, cũng không bị điên.

———


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro