8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thứ gọi là hy vọng

TốngTriết đứng tại chỗ nhìn hắn đi xa, Tả Xuyên Trạchhướng thủ hạ nói gì đó liền để cho bọn họ đi,chỉ còn lại có một mình hắn tiếp tục đi trên conđường vắng vẻ đi về phía trước, hắn giống nhưchuẩn bị như thế đi tới Dạ Mị, trời mưa chẳng biếtlúc nào trở nên lớn hơn, khiến bóng lưng của hắn nhìnqua càng ngày càng không rõ, nhưng đớm lửa đỏ này vẫncó thể thấy được.

Hắnchính là người điên không quan tâm tuỳ ý làm bậy,trong thế giới của hắn chỉ có một mình hắn.

TốngTriết liền nghĩ tới câu nói kia: Không nên cố gắng đitìm hiểu Tả Xuyên Trạch, như vậy sẽ chỉ làm cậucàng lún càng sâu.

Thếnhưng tôi dường như đối với cậu càng ngày càng hiếukỳ nên làm như thế nào đây, Tống Triết có chút thởdài nghĩ, quên đi, ai kêu cậu là thú cưng của tôi chứ.

Ytiếp nhận từ thủ hạ cây dù che trên đỉnh đầu y,phân phó bọn họ đến Dạ Mị chờ y, liền lần thứhai bước nhanh đi theo.

TảXuyên Trạch nhìn lại cây dù che trên đỉnh đầu mìnhlần nữa, chậm rãi đưa mắt chuyển tới người bêncạnh hắn, ánh mắt ma mị nhìn y một chút đột nhiênhỏi đầy mờ ám, "Tống đại công tử, anh sẽ khôngphải là thích tôi chứ?"

TốngTriết trên mặt một lần nữa lộ vẻ cười nhạt nhưtrước, y từ lúc Tả Xuyên Trạch đi xa cũng đã vừakhôi phục lại, dù sao người là y chọn làm thú cưng, ycó thể dung túng, chỉ nghe y nói đầy ung dung, "Cậu đemtóc tôi đã lau khô làm cho ướt."

"Vậythành thật xin lỗi," Tả Xuyên Trạch nhíu mày, cườimập mờ, "Anh lúc này đi theo chẳng lẻ là muốn giúptôi lau một lần nữa?" Hắn nói đến đây liền hướngtay y nhìn, thấy tay y trống trơn liền tiếc hận lắcđầu, nói, "Đáng tiếc đều không phải, vậy anh đitheo tới đây làm cái gì?"

TốngTriết nói rất đương nhiên, "Cậu không phải muốn điDạ Mị sao? Vừa lúc tôi cũng đi, cho nên chúng ta tiệnđường."

TảXuyên Trạch kỳ quái nhìn y, bỗng nhiên nói, "Tôi pháthiện anh đây có đôi khi thật kỳ lạ."

TốngTriết cười nhạt, "Như nhau thôi."

TảXuyên Trạch liền tự mình đi về phía trước, hai ngườiđều không nói thêm gì, trong lúc nhất thời xung quanh chỉcòn lại có tiếng nước đánh vào dù hoà cùng tiếngchuông câu hồn, do không khí chung quanh bởi vì nước mưamà trở nên vô cùng ướt lạnh, hô hấp trong cơ thể làmlưng ngay cả ngực đều nhuộm đẫm một tầng cảm giácmát lạnh, Tả Xuyên Trạch nhìn đường đi phía trướckéo dài vô tận mà trống vắng, đột nhiên nghiêng đầunghiêm túc nhìn y, hỏi, "Tống Triết, anh sống vì cáigì?"

TốngTriết sửng sốt một chút, giống như đối với y độtnhiên hỏi vần đề này cảm thấy có chút bất ngờkhông kịp đề phòng, dừng lại một chút lại cườinói, "Đương nhiên là vì bản thân mà sống, thế nào,cậu không phải sao?"

"Tôikhông biết," Tả Xuyên Trạch hỏi vấn đề đó xong sauđó liền đưa mắt một lần nữa chuyển về phía trước,tiếng nói của hắn vẫn là tà mị còn mang theo vị ungdung hoa quý*, giọng nói vẫn là tự nhiên như thường,thậm chí lúc hắn nói câu nói đó đều không có chút ýchỉ mờ mịt nào, chỉ nghe hắn cúi đầu lập lại mộtlần, "Tôi vẫn không biết." [*duyên dáng sáng trọng]

TốngTriết nhịn không được nhìn hắn một cái, Tả XuyênTrạch tiếp tục hỏi, "Những lời này tôi hỏi qua rấtnhiều người, mỗi người đều cho đáp án đều khônggiống với tôi, có khi là vì người thân mà sống, cólúc là vì tiền mà sống, hoặc là vì lợi mà sống vânvân rất nhiều lý do, thiên hình vạn trạng*, cho nên nóicon người có lúc thực sự rất kỳ lạ." [*đủ loạihình dạng]

"Vậycòn cậu?" Tống Triết nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi dịudàng, "Bản thân cậu thì sao? Cậu muốn tìm đáp án gìkhi hỏi vấn đề này?"

"Cũngkhông có gì," trong đôi mắt đen như mực của Tả XuyênTrạch thứ gì đều nhìn không ra, âm thanh của hắn rấtnhẹ, "Tôi chỉ là muốn nhìn xem từ bên trong điều nàycó thể tìm được thứ tôi mong muốn."
Trong lòngTống Triết bỗng nhiên hơi chấn động một chút, cóchút không thể tin nhìn hắn, "Cậu muốn ... Từ bêntrong tôi tìm được một điều thích hợp gì đó vớimình sau đó vì lý do đấy mà sống tiếp?"

Thườngmột người có suy nghĩ như vậy ... Cuộc sống của hắnchắc là không có mục đích, hoặc là nói hắn đã sớmđối với cuộc sống sinh tồn sinh ra nghi ngờ, thế nhưngy lại từ trên người người này nhìn không ra điều này... Không, phải nói là bất luận kẻ nào cũng không thểnghĩ tới Phùng Ma Tả Xuyên Trạch — một người kiêungạo gần như đã là một người đàn ông đứng trênđỉnh cao trong thế giới hắc đạo, sẽ có cuộc sốngbối rối giữa một mảnh mờ mịt, đây quả thực làbất khả thi, thiên phương dạ đàm*.

[Thiênphương dạ đàm = ngàn lẻ một đêm = ý chỉ nhữngchuyện hoang đường, tham khảo từnhà ]

TảXuyên Trạch không hề gì "Ừ" một tiếng, nói chậmrãi, "Trên thế giới này con người dù sao sống trongvội vàng hối hả ngược xuôi, thế nhưng liệu có baonhiều người biết bản thân thật ra là vì cái gì màsống, tôi chỉ là thấy kỳ lạ thôi mà."

TốngTriết càng ngày càng muốn biết người này rốt cuộcsuy nghĩ gì, hỏi, "Lạ chỗ nào?"

"Lạở chỗ có mấy người rõ ràng sống không có giá trịgì vì sao còn không đi tìm chết." Tả Xuyên Trạch nhẹgiọng nói, âm thanh của hắn rất êm tai, khi hắn bìnhtĩnh hoà nhã cùng người khác nói chuyện nhất định làmcho người ta không tự chủ được phải lắng nghe, màhắn — lại rất ít bình tĩnh hoà nhã cùng người khácnói chuyện. Trên thế giới này đều sẽ không nghĩ tớiTả Xuyên Trạch sẽ có ngày hoà nhã cùng người khác nóichuyện, hoặc khi hắn nói như vậy phần lớn mọi ngườisẽ không dám ở lại tiếp tục nghe, đương nhiên, TốngTriết cũng không nằm trong số người đó.

Chỉnghe hắn nói một câu rất nhẹ, "Kỳ lạ rõ ràng cáichết đối với những kẻ đó là kết quả tốt nhất,vì sao vẫn còn — không chịu đi tìm chết cho rồi."

TốngTriết không nghĩ qua vấn đề này, nghe hắn vừa nói nhưvậy chỉ mỉm cười nói, "Có lẽ là bởi vì đối vớicõi đời này còn mang hi vọng đi."

TảXuyên Trạch bỗng nhiên nở nụ cười một cái, "Hivọng?" Đôi con ngươi đen như mực của hắn dần nổilên một tia sáng châm chọc, ý cưới nơi khóe miệng cũngnhếch lên sâu thêm một chút, càng đem vẻ đẹp yêu mịhắn làm nổi bật thêm một chút, "Anh có biết hay khôngtôi đã từng hỏi một tên ăn xin. Tôi hỏi hắn ta vìsao suy đồi đến mức này rồi thế sao còn không đi tìmcái chết, anh đoán hắn ta nói gì với tôi?"

"A?Cậu đã từng làm chuyện nhàm chán như thế," TốngTriết lại cười nói, "Hắn ta nói gì?"

"Hắnta nói nếu có một ngày hắn ta nếu không có tiền, vậycũng chỉ có chết, mà hắn ta bây giờ còn có thế cótiền đã nói lên được cõi đời này còn có hi vọng,cho thấy hắn ta còn hi vọng ..."

TốngTriết lẳng lặng nghe, nghĩ thầm người kia chắc là cảmthấy trên cõi đời này còn có thứ để yêu thương đi,bởi vì có yêu, cho nên sẽ không đi chết. Điểm ấy ykhông hiểu rõ, mà người này phỏng chừng cũng khônghiểu. Y có lúc cũng thấy rất lạ có vài người rấtthích đem "Yêu" làm câu cửa miệng, giống như là cóthể đạt được sức mạnh to lớn nào đó, thực sự lànực cười.

TảXuyên Trạch tự nhiên sẽ không biết Tống Triết suy nghĩcái gì, mà tiếp tục nói, "Sau đó tôi liền nói vớihắn ta tôi muốn biết niềm hy vọng đó rốt cuộc cóthể đạt mức độ gì."

TốngTriết mắt xếch xinh đẹp hơi loé nhanh qua một tia sáng,hỏi, "Cậu làm cái gì?"

"Tôicho hắn ta một trăm vạn," Tả Xuyên Trạch nhìn chằmchằm vào y, ý cười dạt dào, "Anh đoán xem kết quảnhư thế nào?"

"Cậuso với tôi còn kỳ lạ hơn," Tống Triết lắc đầucười, hỏi, "Cuối cùng ra sao?"

"Hắnta mừng đến nỗi chút nữa nhảy lên luôn, sau đó cầmsố tiền đó đem vào việc buôn bán, kết quả thua lỗtoàn bộ," Giọng nói của Tả Xuyên Trạch dễ nghe nhuộmmột tầng ý cười yêu mị, gằn từng chữ một, "Mộtchút cũng không chừa, thậm chí còn thiếu một khoản nợlớn."

TốngTriết nhịn không được hỏi, "Sau đó thì sao?"

"Hắnta đã chết."

TốngTriết dừng bước, Tả Xuyên Trạch không quan tâm trựctiếp đi về phía trước, một lần nữa đi vào trong mưa,tiếng mưa rơi trong gió từ từ lay động, ướt át màtrong trẻo nhưng lạnh lùng, "Hắn ta từ trên đỉnh toànhà tầng cao nhất nhảy xuống, chết ngay tại chỗ."

TốngTriết vẫn không nhúc nhích, Tả Xuyên Trạch dừng quayđầu lại, nước mưa theo đỉnh đầu hắn chậm rãi chảyxuống hàng lông mi cong, sau đó chảy tới mắt, tiếp tụctheo gò má chảy xuông, chỉ nghe hắn nói chậm rãi, "Hyvọng của hắn ta không những không cho hắn ta tiếp tụcsống trái lại còn trực tiếp hại chết hắn ta. Đây làhy vọng."

TốngTriết chớp cũng không chớp mắt nhìn người trước mặt,ý người này rất rõ ràng, hắn đang thuyết phục y việchắn không tin hy vọng. Người có quá khứ đã trải quanhư thế nào mới có thể ngay cả hy vọng cũng mất đi?Bắt buộc bản thân không nên tin, không có hy vọng, cũngsẽ không có thất vọng.

Màchính là bởi vì không có hy vọng, cho nên hắn một mựcsống trong một nơi vô cùng tỉnh táo mà cũng mờ mịt.Hắn thậm chí còn cố ý đi chứng mình, xác nhận hắnđúng, xác thực thế giới này, chứng tỏ cho con người— là không nên có hy vọng.

Cóthể ở trong tình trạng đó hết lần này tới lần kháchắn vẫn có thể đem thế lực Phùng Ma không ngừng pháttriển, mở rộng nghề nghiệp, đồng thời luôn nhìn đúngthời điểm, một phát là trúng, đây đúng thực là mộtngười sống trong cực đoan mâu thuẫn.

Quákhứ Tả Xuyên Trạch là một điều bí ẩn ... Đôi mắtxếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết nhìnhắn một lát, tiếp tục chậm rãi đi tới bên cạnh hắn,một lần nữa vì hắn che mưa, ôn nhã nói, "Đó chỉ cóthể nói vận khí của cậu tương đối kém thôi, có thểngày nào đó tôi cũng có thể đem đi thử nghiệm, lấyđược kết quả có thể không giống với cậu, đi thôi,cậu lại dầm mưa thực sự sẽ bị cảm."

Đôimắt đen như mực của Tả Xuyên Trạch nhìn hắn mộtlát, sau đó cái gì cũng không nói, tiếp tục đi về phíatrước, đôi mắt của hắn chỉ thanh minh trong chốc látlúc nói ra câu nói kia xong liền khôi phục ánh mắt sâukhông thấy đáy như xưa, nhưng quá ngắn chỉ trong chốtlát, Tống Triết cảm thấy nếu y so với đa số ngườitrên trái đất này, so với lúc khác, càng muốn tiếp cậntâm hồn Tả Xuyên Trạch hơn nữa.

Mưadần nhỏ lại, nhưng xung quanh lại xuất hiện rất nhiềusương mù trắng xoá, lạnh mà ẩm ướt. Tống Triếtnghiêng đầu nhìn gò má tái nhợt của Tả Xuyên Trạch,ôn hoà hỏi, "Cậu có lạnh hay không?"

TảXuyên Trạch nhướng mi một chút, môi của hắn rõ ràngđã tái nhợt, thế nhưng trong nháy mắt nhướng mi vẫnsẽ có loại mùi vị tao nhã độc nhất, Tống Triết thấykhoé môi hắn nhếch lên treo lên nụ cười mờ ám nhưtrước chỉ biết tiếp theo tuyệt đối không có việc gìtốt, quả nhiên — chỉ nghe hắn cười hỏi, "Nếu nhưtôi nói lạnh, Tống đại công tử anh đây có tình nguyệnhay không dùng thân thể không mảnh vải để làm cho tôiấm áp một chút đây?"

TốngTriết cười khẽ, "Nếu như cậu đem bỏ chữ khôngmảnh vải đi, tôi nghĩ tôi sẽ suy nghĩ lại một chút."

"Đâylà có ý gì," đôi mắt yêu mị của Tả Xuyên Trạchmang theo một chút khinh bỉ, tiếc hận cười nói, "Tốngđại công tử anh đây thật đúng là không hiểu lãngmạn, làm hại tôi đột nhiên nhớ đến bạn giường củatôi quá."

Ýnói, đường đường là người đứng đầu Tống gia TốngTriết đây, ngay cả những gái gọi cao cấp trong xã hộithượng lưu cũng không bằng.

TốngTriết giống như không nghe được lời của hắn nói, lạihỏi một lần nữa, "Vậy cậu rốt cuộc là có lạnhhay không?"

"Khônglạnh," Tả Xuyên Trạch câu môi lên cười một cái ývị sâu xa, ung dung nói, "Thể chất của tôi so vớingười bình thường — là không giống nhau."

"Oh?"Tống Triết trong lòng khẽ động, mỉm cười nhướng mi,"Vậy có cái gì không giống nhau?"

TảXuyên Trạch lại mờ ám nói, "Anh nếu như đồng ýngoan ngoãn để cho tôi làm anh một lần tôi liền miễncưỡng nói cho anh biết."

"Cậucứ như vậy nghĩ sẽ làm được tôi?"

"Đólà đương nhiên, tôi có linh cảm đem anh đặt dưới thânnhất định là một chuyện rất thú vị."

TốngTriết tiếc hận lắc đầu, "Vậy thật đáng tiếc."

Haingười vừa đi vừa nói chuyện, chờ lúc đi tới Dạ Mịphía chân trời đã hơi hiện lên một chút ánh sángtrắng, thủ hạ của bọn hắn đều tận trách chờ ởngoài cửa, lúc này thấy bọn họ đi tới người PhùngMa lập tức tiến lên phía trước nói, "Chủ nhân,Thượng tá Địch ở Tam Giác Vàng đêm qua đã tới, vẫnđang chờ."

Bấtkể là Tả Xuyên Trạch hoặc là Tống Triết đều khôngmang theo điện thoại di động, bọn họ đều đem điệnthoại giao cho thủ hạ thân cân bên người, bởi vì muốntìm bọn họ trước hết phải tìm được thủ hạ củabọn họ, mà bên cạnh bọn họ không có thủ hạ theo làtình huống rất ít xảy ra, cũng ví dụ như hiện giờ.

TảXuyên Trạch "A" một tiếng hơi khẽ nâng đầu lên,còn chưa chờ hắn nói cái gì liền thấy phía trước đitới một bóng người cao lớn, mà người này rất nhanhđi tới trước người hắn một tay ôm hắn vào lòng,tiếp đó hắn cảm nhận được lồng ngực người nàybởi vì ý cười mà rung động, bên tai cũng theo đó vanglên một âm thanh quen thuộc —

"Trạch,đã lâu không gặp."

———


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro