63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mưa gió sắp tới

TốngTriết đến Phùng Ma thì sắc trời vừa vào đêm, TảXuyên Trạch vừa vặn mặc áo ngủ từ phòng tắm đi ra,đầu tóc đen dài thẳng còn chưa có lau khô, giọt nướctheo lòng ngực trắng nõn trợt thẳng xuống, để lạimột chuỗi nước đọng. Tống Triết nhìn thoáng qua, đưatay đem khăn mặt trong tay của hắn lau tóc cho hắn, TảXuyên Trạch sớm thành thói quen những thứ này, liền ởtrên ghế sa lon ngồi xuống, một bên hưởng thụ phụcvụ cao cấp một bên lười biếng nói, "Tống Triết,trang phục M của anh đâu?"

TốngTriết đem tóc lau khô cho hắn, ở bên cạnh ngồi xuống,lại cười nói, "Đi ra ngoài quá nhanh, quên mất."

TảXuyên Trạch nhướng mi, "E rằng không phải đã quên màlà sớm đã bị anh ném đi?"

TốngTriết lắc đầu, đưa hắn kéo vào trong lòng, dán lỗtai của hắn cười nhẹ, "Em khó có được tặng tôimột thứ gì dó, tôi làm sao có thể ném?"

TảXuyên Trạch suy nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng, "Cũngvậy, anh tặng đồ cho tôi tôi cũng không ném, bao gồmmón áo liệm đó."

TốngTriệt cơ thể nhẹ dừng lại, trầm giọng nói, "Némđi."

"Némđi rất đáng tiếc, tôi còn rất thích phần thêu phíatrên kia," Tả Xuyên Trạch không quan tâm cười cười,nhẹ vô cùng lại bỏ thêm một câu, "Hơn nữa nói khôngchừng chẳng qua bao lâu thứ kia là có thể lấy ra dùng,"hắn đem sự tình từ đầu chí cuối nói một lần, cuốicùng quay đầu nhìn y, con ngươi cực đen sâu không thấyđáy, "Nếu là đến mức cuối cùng không thể vãn hồiHắc Yến rất có thể đè xuống điều khiển từ xa, đếnlúc đó tôi liền triệt để nói lời tạm biệt thếgiới này," hắn dừng một chút, nhẹ giọng nói, "Triệtđể nói tạm biệt anh ..."

Mắtxếch của Tống Triết trong trẻo nhưng lạnh lùng trầmsâu một chút, còn chưa nói cái gì chỉ thấy người nàyquay đầu lại tựa vào lòng của y tiếp tục nói, "Đếnlúc đó không có tôi bên cạnh tạo phiền phức cho anh,anh vẫn là Tống đại công tử vô song trước kia, anhchính là trong khoảng thời gian ngắn sẽ cảm thấy khổsở đau lòng, nhưng dù sao cũng sẽ qua, bất kể là mườinăm hay là hai mươi năm, những điều đó cũng sẽ qua.Anh bây giờ đối với tôi cố chấp chỉ là bởi vìtừ ngày gặp nhau ấy sau đó anh lúc nào cũng cùngtôi một chỗ, ma chướng mà thôi, anh sẽ gặp mặt nhiềungười hơn, người thích hợp hơn tôi, trên đời nàykhông có người nào xa cách ai đó thì không sống nổi,hiểu không?"

Đây làlần đầu tiên từ lúc quen biết đến nay Tả Xuyên Trạchôn hoà nhã nhặn thao thao bất tuyệt chuyện trên phươngdiện tình cảm cùng y, Tống Triết vốn muốn nói gì, lúcnày nghe hắn vừa nói liền lựa chọn trầm mặc, ngóntay thon dài nâng một lọn tóc của hắn lên ở trong taythưởng thức, mắt xếch xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnhlùng như trước, mảy may không đổi.

TảXuyên Trạch thấy y không nói cũng không lại tiếp tụcđề tài này, trầm mặc một chút bỗng nhiên nhẹ vôcùng hỏi một câu, "Tống Triết, anh nói người ta rốtcuộc sống vì cái gì? Tiền tài, quyền lợi, hay là sắcđẹp ... Mấy thứ này tôi đều có, nhưng tôi vẫn làtìm không được lý do sống tiếp, nhưng mà ... Tôi lạibiết mình tuỳ thời sẽ chết."

Tay TốngTriết dừng lại, thở dài một tiếng buộc chặt cánhtay, người từ mười sáu tuổi năm ấy thì biết trong cơthể có loại tàn bạo gì đó, đồng thời còn chônmột quả bom, không phải điên khùng chính là chết, khôngphải ngày hôm nay chính là ngày mai.

Dườngnhư chỉ cần vừa nhắm mắt thì mới có thể an nghỉtriệt để.

Ngườikhác một khi đối mặt loại tình huống này rất có thểsẽ chịu đựng không nổi mà làm việc gì đó điênkhùng thậm chí là tự sát. Tống Triết chợt nhớ lạitrong đêm mưa chen chúc cùng nhau một ô dù, người nàynói qua cực nhẹ: Kỳ lạ rõ ràng đã chết mới là kếtquả tốt nhất đối với hắn, vì sao vẫn là —— khôngchịu đi tìm chết đi.

Cánhtay y không khỏi lại chặc một chút, người này nhấtđịnh vô số lần hỏi qua bản thân, nếu trước đấysớm biết rằng kết cục vì sao không chết ngay, hiệngiờ sống thì có ý nghĩa gì? Hắn mấy năm ban đầuchính là từng muốn đem Hắc Yến giết, thế nhưng theothời gian trôi qua hắn chung quy tự hỏi Hắc Yến cònsống nhưng làm được, khi đó hắn sẽ gặp bối rối tựhỏi: Mình hiện giờ rốt cuộc ... Sống vì cái gì đây?

TốngTriết đem cằm để ở trên vai của hắn, trầm mặc mộtlát mới hỏi, "Em rất muốn chết?"

TảXuyên Trạch dừng lại, thở dài một tiếng nhẹ vô cùng,"Không muốn."

Hắnkhông muốn chết, lại chẳng biết tại sao mà sống.

TốngTriết nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cầm lấy tay tráicủa hắn chậm rãi vuốt ve phía trên nhẫn, ánh mắt rấtchuyên chú, chỉ nghe y chậm rãi nói, "Người giống nhưem vậy trải qua nhiều đau khổ như vậy còn chưa muốnchết, tôi nghĩ ... Dù sao trong lòng có một chút niềm tinhoặc hy vọng, hoặc vẫn có người và việc chưa dứt bỏđược, chỉ là em bây giờ còn chưa có phát hiện, chínhlà chờ em phát hiện sau đó thì sẽ tìm được lý dosống tiếp."

TảXuyên Trạch chăm chú suy nghĩ một chút, gật đầu nói,"Có lẽ vậy." Hắn trầm mặc một chút, thay đổitrọng tâm câu chuyện, "Anh vì sao không mặc trang phụcM qua đây?" [=.=']

Trọngtâm câu chuyện của hắn chuyển quá nhanh, Tống Triếtngẩn ra mới hơi có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, hỏi,"Em vì sao đối với nó cố chấp như thế?"

Lông miđẹp mắt của Tả Xuyên Trạch nhướng lên, trong nháymắt liền khôi phục vẻ mặt như trước, nghiền ngẫmnói, "Anh cứ nói đi?"

TốngTriết cười nói, "Đương nhiên bởi vì đối tượng làtôi, nếu như đổi lại một người khác đứng ở chỗnày em sẽ không có cố chấp như vậy rồi," y nói xoaxoa đầu của hắn, đứng lên, "Tôi đi tắm."

TảXuyên Trạch gật đầu, liếc mắt nhìn y một chút, ánhsáng đáy mắt càng thêm nghiền ngẫm, mờ ám nói, "Vậyanh có thể phải nhanh lên một chút a, bấy bì."

TốngTriết liền cười vào phòng tắm, chờ y đi ra thì TảXuyên Trạch đã cởi đồ tựa ở trên đầu giường ngắmnghía điện thoại, thấy y đi ra quơ quơ điện thoạitrong tay, cười nói, "Tin tức mới vừa nhận được, emhọ lạnh băng nhà anh rốt cuộc tìm được Trác Viêmrồi, đồng thời đem hắn ta đón qua nước Anh."

TốngTriết gật đầu, cũng cởi đồ trên người lên giường,từ phía sau ôm hắn, da thịt dính nhau trong nháy mắtkhiến y thích ý thở ra một hơi, lúc này mới dịu dàngnói, "Khi tôi tới thì có tin," y nói đưa tay cầm mộttay của hắn, ngón cái chậm rãi vuốt ve da tay của hắn,nói, "Hỏi em một vấn đề."

TảXuyên Trạch đem điện thoại để qua một bên, tựa vềphía sau trên lòng của y, trên người Tống Triết vẫnmang theo hương trà nhàn nhạt, hắn không khỏi ngửi mộtcái, lúc này mới lười biếng nói, "Hỏi."

TốngTriết cằm để ở trên vai của hắn, nghiêng đầu ởtrên mặt hắn hôn một cái, "Em mới vừa nói tin kia làĐịch Hàn thống bao cho em, vậy hắn ta sắp tới có đúnghay không cũng tới Trung Quốc tìm em?"

"Đúngvậy," Tả Xuyên Trạch nâng khoé mắt lên nhìn y mộtcái, mục đích Địch Hàn đến Trung Quốc y không có nóicho người này, nhưng mà tình trạng trước mắt nhìn đếnphỏng chừng Tống Triết cũng sẽ không dễ dàng buôngtha cơ hội lần này, hỏi y, "Anh muốn nhân cơ hội giếtanh ta?"

TốngTriết dịu dàng nói, "Hắn ta vẫn muốn đem em chiếmlàm của riêng, tôi không nên giết hắn ta sao?"

"Tôithiếu chút nữa đã quên độc chiếm của anh cũng rấtmạnh," Tả Xuyên Trạch khẽ nở nụ cười, sau đó nhẹthở dài một hơi, thay giọng nói nghiêm chỉnh nói, "ĐịchHàn đã cứu tôi hai lần."

TốngTriết nghiêng đầu nhìn hắn, mắt xếch trong trẻo nhưnglạnh lùng mảy may không đổi, "Cho nên?"

TảXuyên Trạch cùng y đối diện, con ngươi cực đen vẫn làsâu không thấy đáy, "Tả Xuyên Trạch tôi tuy rằng cũngkhông phải người tốt lành gì, lại là không thể đểcho anh dưới mắt tôi giết anh ta."

"Hắnchính là hiểu rõ điểm này mới dám không sợ như vậy,"mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triếtvẫn không có thay đổi gì, giọng nói cũng như thườngngày dịu dàng vậy, hỏi, "Nếu như tôi bị giết, em sẽlàm như thế nào?"

TảXuyên Trạch nở nụ cười, đưa tay nâng cằm y lên ởtrên môi y liếm liếm, dán bờ môi của y thấp giọngnói, "Tống Triết, mạng của anh là của tôi, vĩnh viễnchỉ thuộc về một mình tôi, anh nói đến lúc đó tôinên làm cái gì bây giờ, hửm?"

Mắtxếch trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm sâu một chút, đưatay thủ sẵn đầu của hắn, đầu lười đi thăm dò vàocùng hắn dây dưa một trận mới buông hắn ra, cườinói, "Nếu như mà tôi dùng kế giết hắn ta trước khiem kịp phản ứng?"

"Ngườicũng chết tôi cũng bó tay," Tả Xuyên Trạch nhún vai,"Đó chính là việc của các anh, nhưng mà Địch Hàndường như không thể đánh đỗ dễ như thế được, anhnhưng không nên xem thường anh ta."

TốngTriết nghiêng đầu ở vành tai hắn cắn nhẹ một cái,thẳng đến khi cảm giác được cơ thể hắn run rẩykhông thể ức chế mới buông hắn ra, thấp giọng ôn nhãnói, "Ở trước mặt tôi khen ngợi người đàn ôngkhác, em không cảm thấy rất không thoả đáng sao?" Ynói nhân tiện đưa hắn đẩy ngã ở giường, chuẩn bịxoay người áp lên.

TảXuyên Trạch lúc trước khi y áp lên vội vàng đưa tay đẩyy ra, con ngươi yêu mị cũng híp lại, đậm hơi thở nguyhiểm, "Tống Triết, anh làm rõ ràng cho tôi, tối nay làtôi muốn trên anh, không phải anh làm tôi."

TốngTriết đưa hai tay của hắn cầm đặt ở đầu giường,dịu dàng nói, "Ah, em có nói qua những lời này sao?"Dứt lời ở trên da vành tai khẽ hôn, nhẹ nhàng mút, TảXuyên Trạch không thể ức chế bắt đầu run rẩy, cổhọng đúng lúc cũng không nhịn được tràn ra rên rỉnhỏ nhẹ.

TốngTriết bởi vì âm thanh này động tác vừa trì hoàn, conngươi cũng trầm sâu hơn, Tả Xuyên Trạch liền nhìn đúngthời cơ đột nhiên trở mình cổ tay cựa khỏi tay y, bênhông dùng sức đem y tung ngược lại, xoay người áp lên,học động tác trước của y đem hai tay của y đan lạiđặt ở đầu giường, từ trên cao nhìn xuống y, ác liệtnói, "Vậy anh nghĩ tôi để cho anh mặc trang phục M quađây chỉ cho là mặc chơi sao? Anh Tống đại công tử chỉsố thông minh lúc nào giảm xuống đến loại trình độnày?"

TốngTriết nhìn người phía trên, tính tình tốt giải thích,"Đối với em không phải là không có mặc sao?"

"Tôiđây liền trực tiếp làm, nói chung là tôi làm anh làđược rồi!" Tả Xuyên Trạch dứt lời cúi đầu bắtđầu hôn y, còn không quên thêm một câu uy hiếp, "Anhngoan ngoãn nằm tốt cho tôi, không thì tôi đem anh buộclại!"

TốngTriết mở miệng làm cho đầu lưỡi hắn tiến vào, dịudàng đáp lại hắn, cơ thể cũng chậm rãi thả lỏng, TảXuyên Trạch đối với lần này cảm thấy đặc biệt hàilòng, hôn ướt át từ cỗ hôn trượt đến trong ngực,lưu lại một chuỗi dấu tích mờ ám, nhưng mà còn chưachờ hắn có động gì Tống Triết liền vừa mới thừadịp hắn buông lỏng tránh khỏi tay y, lần thứ hai đoạtlại quyền chủ động, đưa tay ở trên người hắn chậmrãi vuốt ve, chỉ tìm nơi nhạy cảm xuống tay, ép thẳngđến hắn thở dốc liên tục, y ở trên môi hắn hôn mộtcái, cười nói, "Lần trước tôi ở Dạ Mị đã ngoanngoãn nằm một lần, cho nên lần này tới phiên em."

TảXuyên Trạch một bên trốn tránh tấn công của y một bênphẫn hận nói, "Tống Triết, anh vô liêm sỉ cũng phảicó một giới hạn, lần trước là trong lòng sắt ở trênđảo tư nhân chết tiệt của anh! Lần kia thua thiệt làtôi, cho nên lần này đổi lại anh."

"Oh?"Tống Triết tiếp tục ở trên người hắn vuốt ve, chẳngbiết xấu hổ nói, "Ngại quá tôi không nhớ rõ, cho nênvì để cho tôi làm sâu sắc một chút ký ức, lần nàyvẫn là tôi đến được rồi."

TảXuyên Trạch bị y cầm càng phát ra vô lực, hít sâu mộthơi hướng về phía ngoài cửa há mồm liền gào to, "Đến... Ah ..." Hắn vốn muốn nói, "Người đâu" kết quảbị Tống Triết tay mắt lanh lẹ một tay bịt miệng.

TốngTriết tiến đến bên tai hắn thấp giọng cười nói,"Hey, em chuẩn bị để cho thủ hạ của em tới học hỏichúng ta trình diện hiện trường xuân cung sống để giúpem chế trụ tôi? Em đường đường là đương gia PhùngMa ở trên giường còn muốn thủ hạ giúp đỡ?"

TảXuyên Trạch cực lực né tránh tay y, híp mắt nói, "Tôiluôn luôn không quan tâm quá trình, tôi chỉ biết kết quảlà mong muốn của tôi là được." Hắn vừa nói vừamuốn tiếp tục gọi người, kết quả lần thứ hai bịTống Triết bụm miệng.

TốngTriết phải dùng một tay để tránh khỏi người này lato, bởi vậy hoạt động liền bị hạn chế, Tả XuyênTrạch liền nhân cơ hội phản kháng, trong lúc nhất thờihai người đánh túi bụi náo nhiệt vô cùng, cuối cùngTống Triết bất đắc dĩ, một tay kéo lấy hắn vàotrong lòng, chăn đắp một cái, nói, "Ngủ."

TảXuyên Trạch cũng mệt mỏi phải thở dốc liên tục, lúcnày cũng không giãy dụa nữa, phẫn hận ở trên xươngquai xanh y cắn một cái, sau đó hướng trong lòng của yrụt một cái, chỉ chốc lát sau liền ngủ. Tống Triếtở trên trán hắn hôn một cái, nhẹ giọng nói câu ngủngon, cũng đi ngủ theo.

Vì vậyngày thứ hai mọi người Phùng Ma thấy dấu vết trên dalộ ra ở cổ áo ngủ của hai người này lại một lầnnữa nhốn nháo, bộ dạng này ... Cuối cùng là ai trênai?!

TảXuyên Trạch không để ý tới phản ứng của thủ hạmình, tự mình giải quyết bữa sáng, Tống Triết liềncàng thêm thản nhiên, trên mặt mang nụ cười ấm áp nhưtrước, một bộ thong thả.

Mọingười Phùng Ma đang lúc mơ tưởng viễn vong, phía trênđại trạch liền truyền đến một trận tiếng vang thậtto, Lang Trì ra cửa nhìn một chút, trở về cung kính nói,"Chủ nhân, là trực thăng Tam Giác Vàng."

TảXuyên Trạch nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng giương mắtnhìn Tống Triết, người sau vẫn là một bộ dạng ônvăn nhã nhặn, giống như không có nghe được Lang Trínói, hắn bĩu môi, đang chuẩn bị nói thầm một tiếng"Giả tạo" chỉ thấy người này bỗng nhiên quay đầunhìn hắn, đối với hắn cười cười, giống như muốnnói "Em cũng không nên ở sau lưng nói xấu người kháca", vẻ mặt rất là thiếu đánh. Con ngươi yêu mị củahắn híp một cái, vừa muốn mở miệng phản bác cằm đãbị nắm, sau đó trên môi truyền đến một cảm giác ấmáp, ngay sau đó hàm răng cũng bị cạy ra, hương trà quenthuộc ở trong miệng tràn ra, ánh mắt của hắn vừa trìhoãn, cùng y nổi lên dây dưa. Đêm qua ham muốn bùng cháybị cưỡng ép đè xuống, hai người hôn đến cuối cùnghơi thở đều có chút không ổn, mà đúng lúc này từngoài cửa vàng lên một tiếng cười sang sãng, từ xa đếngần.

"Trạch,tôi đến ..." Địch Hàn vừa bước vào bên trong phòngthấy hình ảnh chính là bọn họ dây dưa một chỗ vớinhau, hai người cùng mặc áo ngủ rộng, trên da lộ ra đềulà dấu vết mờ ám, gộp vào chung với nhau trên tay mangcảnh báo sáng chói, phát ra đau nhói cặp mắt người,động tác của gã cứng đờ, ánh mắt lập tức liềntrầm xuống.

Chuyệntốt bị cắt đứt, Tống Triết ở trên môi Tả XuyênTrạch hôn một cái, lúc này mới có chút tiếc hận ngồithẳng cơ thể, lạnh nhạt cùng gã chào hỏi, dường nhưkhông có cảm giác được trên người người này phátsinh hơi thở đậm nguy hiểm, "Thì ra là ngài Địch, đãlâu không gặp."

ĐịchHàn ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi mộttiếng, lúc này mới đem đầu chuyển hướng Tả XuyênTrạch, Tả Xuyên Trạch vừa giải quyết xong bữa sáng,một bên lau tay vừa nói, "Tới sớm như thế a? Việc ởTam Giác Vàng anh đều xử lý xong?"

ĐịchHàn gật đầu, đối dấu vết trên người của hắn cùngnhẫn và người bên cạnh hoàn toàn duy trì thái độkhông nhìn, cười nói, "Tôi cúp điện thoại liền gấprút ngày đêm không nghỉ, mãi cho đến hừng đông mớixử lý xong, liền chạy tới."

"Nóinhư thế anh một đêm không ngủ rồi?" Tả Xuyên trạchnhướng mị, "Vội vàng như vậy làm gì?"

"Khôngcó biện pháp," Con ngươi thâm thuý của Địch Hàn nhìnchằm chằm vào hắn, ý nghĩ bên trong hoàn toàn không thêmche giấu, cười nói, "Tôi thật sự là rất muốn thấycậu, thứ ý nghĩ này quá mạnh mẽ, tôi cũng không cáchnào không chế, cho nên lại tới."

"NgàiĐịch." Còn chưa chờ Tả Xuyên Trạch mở miệng, ngườibên cạnh liền vang lên một giọng nói trong trẻo nhưnglạnh lùng, Địch Hàn quay đầu, đối một đôi mắt xếchxinh đẹp, trên mặt Tống Triết vẫn mang theo nụ cườinhạt như trước, ôn nhã như trước, nhìn gã lại cườinói, "Không biết Trạch nói cho anh biết chưa, tôi cùngem ấy đã kết hôn rồi, cho nên tôi từ tận đáy lòngmà đề nghị anh sau này giống như vậy sẽ gây ra hiểulầm tốt nhất vẫn là ít nói tốt hơn."

Giọngnói của y tuy rằng ôn hoà như thường ngày vậy, nhưnghơi thở u ám lại chậm rãi từ trên người phát ra,khiến người ta rất sợ. Địch Hàn nhìn y một lát, chậmrãi nói, "Nếu như tôi không nghe thứ gọi là đề nghịcủa cậu thì sao nào?"

"Nhưvậy tôi sẽ cảm thấy rất bối rối cũng sẽ cảm thấyrất không thoải mái," Tống Triết mỉm cười nhìn gã,chậm rãi nói, "Mà thường thường người khiến cho tôikhó chịu đều không sống quá lâu."

Cho dùlúc y nói những lời này trên người của y cũng không cótoả ra chút sát ý nào, nghe vẫn êm tai nhu hoà như vậy,tuyệt không có vẻ đột ngột, ánh mắt của Địch Hànhíp lại, rất bình tĩnh cùng gã đối diện, nói.

"Đólà bởi vì cậu không có gặp phải trường hợp đặcbiệt."

"Cóthể," Tống Triết cười nói, "Thế nhưng tôi dám camđoan, cho dù có, trường hợp đặc biệt kia cũng tuyệtđối không phải là anh."

"Vậychúng tôi chỉ có thể mỏi mắt mong chờ rồi."

"Cũngchỉ có thể như vậy."

TảXuyên Trạch mảy may không để ý đối thoại của bọnhọ chút nào, sau đó ném khăn ăn liền đi ra ngoài, LangTrì bị bầu không khí bên trong phòng ép tới có chút thởkhông nổi, toát mồ hôi lạnh theo chủ nhân nhà anh đira, làm rễ cây vô vị ở phía sau hắn, không nhịn đượcnói, "Chủ nhân, này ... Đem bọn họ ném ở bên trongthực sự không thành vấn đề sao?"

TảXuyên Trạch nhún nhún vai, một bộ dạng không liên quanmình, "Tạm thời không có chuyện làm, ít ra hôm nay rảnhrỗi."

"..." LangTrì nói, "... Chủ nhân cậu đi đâu?"

"Ngủbù," Tả Xuyên Trạch cũng không quay đầu lại đi vềphía trước, lười biếng nói, "Tối hôm qua ngủ quátrễ."

"..." LangTrì lặng lẽ nhìn chủ nhân bọn họ đi xa, trái tim nhỏbé vỡ vụn đầy đất, thầm nghĩ tối hôm qua bị ápquả nhiên là chủ nhân nhà anh sao?

Giốngnhư Tả Xuyên Trạch nói, hai người này tạm thời khôngcó chuyện làm, Địch Hàn lần này tới chỉ dẫn theo haingười thủ hạ, Tống Triết đến Phùng Ma cũng chỉ dẫntheo hai người thủ hạ, nhân số có thể nói là tươngđương, nhưng mà đối với Tống Triết mà nói nghĩ muốngiết người không thấy máu* [ví với thủ đoạn hạingười hết sức hiểm độc, tinh ranh] có rất nhiều biệnpháp, huống chi chính là đang ở Trung Quốc. Địch Hàncũng không phải người chịu thua thiệt, đồng dạng nghĩcác loại biện pháp giết y, hai người quan hệ càng ngàycàng bế tắc, mắt thấy sẽ phát sinh sự việc đổ máu,nhưng mà lại bị một việc đột nhiên xuất hiện dờiđi lực chú ý.

Bởi vìhôm nay Tả Xuyên Trạch nhận được một cuộc điệnthoại, chỉ nghe một câu liền trực tiếp bóp nát điệnthoại, cả người phủ kín trên một tầng sắc nhọn,Tống Triết thì ở bên cạnh hắn, thấy thế không nhịnđược nói, "Làm sao vậy?"

Conngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch híp lại, gằn từngchữ một, "Tiểu Tuấn bị người của Hắc Yến bắtđi."

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Nói về hai ngày nay mang đầu ócchoáng váng, tôi lăn đi trên giường nằm ngay đơ ...

———

Sắp cóchuyện rồi a a a a ~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro