64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn tuyệt

Sau khiTả Xuyên Trạch bóp nát điện thoại phản ứng đầutiên chính là cầm đường đao vọt tới trước mặt DoãnMạch đem anh ta phanh thay, nhưng Tống Triết tay mắt lanhlẹ đem một tay đè hắn xuống, nói dịu dàng, "Tínhcách của em trai em như thế nào bản thân em là người rõràng."

Độngtác của Tả Xuyên Trạch vừa chậm lại, hết giận khôngít. Tả An Tuấn người này luôn luôn là tính tình khácngười rồi, vật gì đó thú vị phải đi chơi đùa thứđó, Doãn Mạch trông giữ không được cậu ta coi như làtrong lẽ phải.

TốngTriết thấy người này tỉnh táo lại liền lôi kéo hắnngồi xuống, nói, "Tổ chức bảo vệ Doãn Mạch và HắcVũ là một thể, hiện giờ Trác Viêm đã không có việcgì, Doãn Mạch rất có thể sẽ vận dụng lực lượngHắc Vũ, tôi để cho A Hi lưu ý một chút."

TảXuyên Trạch gật đầu không nói gì, ngược lại ĐịchHàn ở một bên hỏi, "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gìbây giờ?"

"Chờ,"Tả Xuyên Trạch nói, ánh sáng sắc nhọn trong mắt vẫnchưa có hoàn toàn tán đi, đậm tà khí, hắn trầm giọngnói, "Thứ trên người Tiểu Tuấn còn phải một đoạnthời gian mới có thể phát tác, Hắc Yến hiện giờ dùcho là bắt nó cũng sẽ không đối với nó làm cái gì,thế lực của ông ta đều ở Nam Á [1], cho nên sẽ khôngở Trung Quốc tiến hành thứ gọi là thực nghiệmngược lại là tôi, ông ta trước khi đi nhất địnhsẽ tới tìm tôi, ông ta cũng là một người tương đốicố chấp."

ĐịchHàn nghe hắn vừa nói cũng nhớ tới lời nói của HắcYến lần trước, ánh sáng trong con ngươi trầm xuống,mang theo một chút sát ý, chỉ cần là ý đồ chiếm lấyTrạch người của gã đều giết. Mà Tống Triết lại lànhớ tới bom trong cơ thể Tả Xuyên Trạch, mắt xếchtrong trẻo nhưng lạnh lùng cũng trầm xuống, nghiêng đầuđối thủ hạ bên cạnh phân phó vài câu, để cho bọnhọ quay về Bắc Kinh đem Ôn Bạch qua đây, để ngừa ngộnhỡ.

TảXuyên Trạch nói xong những lời này liền đứng dậy đira, dọc theo hàng lang làm bằng gỗ thẳng hướng sân sauchậm rãi mà đi, đi thẳng tới tiểu đình tử mới dừnglại, hắn nhìn biển rộng xa xa một mảnh xanh thẳm, conngươi yêu mị hơi híp, hắn đang suy nghĩ dựa theo tínhcách của Hắc Yến hiện giờ sẽ ở nơi nào ... Hắn suytư nửa ngày, sau đó chậm rãi đi tới bên vách núi, cúiđầu từ trên cao nhìn xuống dưới, con ngươi cực đensâu đến cực hạn.

Mặtngoài thân núi gập ghềnh, nhìn xuống dưới chỉ có thểnhìn đến mặt biển màu xanh thẳm cùng với đá ngầmlộn xộn, thế nhưng Tả Xuyên Trạch lại hiểu rõ váchnúi này theo mặt sườn mà nhìn nghiêng về phía bêntrong, đến phía dưới cùng vẫn có một mảnh bãi cátnhỏ, trong bãi cát xung quanh thân núi có một gian phòngthí nghiệm của Hắc Yến, nếu như không phải khi đó TảAn Tuấn từ bên trong lao tới hắn vẫn không biết ởđây đương nhiên có hang động khác, tuy rằng đúng lúcphòng thí nghiệm cuối cùng cũng bị tạc nổ, nhưng mà ...Tả Xuyên Trạch quay đầu lại nhìn Phùng Ma xinh đẹptuyệt trần trước mắt, trong con ngươi lại loé lên mộttia sáng sắc nhọn, nơi này là Hắc Yến hao tốn nhiềutâm huyết mà làm ra, ngoại trừ người kia không một aibiết nơi này không nên còn có đường ngầm khác,nói không chừng người kia bây giờ đang ở dưới con mắtcủa hắn mà hắn không biết mà thôi.

TảXuyên Trạch đứng ở vách đá trầm mặc thật lâu, thẳngđến khi thân thể bị kéo vào một cái ôm ấm áp, hơithở quen thuộc vờn quanh ở xung quanh mới hơi chút buônglỏng thần kinh buộc chặt, chậm rãi hoàn hồn.

TốngTriết nghiêng đầu ghé vào lỗ tai của hắn hôn mộtcái, đem cằm để ở trên vai của hắn, dịu dàng nói,"Đang suy nghĩ gì?"

TảXuyên Trạch thả lỏng cơ thể về phía sau tựa ở tronglòng của y, từ từ nói, "Đang suy nghĩ Hắc Yến hiệngiờ có thể ở đâu."

TốngTriết lên tiếng, người này dù sao cùng ông ta đợi mườisáu năm, liền hỏi, "Nghĩ đến nơi nào rồi sao?"

TảXuyên Trạch không đáp, lại lôi kéo tay y hướng đi trởvề, trở lại thư phòng phân phó Lang Trì liên hệ DoãnMạch, sau đó nhìn đống hồ, lấy ra bàn cơ quơ quơ,nói, "Theo tôi đánh ván cờ."

TốngTriết giương mắt nhìn bàn cờ mới tinh một chút, ngườinày từ lúc bị ông nội nhà y dạy sau đó lại rấtthích cờ tướng, nhưng mà trong Phùng Ma cũng không baonhiêu người dám cùng hắn hạ, cũng chỉ có Vệ Tụngthỉnh thoảng cùng hắn tiếp một ván, Tống Triết nhìnxung quanh một chút, hỏi, "Hạ ở đâu?"

TảXuyên Trạch liền đứng dậy lôi kéo y đi ra ngoài, đếntrong sân bên trong đình tử ngồi xuống, lại phân phóngười đi pha trà, lúc này mới bắt đầu bày cờ. ĐịchHàn lúc này cũng đứng ở bên cạnh họ, nhưng mà gãcũng không phải chơi cờ, thấy hai người kia tình cảnhbên ngoài hoà thuận vui vẻ tuy rằng lòng không thoảimái, nhưng vẫn đứng ở một bên nhìn, chỉ chốc látsau hiểu được cách đi cơ bản.

TốngTriết đang đánh cờ lúc rảnh giương mắt nhìn Tả XuyênTrạch một chút, người này đang cúi đầu chăm chú nhìnbàn cờ, thỉnh thoảng còn có thể cầm cờ đặt dướicằm nỗ lực suy tính bước đi, bộ dạng trầm tĩnhkhiến cho mùi vị tà ác trên người giảm không ít, nhìnqua càng vô cùng mê người, Địch Hàn một bên cũng liêntiếp đem đường nhìn ném tới trên người của hắn.

TốngTriết bưng lên một ly trà bên cạnh nhàn nhạt uống mộtngụm trà, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn lànhìn hắn, nghĩ thầm người này quả nhiên vẫn là nhốtlại tốt nhất, chỉ có thể một mình y nhìn cũng chỉcó thể một mình y chạm.

TảXuyên Trạch đương nhiên cảm nhận ánh mắt của y, taydưới đặt một nước cờ, giương mắt nhìn y, lườibiếng nói, "Thứ không nên muốn anh tốt nhất đừngnghĩ."

"Oh?"Tống Triết nhướng mi nhìn hắn, trên mặt nụ cườinhạt như trước, "Em biết tôi đang suy nghĩ cái gì?"

TảXuyên Trạch lười biếng "Ừ" một tiếng, nâng cằmnhìn y, khoé miệng cười rất nghiền ngẫm, ý kia rất rõràng —— tôi luôn luôn rất hiểu anh, không phải sao?

TốngTriết mỉm cười cùng hắn đối diện, từ chối cho ýkiến. Sau đó hai người cúi đầu, tiếp tục chơi cờ.

Bọn họkhông cảm thấy có gì, nhưng Địch Hàn bên cạnh thấythế lại nhịn không được híp mắt lại, đáy mắt cũnghiện lên một đường ý tứ ngoan lệ, hai người này ăný đúng thực khiến cho gã ghẹn tỵ muốn phát điên.

DoãnMạch lúc này ở thành phố S, nhận được thông tri sauđó rất nhanh thì đến bản bộ Phùng Ma, Tả Xuyên Trạchnhìn anh ta một cái, cái gì cũng không nói, đứng dậyhướng thư phòng đi đến, Doãn Mạch cũng là không nóilời nào, theo vào nhà. Trong lúc nhất thời trong đình tửchỉ còn lại có Tống Triết và Địch Hàn, Địch Hànvốn cũng muốn đi theo vào, nhưng gã vừa nhấc chân mộtbước, quay đầu lại thấy Tống Triết vẫn như cũ sóngyên biển lặng ngồi ở bên trong đình tử uống trà, khẽnhíu mày một cái, không tình nguyện hỏi, "Cậu khôngđi vào?"

"Khôngđi vào," Tống Triết đặt ly trà xuống cúi đầu nhìnbàn cờ, nói ôn hoà, "Em ấy một lát sẽ ra tới, tôiđi vào làm cái gì?"

ĐịchHàn biết hai người này ăn ý, giọng nói càng thêm khôngtình nguyện, "Cậu biết Trạch tiếp theo phải làm cáigì?"

TốngTriết "Ừ" một tiếng, quay đầu nhìn cửa phòng đóngchặc, cười nói, "Em ấy hiện giờ rất có thể đãđoán được chỗ Hắc Yến, đang suy nghĩ biện pháp đưaông ta dẫn ra, cho nên em ấy bây giờ tìm Doãn Mạch sangđây chỉ là muốn để cho cậu ta từ một nơi bí mậtgần đó tuỳ thời hành động, đem Tả An Tuấn cứu ra."

ĐịchHàn cả kinh, bật thốt lên mà hỏi, "Cậu ấy muốndùng biện pháp di dẫn Hắc Yến đi ra?"

"Việcnày tôi tạm thời còn chưa nhìn ra," Tống Triết nói ônhoà, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng mở ra mộtchút ánh sáng, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, cười bỏthêm một câu, "Nhưng mà tôi lại hiểu rõ đến lúc vạnbất đắc dĩ người kia lúc đó sẽ làm cái gì."

ĐịchHàn nhìn ý cười dưới đáy mắt người này, trong lòngnhất thời hiện lên dự cảm không tốt, cau mày nói, "Sẽlàm cái gì?"

TốngTriết không đáp, chỉ là vươn tay đưa lưng về sau gãquơ quơ, ngón tay trắng thon dài chói mắt kia mang mộtchiếc nhẫn sáng loáng, y nhìn người này vẻ mặt trongnháy mắt biến thành tái nhợt, cười nói, "Tôi anh đềurõ ràng Hắc Yến đối với em ấy không phải cố chấpsao?"

Mặtcủa Địch Hàn lại tái nhợt hơn, Tống Triết tiếp tụccười nói, "Cho nên đến lúc vạn bất đắc dĩ Trạchsẽ lựa chọn làm một lễ thành hôn, một trận hôn lễlong trọng linh đình mọi người đều biết đến, hướngngười đời tuyên bố em ấy đã thuộc sở hữu."

Sắcmặt tái nhợt của Địch Hàn nhìn y một lát, cuối cùngnheo mắt lại, khoé miệng lại còn nâng lên mỉmcười, nhàn nhã nói, "Vậy a, nhưng mà mỗi người sớmhay muộn đều có một vận may, ai biết cậu có thể haykhông sống đến ngày hôn lễ đó, ngộ nhở giữa chừngphát sinh chút gì đó ngoài ý muốn vị trí chú rễ đãcó thể đổi chủ, không phải sao?"

"Cũngđúng," Tống Triết cầm lấy ly uống trà, ôn nhã nhưtrước, "Nhưng mà vận khí của tôi luôn luôn tốt, chonên ngày đó vĩnh viễn cũng sẽ không đến, nhưng thậtra anh, vận khí không tốt trước khi chúng tôi làm hôn lễrất có thể làm cho anh tang lễ rồi."

ĐịchHàn lạnh lùng nhìn y, còn chưa có động tác gì chỉ thấyhai người kia đi ra, Doãn Mạch vẫn là không có nói gì,trực tiếp lướt qua bọn họ đi ra ngoài, Tả Xuyên Trạchthì qua ngồi xuống, tiếp tục cùng Tống Triết chơi cờ,hạ thẳng đến ăn cơm chiều mới thôi, sau khi ăn cơmtối xong cùng Tống Triết ở trong đình viện Phùng Ma đơngiản đi tản bộ, trở lại thư phòng xử lý một chútvăn kiện cần thiết sau đó liền lôi kéo y vào phòngngủ.

Haingười tắm xong sau đó liền xoay người lên giườngchuẩn bị ngủ, Tống Triết nằm nghiêng, đầu hướnghắn mỉm cười nhìn hắn, đưa tay nâng lên một lọn tóccủa hắn đặt ở trên môi hôn một cái, cười nói,"Ngày hôm nay khác thường như vậy, còn lôi kéo tôi tảnbộ, ừm ... Em nghĩ Hắc Yến có đúng ở đây ngay trongPhùng Ma hay không?"

TảXuyên Trạch "Ừ" một tiếng, nói, "Nơi này là ôngta xây, không ai so với ông ta quen thuộc hơn chỗ này."

TốngTriết nhẹ nhàng lên tiếng, buông tóc của hắn, đưa taynâng cằm của hắn lên, thấp giọng cười nói, "Mặccho tôi tuỳ ý, hửm?"

TảXuyên Trạch liếc mắt nhìn y một chút, nhưng không lêntiếng, Tống Triết cũng không hỏi nhiều, cúi đầu liềnhôn lên, sau đó rất nhanh nhận thấy được người nàyđưa tay ôm lấy cổ của y, còn hé miệng triền miên đáplại y, y rời khỏi một chút, dán bờ môi của hắn cườinhẹ, "Hey, khó có được chủ động như thế, tôi cóchút không quen."

Conngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch híp một cái, đưa ykéo đến trên người, chủ động tách chân, cắn bờ môicủa y thấp giọng nói, "Anh muốn làm cũng nhanh chút,còn nói nhảm cái gì ..."

Mắtxếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết trầmsâu một chút, giọng nói cũng bịt kín một chút khànkhàn, "Em như vậy ... Tôi sẽ không dừng được, nhưngem không nên hối hận." Dứt lời cũng không chờ hắntrả lời, kịch liệt hôn lên, hai tay cũng bắt đầu ởtrên người hắn tinh tế dạo chơi vuốt ve.

TảXuyên Trạch rất nhanh bị y nâng lên ham muốn, theo đuổibản thân rên rỉ ra, hết thảy đều nước chảy thànhsông, âm thanh mờ ám thẳng đến sau nửa đêm mới tạmdừng.

Vì vậysáng sớm ngày thứ hai tất cả mọi người Phùng Ma đềuthấy trên da cổ áo chủ nhân thật là lợi hại của bọnhọ đều là dấu vết mờ ám, đồng thời ăn xong điểmtâm sau đó sai người dời ghế quý phi ở đình viện,lười biếng ghé vào trong lòng Tống Triết ngủ bù, bộdạng yêu nghiệt khiến người xem trực tiếp phun lửa.

TốngTriết vuốt đầu của hắn, y biết ý của người này,cho dù Hắc Yến có thể xem thấu mục đích của bọn họcũng tuyệt đối sẽ nhịn không được xuất hiện, bởivì ông ta không thể chịu đựng được hết thảy, dùcho những thứ này chỉ là Tả Xuyên Trạch cố ý làm ra.

TảXuyên Trạch ngủ một giấc đến sắp tới trưa mới tỉnhlại, sau đó giải quyết bữa trưa, cùng Tống Triết uốngtrà chơi cờ tản bộ, ban đêm tiếp tục trên giườnglàm yêu. Loại tình huống này vẫn giằng co ba ngày, bangày này vẻ mặt của Địch Hàn càng ngày càng âm trầm,ánh mắt nhìn Tống Triết cũng càng phát ra ngoan lệ, gầnnhư đều phải kiềm chế không ngừng mới không móc súngra làm thịt y ngay tại chỗ. Đến ngày thứ tư Tả XuyênTrạch và Tống Triết dựa theo lệ cũ tản bộ ở đìnhviện, bọn họ đi ngang qua sân sau thì Tả Xuyên Trạchtrong lúc lơ đảng hướng một góc sân nhỏ nhìn lướtqua, ngay sau đó liền nheo mắt lại, cả người cũng phủkín trên một tầng sắc nhọn.

TốngTriết ngẩn ra, theo ánh mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấycái sân vốn khoá lại không biết sao tự nhiên mở, ybiết nơi đó là nơi sinh hoạt trước kia của ngườinày, từ sau khi thượng vị vẫn niêm phong, nghiêm cấmngười của Phùng Ma tiếp cận, càng miễn bàn mở ra, màbây giờ gặp phải loại tình huống này cũng chỉ có mộtloại giải thích.

VệTụng lúc này đang đi theo bọn họ cách đó không xa, TảXuyên Trạch quay đầu nhìn ông ta một cái, tiếp đó dẫnđầu đi vào. Vệ Tụng nhận được ám chỉ cũng hướngbên kia nhìn thoáng qua, con ngươi co rút lại, lập tứctrở về đi lấy đường đao của Tả Xuyên Trạch, LangTrì, Địch Hàn và Ôn Bạch thấy thế đều ngẩn ra, cũngvội vàng đi theo.

TảXuyên Trạch chậm rãi rảo bước tiến vào tiểu viện,trong viện có một cây đại thụ cao vút, dưới táng câycòn buộc một đu dây làm bằng gỗ, tám năm không cóquét dọn qua bên trong sân lá rụng rơi dày đặc, nhưngphòng nhỏ bên cạnh cũng rất sạch sẽ, rõ ràng bịngười quét dọn qua, cùng mặt đất lộn xộn có vẻ cóchút không hợp nhau. Hắc Yến lúc này an vị ở trong sântrên băng đá, vẫn là một bộ dạng ôn nhuận, A Nhãđứng phía sau cùng số ít người áo đen, trên bàn đábên cạnh còn bày một lý trà hừng hực hơi nóng, nhìnqua thoải mái không gì sánh được, thấy bọn họ tiếnđến cười nâng ly trà trong tay, cười nói, "Trạch, đãlâu không gặp."

Lúc nàyđám người Vệ Tụng cũng đến rồi, ông ta cung kính đemđường đao trong tay bỏ vào trong tay của Tả Xuyên Trạch,Tả Xuyên Trạch lúc nhận đao không nói lời nào rút đaoliền vọt hướng tới Hắc Yến, đậm sát khí.

HắcYến dường như không nghĩ tới hắn ngay cả hướng đicủa Tả An Tuấn cũng không hỏi trực tiếp qua đây giết,hơi chút giật mình, vẫn là không có động, nhưng thậtra A Nhã phía sau ông ta rút ra đoản đao chống đỡ đaoTả Xuyên Trạch, trên người phát ra hơi thở cũng rấtsắc nhọn, lạnh lùng nói, "Tôi sẽ không cho anh độngông ta chút nào!

Conngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch trầm đến cực hạn,sâu không thấy đáy, người như vậy hắn chỉ cần vungmột chút đao là có thể tuỳ tiện làm thịt, nhưng đứngở nơi đình viện này, nhìn ánh sáng kiên định trong mắtngười này, hắn lại hoảng hốt một chút, mình cùngngười trước mặt tám năm trước chồng lên nhau, cũngbị vây trong ấm áp của người này, cũng ngây thơ nhưthế. Hắn không khỏi nhẹ nhắm mắt, trầm giọng nói,"Tránh ra, chuyện của tôi cùng ông ta không tới phiêncậu nhúng tay."

Ánh mắtA Nhã trầm xuống, "Đây là chuyện của tôi cùng ôngta, cũng không tới phiên anh quản tôi!"

"Cậubây giờ còn quá nhỏ ..." Có lẽ ở đây có thể khơidậy rất nhiều hồi ức, Tả Xuyên Trạch không khỏichậm lại lực đạo trong tay, giọng nói cũng biến thànhnhẹ vô cùng, giọng nói của hắn có tính đồng tình rấttốt, mỗi lần mở miệng lúc nói chuyện với ngườikhác như vậy cũng làm cho người ta không tự chủ đượcđi lắng nghe, chỉ nghe hắn chậm rãi nói, "Cậu nghĩnhư bây giờ chỉ là bởi vì cậu luôn luôn cùng ông tasống chung một chỗ, cậu cho là thế giới của cậu chỉcó một mình ông ta, kỳ thực không phải, hay là chờ cậulớn hơn một chút, nhìn thấy nhiều người hơn, gặpphải càng nhiều việc hơn, thì sẽ biết kiên trì củacậu bây giờ là thứ gì ... Nhưng thật ra là rất buồncười, người này ... Cũng không đáng cậu làm đượcnhư vậy ... Đến lúc đó cậu sẽ phát hiện còn cóngười hoặc việc khác ... Cho cậu càng thêm quý trọng."

A Nhãchẳng bao giờ nghĩ tới người này có một ngày có thểđối với nó nói ra lời đó, trong lúc nhất thời lạicó chút ngơ ngẩn, ánh mắt cũng trong nháy mắt trở nênrất mê man, nó kinh ngạc nhìn phía trước, chỉ có thểnhìn đến đôi mắt tĩnh mịch của Tả Xuyên Trạch, cùngvới vẻ mặt mỉm cười của Tống Triết phía sau hắntrưng ra, nó cũng không khỏi lui về phía sau một bước.

HắcYến nhìn chằm chằm vào người trước mặt, cười nói,"Trạch, con không dự định hỏi ta tung tích của nósao?"

Lờicủa ông khiến cho hai người kia hoàn hồn, ánh mắt củaA Nhã lại khôi phục như lúc ban đầu, Tả Xuyên Trạchthu đao lại bước một bước về phía trước, trầmgiọng nói, "Không dự định, tôi tính giết ông mới tựmình đi tìm."

HắcYến không sao cả lên tiếng, lấy ra một điều khiển từxa, cười nói, "Thực ra ta hôm nay tới là muốn tặngcon một món lễ vật, ừm, con đoán một chút là cái gì?"Ông ta lúc nói câu nói đó ánh mắt nhưng thật ra khôngcó nhìn hắn, mà là đường nhìn lướt qua hắn nhìnthẳng tắp Địch Hàn phía sau hắn, tiếp đó nhanh chóngnhấn cái nút, con ngươi ôn nhuận một lát trở nên vôcùng nóng bỏng.

Ánh mắtnhư thế Tả Xuyên Trạch lại cực kỳ rõ ràng, con ngươicủa hắn co rút lại, vội vàng quay đầu nhìn lại ĐịchHàn, mà Địch Hàn đang một chốc thân thể kia bỗngnhiên cứng một chút, thống khổ bưng đầu khom ngườixuống. Binh sĩ bên cạnh lao tới gã vội vàng tiến lênkiểm tra tình huống của gã, sau đó thân thể cũng cứnglại rồi, con ngươi Tả Xuyên Trạch vừa co rút lại, mắtxếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết trầmsâu một chút, Ôn Bạch đẩy mắt kính một cái, mân mêmôi, Lang Trì, ánh mắt đám người Vệ Tụng cũng trầmxuống theo.

Chỉthấy Địch Hàn một tay từ phía dưới lao thẳng vàobụng trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể của người đó,máu tươi lập tức rơi đầy đất, binh sĩ duy trì biểutình khiếp sợ chậm rãi ngã xuống, mà Địch Hàn lạichậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi luôn luôn thâm thuýtràn đầy tơ máu, đậm hơi thở cuồng dã, rõ ràng đánhmất lý trí.

"Lúctrước rơi máy bay ta ở trên biển gặp được hắn tahôn mê," giọng nói của Hắc Yến ôn nhuận ở đìnhviện tĩnh lặng không nhanh không chậm vang lên, tiếp tụcnói, "Ta thả một ít đồ vào cơ thể hắn, ta vẫn luônmuốn xem thử một chút có thể hay không chỉ đi qua thuốcđể một người triệt để biến thành cổ máy giếtngười, xem ra hình như là thành công."

HắcYến ... Đôi tay Tả Xuyên Trạch bóp răng rắc vang dội,quay đầu nhìn Ôn Bạch, "Còn có thể không?"

Ôn Bạchnhún vai, tiếc nuối lắc đầu, "Hắn ta đã bị thuốchoàn toàn không chế, đây là cục diện xấu nhất, thuốcthử trì hoãn cũng không dùng được rồi."

Mắtxếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết lạichìm một chút, thuốc này là lúc trước Hắc Yến ởtrên người y nhiều lần thử nghiệm xuất hiện, mà bâygiờ lại dùng ở trên người Địch Hàn, y tuy rằng rấtmuốn người này chết nhưng cũng không muốn trải qua nhưthế này, y trậm mặc ở một bên nhìn, ánh mắt ý tứkhông nói gì nên lời.

Binh sĩkhác thấy thế sau đó vẫn như cũ không chùng bước xônglên trước, nỗ lực đánh thức Thượng tá của bọnhọ, mà cơ thể binh sĩ kia ngã xuống đất bắt đầuxuất hiện co giật, tính mạng của gã ta đang theo máunhanh chóng trôi đi, nhưng mà người lính chính trực quảthực là khiến cho gã ta dùng ý thức sau cùng lấy súngra nhắm ngay Hắc Yến, giữ lại cò súng.

"Đùng"một tiếng, ánh mắt của mọi người tất cả đềuchuyển hướng về phía Địch Hàn, lúc này chợt nghetiếng súng đều là cả kinh, Hắc Yến cũng chậm rãi thuánh mắt, cúi đầu nhìn thoáng qua người nhào vào tronglòng ông thay ông cản một súng.

Sau lưngA Nhã rất nhanh bị máu thấm ướt, chậm rãi ngã xuống.

Nó cuốicùng không có lớn lên, cuối cùng cũng không có cơ hộiđi nhận biết lời của Tả Xuyên Trạch.

HắcYến sắc mặt không đổi, rốt cuộc lại đem đầuchuyển trở về, lúc này bên kia truyền đến một tiếnghét thảm, Địch Hàn đưa tay xé đứt một cánh tay củangười lính khác, gã đánh mất ý thức triệt để dườngnhư không biết tình trạng không tốt của mình, xoay ngườimuốn đi ra ngoài đình viện, người lính kia ngả xuốngđất sau đó không để ý tới cánh tay của mình, đưatay đi kéo gã, vẫn như cũ nỗ lực đánh thức gã,"Thượng ... Thượng tá ..."

ĐịchHàn bị mùi máu tươi trong sân kích động ánh mắt lạiđiên cuồng một phần, chậm rãi đưa tay ra, mắt thấysau một khắc sẽ xé người đó, mà rồi cơ thể nhưngcứng lại một chút, hai mắt của gã trợt trừng lớn,chậm rãi cúi đầu. Người lính kia cũng bỗng nhiên trợnto hai mắt, không thể tin nhìn trước ngực Địch Hàn lộra một nửa đường đao còn đang rỉ máu, sau đó đườngnhìn rơi xuống phía sau Địch Hàn —— nơi đó lộ rấtmột đoạn áo dài màu đỏ.

TảXuyên Trạch mặt không thay đổi rút đao ra, máu tươitrên không trung vẽ một đường tuyệt mỹ, ĐịchHàn hao hết sức lực chậm rãi xoay người, cách giữagiọt máu tung bay nhìn người đỏ tươi trước mặt,người này tay cầm đường đao, đường cong gương mặtrất đẹp, trên mặt gò má tái nhợt còn dính một chútvết máu, đang theo gò má trượt xuống, con ngươi cựcđen của hắn sâu không thấy đáy, sát ý tàn sát bừabãi.

Khíchất cả người sa đoạ cùng điên cuồng, hoa ăn thịt.

Ánh mắtcủa Địch Hàn ở trong nháy mắt dường như tỉnh táochỉ chốc lát, sau đó từ từ ngã về phía sau, khoémiệng cũng gợi lên một nụ cười như có như không,thoạt nhìn lại rất ... Vui vẻ.

—— đốivới Địch Hàn tôi mà nói, đời này hạnh phúc lớn nhấtđó là có thể chết ở trong tay cậu.

—— điểmấy cậu phải nhớ kỹ.

Trạch... Tình cảm vô cùng chân thành cả đời này của tôichỉ dành cho hoa anh túc.

Gã chậmrãi nhắm nghiền hai mắt.

Tay TảXuyên Trạch cầm đường đao, cực chậm rãi quay ngườilại, sâu kín sải từng bước một về phía trước, sátý trong mắt bùng cháy thẳng lên, chỉ nghe hắn gằn từngchữ một, "Hắc Yến, hai người chúng ta, ngày hôm nayít nhất phải có một người chết ở chỗ này!"

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Ai, còn một vài chương nữa a ...

——

[1] NamÁ: hay còn gọi là tiểu lục địa Ấn Độ, bao gồmcác quốc gia Ấn Độ, Pakistan, Nepal, Bhutan vàBangladesh, Sri Lanka vàMaldives, Afghanistan

Vị tríđịa lí: Khu vực Nam Á nằm ở rìa phía nam của lụcđịa Á – Âu, nằm từ 9oB– 36oBvà từ 62oĐ– 98oĐ.Nằm giáp với các khu vực: Tây Nam Á, Trung Á, Đông Á vàĐông Nam Á. Giáp với vịnh Bengan và biển Arap. Nam Á cóba miền địa hình. Phía Bắc là hệ thống núi Himalayacao đồ sộ, chạy theo hướng Tây Bắc – Đông Nam. Ởgiữa là đồng bằng Ấn – Hằng rộng và bằng phẳngdài trên 3000 km. Phía Nam là sơn nguyên Deccan với hairìa Ghat Tây và Ghat Đông. [nguồn wiki]

———

Buồnquá a ~~~~~ TwT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro