65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sắp chết

HắcYến nhìn người trước mắt, ánh mắt luôn luôn ôn nhuậnnhất thời sững sờ, Tả Xuyên Trạch chẳng bao giờ dùngánh mắt như thế nhìn ông, ông vẫn luôn biết ngườinày buồn bực ông nổi cáu ông thậm chí hận ông, lạichẳng biết lúc nào người này ánh mắt nhìn ông càngnhiều thêm một tia ... Chán ghét. Loại tâm tình này khiếncho ông cảm thấy cực kỳ bất an thậm chí sợ hãi, đâykhông phải là tình cảm Tả Xuyên Trạch đối với ôngphải có, bọn họ cùng một chỗ sinh sống mười sáunăm, những kỳ ức mềm mại nhẵn nhụi đến này cònsinh động quanh quẩn ở trong đầu, mặc dù sau đó phátsinh qua rất nhiều việc, nhưng tình cảm giữa bọn họvẫn luôn rất phức tạp, ràng buộc cũng càng ngày càngsâu, thứ tình cảm này là không cách nào bỏ qua thậmchí là vô phương chặt đứt, cho nên ông tin tưởng vữngchắc Tả Xuyên Trạch đối với ông không xuống tay được,trừ phi người này lựa chọn cùng ông chết.

Tựanhư đêm chín năm trước đó, người này tay cầm đườngđao trực tiếp để lên trên cổ của ông, Tả XuyênTrạch khi đó cả người đều là máu, nước mưa khôngngừng đánh vào trên người của hắn, chảy xuống đấtdưới chân màu hồng nhàn nhạt, hắn cúi đầu, hung tànđến gần như phát cuồng, quanh thân phát tán ra hơi thởvô cùng lạnh băng, nhưng đao hắn lại chậm chạp khônghề động. Ông nhớ kỹ ông lúc đó hỏi một câu dịudàng, "Trạch, con thế nào còn chưa ra tay?"

Khi đóông chính là tất cả thế giới của người này, ông nóinhững lời này kỳ thực chính là đang ép hắn, buộc hắnthoả hiệp, khiến cho hắn nhận rõ bản thân cuối cùnglà không thể trốn thoát lòng bàn tay của ông, khiến chohắn nhận rõ hắn Tả Xuyên Trạch ngoài Hắc Yến ra, haibàn tay trắng. Bất kể phát sinh qua cái gì hắn sau cùngchỉ có thể ngoan ngoãn một lần nửa quay về bên ngườicủa ông, trở lại thế giới của ông.

Ôngthành công, ông thậm chí có thể thấy tay nắm đườngđao của người này đang run rẩy không khống chế được,tiếp theo cả người đều không thể ức chế khẽ runlên. Nhưng mà ông cũng thất bại, bởi vì ông đợi đãlâu sau đó lại nghe được một giọng nói vô cùng nhẹnhàng — Hắc Yến, chúng ta cùng chết đi.

Giọngnói kia mang theo non nớt đặc biệt của thiếu niên, phầnâm cuối thậm chí không không chế được mang theo âmrung nhỏ nhẹ, nhưng mà hắn nói xong câu kia sau đó liềnbỗng nhiên ngẩng đầu lên, cứ như vậy nhìn chằm chằmvào ông, không ngừng có chất lỏng trong suốt từ hốcmắt của hắn chảy xuống, không biết là nước mắt haylà nước mưa, hắn trầm mặc một lát, lại cúi đầulập lại một lần, đương nhiên sắc nhọn vô cùng.

—— chúngta cùng chết đi.

Nhưngcho dù là như vậy người này cuối cũng không có xuốngtay, ông còn nhớ rõ lúc ông nhảy vực thậm chí trong lúcgiật mình nghe được nghẹn ngào đè nén, ông khi đó chỉbiết người này thuỷ chung không cách nào đối vối ôngrút đao được.

Bởi vìmười sáu năm, hơn năm nghìn tám trăm ngày, cuối cùngkhông phải là trống không.

Đókhông phải là có thể sử dụng đơn giản một đao, làcó thể đơn giản chặt đứt.

Nhưngbây giờ thì khác, người này trong mắt sát ý là chưabao giờ kiện định nồng nặc và dứt khoát, Hắc Yếncùng hắn sinh sống mười sáu năm, cho nên vừa nhìn liềnbiết người này hôm nay không phải là giết ông khôngđược.

Ngườinày từ lâu không phải là thiếu niên non nớt lúc trước,hắn đã trải qua quá nhiều người và việc, hắn đãkhông còn một mình hắn, hiện giờ hắn đã có ngườikhác và việc chiếm cứ phần lớn sinh hoạt của hắn,cho nên một đao này ... Hắn hoàn toàn xuống tay được.

Nhưngmà Hắc Yến dù sao cũng từng xưng bá một phương, saukhi ngẩn ra sau đó liền khôi phục nguyên trạng, vẫn nhưcũ dịu dàng nhìn hắn, nỗ lực nhìn vào mắt của hắnđể tìm được tâm tình khác, đáng tiếc ông thất bại.Con ngươi cực đen của Tả Xuyên Trạch ngoại trừ mộttia chán ghét ngoài ra cũng chỉ còn dư lại sát ý lạnhnhư băng, không còn cái gì khác. Ông há miệng, trong nháymắt muốn nói gì đó, ông nghĩ sự tình không nên biếnthành loại tình trạng này, còn không chờ ông tìm đượccách diễn đạt thích hợp thì từ trong phòng bên cạnhtruyền ra một tiếng súng, vừa nghe liền biết là dướiđất. Ông bỗng nhiên hướng bên kia nhìn lại, chỉ nghetiếng súng từ xa đến gần, tiếp theo quay về yên tĩnh,ngay sau đó cửa gian nhà đã bị người một chân đạpra, người đó dường như cũng không có nghĩ đến nhìnthấy trước tiên sẽ là loại trành cảnh này, ngây ngườichỉ chốc lát, nhìn xung quanh một vòng lúc này mới đưamắt nhìn sang Tả Xuyên Trạch, nhẹ vô cùng gọi mộtcâu, "Anh ơi ..."

TảXuyên Trạch quan sát cậu ta một chút, thấy cậu ta ngoạitrừ sắc mặt có chút tái nhợt, y phục có chút vết máungoài ra những thứ khác đều hoàn hảo, nhưng mà để lỡnhư vẫn hỏi câu, "Em thế nào?"

"Emkhông sao, tốt." Người này đương nhiên chính là TảAn Tuấn, cậu nhìn Hắc Yến một chút, lại nhìn đườngđao trong tay Tả Xuyên Trạch một chút, đang muốn há mồmhỏi đây là có chuyện gì, chợt nghe thấy giọng nóilạnh băng đầy tức giận phía sau vang lên, "Tả AnTuấn, tôi đã nói với em bao nhiều lần không nên chạyloạn, em thế nào không nghe, lỡ như ..." Giọng nói đếngần cũng dừng lại, Doãn Mạch nhìn tình huống trướcmắt một chút, nhảy về phía trước đem Tả An Tuấnngăn ở phía sau, con ngươi xanh đậm chăm chú nhìn ngườingồi ở trên băng đá, không nói được một lời, nhưnghơi thở nguy hiệm lại một chút từ trên người anh tatràn ra, nhuộm một mảnh không khí xung quanh. Thủ hạ củaanh ta đi theo phía sau anh ta, lúc này cũng toàn bộ tìnhthần đề phòng, chuẩn bị thời khắc chiến đấu.

Âmthanh nơi này đương nhiên không gạt được mọi ngườiPhùng Ma, bọn họ lúc này cũng đều tới rồi, thấy thếđều là vẻ mặt rùng mình, không biến sắc đứng ởphía sau Vệ Tụng và Lang Trì đợi phân phó, Ôn Bạchnhân cơ hội để cho bọn họ phái hai người đem binh sĩbị thương kia dẫn đi trị liệu, sau đó đẩy kính mộtcái, nhìn tình huống trong sân, trầm mặc không nói. HắcYến cho tới bây giờ cũng không có lấy ra bom điềukhiển từ xa, tình trạng trước mắt ông ngày hôm naymuốn chạy trốn đúng thực so với lên trời còn khóhơn, cho nên ông rất có thể chết ở chỗ này, thếnhưng dựa theo tính cách người này không có được thứđó cũng tuyệt đối sẽ không lưu cho người khác, ÔnBạch ngẩng đầu nhìn bóng hình màu đỏ đứng thẳngtắp phía trước, ánh sáng trong mắt cũng trầm sâu khôngít, kết cục xấu nhất rất có thể là Tả Xuyên Trạchcũng theo Hắc Yến cùng nhau chôn cùng. Cậu nhìn lướtqua Tống Triết, người đàn ông này vừa ở trênđiện thoại gõ vài hàng chữ, đè xuống gửi đi,sau đó vẫn như cũ duy trì tư thế vốn có, nháy mắtcũng không nháy nhìn Tả Xuyên Trạch, mắt xếch luôn luôntrong trẻo nhưng lạnh mang theo tia sáng trầm lắng, nhìnkhông ra tâm tình gì.

Thủ hạcủa Hắc Yến nhìn thấy xung quanh bỗng nhiên xuấthiện người vội vàng móc súng ra, cước bộ cũng hướngphía trước sải bước một chút, nghiễm nhiên một bộdạng liều mạng, thủ hạ Hắc Yến mang tới đây tuyệtđối là tinh anh trong tinh anh, Vệ Tụng và Lang Trì sợchủ nhân nhà mình có sơ xuất gì, cũng bước về phíatrước đứng ở phía sau hắn.

Hếtthảy biến hóa này đều là ở trong giây lát đó phátsinh, dường như chỉ là nháy một cái tràng cảnh đã đếntình trạng hết sức căng thẳng. Tả Xuyên Trạch thấyDoãn Mạch đến rồi liền đưa mắt một lần quay lại,nhìn người trước mắt, lại sâu kín tiến về phíatrước một bước, "Hắc Yến, tôi ngày hôm nay tuyệtđối sẽ không buông tha ông!"

HắcYến cũng đưa mắt từ trên người Tả An Tuấn thu hồi,nhìn Tả Xuyên Trạch, mắt dịu dàng vẫn là mảy maykhông đổi, đối tình trạng trước mắt nhìn như khôngthấy. Tả Xuyên Trạch thấy người này hiện giờ nhưngkhông có lấy ra điều khiển từ xa chỉ biết hắn còncó đường lui, tay hắn nắm đường đao lại chặc thêmchút, sát ý trong mắt cũng biến thành càng phát ra nồngnặc sắc nhọn, ngay lúc hắn chuẩn bị bước bước thứba thì lại dừng lại, ánh mắt kia càng mang theo một chútthương hại và nhiều hơn tâm tình không rõ, thất thường.

HắcYến vừa ngẩn ra, theo ánh mắt của hắn cúi đầu, chỉthấy ống quần của ông bị một tay tái nhợt bắt lấy,A Nhã thở hào hển, mặt đất thấm một bãi máu, mạngsống đang từ từ suy kiệt, mệnh xa một chút.

"Khụ... Hắc ... Hắc Yến ..." A Nhã cố sức ngẩng đầu, nócòn nhớ rõ tiếng súng vang lên một chốc bản thân theobản năng nhìn động tác cùng với ánh mắt của ngườinày, ánh mắt của ông vẫn không có thay đổi chút nào,giống như nhau cùng nó sinh hoạt mấy năm, nó chưa từngthấy qua người này đối với nó tâm tình khác nhau, bấtkể nó đối với ông ta thật tốt, thậm chí hiện giờthay ông ta cản một súng cũng không thể đổi lại ánhmắt khác của người này.

Ngườinày —— là không có tâm sao?

Ha ...Sai, người này tâm chỉ cho riêng người kia mà thôi.

Nó hầunhư phải đem hao hết toàn bộ sức lực mới ngẩng đầu,nó nhìn Hắc Yến, vẻ mặt người này vẫn dịu dàng nhưtrước, khoé miệng tươi cười, ánh mắt ôn nhu, như lúcban đầu gặp vẫn tốt đẹp như vậy.

Khácnhau là khi đó là sáng sớm, mà bây giờ là chạng vạng.Đường viền người này bị mặt trời chiều nhuộm mộttầng màu sắc như máu, nhìn qua càng thêm vô cùng tà khí.

Conngươi màu đậm của A Nhã nổi lên một tia thê lương,người này đúng thực chính là thiên sứ, chỉ là nó lúcđó đầu óc mê muội, đem đoạ thiên sứ nhìn lầm thànhthần thánh.

—— chínhlà chờ cậu lại lớn một chút, nhìn thấy nhiều ngườihơn, gặp phải càng nhiều việc hơn, thì sẽ biết kiêntrì bây giờ của cậu ... Nhưng thật ra là rất buồncười, người này ... Cũng không đáng cậu làm đượcnhư vậy ... Đến lúc đó cậu sẽ phát hiện còn cóngười khác hoặc việc ... Cho cậu càng thêm quý trọng.

Ha ...Trong mắt nó ánh sáng thê lương càng tăng lên, tôi đãkhông có cơ hội ... Tôi đem toàn bộ đều cho người này... Toàn bộ ...

Nhưvậy, nó đổi một ánh mắt không giống như vậy hìnhnhư cũng không uổng cuộc đời này.

"Khụ... Hắc Yến ... Ông ... Ông xem ... Đây là cái gì ..." ANhã vừa nói chuyện, chậm rãi mở tay kia ra, nơi đó cầmmột vật, là nó vừa nhào tới trên người ông từ trongtúi ông móc ra.

HắcYến hướng nơi đó nhìn thoáng qua, ngay sau đó liền cứnglại, ánh mắt một chốc tràn đầy kinh ngạc và sát ý,thậm chí còn mang theo một chút sợ hãi, "A Nhã cậu ..."

Vậtnày khéo léo lung linh, mặt trên chỉ có một phím bấm,ông hiểu rõ chẳng qua là bom điều khiển từ xa trong cơthể của Tả Xuyên Trạch!

"Khụkhụ ... Ha ha ..." A Nhã nhìn thấy biểu tình của ông,nó vừa cười một bên buông ống quần của ông ra, chậmrãi nằm ngang, viền mắt không ngừng có nước mắt chảyxuống, nó nhìn lên trời cao, ánh mắt từ từ trở nênrời rạc, lẩm bẩm nói, "Đáng giá ... Đáng giá ... Nếucó thể nhìn thấy càng nhiều biểu tình của ông hơnnữa ... Đoán chừng cũng là rất thú vị ... Đáng tiếca ... Tôi không có cơ hội rồi ... Để ông hận tôi cũng... Cũng là tốt ..." Giọng nói của nó từ từ nhỏxuống, nhưng tay nó nắm điều khiển từ xa lại không cóthả lỏng, nói xong lời cuối cùng tay lại chợt mạnhmột chút, hướng nút bấm kia đè xuống, ngay sau đó cơthể liền mềm nhũn ra, triệt để không một tiếng động,ngay cả lệ khoé mắt đều trở nên lạnh.

HắcYến ngay cả vẻ mặt cũng thay đổi, chỉ cảm thấy máutrong nháy mắt từ trên người hoàn toàn rút đi, lạnhlẽo thấu xương. Ông bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn TảXuyên Trạch, người sau cơ thể run lên bần bật, đaotrong tay ầm bịch rơi xuống đất, tiếp đó hắn vươntay, chậm rãi ... Phủ lên nơi trái tim.

Ánh mắtTả Xuyên Trạch một chốc trở nên rất mê man, chỉ cảmthấy trái tim truyền đến một trận đau đớn, sau đórất nhanh lan khắp toàn thân, dường như sức lực toànthân ở trong nháy mắt bị rút ra cơ thể, lạnh lẽo từngtấc chiếm cơ thể, cảm giác theo đó biến mất, ý thứccũng mơ hồ theo.

Hắn cóthể mơ hồ biết cơ thể xảy ra chuyện gì, loại tìnhhuống này từ lúc năm mười sáu tuổi kia hắn cũng đãdự liệu đến rồi, nhưng giờ khắc này đã tới thìhắn lại cảm thấy không cảm lòng cùng không thể nóira ... Bi thương.

Thếgiới trong nháy mắt rơi vào một mảnh tối tăm. Hắntheo bản năng nhớ lại mặt mỉm cười của Tống Triết,quân tử ôn nhã như ngọc nhẹ nhàng, ánh mắt nhu hoà vẫnđang nhìn mình, chưa từng rơi khỏi chưa từng đổi.Người kia hiện giờ sẽ là biểu cảm gì ... Hắn đươngnhiên không dám nhìn tới, thậm chí ngay cả nghĩ cũngkhông dám nghĩ tới.

TốngTriết ... Tống Triết ...

—— ngườigiống như em vậy trải qua nhiều đau khổ như vậy cònchưa muốn nghĩ chết, tôi nghĩ ... Trong lòng luôn có mộtchút lòng tin hoặc mong muốn, hoặc còn có người và việckhông dứt bỏ được, chỉ là bây giờ còn chưa có pháthiện, chính là chờ em phát hiện sau đó liền sẽ tìmđược lý do sống tiếp.

Dứt bỏkhông được anh ...

Đãmuộn ... Tả Xuyên Trạch nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt.

TốngTriết, đã muộn ...

Tronggiây lát đó toàn bộ mọi âm thanh của thế giới đềutĩnh lặng, mọi người mở to hai mắt, gắt gao bị đínhở tại chỗ, nhìn thân ánh màu đỏ đó cực chậm rãi ...Ngã xuống về phía sau.

VệTụng lúc này liền đứng ở sau lưng hắn, thấy thếkinh ngạc đưa tay tiếp lấy hắn, theo hắn ngã xuống,tay ông ta đỡ người này ở trong lòng, đáy lòng nhấtthời lộp bộp một chút, tay chân lạnh lẽo.

Tim củaTả Xuyên Trạch ở trong nháy mắt đó ... Không đập.

VệTụng cả người chấn động, nhất thời thốt ra, "Cậu..."

Ông gianhập Phùng Ma tới nay lần đầu tiên không thể gọi hắn"Chủ nhân", lần đầu tiên cùng hắn tiếp xúc thânmật như vậy, lần trước là lúc ông đang trong quá trìnhchạy khỏi quân đội đuổi bắt một thân đầy máu tétrên mặt đất, người kia chính là đi tới như vậy, từtrên cao nhìn ông, ý cười khoé miệng rất diễm lệ,chậm rãi nói, "Tôi thích hơi thở tử vong phát ra trênngười ông, như thế nào, muốn hay không gia nhập dướitrướng của tôi?"

Hắncười rất xinh đẹp, nghiền ngẫm nói, "Oh? Thì ra ônglà quân nhân."

Hắnnói, "Không phải tất cả chính nghĩa đều có thể nhậnđược mở rộng, người ta thỉnh thoảng cần một loạiphương thức khác đến tuân thủ nghiêm ngặt tín ngưỡngcủa mình, mặc dù con đường này không dễ đi. Như thếnào, suy nghĩ kỹ chưa, suy nghĩ kỹ sau đó tôi đem lưngcủa tôi giao cho ông."

...

TảXuyên Trạch là màu sắc sáng tỏ duy nhất xoá sạch u ámtrong đời của ông.

VệTụng nắm thật chặc một ống tay áo của hắn, dùng sứcngay cả mạch máu đều lồi ra, người đàn ông luôn luôntrầm ổn này ngay cả giọng nói đều đang phát run, "Cậu... Cậu không thể chết ... Không thể chết ..."

"Buôngtay!"

Mộtgiọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột ngột vang lênbên tai, Vệ Tụng ngẩng đầu, Tống Triết chẳng biếtlúc nào chạy tới bên người của bọn họ, cùng trướckia khác nhau là hơi thở trên người người đàn ông nàyrất lạnh, lạnh đến thấu xương.

Nụcười trên mặt Tống Triết hoàn toàn biến mất gần nhưkhông còn, ánh mắt của y vẫn nhìn người trên mặt đất,sau đó y cực chậm rãi ngồi xổm xuống, đem người kianhận lấy ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa xoa đầu củahắn, sau đó cúi đầu chôn ở cổ hắn trầm mặc khôngnói gì.

Ngườiở chỗ này vẫn chưa từ trong khiếp sợ vừa rồi hoànhồn lại, mà lúc này không trung bỗng nhiên truyền đếnmột trận tiếng vang, tiếp đó lính đánh thuê đượctrang bị hoàn hảo từ trên trực thăng dùng dây thừng hạxuống, đứng ở phía sau Tống Triết, tuỳ thời chuẩnbị chờ đợi phân phó. Chỉ thấy Tống Triết yên lặngmột cái chớp mắt sau đó ôm Tả Xuyên Trạch đứng lên,mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm đến cựchạn, người đàn ông luôn luôn ôn nhã này bỏ đi lớpáo khoác vẫn nguỵ trang, như rắn độc tàn bạo, khi lãnhđịa của mình đã bị up hiếp nghiêm trọng sau đó điêncuồng phát hiện ra mạng sống sắp mất đi, khiến ngườita cực sợ.

Loạitrạng thái này của y là rất nguy hiểm, bởi vì không aibiết y có thể hay không ở giờ phút này bỗng nhiên điênrồ đem những thứ xung quanh đều phá huỷ đi, đem ngườixung quanh toàn bộ giết đi ——— cho chôn cùng ngườinày.

Ôn Bạchhá miệng, vừa muốn tiến lên thì thấy y xoay đầu mộtchút, đường nhìn lạnh như băng trực tiếp đặt ởtrên người Tả An Tuấn.

Tả AnTuấn cũng đang kinh ngạc nhìn anh trai nhà cậu, sắc mặtcó chút tái nhợt cũng có chút không thể tin, nhưng màcòn chưa chờ cậu để ý đầu mối rõ ràng liền kinhgiác một đường nhìn cực kỳ lạnh như băng đặt ởtrên người của cậu, cậu nhất thời giật mình mộtcái hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Tống Triết, dường nhưcó chút không hiểu tại sao, mà Doãn Mạch ở bên cạnhcậu lại cả người chợt run lên, đột nhiên sảibước về phía trước ngăn trở tầm mắt của cậu, conngươi màu lam đậm cũng mang theo lạnh lẽo thấu xương,"Tống Triết, cậu nghĩ cũng không được nghĩ! Tôituyệt đối sẽ không cho cậu như nguyện!"

Tả AnTuấn nhất thời càng thêm không hiểu tại sao, kéo kéoống tay áo của Doãn Mạch, hỏi, "Mạch, anh làm sao vậy?Anh đang nói cái gì?"

Giọngnói của Doãn Mạch lại lạnh thêm một phần, nhìn chằmchằm vào Tống Triết, gằn từng chữ một, "Cậu tamuốn đem tim của em moi ra thay cho Tả Xuyên Trạch!"

Tả AnTuấn trong nháy mắt trong mắt loé lên khiếp sợ, nhưnglập tức khôi phục như thường, cậu nhìn Tả XuyênTrạch một chút, lại nhìn Doãn Mạch bên cạnh một chút,đáy mắt cũng nhuộm vào một tầng mê man.

DoãnMạch lôi kéo tay của cậu, ánh mắt vẫn như cũ nhìnngười trước mặt, lại nghiêng đầu đối với cậutrầm giọng nói, "Tả An Tuấn, em nếu là dám nghĩ mộtsố thứ không nên nghĩ tôi tuyệt đối không tha cho em!"

"Thếnhưng Mạch, anh tôi ..."

"Emcâm miệng cho tôi! Em có nghĩ tới tôi như thế nàokhông?"

"Tôi..."

"Câmmiệng!"

TốngTriết không để ý tới đối thoại của bọn họ, y cúiđầu nhìn Tả Xuyên Trạch, người này vĩnh viễn chỉ cólúc ngủ say mới có thể trở nên nhu thuận, nếu như embây giờ có ý thực đoán chừng sẽ trách tôi đi, tuyrằng em ngoài miệng không nói nhưng trong lòng là thíchđứa em trai này, em nhất định không muốn tôi làm nhưvậy, nhưng tôi chính là ...

Y khôngkhỏi nắm thật chặt cánh tay ôm lấy hắn, bước mộtbước về phía trước.

Tôichính là ... Cho dù người của toàn thế giới đều chếthết, tôi cũng phải làm cho em sống!

DoãnMạch thấy động tác của y, lập tức toàn bộ tinh thầnđề phòng, Tống Triết nhìn chằm chằm vào người trướcmặt, lại bước một bước.

Nếunhư tôi đem hết toàn lực vẫn không thể cứu em trởvề, tôi đây liền theo em cùng chết, tựa như lời nóitrước của tôi vậy ——

—— thếgiới không có em, tôi sống sẽ có ý nghĩa gì.

Lại cóý nghĩa gì.

———

Chươngnày bà Thường ko nói gì hết

Và BEđó!!! Tin không?!

Chươngnày lúc edit đang chấm nước mắt nên lỗi quá chài luônvậy hà


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro