66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phẫu thuật

HắcYến ngơ ngẩn nhìn Tả Xuyên Trạch, ngơ ngác, biểu tìnhtrên mặt vẫn không có từ trong kinh sợ khôi phục lại,ông thậm chí từ trên băng đá đứng lên theo bản năngđi về phía trước hai bước, nhưng chính ông cũng khônghiểu rõ muốn đi làm gì, ông chỉ có thể nháy mắt cũngkhông nháy nhìn gương mặt tái nhợt của Tả Xuyên Trạch,nhìn người này từ từ nhắm mắt lại ngã về phía sau,chỉ cảm thấy đáy lòng một mảnh trống không, khôngtìm được chân thực.

E rằngở trong tiềm thức của ông cho tới bây giờ sẽ khôngnghĩ tới lại có loại tình cảnh này xuất hiện ngàyhôm nay, chưa từng nghĩ tới Tả Xuyên Trạch lại lấyloại dáng vẻ này ngã xuống trước mặt ông, càng thêmkhông ngờ người này trước lúc ngã xuống đất theo bảnnăng nghiêng đầu một chút, giống như muốn nhìn ngườisau một lát, nhưng mà hắn chỉ mới nghiêng đi một chútrồi liền lại xoay trở lại, sau đó nhắm mắt lại.

Trongnháy mắt kia người này sắp chết cũng muốn gặp ngườiđó —— cuối cùng cũng không phải ông.

Lòngcủa ông không khỏi lại trống rỗng một phần, TảXuyên Trạch sớm đã từ thế giới của ông triệt đểthoát ly mà ông lại vẫn không biết, mấy năm vòngvòng chuyển chuyển quấn quấn triền triền, người từđầu đến cuối đứng tại chỗ chính là ông. Trong lúcnhất thời trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cổ cảmxúc xa lạ, khiến cho ông trong nháy mắt sinh ra mộtchút cảm giác mệt mỏi, càng có vẻ già nua một chút.

Ôngnhìn người trước mặt mất đi ý thức mà ngủ say, theobản năng lại đi về phía trước hai bước, là ông nhìntận mắt người này lớn lên, những kỉ niệm ấmmềm đó dường như còn ở ngày hôm qua, nhưng hôm nay hắnlại trở thành bộ dạng này. Ánh mắt của ông trầm mộtphần, đột nhiên cảm giác được chỉ cần người nàycòn sống ... Chính là kết cục ông muốn nhất.

Miễnlà người này có thể an an ổn ổn vui vui vẻ vẻ màsống, thực ra có ở bên cạnh ông hay không ... Đềukhông quan trọng.

Lúc nàycục diện trong sân đổi lại đổi, không trung bỗngnhiên rơi xuống lính đánh thuê của Tống Triết tỉ mỉbồi dưỡng, mà người đàn ông này cũng chậm rãi đứnglên sải hai bước về phía trước, chuẩn bị đem tim củaTả An Tuấn moi ra, đại chiến hết sức căng thẳng.

Tim ...Trí nhớ xa xôi chậm rãi nổi lên, Hắc Yến trong lòngkhẽ động, con ngươi trầm sâu một chút.

TốngTriết ôm Tả Xuyên Trạch, mắt xếch trong trẻo nhưnglạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trước mặt, chuẩnbị một lát ra lệnh để cho thủ hạ tiến lên, mà DoãnMạch bên này cũng tuỳ thời làm tốt chuẩn bị ứngchiến, trành cảnh lại đến thời khắc khẩn trương. ÔnBạch thấy thế vội vàng vượt qua đoàn người chen đếnbên cạnh Tống Triết, chặn ngang ấn lên vai của y, nói,"A Triết, anh bình tĩnh một chút, đừng ôm cậu ấy nhưvậy, nhanh lên một chút đem cậu ấy để nằm ngang."Dứt lời cũng không để ý tới y nữa, cúi đầu bắtđầu kiểm tra cho Tả Xuyên Trạch.

Conngươi Tống Triết nhịn không được run lên, cánh tay ômhắn cũng chặc một phần, nhưng vẫn là nghe theo Ôn Bạchphân phó đưa hắn chậm rãi đặt trên đất, để cho hắnnằm ngang, hít sâu một hơi để cho mình tĩnh táo, trầmgiọng nói, "Em ấy thế nào?"

"Nhưanh thấy, bom trong cơ thể cậu ấy phát nổ," tay củaÔn Bạch ở trên mạch đập của hắn dò xét, sau đó từtúi trước lấy ra dụng cụ đo huyết áp tự chế đo chohắn, không nhanh không chậm nói, "Anh có nhớ hay khôngtôi đã từng cho anh xem tờ chụp x quang, bom trong tim củacậu ấy là một điểm nhỏ vô cùng nhỏ, như vậy saukhi nổ tung tương tự với chúng ta thường nói là vỡtim, hơn nữa vô cùng khéo, quả bom kia lại đặt ở vịtrí tâm thất phải của cậu ấy, mà tim vỡ thôngthường nhất định là vỡ bên tâm thất phải, anbài như thế rõ ràng cho thấy lúc trước có người cốý làm vậy." Cậu ta nói nghiêng đầu một chút, HắcYến lúc này thì đứng ở phía sau y nơi cách đó khôngxa, thấy thế cũng chậm rãi đi tới.

TốngTriết yên lặng không để ý tới ông ta, mà là cúi đầunhìn Tả Xuyên Trạch, đưa tay sờ khuôn mặt tái nhợtcủa người này, mắt xếch xinh đẹp khôi phục một chúttrấn tĩnh, tiếp tục nói, "Tôi nhớ kỹ tim vỡ có thểtiến hành giải phẩu tu bổ."

"Ừ,có thể," Ôn Bạch lấy lại dụng cụ, nói, "Cậu ấyhiện giờ đã thuộc về tình trạng bị sốc, huyết ápgiảm xuống nghiêm trọng, phải lập tức tiến hành giảiphẫu, thế nhưng có một chút cần nói rõ," cậu ta nóiđẩy mắt kính một cái, ngẩng đầu nhìn Tống Triết,"Tôi trước thay cậu ấy kiểm tra qua thân thể, tim củacậu ấy trải qua tám năm dằn vặt của thuốc hơn nữahiện giờ bị bom nổ ... Cho nên cho dù làm giải phẩu tubổ cậu ấy cũng sống không quá vài năm, thế nhưng theolý mà nói tim của cậu ấy không hư háo đến loại trìnhđộ này, thậm chí đã xuất hiện dấu hiệu già yếu,dáng vẻ này đúng thật giống như là ..." Cậu cân nhắcgiọng điệu một chút, lúc này mới chậm rãi nói, "Giốngnhư quả tim này dường như vốn không phải của bảnthân."

Conngươi Tống Triết co rút lại, mắt xếch trong trẻo nhưnglạnh lùng cũng híp lại, trầm giọng nói, "Có ý gì?"

"Nóiđúng ý là rất có thể trước đây có người vì mụcđích nào đó mà thay đổi tim cho cậu ấy." Ôn Bạchnói chậm rãi đứng lên, nhìn Hắc Yến sải bước tớibên cạnh bọn họ, đẩy đẩy mắt kính, nhìn thẳng ông,gằn từng chữ một, "Tim trong cơ thể Tả Xuyên Trạch—— chính là của ông sao?"

"Khôngphải," Hắc Yến lắc đầu, sau đó vươn tay, chậm rãiđặt vị trí trái tim của mình, nói, "Tim của nó từchín năm trước vẫn ở chỗ này."

MắtTống Triết híp một cái, sát ý bỗng nhiên lộ ra. Mà ÔnBạch thì lại đẩy mắt kính một cái, từ từ phântích, "Kế hoạch ban đầu của ông cấy làm thuốc tồntrữ cho cậu ấy trước tuy rằng đã trải qua làm rấtnhiều lần thí nghiệm, nhưng để ngừa ngộ nhỡ vẫn làsớm thay đổi một trái tim cho cậu ấy, mà thể chấtcủa cậu ấy tương đối đặc biệt, tim thích hợp cậuấy trừ ông ra cũng chỉ có Tả An Tuấn, Tả An Tuấn ônggiữ lại ngày sau còn có ích, cho nên ông đã đem tim củamình đổi cho cậu ấy," cậu ta nói hơi híp mắt mộtcái, tiếp tục chậm rãi nói, "Nếu như giải phẫu thấtbại ông liền đem tim đổi trở lại cho cậu ấy, mà bảnthân ông ... Thể chất của ông và người thường giốngnhau, cho nên đối với ông mà nói, đổi tim của ngườinào đều là như nhau, có đúng hay không?"

HắcYến trong mắt nổi lên một tia sáng tán thưởng, thầnsắc cũng khôi phục ôn nhuận như trước, gật đầu nói,"Không sai, lúc trước những người làm giải phẫu đósau này đều bị tôi giết rồi, cho nên Trạch cũng khôngbiết chuyện này."

Ôn Bạchnhìn chằm chằm vào ông, "Tim chính là nơi nguy hiểm,làm ẩu như ông vậy đúng thật chính là điên rồi."

"Tachỉ là không muốn để cho nó có việc." Hắc Yến chỉnói câu này liền không có nói thêm nữa, ông lúc đó vìmình tìm lý do chỉ là đơn thuần không hy vọng vật thínghiệm thật vất vả có được chết đi, cho nên ông mớiđưa tim của mình đổi cho hắn, mà nói nếu đúng thậtông lúc trước chọn lựa cẩn thận vậy cũng có thểtìm được nguồn tim thích hợp, nhưng mà ông cũng khôngcó suy nghĩ nhiều liền hạ mệnh lệnh chấp hành giảiphẫu, sau đó mang theo trái tim người này sống chín năm.

Hiệngiờ xem ra ông vào lúc đó cũng không muốn Tả XuyênTrạch cùng người khác có liên hệ, nhưng ngay lúc đóông lại không rõ thứ tình cảm này ý vị như thế nào,chờ tới bây giờ hiểu rõ cũng đã là hối tiếc khôngkịp.

Bọn họbỏ lỡ vô số ngày, lỡ mất rồi, thì không bù lạiđược.

Ôngngẩng đầu nhìn Ôn Bạch, người sau đã nhìn ông, hỏicực kỳ nghiêm túc, "Ông nghĩ xong?"

HắcYến gật đầu, chỉ vào Tống Triết, nói ôn hoà, "Tacho dù chưa nghĩ xong người này ngày hôm nay cũng tuyệtđối sẽ không buông tha ta," ông nói đưa mắt chuyểnqua trên người Tống Triết, nhìn mắt xếch trong trẻonhưng lạnh của y, tiếp tục nói, "Bởi vì so với Trạchkhông gì bằng tim của bản thân nó, nhưng mà cậu cũngbiết, người phía trên dường như đối với tôi vẫn cóchút tìm cách, cho nên phẫu thuật không thể làm ở bệnhviện, bằng không đến lúc đó không phải một mình tacó việc, thậm chí ngay cả Trạch đều sẽ dính vào."

"Điểmấy không ông nói tôi cũng biết." Tống Triết nói phânphó thủ hạ làm cho trực thăng phía trên hạ xuống, quayđầu nhìn Ôn Bạch, hỏi, "Trên đảo nhỏ máy móc cònthiếu cái gì?"

Lúctrước đảo nhỏ kia để cứu giúp em họ Tống Triết màkhông vận* [chở đồ bằng máy bay] rất nhiều dụng cụy học, thậm chí còn xây dựng một phòng bệnh vô khuẩn,điểm ấy Ôn Bạch cũng biết, đẩy đẩy mắt kính nói,"Dụng cụ thuốc đều rất đầy đủ, nhưng mà thểchất của cậu ấy cùng người thường không giống, tôikhông biết tác dụng thuốc đối với thân thể cậu ấysẽ phát sinh phản ứng gì, cho nên tốt nhất hãy đểcho Trác Viêm cùng qua."

TốngTriết gật đầu, quay đầu lại phân phó thủ hạ điliên hệ Trác Viêm, mà Hắc Yến cũng quay đầu dặn dòthủ hạ vài câu, sau đó từ trong tay bọn họ tiếp nhậnvài ống thuốc đưa cho Ôn Bạch, nói, "Đây là thuốcmê có tác dụng với Trạch."

Ôn Bạchgật đầu nhận lấy, trầm mặc nhìn ông ta một chút,cuối cùng không nói gì thêm. Tống Triết lại dặn dòthủ hạ đem Tả Xuyên Trạch thận trọng đặt lên trựcthăng, quay đầu nhìn Tả An Tuấn vẫn đang bị vây trongtrạng thái mê man, nói ôn hoà, "Anh của cậu đi làmphẫu thuật, cậu có muốn đi theo nhìn một chút haykhông?"

Tả AnTuấn hoàn hồn, vội vàng gật đầu, nói, "Đương nhiênmuốn đi." Sau đó còn chưa chờ Doãn Mạch mở miệngliền cũng không quay đầu lại nhảy lên trực thăng.

"Tống,Triết!" Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch vẫn nhưcũ hiện lên đầy lạnh lẽo, anh ta âm trầm nhìn ngườimặt ôn nhã này, từng chữ từng chữ nghiến răngnghiến lợi, "Cậu còn chưa từ bỏ ý định!" Ý tưởngcủa người này anh ta hiểu, nếu như trong quá trình phẫuthuật xuất hiện sơ suất gì, còn có tim của Tả An Tuấncó thể cung cấp y lựa chọn, tính toán của con rắn độcnày đánh thật là vang dội!

Mắtxếch xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng của TốngTriết như trước, lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, xoayngười cũng lên trực thăng, nói ôn hoà, "Tôi đây chỉlà phòng lỡ nhỡ."

Ôn Bạchlúc này cũng đứng ở bên cạnh y, há mồm nhìn y mộtchút, một chữ đều không có nói ra, mắt luôn luôn ônhoà cũng trầm sâu một ít, cậu chưa từng thấy qua TốngTriết tuyệt nhiên như vậy, nếu như phẫu thuật khôngthành công, người này phỏng chừng sẽ đem tim có thểmoi ra cho Tả Xuyên Trạch đổi một lần, thẳng đến khiy tìm được thích hợp mới thôi, nếu như cuối cùngkhông được, người này rất có thể sẽ theo Tả XuyênTrạch cùng chết.

Trựcthăng chậm rãi ở đảo tư nhân của Tống Triết hạxuống, nhân viên y tế trên đảo đã nhận được thôngbáo, lúc này đã chuẩn bị thoả đáng từ lâu, liền chờđem người bệnh đẩy vào tiến hành phẫu thuật, HắcYến cùng nhau theo vào phòng phẫu thuật, ông nằm ở mộtbên trên bàn mổ, quay đầu nhìn người trước mặt đeomặt nạ dưỡng khí sắc mặt tái nhợt rơi vào hôn mê,con ngươi luôn luôn ôn hoà càng nổi lên một chút ý tứbi thương.

Trạch,chờ ta giao trả lại trái tim cho con, ta con trong lúc đóliền không còn quan hệ nữa rồi.

Cũngkhông lại có bất kỳ ràng buộc ... Chất lỏng lạnh lẽochậm rãi rót vào trong cơ thể, Hắc Yến nhẹ nhàng nhắmnghiền hai mắt, con sẽ tiếp tục cuộc sống của con, sẽcó một người vô cùng yêu con, một gia đình hạnh phúcmỹ mãn. Từ nay về sau tuỳ tâm sở dục* [tuỳ theo lòngmình], hạnh phúc an khang, mãi đến năm tháng non sông*,trăm năm đời người.

[* 山河岁月searchtrên baike thì ra là tên 1 cuốn sách nói về các khía cạnhvăn hoá Đông – Tây]

Thờigian phẫu thuật rất dài, lúc Trác Viêm cũng chạy tới,đơn giản hỏi tình huống một chút cũng tiến nhậpphòng phẫu thuật. Quá trình này Tống Triết vẫn đứngở bên ngoài nhìn, Doãn Mạch lại mặt lạnh đứng ởmột bên, bảo đảm bóng dáng Tả An Tuấn thời khắcxuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của anh ta, cũngthời khắc đề phòng Tống Triết bỗng nhiên phát điênđến làm ra chuyện gì. Vệ Tụng và Lang Trì đứng ởmột bên, khẩn trương chờ kết quả.

Phẫuthuật thẳng đến hừng đông mới kết thúc, Ôn Bạchchậm rãi đi tới, trên mặt mang theo vẻ uể oải, cậulấy khẩu trang xuống, nhìn người vây tới đây, chậmrãi nói, "Tình huống cụ thể còn phải chờ cậu ấytỉnh lại rồi hãy nói, nhưng mà có một chút có thểkhẳng định, phẫu thuật rất thành công."

VệTụng khẽ gật đầu, chậm rãi thở ra một hơi, Lang Trìcũng rõ ràng thở dài một hơi, hướng một bên ngãxuống, nghiêng người dựa vào trên tường, Tả An Tuấnlập tức cao hứng nở nụ cười, đang chuẩn bị nhìn TảXuyên Trạch lại bị Doãn Mạch kéo một cái, cầm lấycánh tay của cậu quay đầu bước đi, nói, "Đi ngủ,ngay mai lại nhìn."

Tả AnTuấn vốn muốn phản kháng, nhưng ngước mắt nhìn conngươi lạnh như băng của người này liền bỏ đi ý niệmtrong đầu, trăm điều không tình nguyện theo anh ta đi vềphía trước, hỏi, "Đi đâu ngủ?"

"Ởđây nhiều phòng khách như vậy, tuỳ tiện tìm mộtphòng," Doãn Mạch vừa đi vừa nói, giọng nói còn làrất lạnh, nghiêng đầu hơi quét mắt nhìn cậu một cái,"Tả An Tuấn, em đừng cho là tôi đêm nay sẽ bỏ quacho em."

Cướcbộ Tả An Tuấn dừng lại, lập tức xoay người bỏchạy, lại bị Doãn Mạch tay mắt lanh lẹ chặn ngang đèlại, kéo cậu tiếp tục đi về phía trước, Tả An Tuấnnỗ lực tìm kiếm giúp đỡ, thế nhưng anh trai nhà cậubây giờ còn chưa có tỉnh, mà chồng anh trai nhà cậuhiện giờ cũng không có sức lực quản cậu, cho nêncậu chỉ có thể nhận mệnh bị người kéo về phíatrước, còn không quên vẻ mặt đáng thương hỏi, "Tôilại làm cái gì?"

"Bảnthân em suy nghĩ."

"..." TảAn Tuấn đáng thương nói, "... Việc đó cùng không nóicho tôi có gì khác nhau."

"..."

Ôn Bạchnhìn hai người đi xa, ánh mắt chuyển hướng Tống Triếtvẫn đang đứng tại chỗ, người này sau khi bản thânnghe được cậu ta nói phẫu thuật thành công liền đưamắt nhìn về lối ra phòng phẫu thuật, hiện giờ nhìnthấy Tả Xuyên Trạch bị đẩy đi ra, liền trực tiếpđi tới, đi theo phía sau cậu ta cùng nhau vào phòng bệnhđã chuẩn bị.

TrácViêm lúc này cũng đi ra, anh ta lấy khẩu trang xuống, nhìnxung quanh một vòng sau đó hỏi, "Vợ nhà tôi đâu rồi?"

Mọingười không giải thích được nhìn anh ta một cái khôngđáp hỏi ngược lại, "Vẫn không phải là một mìnhanh sao?"

TrácViêm ngẩn ra, chợt nhớ tới lúc anh ta tới thấy quầybar lầu dưới, nhớ lại tình hình trước đây ở nơinày, liền vẻ mặt vui mừng để cho vợ nhà anh tangồi ở đằng kia ngoan ngoãn chờ anh ta, anh ta đi lênnhìn một chút lại xuống lầu điều chế rượu cho cậuta, nhưng anh hoàn toàn không nghĩ tới sự tình lại phiềnphức như vậy, cũng không kịp nói tỉ mỉ liền vàophòng phẫu thuật cho tới bây giờ mới ra ngoài, nhưvậy xem ra, vợ nhà anh e rằng hiện giờ đạikhái có thể còn ở dưới lầu chờ anh.

Mà TrácViêm nghĩ tới đây không nói hai lời lập tức chạy nhưđiên xuống lầu, chỉ thấy bên trong phòng khách mộtmảnh mờ tối, chỉ có một ngọn đèn sắc màu ấm gầnquầy bar là sáng, vợ nhà anh đang buông xuống suy nghĩngồi ở bên quầy bar, hình dáng nhìn qua rất nhu thuận,ngọn đèn sắc màu ấm làm cho gò má tinh xảo của cậuphủ một tầng sáng nhu hoà, cả người đều lộ ra khíchất sạch sẽ, làm cho người khác không tự chủ đượcbị hấp dẫn. Trác Viêm nín thở nhìn một hồi, nhịnkhông được đi tới từ phía sau ôm cậu, nghiêng đầuhướng về phía môi của cậu liền hôn lên, một trậnmút vào.

Hill sớmthành thói quen động tác của anh ta, liền rũ mắt đểcho anh ta hôn, chờ người này rốt cuộc hôn đủ rồimới lui ra lạnh nhạt hỏi, "Tả Xuyên Trạch không sao?"

TrácViêm "Ừ" một tiếng, lại ở trên môi cậu ta hôn mộtchút, lúc này mới buông cậu ta ra đi vòng vào trong quầybar, dựa theo chênh lệnh thời gian suy tính, đồng hồsinh học thường ngày của bọn họ mới đến chạngvạng, bọn họ đương nhiên là không ngủ, anh liền vừacùng vợ nhà anh nói chuyện phiếm vừa bắt đầu thuầnthục phối rượu, như vậy vượt qua một đêm an tĩnhcũng là lựa chọn tốt.

Ánhnắng sáng sớm chậm rãi vẫy xuống cả vùng đất này,Ôn Bạch đẩy Tả Xuyên Trạch ra phòng bệnh, nhìn ngườiở chỗ này chờ cả đêm, đi lên trước nói, "Hắc Yếnđã tỉnh, tuy rằng cơ thể ông ta còn rất yếu, nhưng màlại phân phó thủ hạ của ông ta dẫn ông ta rời khỏi."

TốngTriết không nói gì, chỉ là ngẩng mắt xếch trong trẻonhưng lạnh lùng nhìn cậu, Ôn Bạch thấy thế liền đẩymắt kính một cái, nói, "Chúng tôi đêm qua tiến hànhtu bổ cho tim cho ông ta rồi, nhưng mà dựa theo trình độhao tổn của trái tim kia hẳn là không duy trì nổi thờigian quá lâu, ông ấy nếu như không đổi lại tim thìmạng sống không quá ba năm."

TốngTriết liền gật đầu, nói, "Tuỳ ông ta đi." Dựatheo tính cách của người này, là tuyệt đối sẽ khôngđổi lại tim cho Tả Xuyên Trạch sau ngần chín năm, mànhìn dáng vẻ đêm qua của người này nghiễm nhiên đãđối Tả Xuyên Trạch buông tay, bởi vậy ông ta rất cóthể sẽ tìm một nơi chờ chết.

Ôn Bạchcũng đem chuyện này nhìn rất thấu đáo, liền lên tiếng,liếc y một cái, nói, "Anh cũng đi về nghỉ ngơi đi, cótình huống gì tôi sẽ lập tức thông báo anh."

TốngTriết không đáp, một lần nữa đưa mắt nhìn sang TảXuyên Trạch, người này mang theo mặt nạ oxy, cơ thể rơivào thật sâu trên đệm mềm rộng lớn, hắn nhắm haimắt thật chặc, cuộn lông mi cong vểnh lên một độcung đẹp mắt, nhìn qua vừa yếu đuối lại nhu thuận,rèm cửa sổ phòng này không có kéo, lúc này ánh sáng sớmtừ bên ngoài chiếu vào, đánh thẳng vào trên người củahắn, vốn mặt tái nhợt đến gần như trong suốt vậy,mạch máu xanh nhạt dưới da cũng mơ hồ có thể thấyđược. Có lẽ là ánh dương quang quá chói mắt, lông midài của hắn nhẹ giật giật, hơi mở một chút.

Conngươi Tống Triết co rút lại, vội vàng đứng lên đi vềphía trước hai bước, nín thở nhìn hắn chằm chằm, ÔnBạch thấy thế cũng đi tới kiểm tra, chỉ thấy ngườitrên giường mắt hơi mở một chút, có lẽ là bởi vìliên quan đến ánh mắt trời ngay sau đó lại nhắm nghiềnhai mắt, qua hồi lâu mới lại mở, con ngươi cực đen cóchút mê man, giống như vẫn chưa thanh tỉnh triệt để,qua một lát mới đưa mắt nhìn sang Tống Triết, an tĩnhnhìn y.

Khoémiệng Tống Triết câu lên một nụ cười thoải mái, dịudàng nói, "Chào buổi sáng."

Conngươi cực đen cũng mang theo một chút ý cười, khoémiệng dường như giật một chút, như là một dáng vẻtươi cười, nhưng hắn duy trì không bao lâu ngay sau đóliền lại nặng nề thiếp đi.

Ôn Bạchtỉ mỉ thay hắn tra xét một lần, lại nhìn một chútphản ứng của máy móc các loại, lúc này mới hơi thởra một hơi, trên mặt cũng mang theo dáng vẻ tươi cười,nói, "Cậu ấy đã không sao, chỉ là bởi vì cơ thểrất suy yếu, cần ngủ tiếp một giấc mới có thểthanh tỉnh, anh cũng đi nghỉ ngơi đi."

TốngTriết gật đầu, vẫn là không động, Ôn Bạch thấy thếliền cũng không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.

Cửaphòng truyền đến tiếng rắc rắc nhỏ nhẹ, Tống Triếtnhìn người trên giường, đi về phía trước từng bướcnắm tay tái nhợt của người này, trong đầu hồi tưởngtất cả đều vừa là ý cười trong mắt người này cùngvới câu nói hắn đã không sao kia của Ôn Bạch.

—— emấy đã không sao.

Ngườinày luôn luôn cường thế, chính là người đàn ông caoquý vào giờ khắc này vậy mà vô cùng chậm chạp, cựcchậm rãi quỳ xuống trước giường bệnh, cầm lấy taydùng sức đến ngón tay trắng bệch, ngày hôm qua thấyngười này ngả xuống đất một thoáng cảm giác vẫncòn xoay quanh ở trong lòng, hôm nay lại nghĩ dường nhưđã có mấy đời, khiến cho y trong lúc nhất thời lạicó loại cảm giác muốn khóc, y chậm rãi vươn tay bưngkính mặt mình, trầm mặc thật lâu.

Trạch,đừng lại rời khỏi tôi.

Đừnglại rời khỏi tôi.

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Khụ ... Như vậy ngay cả mangbom Hắc Yến cùng nhau giải quyết rồi ... Tôi nói tôi làmẹ ruột ... Lệ bồn [1] ...

——

[1] Lệbồn:

———


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro