67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vấn đề đời sau

TốngTriết ở bên trong chờ Tả Xuyên Trạch một chút liềnđứng dậy đi trở về phòng nghỉ ngơi, trước khi đicòn không quên nói cho Ôn Bạch có chuyện gì lập tứcthông báo y, mà Vệ Tụng biết được chủ nhân nhà mìnhkhông có việc gì liền đứng dậy tạm biệt, chỉ chừaLang Trì ở chỗ này chăm sóc.

Tả AnTuấn và Doãn Mạch bởi vì một nguyên nhân đặc thù nàođó cho tới bây giờ cũng không có rời giường, mà TrácViêm và vợ nhà anh ta lại bởi vì chênh lệch múi giờcũng vẫn chưa rời giường, riêng bên trong phòng bệnhlớn kia cũng chỉ còn lại có một mình Lang Trì, anh tẫntrách chăm sóc nhìn chủ nhân nhà anh, đang suy nghĩ sẽ antĩnh vượt qua như vậy cho tới trưa thì cửa phòng bệnhlại bị người mở ra, anh quay đầu lại, Ôn Bạch cầmmột cái rương thật lớn đi đến, mà cậu tựa hồ cũngthật không ngờ bên trong gian phòng có người, ngẩn ralại đẩy đẩy mắt kính đi tới, phất tay để cho LangTrì lui ra phía sau, mình thì bắt đầu lấy ra một dụngcụ trong cái rương ở trên người Tả Xuyên Trạch kiểmtra.

Lang Trìđầu óc mơ hồ nhìn một chút, hỏi, "Cậu đang làm cáigì?"

Ôn Bạchcúi đầu cẩn thận nhìn dụng cụ của mình, cũng khôngquay đầu nói, "Cho chủ nhân nhà anh kiểm tra thân thể."

"Chủnhân nhà tôi bị thương không phải chỉ ở trong tim sao?"Lang Trì nhẹ cau mày, không hiểu nói, "Cậu xem đầu củacậu ấy làm cái gì?"

Ôn Bạchđem số liệu ghi chép xuống, sau đó đem dụng cụ lấyxuống, thay đổi một cái chụp vào trên tay của hắn,lạnh nhạt nói, "Tôi đây là cho chủ nhân nhà anh làmkiểm tra toàn thân."

Lang Trìgật đầu, lại nhìn một hồi, nói, "Tôi nghĩ cậukhông giống như là đang cho chủ nhân nhà tôi làm kiểmtra toàn thân, ngược lại giống như là đang ... Hừm,đang làm thí nghiệm."

Ôn Bạchtay cầm dụng cụ dừng lại, thầm nghĩ đây không phảilà lời vô ích sao, cậu vẫn luôn đối cấu tạo thânthể người này cực kỳ cảm thấy hứng thú, đáng tiếcTống Triết nhìn thật chặc, hiện giờ người đàn ôngkia thật vất vả không ở bên cạnh Tả Xuyên Trạch màTả Xuyên Trạch lại thật vất vả rơi vào ngủ say, cậuđương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhưng ai biếtở đây còn có một thủ hạ chướng mắt ... Cậu chậmrãi buông dụng cụ, ngồi dậy đi tới bên cạnh Lang Trì,đẩy mắt kính một cái nói, "Tôi là một bác sĩ thiêntài."

Lang Trìvội vang gật đầu, "Tôi đây biết, chủ nhân nhà tôikhông phải là cậu cứu trở về sao." Chuyện ngườinày lẻn vào bên cạnh Hắc Yến lấy được thuốc thửtrì hoãn đến bây giờ vẫn khiến ký ức anh còn nhưmới, đối với cậu cũng một mực rất biết ơn.

Ôn Bạchnở nụ cười, cậu lớn lên rất thanh tú sạch sẽ, nụcười này nhất thời làm cho người ta có thiện cảm,Lang Trì thậm chí nghĩ tim của mình trật một nhịp, cònchưa hoàn hồn chỉ thấy người này đưa tay vỗ vỗ bờvai của anh, ôn hoà nói, "Cho nên tôi dùng phương phápcùng người thường là không giống nhau, hiểu không?"

Lang Trìchỉ kịp thấy một đoạn cánh tay trắng nõn, anh nuốtnuốt nước miệng, vội vàng gật đầu, "Hiểu."

"Ừ."Ôn Bạch hài lòng thu tay về, tiếp tục quay trở về đihí hoáy dụng cụ của cậu, nói, "Đi ra ngoài thaytôi canh chừng, có người đến lập tức cho tôi biết."

Lang Trìngẩn ra, "Tại sao muốn canh chừng?"

"Vâng,"Ôn Bạch chỉ vào dụng cụ phía trên, kiên nhẫn giảithích, "Ngay cả anh thấy mấy thứ này cũng sẽ hiểulầm, người khác đoán chừng cũng giống vậy, cho nên đểkhông vì phiền phức không cần thiết này không nên đểcho người khác thấy tương đối tốt hơn."

Lang Trìvừa ngẩn ra, có chút không hiểu nói, "Nhưng là như thếnày sẽ không ai hiểu chuyện cậu làm cho chủ nhân nhàtôi, mà cậu rõ ràng là vì lo nghĩ cho chủ nhân nhà tôi.

"Tôilà bác sĩ," Ôn Bạch đẩy đẩy mắt kính, quay đầunhìn anh, nghiêm túc không gì sánh được nói, "Vì bệnhnhân lặng lẽ dâng hiến là nên." Sáng sớm một luồngánh dương quanh đánh vào trên người của cậu, khiếncho ánh mắt của cậu sáng rực đến không thể nhìnthẳng, Lang Trì ngơ ngác nhìn một hồi, chỉ cảm thấyhình tượng người này bỗng nhiên đưa lên đến một độcao trước đó chưa từng có, anh hít sâu một hơi,làm trịnh trọng gật đầu một cái, ném chủ nhânnhà anh nghĩa vô phản cố* [làm việc nghĩa không đượcchùn bước :v], hiên ngang lẫm liệt liền đi ra ngoài ——canh chừng.

Ôn Bạchlúc này mới hài lòng quay đầu lại, tiếp tục công việccủa cậu.

Buổisáng chậm rãi qua, Tống Triết buổi trưa liền đã quaylại, Ôn Bạch thu hoạch kha khá, đơn giản thu dọn đồđạc liền vào gian phòng của mình đi nghiên cứu, Tả AnTuấn bò dậy đến xem anh trai nhà cậu ta một chút, sauđó đã bị Doãn Mạch kéo lên du thuyền trở về thànhphố S, bọn họ bên này vừa mới rời khỏi, Tống Phongvà Tống Hi liền đến đảo nhỏ này, trực tiếp vào cănphòng của Tả Xuyên Trạch, hỏi, "Chị dâu em không saochứ?"

TốngTriết gật đầu, ánh mắt nhìn ngoài cửa, Tống Hi lầnnày tới còn dẫn theo một người đàn ông cao lớn anhtuấn, hiện giờ bạn đời của cậu ta cũng đã xácđịnh, bây giờ cũng chỉ còn lại có Tống Phong, nếunhư đến lúc đó người này cũng tìm một người đànông mà ông nội nhà mình hoặc ba mẹ để cho bọn họgiải quyết vấn đề đời sau của Tống gia thì phiềnphức, cho nên vì để ngừa ngộ nhỡ hiện tại tốt nhấtlà ... Y đưa mắt dời đến trên người Tống Phong, dángtươi cười nơi khoé miệng vô cùng ôn nhu.

TốngHi ngẩn ra, tiếp đó cũng suy nghĩ cẩn thận nguyên nhânhậu quả, liền cũng đưa ánh mắt thật đáng buồn thậtđáng tiếc, vừa thương xót vừa khóc thầm lên ngườianh ba nhà cậu.

TốngPhong vốn đang cúi đầu quan sát gương mặt tái nhợt củachị dâu nhà cậu ta, bỗng nhiên nhận thấy được haiđường nhìn cực kỳ ý vị thâm trường ném lên ngườicủa cậu ta, cậu ta nhất thời giật mình một cái hoànhồn, run run rẩy rẩy quay đầu, lúc thấy rõ ánh mắtcủa anh em trai nhà mình sau đó run rẩy càng thêm lợihại, run lẩy bẩy nói, "Khụ, gì kia, em em em còn cóviệc, trước trước trước đi trước ..." Cậu nóixong quay người sẽ chạy như điên, lại bị Tống Hi mộttay đè lại, sau đó Tống Triết cũng đứng dậy, haingười một người giữ một cánh tay của cậu như thachó chết vậy đưa cậu kéo hướng ra phía ngoài, TốngPhong theo phản xạ tính kêu to, kết quả bị mắt TốngTriết trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua nhất thời sợđến run rẩy, mà Tống Hi mượn cơ hội đưa tay bưng kíncái miệng của cậu ta, cùng anh trai nhà cậu cùng nhau hợptác tiếp tục kéo cậu ta đi ra phía ngoài.

TốngTriết lại đi ra hành lang ngoắc kêu một bạc sĩ tưnhân, sau đó đem Tống Phong lôi vào một gian phòng khách,sau đó không ngừng có tiếng nói từ đó truyền ra, đứtquảng ——

"A ——quần áo của tôi, anh anh các người làm cái gì ..."

"Cácngười đây là cưỡng ép con gái nhà lành! Ông đây thềsống chết không theo! Tôi muốn kiện các người cưỡnggian ... A a a ... Dừng tay a!"

"Chúngta thật là anh em ruột thịt sao?! Thật vậy không?! Hu huhu, các người như thế nào có thể đối với tôi nhưthế!"

"Cứucứu cứu mạng a ... Ai tới mau cứu tôi a ..."

Tiếngđộng dần dần nhỏ xuống dưới, một giờ sau đó TốngTriết và Tống Phong hài lòng đi ra phòng khách, ngườibác sĩ tư nhân đứng ở cạnh giường, mang găng tay y tế,cầm ống nghiệm trong tay, đầu tiên là nhìn chất lỏngmàu trắng mới tăng thêm ở bên trong, sau đó mới đưaánh mắt tìm đến người trên giường lớn quần áo xốcxếch trên thân, ánh mắt tràn đầy đồng tình, nghĩ thầmcậu dù sao cũng đường đường là nhị công tử Tốnggia, lại bị người dùng làm ngựa đực phối giống.[:v]

TốngPhong tội nghiệp vùi ở phía trên, quần áo lộn xộnkhoác trên người, trên da thịt trắng nõn còn lộ ra phấnhồng khi qua cao trào, tình cảnh bi thương một bộ dạnggiống như bị người luân phiên qua, cậu cầm lấy quầnáo trước ngực mình, bi phẫn rống to, "Các người nhưthế nào có thể đối với tôi không có trách nhiệm nhưthế?!" Cậu nói xoay chuyển ánh mắt, âm trầm nhìn ốngnghiệm trong tay bác sĩ, người nọ sợ đến lập tứcrun rẩy, lập tức cướp cửa mà chạy, chuyện đùa, tìnhnguyện đắc tội cậu ta cũng không thể đắc tội haingười kia, nhất là đại công tử Tống gia âm ngoan, đóchính là một con rắn độc a.

TốngPhong một bên mặc quần áo một bên đuổi theo ra cửa,chỉ thấy cửa đứng rất nhiều người xem náo nhiệt,người của Tống gia và Phùng Ma đều có, thấy cậu tađi ra đầu tiên là tràn ngập đồng tình nhìn cậu ta mộtcái, sau đó động tác nhất trí hai mắt nhìn trời.

"..." TốngPhong càng thêm bi phẫn, vừa muốn mở miệng chợt nghethấy một giọng nói truyền đến, mang theo một chúthoang mang, "Ủa [1], các người đều ở trong đây làmcái gì?"

Tầmmắt của mọi người nhìn về ngọn nguồn giọng nói,chỉ thấy Ôn Bạch cầm một tờ tư liệu có chút hoangmang nhìn bọn họ, người cách cậu gần nhất liền nhỏgiọng đối với cậu nói lại nguyên nhân hậu quả, ÔnBạch nhất thời bừng tỉnh, đẩy đẩy mắt kính nói,"Oh, tôi ngược lại không nghĩ tới vấn đề đời sau,nhưng mà thể chất của Tả Xuyên Trạch rất đặc thù,hoàn toàn có thể nuôi tế bào của cậu ấy gây dựngthành tế bào trứng, hơn nữa t*nh trùng của Tống Triết,ừm, thực ra có thể suy nghĩ một chút làm một em bé ốngnghiệm ..." Cậu ta vừa nói vừa đẩy kinh một chút,trong mắt mang theo một chút hứng thú, quay đầu liền lạiđi trở về, âm thanh lẩm bẩm truyền tới, "Đúng, tôiđi nghiên cứu một chút."

Mọingười ngẩn ra, con chưa phản ứng liền nghe được mộtgiọng nói khác, "Vẫn chưa từ bỏ." Mọi người liềnlại quay đầu, chỉ thấy Trác Viêm chẳng biết lúc nàođến nơi này, mặc áo ngủ rộng lớn lười biếng dựavào tường, cười híp mắt nhìn ánh mắt khó hiểu củamọi người, ý vị thâm trường nói, "Các người ngẫmlại a, con của hai người kia ..." Anh ta chỉ nói đếnđây liền dừng lại, nhún vai, cười híp mắt lại rờiđi.

Mọingười ngẩn ra, trong đầu không ngừng hồi tưởng vẻmặt của Tống Triết và Tả Xuyên Trạch cùng với hànhvi tác phong của hai người kia cộng thêm tính cách biếnthái, chỉ cảm thấy một luồng ớn lạnh từ đáy lòngbắt đầu tràn ra, tức khắc cùng nhau rùng mình một cái,con của hai người kia ... Phải tồn tại là bao nhiêu yêunghiệt bao nhiêu biến thái?! Vậy nhất định chính làtai hoạ trong tai hoạ!

Lang Trìcũng sợ hãi, vội vàng liền đuổi theo, ngay cả cửacũng không có gõ liền trực tiếp vào căn phòng của ÔnBạch, Ôn Bạch và Tống Triết lăn lộn đã lâu, cănphòng ở chỗ này trên cơ bản đều có thể xem như làmột phòng thí nghiệm của cậu ta, Lang Trì nhìn xung quanhmột chút, chỉ thấy bên trong tất cả đều là các loạimáy móc cùng với rất nhiều đồ vật hiếm lạ gì đó,mà Ôn Bạch lúc này đang cầm một đóng lớn số liệucẩn thận nghiên cứu, giống như thực sự muốn chuẩnbị làm một em bé ống nghiệm, đường cong gò má nhìnqua rất nhu hoà điềm đạm, Lang Trì nín hơi nhìn mộthồi, lúc này mới vội ho một tiếng đi lên trước, mộtthoại hoa thoại, "Việc ấy ... Bác sĩ Ôn a, cậu đanglàm gì đấy?"

"Đangnhìn tư liệu," Ôn Bạch cũng không ngẩng đầu lên nói,"Anh có việc?"

Lang Trìgật đầu, vẻ mặt thành khẩn nói, "Tôi có chút khóchịu, cậu có thể hay không xem cho tôi?"

Ôn Bạchlúc này mới giương mắt nhìn anh một chút, hơi chút suytư như thế một cái, cậu đúng là một bác sĩ, chẳngqua khi bản thân cảm giác hứng thú thứ gì đó cùng bệnhnhân đặt chung một chỗ làm so sánh, cậu là không có yđức gì mà nói, nhưng mà trước mắt người này nhưnglà hộ vệ bên cạnh Tả Xuyên Trạch, vậy cậu mới cóthể từ trên người người này đạt được một chúttình báo hữu dụng, liền gật đầu cố mà làm, nói,"Vậy anh ngồi xuống, nói cho tôi biết anh khó chịu ởđâu, tôi xem cho anh một chút."

Lang Trìthấy cậu ta rốt cuộc cầm tư liệu chết tiệt trong taybuông xuống, lúc này mới âm thầm thở ra một hơi, ngoanngoãn ngồi xuống, nói, "Oh, đầu tôi đau."

Ôn Bạchthay anh nhìn một chút, nói, "Đoán chừng là quá mệt,nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, nhưng mà vì để ngừangộ nhỡ tôi cho anh chụp hình X quang nhìn một chút."

Lang Trìvội vàng gật đầu, "Vậy thì thật là làm phiền cậu."

"Khôngcó việc gì, tôi là bác sĩ," Ôn Bạch vừa nói vừahỏi, "Anh nếu là đội phó đội cận vệ bên ngườiTả Xuyên Trạch, hẳn là rất quen thuộc sinh hoạt hằngngày của cậu ấy nhỉ?"

"Đúngvậy," Lang Trì ăn ngay nói thật, "Chủ nhân sinh hoạttrên cơ bản đều là tôi xử lý."

"Oh?"Ánh mắt Ôn Bạch lập tức sáng lên, ném dụng cụ liềnchạy vội tới, cầm lấy tay anh nói, "Vậy tôi hỏi anhmấy vấn đề anh không ngại chứ?"

Mỗingày Lang Trì theo tên chủ nhân biến thái bay khắp thếgiới, trong ánh mắt người ngoài nhìn anh đều mang theohoảng sợ, người của Phùng Ma phần lớn cũng đều làmang gương mặt cứng nhắc, anh còn chẳng bao giờ bị mộtngười dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn qua, suy nghĩtrong đầu căng ra ngay tại chỗ, mơ mơ hồ hồ không phânrõ phương hướng, chỉ biết là gật đầu, "Được,hỏi."

Ôn Bạchngồi xuống đối diện anh, bẻ ngón tay, tia sáng trong mắtvẫn là không có rút đi, "Tả Xuyên Trạch mỗi ngày ăncái gì uống cái gì, có yêu thích đặc biệt hoặc thóiquen làm việc gì? Cậu ấy làm việc và nghỉ ngơi lúcnào, thích kiểu người gì, ghét kiểu người nào, còn cóa, cậu ấy vì sao biến thái như vậy," cậu ta nói xonglời cuối cùng gần như biến thành lẩm bẩm, "Lẽ nàothuốc kia đối hệ thống thần kinh của cậu ấy cũng cóảnh hưởng? Có lẽ nói lúc Hắc Yến chế tạo cậuấy làm sửa đổi gien, cho nên cậu ấy thừa mộtdây thần kinh ... Ừm, cái này cũng rất đáng nghiên cứumột chút." [=3=']

Lang Trìnháy cũng không nháy mắt nhìn cậu ta, chỉ có thể nhìntới miệng người này hé ra hợp lại, những thứ kháccái gì cũng không có nghe lọt, anh nhìn người bác sĩ trẻtuổi thanh tú sạch sẽ này, mơ mơ hồ hồ nghĩ, TốngTriết ăn chủ nhân nhà anh, để trả thù anh hẳn là phảiăn ... Ăn thủ hạ của y mới đúng ...

Đúng,nên làm như vậy, thế nhưng phải làm sao đây? Anh hơinheo mắt lại, nhất thời một chủ ý độc địa tớicực điểm bị anh suy nghĩ ra.

TốngTriết đương nhiên không biết bác sĩ thiên tài của ylúc này đang bị người theo dõi, y từ phòng khách sau khiđi ra ngoài liền trực tiếp về tới căn phòng của TảXuyên Trạch, người này còn đang ngủ say, tỏ ra rất nhuthuận, y cúi đầu ở trên trán hắn hôn một cái, liềnngồi ở bên cạnh cầm một quyển sách xem, trong lúc TrácViêm lôi kéo vợ nhà anh ta đến chào hỏi một tiếngliền đi, hàng lang còn có thể nghe được tiếng đốithoại đứt quảng truyền tới ——

"Điđâu?"

"Đươngnhiên là quay về Finland* [Phần Lan], phòng khách sạn anhgiao tiền một tháng rồi, em chẳng lẽ đã quên sao?"

" ... Ừm,trước đi thành phố X một chuyến đi."

"Vợà, em đi thành phố X làm gì?"

"DạMị ở thành phố X."

"... Vợà anh sai rồi, thực sự sai rồi, tiền khách sạn anhkhông cần, chúng ta trở về London, vậy quay về London, emtrở về a a a a!"

Âmthanh từ từ đi xa dần dần liền nghe không rõ, bên trongcăn phòng liền lại lần nữa thuộc về an tĩnh, có haingười bọn họ ở đây, loại tình huống này khiến choTống Triết theo bản năng nhớ lại ban đầu lúc ngườinày ngủ say hai ngày, khoé miệng cũng phủ lên nụ cườithoải mái.

TảXuyên Trạch mãi đến chạng vạng mới tỉnh lại, mặttrời chiều màu máu từ ngoài cửa sổ đánh vào,khiến hắn trong giây lát đó cho là hắn còn đang trongsân nhỏ ở Phùng Ma cùng Hắc Yến giằng co, nhưng mắthắn ổn định vừa nhìn mới phát hiện trước mặtkhông có Hắc Yến, chỉ có trần nhà. Hắn ngẩn ra, lúcnày mới nhớ tới bom ở tim của mình nổ tung, nhưng hắnvì sao còn sống?

Conngươi hắn xem xét xung quanh, sau đó rất nhanh liền thấyTống Triết ngồi ở một góc đọc sách, ánh nhìn ngườinày rất chuyên chú, khoé môi nhếch lên cười nhạt trướcsau như một, thật là kiểu mẫu công tử văn nhã cao quýtao nhã. Hắn còn nhớ rõ trước khi hắn ngất đi theo bảnnăng muốn nhìn mặt người này, nhưng hắn lúc đó cuốicùng không có dũng khí xoay người, cho nên liền không thểnào biết được ở trong nháy mắt bom nổ tung, biểu tìnhcủa người này đến tột cùng là gì, có đúng hay khôngvẫn bình tĩnh như thường ngày vậy, chẳng qua bây giờtranh luận vấn đề này dường như đã không quan trọng.

TốngTriết mơ hồ đã nhận ra một đường nhìn, bỗng nhiênngẩng đầu nhìn phía hắn, trong nháy mắt chống lạiđường nhìn của hắn, liền vội mang sách để xuốngđứng dậy đi tới bên giường, dịu dàng nói, "Tỉnh,cảm giác thế nào?"

TảXuyên Trạch cảm giác một chút, nói, "Cũng được."

Giọngnói của hắn vẫn là rất suy yếu, Tống Triết xoa xoađầu của hắn, đắp chăn cho hắn, dịu dàng nói, "Emcó đói bụng không, tôi một hồi đi hỏi Ôn Bạch mộtchút bây giờ em có thể ăn gì, để cho nhà bếp làm choem."

TảXuyên Trạch không nói gì, mà nhìn xung quanh sau đó nhẹnhàng nhắm nghiền hai mắt, thấp giọng nói, "TốngTriết."

"Hửm?"

"... Tôicòn sống."

TốngTriết ngẩn ra, nhịn không được cúi đầu ở trên tránhắn ấn xuống một nụ hôn thật sâu, cười nói, "Ừm,em còn sống, em tốt nhất làm tốt chuẩn bị cùng tôidây dưa cả đời, bởi vì cho dù em chạy trốn tới địangục tôi cũng sẽ đem em kéo trở về."

Khoémiệng Tả Xuyên Trạch cũng không chịu được câu lênmột nụ cười, thở dài nói, "... Thật đúng là nghiệtduyên."

"Đúngvậy," Tống Triết lại ở trên trán hắn hôn một cái,cười nói, "Cái này từ bắt đầu không phải cũng đãđịnh trước rồi sao?"

"A ...Cũng đúng."

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: so, vấn đề đời sau đáng tincậy [2] tất cả đều đi tới không đáng tin cậy, ngườitrước đáng tin cậy [3] người sau không đáng tin cậy,các vị chọn đi.

Văn bảnnày đại khái ngày mai còn một chương nữa liền kếtthúc, còn dư lại chính là phiên ngoại rồi.

Các vịnói Lang Trì thế nào? Cậu ta có thể đem Tả Tả chiếucố tốt như vậy, tuyệt đối lại cẩn thận tỉ mỉlại có ý thức trách nhiệm năng lực cũng rất mạnh,làm tiểu công hẳn là có thể đi?

——

[1]: 咦tươngđương với hình này

[2] và[3] trong QT dịch là khảo phổ (靠谱),có nghĩa là "bay" trong phương ngữ miền Bắc, đồngnghĩa với "đáng tin cậy, tin tưởng".

Cho nênmình nghĩ ở đây bà Thường chơi chữ, nên mình mớidịch ra như thế.

———

Edit tớiđây mới biết Trì Trì là công OTZ

Trongkhi đó từ đầu đến giờ mình gọi Trì Trì là "gã"OTZ

Tínhgọi tất cả các anh công cp phụ là "anh", vậy mà ...OTZ

Thôivậy, lỡ rồi làm biếng sửa quá :3

Cuốicùng, tội nghiệp Phong Phong quá đi, bị ép làm ngựagiống :)))))

Và còn1 chương nữa hoàn, YAY!!

Đãbeta thành anh hết rồi, hí hí


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro