68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chúng ta HE ~ ...

Cơ thểTả Xuyên Trạch khôi phục rất nhanh, đã có thể xuốnggiường, nhưng mà tạm thời vẫn không thể đứng thờigian quá lâu, người đàn ông kia trước sau như một cùnghắn, ngoại trừ đêm qua bị mạc danh kỳ diệu* [chẳngbiết tại sao] buộc lấy tay vì tên khốn nạn nào đógiải quyết một chút nhu cầu sinh lý ngoài ra không chỗnào khiến hắn không vừa lòng, nhưng mà hắn lại cảmthấy rất kỳ lạ, giống như chuyện không có đơn giảnnhư biểu hiện ra như vậy, hơn nữa người gọi là ÔnBạch mấy ngày hôm trước bỗng nhiên nói muốn cho hắnkiểm tra thân thể, sau đó không biết lấy đi thứ gì đó... Tả Xuyên Trạch tựa ở trên đầu giường, con ngươiyêu mị hơi híp, suy nghĩ đủ loại khả năng, trầm mặckhông nói.

TốngTriết lúc này đang đứng ở trong phòng thí nghiệm củaÔn Bạch, y nhìn chất lỏng trong suốt trong lọ thuỷ tinhto lớn trước mắt cùng với xung quanh rất nhiều ốngnghiệm nhỏ lộn xộn, hỏi, "Cậu xác định biện phápnày được không?"

Ôn Bạchđẩy đẩy mắt kính, trong mắt còn mang theo tia sáng chưalui hết, nói, "Cũng không có vấn đề, trứng thụ tinhđã bỏ vào rồi, chất lỏng bên trong cũng đều là dựatheo quy cách tiêu chuẩn tốt để phối, đoán chừng quathêm một tháng là có thể thấy thứ đó, sau đó thai nhichậm rãi thành hình, sau mười tháng là có thể lấy ra,cùng em bé bình thường như nhau, sẽ không xuất hiệnthiếu hụt sinh lý gì đó, điểm ấy anh hãy yên tâm."

"Vậylà tốt rồi," Tống Triết lại nhìn thứ trước mắtmột chút, lúc này mới đưa mắt thu hồi, mỉm cườinhìn Ôn Bạch, hỏi, "Nếu như một người sau khi đổitim có thể xuất hiện thói quen hoạt động cùng lúctrước khác nhau, hoặc nói tính cách cũng có thay đổihay không?"

Ôn Bạchlắc đầu, "Sẽ không, nếu có bệnh nhân cũng là tácdụng tâm lý mà thôi, nhưng mà trái tim này vốn chính làcủa cậu ấy, cho dù có tác dụng tâm lý cũng chỉ làlàm sâu thêm tập quán trước đó của cậu ấy mà thôi,sẽ không thay đổi tính cách ... Ừm," cậu nói giươngmắt hoài nghi nhìn người này, cười nói, "Thế nào,anh đột nhiên hỏi việc này làm gì?"

Khoémôi Tống Triết nhếch lên nụ cười thư thái, chậm rãinói, "Cũng không có gì, quả tim này là lúc em ấy mườisáu tuổi, cho nên tôi liền nghĩ ..."

Ôn Bạchcùng y lăn lộn lâu, lúc này lại hiểu rõ nói tiếp, "Chonên anh liền nghĩ người này có thể hay không xuất hiệnbộ dạng mười sáu tuổi? Ừm, anh muốn nhìn Tả XuyênTrạch mười sáu tuổi?"

TốngTriết không thèm để ý gật đầu, cười nói, "Chỉ làhiếu kỳ mà thôi."

"Tôixem hứng thú buồn nôn của anh lại đang gây rối đi,"Ôn Bạch buồn cười lắc đầu, chỉ vào lọ thật lớntrước mặt, nói, "Ừm, chính là một ngày nào đó cóthể thông qua thứ này thấy thế hệ sau của anh."

TốngTriết cũng nhìn lọ trước mặt, ý cười khoé miệng sâumột chút, nói, "Chỉ mong vậy."

"Nhưngmà," Ôn Bạch đẩy mắt kính một cái, quay đầu chămchú nhìn y, "Chuyện này anh còn chưa nói cho cậu ấybiết sao?"

"Cònchưa, ai biết em ấy sẽ có phản ứng gì," Tống Triếtkhông thèm để ý cười nói, "Tôi chuẩn bị tìm cơ hộitốt mới nói cho em ấy biết." Y nói ý cười khoé miệnglại sâu chút, nghĩ thầm dù sao ván đã đóng thuyền,người kia đến lúc đó cho dù tức giận cũng vô ích.

Ôn Bạchgật đầu, đương nhiên biết người này có chủ ý gì,cũng không có nhiều lời, tiếp tục nói nghiêm túc, "Cậuấy không có hỏi chuyện cơ thể của cậu ấy? Bao gồmhướng đi của Hắc Yến?"

"Tạmthời không có, em ấy chỉ hỏi Tả An Tuấn có sao không,tôi nói không, em ấy liền không hỏi lại," mắt xếchtrong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết híp một cái,nói ôn hoà, "Em ấy thông minh như vậy, đoán chừng đãđoán được đại khái, em ấy cùng Hắc Yến dù sao sinhsống nhiều năm như vậy, cảm tình vẫn là rất sâu, emấy hiện giờ chỉ là tạm thời không có hỏi mà thôi."

Ôn Bạchliền gật đầu, còn muốn nói thêm gì nữa cửa phòngliền được mở ra, Lang Trì đi đến, nụ cười mỉmnói, "Bác sĩ Ôn, tôi có một thủ hạ bị bệnh, có thểhay không xin cậu giúp nhìn một chút?"

Ôn Bạchnhẹ nhíu mày một cái, mấy ngày nay người Phùng Ma bỗngnhiên động kinh không giải thích được tìm cậu ta xembệnh, bác sĩ của Phùng Ma đều chết hết phải không?Cậu há miệng, theo bản năng muốn từ chối, kết quảcòn chưa nói ra khỏi miệng chợt nghe người này tiếptục nói, "Đúng rồi, bác sĩ Ôn, mấy ngày hôm trướccậu hỏi nhãn hiệu rượu chủ nhân nhà tôi thường uốngtôi nhớ ra rồi, còn mang theo một chai sang, cậu muốn xemkhông?"

"Muốn."Trước mắt Ôn Bạch sáng ngời, không chút nghĩ ngợi gậtđầu, sau đó đẩy đẩy mắt kính đi ra phía ngoài, nói,"Đi thôi, trước đưa thủ hạ của anh cho tôi xem bệnh."

"Vậythì thật là làm phiền cậu."

"Khôngcó việc gì, tôi là bác sĩ mà."

"Ừ,hiện nay có y đức bác sĩ như cậu đây thực sự làhiếm thấy."

"Khụ... Quá khen."

Haingười đang nói chuyện liền đi ra ngoài, Tống Triếtđứng tại chỗ mỉm cười nhìn bọn họ đi xa, ánh sángtrong mắt rất là ý vị thâm trường, nhưng y cuối cùnggì cũng không nói, đi xuống phòng bếp dưới lầu đemcanh đã nấu xong bưng lên, chậm rãi bước vào căn phòngcủa Tả Xuyên Trạch.

TảXuyên Trạch đang tựa ở đầu giường lật sách củaTống Triết chán đến chết, thấy y tiến vào hơi nhướngmi một chút, cái gì cũng không nói, Tống Triết ở bêngiường ngồi xuống, giơ tay nâng chén, cười nói, "Làchính em uống hay là tôi đút em?"

TảXuyên Trạch không trả lời, chỉ là đưa tay tiếp nhậnuống từng chút, Tống Triết ngồi ở bên giường mỉmcười nhìn hắn, âm thầm quan sát động tác người này,thật tình hy vọng có thể thấy bộ dạng mười sáu tuổicủa người này. [=.=']

TảXuyên Trạch còn chưa xuất đạo, chưa bị thế giới lâynhiễm, chính là năm tháng tốt đẹp, ngây ngô mà non nớt,ấm mềm mà nhẵn nhụi, sạch sẽ yêu dã như thế, thiênchân vô tà* [hồn nhiên ngây thơ] như thế, đến phátgiận giống như động vật nhỏ trút câm phẫn ... Nhưmột búp bê xinh đẹp vậy khiến người ta muốn kéo vàotrong lòng hung hăng xoa ... [OTZ]

"TốngTriết, đầu anh bị lừa đá?"

Cònchưa chờ Tống Triết nghĩ xong thì trước mặt truyềntới một tiếng nói duyên dáng sang trọng, y hoàn hồn,chỉ thấy Tả Xuyên Trạch lười biếng tựa ở đầugiường, con ngươi yêu mị quan sát y, hơi thở trên ngườiđậm tà ác, xấu xa nói, "Không có việc gì phát ngốcgì chứ? Còn cười đến buồn nôn như vậy," hắn nóiđem chén bỏ vào trong tay của y, cầm lấy sách của y xemtiếp, cũng không ngẩng đầu lên nói, "Khó chịu phảiđi tìm bác sĩ tư nhân của anh xin thuốc, chớ ở trướcmặt tôi đi tới đi lui."

TốngTriết có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, tiến tới ở trêntrán hắn hôn một cái, lúc này mới xoay người đem chéntrả về, nghĩ thầm Tả Xuyên Trạch như vậy y cũng chỉcó thể thỉnh thoảng ảo tưởng một chút. Y quay vềbiệt thự đối diện xử lý một chút văn kiện cầnthiết, sau đó lại đi trở về tiếp tục ngâm mình ởtrong phòng Tả Xuyên Trạch, từ phía sau ôm hắn, cùng hắnvượt qua một buổi chiều nhàn nhã, chỉ là y thỉnhthoảng sẽ còn quan sát hắn vài lần, kết quả bị hắnhỏi một câu anh còn chưa có đi tìm bác sĩ tư nhân củaanh, y chỉ có thể bất đắc dĩ nghiêng đầu hôn qua, đemlời khó nghe kế tiếp của người này tất cả đều ănvào bụng.

Y đươngnhiên sẽ không tìm Ôn Bạch, bởi vậy cũng không biếtbác sĩ tư nhân lợi hại của y ngã bệnh.

Ôn Bạchđối với cảm giác hứng thú việc gì đó của bảnthân là rất cuồng nhiệt, mà gần đây cậu vừa mớithành công lấy được tài liệu và các mục số liệucủa Tả Xuyên Trạch, đương nhiên là không kịp chờvùng lên nghiên cứu, hơn nữa mấy ngày nay Lang Trì ởmột bên hỗ trờ từ trong và bệnh nhân Phùng Ma thỉnhthoảng trợ giúp, vì vậy người này dốc hết tâm huyếtkhắc cốt ghi tâm nghiên cứu, mất ăn mất ngủ như thếrốt cuộc thành công đem mình mệt ngã rồi.

Lang Trìlúc này ngay bên cạnh cậu, vội vàng tiếp được cơ thểsuy yếu của cậu, đưa tay sờ một cái, đầu phát sốt.

Ngườicủa Phùng Ma cũng ở một bên, thấy thế nhân tiện nói,"Đội phó, cậu ta làm sao vậy, bị bệnh?"

Lang Trìkhẽ ừ, đưa cậu ta ôm ngang lên đến đặt trên giường.

"Hìnhnhư đầu phát sốt a, có muốn hay không đi kêu bác sĩ?"

Lang Trìsờ sờ đầu Ôn Bạch, bình tĩnh nói, "Không cần, sốtnhẹ."

"Chúngtôi đây làm sao bây giờ?"

Lang Trìquay đầu lại nhìn lướt qua bọn họ, sắc mặt mọingười Phùng Ma lập tức rùng mình, vẻ mặt nghiêm túcnói, "Đội phó, chúng tôi bỗng nhiên nhớ lại còn cónhiệm vụ chưa hoàn thành, sẽ không khám bệnh, chúng tôiđi, lập tức đi ngay."

Lang Trìlúc này mới hài lòng gật đầu, mặt mỉm cười đưabọn họ tới cửa, sau đó đưa tay răng rắc một tiếngđóng kỹ cửa, lúc này mới chậm rãi bước trở về,cúi đầu quan sát nhìn người này.

Ôn Bạchmặc dù là bác sĩ, nhưng cơ thể cậu cũng không tốt,một chút sốt nhẹ cũng có thể làm cho đầu cậu choángváng não căng, nằm ờ trên giường mơ mơ màng màng hỏi,"Tôi làm sao vậy?"

Lang Trìở bên cạnh cậu ngồi xuống, an ủi nói, "Không cóviệc gì, sốt nhẹ mà thôi."

"Oh,"giọng nói Ôn Bạch có chút suy yếu, mặt trắng nõn cũngnhuộm vào một tầng đỏ ửng, thấp giọng nói, "Uốngthuốc hạ sốt."

Lang Trìnín hơi nhìn một hồi, thấp giọng nở nụ cười, tiếntới hôn cậu một cái, nói, "Uống thuốc hạ sốt gìa, làm một chút vận động ra một thân mồ hồi thì tốtrồi."

Ôn Bạchsắp đã không cách tự hỏi động tác của anh mới vừarồi biểu đạt cho cái gì, chỉ có thể theo bản nănghỏi, "Làm vận động gì?"

Lang Trìkéo cà vạt của mình, nhẹ giọng nói, "Việc này cậulập tức biết ..."

Ôn Bạchkhi tỉnh lại đã trưa ngày thứ hai, cảm giác đầu tiênchính là cả người đau nhức, cậu ngẩn ra, lúc này mớinhớ tới mình ngày hôm qua nóng rần lên, liền giơ taylên đi tìm mắt kính, đeo lên sau đó chuẩn bị rờigiường, nhưng mà cậu mới vừa từ trên giường ngồidậy liền cứng lại, chỉ thấy mình lúc này cả ngườitrần trụi, khắp nơi trên ngực trắng nõn đều là điểmdấu hồng mập mờ, da bên thắt lưng còn mang theo xanh tímbóp lúc đ*ng tình, cậu cảm thủ cơ thể một chút, lậptức nhận thấy được phía sau chỗ đó truyền đến mộtchút đau đớn.

"..." Việcnày ... Cậu đêm qua rốt cuộc xảy ra việc gì ... Khôngcần lại đi suy đoán, tuy rằng trước mắt trong phòngnày đã không ai rồi, nhưng cậu nhớ kỹ bên cạnh cậucũng chỉ có Lang Trì, lại liên hệ một chút người nàycùng với hành động khác thường mấy ngày nay của ngườiPhùng Ma.

Cảngười Ôn Bạch cứng ngắc ngồi ở đầu giường, đầuóc trống rỗng, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ đổi đổichuyển chuyển thay đổi liên tục, cậu luôn luôn ôn hoàlạnh nhạt cuối cùng lại gắng gượng từ trong hàm răngép ra một chữ nhẹ vô cùng nhẹ, "F*ck ..."

Mà đúnglúc này cửa phòng đã bị người mở ra, Lang Trì trưngra khuôn mặt tuấn lãng lập tức xuất hiện trước mắt,vẻ mặt mỉm cười đi tới nói, "A Bạch, cậu đãtỉnh, cơ thể như thế nào, còn phát sốt không?"

"..."

TảXuyên Trạch lúc này đang đứng ở trên ban công trongphòng, hắn mặc áo ngủ chất bông rộng lớn, giữa trưaánh dương quang ấm áp chiếu vào trên người của hắn,làm cho cả người hắn vẽ lên một tầng sáng nhu hoà,hắn nhìn mặt biển phía xa, ngón tay nhẹ nhàng gõ lancan, trầm mặc sau một hồi mới chậm rãi vươn tay đặtlên vị trí tim của mình, nói, "Tống Triết, tim củatôi ... Là Hắc Yến?"

TốngTriết lúc này thì đứng ở phía sau hắn, nghe vậy khẽừ, từ phía sau ôm lấy hắn, giải thích, "Là lấy từtrong cơ thể ông ta, nhưng mà vốn chính là tim của em ..."Y nói đem sự tình từ đầu chí cuối nói một lần, cuốicùng nói, "Giờ đây ông ta mang theo tim của mình đi, ÔnBạch nói tuổi thọ của ông ta không vượt quá ba năm."

TảXuyên Trạch lại là hồi lâu không mở miệng, tay đặt ởvị trí tim lại nắm thật chặt, bản thân từ chín nămtrước vào đêm mưa ấy sau đó hắn liền cảm giác mìnhdường như vĩnh viễn cũng không sống được, mạng sốngcủa hắn giống như vĩnh viễn dừng ở nơi này, khôngsống được. Kết quả không phải là phát điên thì làbỏ mạng bắt đầu từ ngày đó từ lâu đã được địnhtrước, hắn vẫn chờ ngày đó đến, cũng không biếtmình vì sao mà sống, cũng chưa bao giờ nghĩ tới ngày hắnvẫn có thể sống lại, việc này là có phải hay khôngứng với câu thế sự vô thường* kia? [việc đời thayđổi thất thường]

Khoémiệng Tả Xuyên Trạch giật một chút theo bản năng muốnnói gì đó, chợt nghe đến dưới lầu bỗng nhiên truyềnđến một tiếng thét chói tai, hắn cúi đầu, chỉ thấythủ hạ Lang Trì của hắn chật vật chạy ra, một bênmồ hôi lạnh ứa ra một bên lấy lòng nhìn người phíasau, "A Bạch, tôi tôi tôi cơ thể tôi rất khoẻ mạnh,không có bị bệnh, em em em đem dao giải phẫu buông, buông..."

"Tôilà bác sĩ, tôi có nghĩa vụ chịu trách nhiệm trướcbệnh nhân." Một giọng nói ôn hoà theo đó hạ xuống,Ôn Bạch cũng xuất hiện ở trong tầm mắt, cậu ta mặcmột áo khoác màu trắng, dao giải phẫu trong tay dướiánh mặt trời chiếu xuống lấp lánh, chỉ thấy cậu tađẩy mắt kính một cái, nghiêm túc nói, "Tôi nghĩ trêncơ thể anh một bộ phận nào đó rất dư thừa, quyếtđịnh muốn đem nó cắt bỏ đi."

Lang Trìlại xuất một tầng mồ hôi lạnh, vôi vàng đưa tay lênche bộ phận gọi là dư thừa kia, lấy lòng nói, "Đừngnha A Bạch, cắt bỏ đi tình phúc sinh hoạt sau này củaem sẽ không có."

Ôn Bạchcơ thể cứng đờ một chút, gằn từng chữ một, "Tôikhông cần tình phúc sinh hoạt gì đó," cậu vừa nóivừa nhảy về phía trước một bước, bỏ thêm một câu,"Còn nữa, hãy gọi tôi là bác sĩ Ôn, tôi và anh khôngquen."

"Ainói không quen, gạo nấu thành cơm rồi còn không quen a ..."Lang Trì một bên chạy trối chết, một bên vẻ mặt uỷkhuất nói thầm.

Ôn Bạchđẩy mắt kính một cái, Lang Trì không nói hai lời lậptức chạy trối chết. Tả Xuyên Trạch nhìn bọn họ đixa, đáy mắt cực đen trong nháy mắt hiện lên một tiakinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại về thành bình tĩnh,nhưng thật ra khoé miệng gợi lên mỉm cười. Có một sốviệc, ngày hôm nay lại lộ ra ngày mai, thời gian tớiluôn luôn ẩn chứa vô hạn có thể, nắm chắc hiệngiờ cũng không gì không tốt.

Hắnkhông khỏi thả nhẹ cơ thể dựa sát về phía sau, nóinhẹ vô cùng, "Tống Triết, anh ... Vì cái gì mà sống?"

Mắtxếch trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi mở ra một chút ánhsáng nhu hoà, những lời này lúc ban đầu Tả Xuyên Trạchđã từng hỏi y, nhưng trải qua hơn một năm nhiều dâydưa, lúc này y không chút suy nghị liền thốt ra, "Tôivì em mà sống," y cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn hôn mộtcái, thấp giọng hỏi, "Việc này ... Đối với em mànói có tính hay không là thứ tốt để tham khảo?"

"Há——" Tả Xuyên Trạch nhẹ khẽ nở nụ cười, ngay cảcon ngươi luôn luôn nhìn không ra tâm tình gì cũng mangtheo một chút thần thái sung sướng, thấp giọng nói, "Cólẽ vậy."

"Khôngphải là có thể, là nhất định." Tống Triết nhẹnhàng nói câu này, sau đó đưa tay nâng cằm hắn lên,nghiêng người hôn lên.

TảXuyên Trạch đưa tay ôm lấy cổ y cùng y môi lưỡi quấnnhau, ý cười đáy mắt vẫn không lui đi, mặt hắn nhìngần trong gang tấc, cánh tay câu ở trên cổ y chặc mộtchút, lúc này mới nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, bọnhọ sau này, còn rất rất dài.

"Hey,Tống Triết, tôi nghĩ anh một người thật ra hoàn toànrất tốt."

"Ah,tôi có thể cho rằng em đây là thích tôi sao?"

"Anhthật đúng là tự luyến."

"Tôiđây là thông minh."

"Xía..."

"Tôiđây liền cho là như vậy."

"Tuỳanh ..."

Ánhdương quang chói mắt phần phật* [từ tượng thanh] mộtchút tất cả đều đánh vào trên người bọn họ, cáibóng dưới đất dán thật chặc cùng một chỗ.

Hạnhphúc thân mật như vậy, thân thiết chặt chẽ như vậy,khiến người ta theo bản năng nghĩ đến hai chữ "Mãimãi".

– Toànvăn hoàn –

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Ừn, vấn đề con cái đưa vàođến đây, tôi chỉ là giải quyết vấn đề đời sau,bài văn này dù sao không phải là văn sinh tử, cho nênmuốn nhìn tiểu yêu nghiệt các bạn chỉ có thể chờphiên ngoại rồi.

Văn TảAn Tuấn đã mở ——

Bảođảm có đổi mới, cảm thấy hứng thú các bạn có thểđi nhìn, trước tốt nhất thêm một sưu tầm, tôi trướcphải đem phiên ngoại của bài văn này viết xong mớingày kia mới đổi mới.

Saucùng, cảm ơn các bạn một đường phùng bồi săn bắnđi tới cùng, cảm ơn các vị ủng hộ ~~~ cúi đầu ~~~

———

Cuốicùng cũng hoàn rồi, đây là bộ đam hoàn đầu tiên củamị, ôi ~~~~

Còn PNnữa là xong a a a a a ~~~~

PN sẽupdate từ từ ~~~ bye ~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro