PN 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiênngoại 4: Hai nhóc ác ma (1)

Mộtnăm này con Tống Tả gia được năm tuổi, ngày thườnghoạt bát đáng yêu xinh xắn không gì sánh được, cườingọt ngào một tiếng sẽ không biết bao nhiêu người saymê, làm thẳng đến khi người xung quanh một trậnche trán, thầm nghĩ hai đứa nhóc này bây giờ lực sátthương cứ như vậy, tương lai còn không biết sẽ biếnthành bộ dạng gì nữa. Hai đứa nhóc kia đúng thật làyêu nghiệt trong yêu nghiệt, kẻ gây tai hoạ trong kẻ gâytai hoạ, về phần biến thái hiện giờ còn chưa nhìn ra,bởi vì quần áo hai đứa yêu thích đều rất bìnhthường, tạm thời vẫn chưa có ở mặt nào biểu hiệnra biến thái, điểm ấy ngược lại khiến mọi ngườithở phào một cái.

Tênvẫn là đau đầu của hai nhà, cuối cùng vẫn là Tốngtư lệnh đứng ra, lấy hai chữ "Cẩn du*" [ý chỉ ngọcđẹp :3], lấy từ ác cẩn hoài du [1], ví von đức tínhcủa chính mình tốt đẹp. Đáng tiếc trời không chìulòng người, chữ "Cẩn" [瑾]tạm ổn, chữ "Du" [瑜]vừa ra đứa bé liền khóc liên tục, cuối cùng chỉ cóthể đổi thành "Dục" [煜],cùng chữ "Du" ghép vần [2] giống nhau, chỉ chẳng quakhác âm điệu là dấu giọng [3], nghĩa là soi sáng, nhưvậy mới giải quyết được vấn đề. Mọi người thấythế không khỏi chảy một tầng mồ hôi lạnh, thầm nghĩ"Cẩn du" cứ như vậy gộp lại không bằng nhau, đâycó đúng hay không đã nói lên hai đứa nhóc này không cóđức tính tốt đẹp, nói cách khác thì là tuyệt đốikhông tốt lành gì? Ý nghĩ này khiến trái tim nhỏ bé củamọi người đồng loạt run rẩy, thầm nghĩ này chẳng lẽlà ý trời trong truyền thuyết phải không?

Hainhóc con mặc dù tên khai sinh là Tả Cẩn Tống Dục, chẳngqua khi có mặt hai vị phụ huynh đều vẫn là khiến kẻkhác rất đau đầu, đương nhiên nếu như chỉ có mộtbên ở có mặt liền dễ hơn nhiều, ví dụ hôm nay haianh em từ bên ngoài vào nhà, trên mặt mang nụ cười ngọtngào hướng Daddy thân ái của bọn nó chạy tới, TảXuyên Trạch lúc này đang xem tài liệu, hai chân của mìnhthì bị người ôm lấy, hắn cúi đầu, đôi song sinh mộtđứa ôm một cái chân của hắn, nâng khuôn mặt nhỏnhắn lên nhìn hắn, mắt xinh đẹp chóp a chóp, rất làđáng yêu.

TảXuyên Trạch liền để tài liệu xuống nhìn bọn nó, cườinói, "Nói đi, lại muốn làm gì?"

"Chúngcon muốn đi ra ngoài chơi."

TảXuyên Trạch gật đầu, cười tà khí, "Ừ, các con họgì?"

Haianh em lập tức không chút nghĩ ngợi nói giọng trẻ con,"Họ Tả."

TảXuyên Trạch lúc này mới thoả mãn, cười nói, "Đểcho Tiểu Trì mang bọn con đi ra ngoài, nhớ kỹ trở vềsớm một chút."

"Dạ."Hai đứa lập tức xoay người rời đi, nhưng khi đi tớicửa nhìn thấy bộ đồ đường trang, hai đứa nâng khuônmặt nhỏ nhắn lên, nhìn nụ cười vô cùng dịu dàngtrên mặt Father nhà chúng nó, thầm nghĩ đối thoại mớivừa rồi người này tuyệt đối nghe thấy được, liềnlập tức cười lấy lòng, "Father khoẻ."

TốngTriết mỉm cười gật đầu, hỏi dịu dàng, "Các convừa đang nói cái gì, hửm, họ gì?"

Haiđứa liếc nhau, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên giọng trẻcon đồng thanh nói, "Chúng con trẻ nhỏ không hiểuchuyện, đều nghe người lớn, người lớn nói họ gìchúng con liền họ đó."

Này gọi làmặt không đỏ tim không đập mạnh, một bộ giọng điệutính tình tốt thương lượng tốt, khiến Tả Xuyên Trạchmột bên theo bản năng nhớ tới đối thoại mấy nămtrước ——

"Tôimuốn trên anh."

"Được."

"Tôisớm muộn gì phải đem anh tạc nổ lên trời."

"Ừ,cho em tạc nổ."

Dễnói chuyện giống nhau, hắn không khỏi có chút nghiếnrăng nghiến lợi, "Đó đều là di truyền gen gì?"

TốngTriết đương nhiên biết ý trong lời nói người này, mỉmcười đi lên trước nâng cằm hắn lên, nói dịu dàng,"Thế nào, em thật giống như rất không vừa lòng?"

Conngươi Tả Xuyên Trạch yêu mị từng micron* [M; 1 triệumicron (mm) = 1 mét (m)], lười biếng nhìn y chằm chằm,"Không vừa lòng!"

"Cơntức ghê gớm thật ..." Giọng nói của Tống Triết dầndần biến mất khi môi dính vào nhau, hai người càng hôncàng mạnh, mắt thấy sẽ chuyện hướng hình ảnh bịhạn chế, chợt dừng lại đồng loạt quay đầu hướngmột bên nhìn lại. Đôi song sinh một bộ dạng ngây thơnhìn bọn họ, thấy bọn họ nhìn qua lập tức khéo léoxoay người, tay nắm tay đi ra, còn săn sóc đóng cửa lạicho bọn họ.

"..." Trongphòng hai người nhìn cánh cửa đóng chặt trầm mặckhông nói, điểm ấy rột cuộc là di truyền ai?

Haianh em sau khi rời khỏi đây đã nhìn thấy Lang Trì, lậptức đi tới, khéo léo nói, "Chú Tiểu Trì, Daddy củacon để cho chú dẫn chúng con đi chơi." Lang Trì đốihai anh em này cũng là yêu thích cực kỳ, liền đem xe láitới, nhìn chúng nó đều ngồi xong, lúc này mới hỏi,"Muốn đi chơi chỗ nào?"

Haianh em trăm miệng một lời, "Đi trung tâm quản trường,nơi đó có suối phun còn có bồ câu."

LangTrì liền cười lái xe, mấy người rất nhanh thì đếnmục đích, hai anh em đầu tiên là xoay vòng vòng suốiphun, sau đó đi cho bồ câu ăn, được gọi là ngây thơ,cho dù ai cũng không tin hai đứa nhóc này trong cơ thểchạy dòng máu hai biến thái, Lang Trì mỉm cười ở mộtbên nhìn, đây đối với anh em này vẫn là dáng vẻ ngâythơ chất phác, đơn thuần khiến tất cả mọi ngườiđang suy nghĩ có đúng hay không trong cơ thể mỗi bên thừahưởng phân nửa hệ số [4] ác ma của hai người kia, kếtquả âm với âm thành dương, biến thành người bìnhthường.

Đốivới khuôn mặt của hai anh em này vốn là vô cùng mêngười, hơn nữa đôi song sinh luôn luôn hấp dẫn ánhnhìn của người ta, lúc này mọi người liền chen chúctới, có lôi kéo con của mình cũng gia nhập trong trậndoanh cho bồ câu ăn, Lang Trì tận trách thủ ở một bên,để cho chúng nó trước sau ở trong phạm vi tầm mắt,mỉm cười nhìn tràng cảnh hài hoà trước mặt, trầmmặc không nói. Đối với anh em này thì ngồi chồm hổmở trong đám người cho bồ câu ăn, đem bọn trẻ xungquanh chúng nó toàn bộ trở thành không khí, nhỏ giọngthầm thì nói, "Cẩn, đã đến giờ chưa?"

Anhhai Cẩn nhìn đồng hồ đáng yêu đeo trên tay một chút,nói, "Sắp, em ngẩng đầu nhìn một chút bên kia có bóngngười hay chưa?"

Dụcngẩng đầu cẩn thận nhìn một chút, "Cẩn, anh xem kiacó đúng hay không?"

Cẩntheo ánh mắt của nó nhìn sang, trước mắt sáng ngời,"Đúng, đi."

Haianh em lập tức đứng dậy, hướng Lang Trì lôi kéo, lôikéo tay anh, nói giọng trẻ con, "Chú Tiểu Trì, bênđó bên đó có phải chú Ôn không? Bên cạnh chú ấylà chú nào thế?"

LangTrì cả kinh, theo phương hướng chúng nó nhìn sang, chỉthấy cách đó không xa một bóng dáng quen thuộc cùng mộtngười vừa đi vừa nói chuyện, dáng vẻ nhìn qua vô cùngđặc biệt thân thiết, anh biết Ôn Bạch sáng sớm liềnđi ra ngoài, lại không nghĩ rằng là cùng người đàn ôngkhác gặp mặt, trong lúc nhất thời có chút ngơ ngẩn,hai chữ ly hôn trong nháy mắt liền bắt đầu từ đáylòng chậm rãi chuyển động, thân thể anh lung la lung lây,hầu như muốn thẳng không được, không chút suy nghĩliền đi nhanh về phía trước rồi.

Haiđứa nhóc sau lưng nhìn anh ta đi xa, Cẩn nói, "Xem đi,anh đã nói buổi sáng nghe được chú Ôn gọi điện thoạihẹn gặp anh hai nhà chú ấy, anh đúng thật nhớkhông lầm."

Dụcgật đầu, "Chú Tiểu Trì tạm thời bỏ đi rồi,chúng ta phải đi đâu?"

"Đi."Cẩn nói lôi kéo tay nó liền hướng trạm xe buýt đi đến,sau đó rất nhanh lên một chiếc xe buýt công cộng.

Tàixế xe buýt nhìn một đôi song sinh vô cùng xinh đẹp đilên tới trong lúc nhất thời có chút ngơ ngẩn, không chỉông, ánh mắt của người trên xe đều tập trung vào trênngười bọn họ, chỉ thấy hai người chớp đôi mắt tongập nước đáng thương nhìn tài xế, một bộ dạngmuốn nói lại thôi.

Tàixế kia lập tức kích động, hoà nhã hỏi, "Người bạnnhỏ, các con muốn đi đâu, ba mẹ đâu, có chuyện gì thìnói với chú, chú giúp các con."

"Chú,"Cẩn giọng trẻ con kêu một tiếng, "Chúng con muốn đitrạm kế tiếp." Dục ở bên cạnh nhu thuận gật đầu,tài xế nhìn xung quanh bọn nó vẫn là không có khởihành, ôn hoà hỏi, "Người bạn nhỏ, ba mẹ các con đâu?Không ở bên cạnh các con sao?"

"Chúngcon là muốn đi tìm mẹ." Cẩn nói, "Mẹ nói ở chỗnày ngồi xe bus đường XXX, trạm kế tiếp thì là cửahàng của bà ấy." Nó nhớ kỹ trước khi đi lên nhìnlướt qua tên xe bus, sẽ không sai.

"Vậythì đúng, các con không lên sai xe," tài xế gật đầu,lúc này mới lái xe, còn không quên nói thầm, "Ai, đểcho đứa bé nhỏ như vậy tự mình ngồi xe bus, thực sựlà ..."

Haiđứa vẫn là không có di chuyện, "Chú ..." Cẩn nhìnông ta muốn nói lại thôi, tội nghiệp nói, "Chúng conkhông có tiền ..." Mỗi lần ra ngoài đều có ngườitheo, trên người bọn nó đương nhiên không mang theo tiền.

Dụcgật đầu, giọng nói cũng biến thành vô cùng đángthương, "Tiền mẹ cho ban nãy để cho con mua đồ ăn chobồ câu rồi, đều là con không tốt ..." Giọng nói càngngày càng nhỏ, nói xong lời cuối cúng gần như đềumang theo tiếng khóc, hai đứa nhóc này vốn là lớn lênyêu nghiệt, cứ như vậy người trên xe lập tức bùnglên lòng thương cảm ào ạt, tranh nhau dỗ dành, liền nóisẽ móc tiền túi hỗ trợ tiền xe, tài xế khoát khoáttay, nói, "Không có việc gì, không cần thanh toán, ngoan,đi tìm chỗ ngồi xuống."

Cănbản ông không cần nói, người trên xe tự nhiên mà liềnchủ động nhường chỗ ngồi đem bọn nó ôm lên ghế,hai đứa ngọt ngào nói tiếng cảm ơn, tiếp theo bị mộtđám người vây quanh nói chuyện phiếm chụp ảnh, đồngthời đến trạm sau ở dưới ánh mắt nhiệt liệt củamột đám người xuống xe. Mà giờ khắc này Lang Trì cùngvợ anh giải trừ hiểu lầm, lôi kéo vợ đi tìm hai anhem kia, kết quả ở trung tâm quảng trường vòng vo ba vòngđều không thấy bóng dáng, anh lập tức liền cứng đờrồi, "Biến mất", "Dụ dỗ trẻ em" những từ ngữtrùng trùng nện vào trong tim nhỏ bé yếu ớt của anh,trong đầu thậm chí còn có thể hiện ra tình cảnh haiđứa nhỏ bị người trói đi ngược đãi, anh trong nháymắt phát điên, vội vàng đem điện thoại liên lạc thủhạ ở thành phố tìm kiếm.

Bênnày Cẩn lôi Dục ở trên đường chậm rãi mà đi, hoàntoàn không quan tâm ánh mắt và camera ném lên người bọnnó, mà là tò mò đánh giá xung quanh.

"Cẩn,anh xem, cậu nhỏ."

Cẩntheo ánh mắt của nó hướng về phía trước nhìn, chỉthấy trước mặt một tấm bảng quảng cáo to lớn, ngườiphía trên đúng là cậu nhỏ siêu sao nhà bọn nó, Tả AnTuấn.

"Ừ,"Cẩn gật đầu, nghiêng đầu hỏi, "Muốn đi nhà cậusao?"

"Khôngnên," Dục không chút nghĩ ngợi nói, "Chồng nhà cậukhó đối phó."

"Cúngđúng." Cẩn nói ánh mắt lại chuyển hướng phía trước,nhìn quán ăn nhỏ trước mặt, lôi kéo nó liền đi tới,Dục giương mắt nhìn một chút, trên đó viết "Hồ lôbọc đường" [5], nó nhớ kỹ lúc ở Bắc Kinh cậu hainhà nó đã từng mua qua cho bọn nó, hương vị cũng khôngtệ lắm. Cẩn đứng ở trước cửa hàng ngưỡng mặtlên nhìn chủ cửa hàng, chủ cửa hàng vừa thấy đượcbọn nó mắt lập tức liền sáng, vội vàng đi đếntrước khom lưng nói, "Người bạn nhỏ, nghĩ muốn cáigì?"

Chủcửa hàng kia là nữ, coi như tuổi còn trẻ, Cẩn chớpđôi mắt ngập nước nhìn cô, ngọt ngào nói, "Chị ơi,em làm việc cho chị được không?"

Chủcửa hàng kia nở nụ cười, tò mò hỏi, "Tại sao phảilàm việc cho chị?"

Cẩnchỉ vào hồ lô bọc đường nói nghiêm túc, "Em trai emmuốn ăn cái này, nhưng em không có tiền, chị ơi, em làmviệc cho chị, chị cho em trai em một xâu hồ lô ăn đượckhông?"

Dụcngẩn ra, lập tức phối hợp gật đầu, tội nghiệp nhìnngười trước mắt.

Chủcửa hàng kia cũng là ngẩn ra, trong nháy mắt bị cảmđộng đến tột đỉnh, đây là tình anh em vĩ đại cỡnào! Cô hít sâu một hơi, từ phía trên gở xuống hai xâukhác nhau đưa cho bọn nó, giọng nói mang theo run nhè nhẹ,"Ngoan, không cần em làm việc, chị miễn phí cho các em,cầm đi đứa nhỏ."

Haiđứa bọn nó đưa tay tiếp nhận, hướng cô cười ngọtngào, "Cám ơn chị ạ."

"Khôngcần cám ơn, không cần cám ơn ... Hu hu, trẻ con thật làtốt a, đây là con nhà ai a ... Có may mắn như thế."

Haiđứa lại hướng cô cười cười, cầm đồ ăn vặt rờiđi. Hai đứa vừa đi vừa ăn, tiếp tục xem đồ vật thúvị xung quanh, không biết người của Phùng Ma tìm bọn nóđến ngất trời.

"Cẩn,em nghĩ phía sau có một người một mực theo chúngta."
Cẩn gật đầu, nó đương nhiên cũng cảm thấy.

Dụctiếp tục nói, "Anh nói có phải hay không là bọn buônngười chú Tiểu Trì thường nói?"

Cẩntiếp tục gật đầu, "Có thể."

Haiđứa trong nháy mắt liền trầm mặc, sau đó liếc nhau,rất nhanh quay đầu lại, nhìn ông chú hèn mọn phía sau,miệng đồng thanh lớn tiếng nói, "Chú, chú có phải làngười hay buôn lậu không a?"

Xinchú ý, giọng bọn nó lớn như vậy tuyệt đối khôngphải là bởi vì sợ, hoàn toàn là do đạt đến hưngphấn. Người chú ý xung quanh bọn nó vốn là nhiều, mộttiếng nói này phát ra ngoài sau đó mọi người đều nhìnvề phía người kia, người kia đúng là muốn đem hai đứanày bắt cóc, nhưng mà có thể là tay mới, tố chất tâmlý còn không mạnh, bị nhiều người nhìn như vậy vộivàng quay đầu bỏ chạy, điển hình có tật giật mình.

Trướcmắt hai anh em nó sáng ngời, lập tức liền đuổi theo,"Chú buôn người, chú đừng chạy a." Người xung quanhthấy thế rất sợ hai đứa nhỏ này có gì sơ xuất,cũng vội vàng đuổi theo, phía trước vừa vặn có cảnhsát, thấy loại tình huống này lập tức liền đem ngườikia đè xuống, cũng thành công từ trên người lục rađược các loại đồ vật ****, họ đem người kia giảilên xe, hướng người xung quanh hỏi tình huống lúc đó,xoay người đi tới trước mặt hai anh em, ngồi xổm xuốnghoà nhã nhìn bọn nó, khen ngợi, "Nếu như không phảilà các con vừa rồi lớn tiếng vạch trần hắn ta khiếnhắn ta chột dạ, chú vẫn bắt không được hắn, nhỏxíu như vậy thông minh như thế, còn dám to gan đuổitheo, thực sự là hậu sinh khả uý* a." [kẻ sinh sau ắthơn bậc đàn anh]

Mọingười đi theo bảy miệng tám lưỡi khen ngợi, trên mặthai anh em vẫn như cũ lộ vẻ mỉm cười ngọt ngào, lònglại thầm than một tiếng, vừa phát hiện niềm vui cứnhư vậy mất rồi, ai.

Cảnhsát khen ngợi nửa ngày, cười hỏi, "Người bạn nhỏ,các con họ gì? Ba mẹ đâu?"

Haiđứa liếc nhau, đây coi như là hai vấn đề đi? Bọn họngoại trừ hai vị phụ huynh đều có mặt thì không cáchnào trả lời vấn đề này ngoài ra, hai vị phụ huynh đềukhông có mặt thì cũng không có trả lời, liền đồngloạt lắc đầu.

Cảnhsát ngẩn người, "Không biết? Mẹ các con tên gì?"

Haingười tiếp tục đối diện, bọn nó không có mẹ, tiếptục lắc đầu.

"Vẫnkhông biết, ba đâu?"

Bọnnó có một Father, một Daddy, ai xem là ba? Lắc đầu.

Cảnhsát vừa ngẩn ra, "Các con là cô nhi?"

Làmsao có thể? Lắc đầu.

Lầnnày đến phiên cảnh sát trợn tròn mắt, cha mẹ của bảnthân là ai không biết, cũng không phải là cô nhi, vậy ...

"Biếtnhà của các con ở đâu không?"

Nhàcủa bọn nó có rất nhiều, cách vài ngày thì đổi chỗkhác. Lắc đầu.

"Vậy... Vậy ..." Việc này làm khó cảnh sát, vậy mà cònchưa chờ ông mở miệng thì giọng nói từ một bên vanglên, "Đồng chí cảnh sát, bọn nó là con của tôi."Vừa dứt lời thì từ trong đám người đi ra một ngườiphụ nữ xinh đẹp, bà đã từ một bên nhìn rất lâurồi, bà mắc chứng bệnh không có thai, vẫn muốn thunuôi một đứa bé, ngày hôm nay ngẫu nhiên liếc mắtthấy hai đứa nhóc này liền thích, liền lập tức muốnđem hai đứa nhỏ xách về nhà, nhưng là sợ ngộ nhỡ bamẹ của bọn nó bên cạnh làm sao bây giờ, nghe thẳngđến đó mới yên tâm đi tới.

"Đồngchí cảnh sát bọn nó đoán chừng là bị hù sợ." Ngườiphụ nữ ngồi xổm xuống vuốt ve đầu hai anh em, chỉvào chiếc Limousine [6] bên cạnh, nói dịu dàng, "Ngoan,lên xe trước chờ ta, ta một hồi mang bọn con đi chơi,muốn ăn cái gì cũng được."

Haianh em liếc nhau, lập tức nhu thuận gật đầu, xoay ngườilên xe, người phụ nữ nhất thời tâm tình dâng trào,cùng cảnh sát tuỳ ý hàn huyên vài câu liền cũng lênxe, trên xe ngoại trừ tài xế và hai anh em nó ngoài ra còncó một người đàn ông lớn lên cường tráng, tuy rằngmột thân mặc tây trang nhưng trên người tản phát ra hơithở rất quen thuộc, hai đứa vừa nhìn liền biết ngườinày là lăn lộn trong giới, ông ta nhìn thấy người phụnữ lên xe lại phân phó tài xế lái xe.

Cẩntò mò hỏi, "Muốn dẫn bọn con đi đâu chơi?"

Ngườiphụ nữ vuốt ve đầu của bọn nó, nói dịu dàng,"Ngoan, ta mang bọn con đi thành phố X, nơi đó có rấtnhiều thứ ăn ngon chơi tốt, sau đó các con hãy sốngcùng ta chứ, ta sẽ yêu thương các con thật tốt."

Haiđứa liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm thành phố X đượca, nơi đó có một hang ổ tiêu tiền gọi là Dạ Mị, ôngchủ gọi là Hiên Viên Ngạo, đối với bọn nó cũng làthương yêu có thừa, còn có một tập đoàn Trác gia nổidanh súng ống đạn dược, Trác gia có một anh trai ác magọi là Trác Niệm, cũng là một người thú vị.

Lầnhành trình thành phố X này hẳn là chơi rất khá mớiđúng, liền vui vẻ gật đầu đồng ý.

Ngườiphụ nữ kia còn có chút không tin trên trời có thể rớtxuống hai đứa nhỏ nhu thuận như thế, kích động nhìnbọn nó, trong lúc nhất thời có chút tràn đầy nướcmắt vui mừng. Hai anh em nó chỉ muốn thành phố X thú vị,liền mặc bà nhìn.

Vìvậy hôm nay Lang Trì mang theo mọi người Phùng Ma đem toànbộ thành phố S lật ngược lên một lần vẫn không tìmthấy dấu vết của hai anh em nó, cuối cùng chỉ thôngqua một người cảnh sát biết được hai đứa theo mộtngười phụ nữ đi, mà khi lúc bọn họ tìm kiếm chiếcxe kia toàn thành phố, người đã sớm ra thành phố S,biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

LangTrì nhất thời khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm haiđứa bé kia ngây thơ cỡ nào, tuyệt đối là người phụnữ kia lời ngon tiếng ngọt lừa gạt đi hai anh em tụinhỏ, anh thật có lỗi với chủ nhân, thật có lỗi vớianh chị em Phùng Ma, thật có lỗi với toàn bộ ngườiyêu mến hai anh em tụi nhỏ a a a!

TảXuyên Trạch biết được đầu đuôi câu chuyện sau đóliếc mắt nhìn Tống Triết liền quay đầu vào nhà, TốngTriết cầm điện thoại thủ hạ đem tới cho y gọi mộtcú điện thoại cho em trai thứ ba sau đó cũng quay đầuvào nhà, từ phía sau ôm Tả Xuyên Trạch, cười nói, "Emtin bọn nó là bị lừa đi sao?"

TảXuyên Trạch thả lỏng cơ thể về phía sau tựa ở trênngười của y, khẽ hừ một tiếng, "Quỷ mới tin."

TốngTriết ở trên mặt hắn hôn một cái, cười nói, "Anhcũng không tin," y nói xong nghiêng đầu nhìn hắn, đưatay nâng một lọn tóc của hắn lên, nói dịu dàng, "Nhưngem vẫn còn có chút lo lắng có đúng hay không?"

TảXuyên Trạch không có lập tức trả lời, trầm mặc chỉchốc lát mới nói, "Bọn nó mới năm tuổi."

TốngTriết cười ở trên môi hắn hôn một cái, nói, "Yêntâm đi, A Hi đã từng đưa tặng cho bọn nó mỗi ngườimột cái đồng hồ đeo tay, ở trong đó có thiết bịtheo dõi, anh vừa gọi điện thoại cho cậu ta, đoán chừnglập tức liền có thể tìm đến vị trí của bọn nó,nhưng mà anh tạm thời không để cho cậu ta hành độngngay."

TảXuyên Trạch lúc này mới hoàn toàn yên tâm, khẽ ừ xoayngười ngủ, nói, "Để cho bọn nó chơi, chờ bọn nóchơi đủ thì mới trừng phạt bọn nó."

TốngTriết từ phía sau ôm hắn, cười gật đầu, "Anh vốnlà cũng dự định như vậy, mà trong khoảng thời gian nàychúng ta vừa vặn có thể hưởng thụ một chút thế giớihai người." Y nói đưa tay nâng cằm hắn lên, cúi ngườihôn tới.

——

[1] Áccẩn hoài du (握瑾怀瑜),có nghĩa tốt, ví von phẩm đức cao thượng của conngười, trích từ "Sở Từ – chương chín – Hoài Sa"(theo baike)

[2]Ghép vần (pīnyīn): là phiên âm ra chữ cái của từ Hán.Muốn học được chữ Hán phải học phiên âm.

[3]Dấu giọng hay được gọi là tứ thanh. Trong tiếng Hoahiện đại có 4 dấu: âm (đọc giống thanh ngang),dương (đọc giống thanh ngã), thượng (đọcgiống thanh nặng thêm sắc), khứ (đọc giống thanhsắc).

Vídụ như: Cẩn 瑾cóphiên âm là [jǐn], Du 瑜cóphiên âm là [yú], còn Dục 煜cóphiên âm là [yù]. Cho nên từ Du và từ Dục phiên âmgiống nhau nhưng lại khác dấu giọng.

*chúý [2] và [3] là mình tự giải thích, vì có học qua vềphiên âm và dấu cho nên cũng biết sơ sơ, vì vậy mìnhtự giải thích, nếu ai rành hơn thì có thể bổ sung chomình nha :3, giờ chỉ đọc chữ được khi có phiên âmthôi :)))))

[4]Hệ số (Factor): Hàm nghĩa cơ bản là "nguyên tố,nhân tố, thành phần", tiếng Anh tương ứng là: factor,agent, ingredient.

Hệsố có ý nghĩa riêng trong mỗi lĩnh vực như toánhọc, sinh học, ... Trong truyện là nói về mặt sinhhọc, nên mình giải thích về mặt sinh học thôi.

Ýnghĩ sinh học: Trong tế bào một đoạn gen DNA sinh ra vậtchất gọi là hệ số, hệ số là một loại vật chấtcó tồn tại, chủ yếu dùng ở trong tế bào để truyềnlại tín hiệu, với kiểm soát di truyền và thay thế bêntrong tế bào. (nguồn )

[5]Hồ lô bọc đường:

[6]Limousine:

———

Máơi, nó dài nhất trong tất cả các chương luôn đó TwT

Chúthích cũng mệt nữa OTZ

Cònhai chương PN nữa là xong :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro