Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác lấy thân phận thực tập sinh tiến vào công ty giải trí  XZ.

Công ty có đến 100 nam thực tập sinh, nhưng chỉ chọn lựa ra 10 người xuất đạo, cạnh tranh vô cùng kịch liệt.

Thời điểm Vương Nhất Bác vào, tổ thực tập sinh đã vơi xuống phân nửa, chỉ còn lại 30 người cùng nhau tranh đấu. Cho nên lúc Vương Nhất Bác đột nhiên  gia  nhập khiến vài người trong đó  có chút bất mãn.

" thưa lão sư, dựa vào cái gì mà hắn có thể gia nhập cùng chúng tôi, chúng tôi đều dựa vào thực lực mới ở được đến ngày hôm nay". Một cậu trai tóc vàng  vóc dáng cao ráo, khuôn mặt không tệ, có chút không phục mà lên tiếng.

Lão sư  trên mặt cũng có chút làm khó dễ mà đưa mắt nhìn Nhất Bác, nhưng mà Vương Nhất Bác trên mặt không có chút biểu cảm gì, khuôn mặt nhỏ lạnh tanh, ngũ quan tinh xảo, khí chất quá mức thanh lãnh.

" người này  đặc biệt  được  chỉ thị từ  trên cao xuống ". Người đứng phía sau  Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng, vóc dáng hơi cao, tóc ngắn, ánh mắt tương đối tròn, mọi người ở đây đều biết, người này là trợ lý của Tiêu tổng tên là Vu Bân.

" người này sẽ cùng gia nhập với mọi người, sau đó sẽ cùng nhau cạnh tranh để được tuyển chọn". Người tên Vu Bân bổ sung.

Nhưng phía dưới rõ ràng có người vẫn bất mãn, lớn tiếng nói .

" vẫn là đi cửa sau mới được vào".

" xem xét cái gì, đều dựa vào quan hệ nội bộ".

Tiếng bàn tán càng ngày càng nhiều, càng lúc càng khó nghe.

Vương Nhất Bác nãy giờ vẫn đứng im mà nhìn mấy người đó, ruốt cuộc chịu không được liền mở miệng
" nếu các người không phục, có thể bước ra đây battle ".

Trong nháy mắt, mọi người có chút  thất kinh, ai nấy đều ngạc nhiên, mở to mắt mà nhìn cậu.

Vu Bân cũng không ngoại trừ, anh ta cũng một phen chấn  kinh, bởi vì chọn battle thì chí ít cũng là một người gỏi hoặc ít nhất cũng là người  chuyên nghiệp.

Không nghĩ đến tiểu bạn hữu mà Tiêu tổng mang vào lại có lòng can đảm đến vậy.

" chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu như không có ai đối đầu thì xem như nhận thua, mấy người không được bất mãn tôi nữa ". Sống lưng Vương Nhất Bác ưỡn đến mức đặc biệt thẳng, sư tử con đã thức tỉnh, mang theo ham muốn đi săn, không ngại khiêu chiến.

Người trẻ tuổi chính là chịu không được khiêu khích, ngay lập tức phía dưới có người lên tiếng.

" Thẩm Mộc, trị hắn.

" đúng, Thẩm Mộc ".

" Thẩm Mộc ".

Sau đó, Vương Nhất Bác nhìn thấy người tên Thẩm Mộc, bị quây quanh trong đám người, ngoại hình xác thực rất ngầu, ngũ quan đoan chính, xem ra là người lợi hại nhất trong tấc cả những thực tập sinh ở đây.

Thẩm Mộc đứng trước mặt Vương Nhất Bác, đầu đội mũ lưỡi trai, miệng nhếch lên thoạt nhìn rất rực rỡ, thậm chí có chút lưu manh, cùng với Vương Nhất Bác,  hình tượng hai ngườihoàn toàn trái ngược nhau.

Thẩm Mộc  cười híp mắt nhìn cậu.

" em trai,  cậu bao nhiêu tuổi"?

" 18"

" oa, vừa bước vào tuổi trưởng thành sao"? Trong giọng nói mang theo chút trào phúng.

Vương Nhất Bác không có trả lời câu hỏi nhàm chán của hắn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề" làm sao so tài".

" lão sư tùy tiện mở âm nhạc, chúng ta đấu vũ đạo, sẽ thi ba lượt, do lão  sư  quyết định thắng thua". Thẩm Mộc cười nói.

Nhất Bác nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Hai người đứng vững, tấc cả mọi người xung quanh ồn ào,  Vu Bân cũng đứng lui sang một bên, nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng cảm thấy người Tiêu tổng mang đến nhất định không đơn giản.

Bài thứ nhất là một ca khúc
hip -  hop khi Ca khúc vừa phát ra, tấc cả mọi người đều hoan hô,  Thẩm Mộc liền nhảy vài động tác hip - hop, thân hình xoay tròn, nhảy vọt, động tác cuồng dã có tính công kích, Nhất Bác đứng ở một bên nhìn, chỉ vài động tác, cũng có thể nhìn ra được trình độ của đối phương, người này xác thực có thực lực.

Thẩm Mộc có chừng mực, hướng Vương Nhất Bác vẫy vẫy tay, thế là cậu liền giẫm lên, đi lên trước, nhấc chân xoay người, động tác gọn gàng, không mang theo bất luận cái gì dư thừa, căng chặt có giới hạn, làm cho mọi người hai mắt toả sáng. Thêm vào, Nhất Bác biểu cảm thanh lãnh, trên người áo sơ mi mỏng màu xanh nhạt, theo động tác bay múa,  cuối cùng Vương Nhất Bác một tay  chống đất,  dựng ngược một cái, thân thể ưỡn lên,

Cục  diện trong nháy mắt nổ tung, tấc cả mọi người đều hoan hô, bầu không khí hoàn toàn bị bùng cháy.

Thẩm Mộc biểu cảm có hơi cứng ngắc, xem ra tên nhóc con này có chút tài giỏi, thế là ở bài thứ hai, hắn sử dụng toàn lực, liên tục đổi động tác, nhưng bởi vì lấy hơi không kịp, một vài động tác có chút chững lại  khiến hắn có chút tiếc nuối.

Nhất Bác lần này suy nghĩ khác, không hề làm ra động tác cường thế,  chiêu nào chiêu nấy đều phù hợp với bài nhạc bên trên, nhẹ nhàng nhảy múa, cuối cùng ngửa thắt lưng đầu gối gập, lưng cơ hồ ép sát mặt đất, làm cho tấc cả mọi người trợn mắt há  mồm, cái này thật sự quá là đỉnh đi.

Hai bài sau đó, thực lực cách xa, kỳ thực hết sức rõ ràng, tấc cả mọi người phía dưới đều quên hết vừa mới châm chọc cậu, mà thán phục reo hò. Thẩm Mộc lại không chịu mất mặt, ráng chống đỡ nhảy đến cuối cùng, nhưng Vương Nhất Bác càng nhảy càng high, tính công kích  cũng càng ngày càng mạnh, nhất là cặp mắt kia hiện ra lãnh quang, làm người ta chấn động, khí tràn hoàn toàn áp chế.

Sư tử con đã đem con mồi hoàn toàn nắm ở trong tay.

Ba bài kết thúc, không cần phải đợi lão sư tuyên bố, ai cũng biết phần thắng thuộc về người nào, tấc cả mọi người đều đang hân hoan Vương Nhất Bác.

Thẩm Mộc mặt mày xám xịt đi xuống, thực lực này hoàn toàn cùng bọn hắn bỏ xa, bỏ rơi không biết bao nhiêu người.

Vương Nhất Bác thở hổn hển, biểu cảm vẫn như cũ như không có gì,
Cậu đã hoàn toàn dùng thực lực để chứng minh bản thân mình.

Đi vào văn phòng tổng giám đốc, Vu Bân nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi ở trước máy vi tính, " Boss,  bạn nhỏ  mà anh mang đến thực sự không đơn giản, trách không được anh muốn đem cậu ta xuất xuất đạo". Vu Bân rất hưng phấn, hoàn toàn bị dáng dấp đẹp mắt của thiếu niên thuyết phục.

" cậu rất rảnh rỗi " Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vu Bân.

"....." Vu Bân trong nháy mắt ngậm miệng, sau đó lui ra ngoài.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn về màn hình máy tính, lúc vừa mới diễn ra trận đấu, hắn đã quan sát rất rõ ràng, nhìn hình Vương Nhất Bác, khoé miệng không tự chủ mà giương lên nụ cười.

Đúng là một bạn nhỏ không tồi, không chừng sẽ rất phát triển.

Một ngày huấn luyện rất mệt mỏi, nhưng đói với Vương Nhất Bác đã trở thành thói quen, cậu cũng  chỉ ra mồ hôi. Hơn nữa,  thiếu niên ở cùng những người bằng tuổi, cũng rất dễ dàng hoà nhập.  Cậu học chuyện gì cũng nhanh, cho nên rất nhiều người hướng cậu mà học hỏi. Ngoại trừ Thẩm Mộc đối với cậu sắc mặt không tốt lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro