Chương 1(tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày huấn luyện rất mệt mỏi, nhưng đói với Vương Nhất Bác đã trở thành thói quen, cậu cũng  chỉ ra mồ hôi. Hơn nữa,  thiếu niên ở cùng những người bằng tuổi, cũng rất dễ dàng hoà nhập.  Cậu học chuyện gì cũng nhanh, cho nên rất nhiều người hướng cậu mà học hỏi. Ngoại trừ Thẩm Mộc đối với cậu sắc mặt không tốt lắm.

Một ngày kết thúc, Nhất Bác bí mật đi đến hầm đỗ xe, vừa rồi Vu Bân nói với cậu, bảo cậu đến đây gặp Tiêu tổng.

Nơi này không ít xe đỗ, nhưng liếc mắt một cái cậu có thể nhận ra chiếc xe AuDi của Tiêu Chiến đậu ở chỗ dành riêng ở phía bên trên.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn mà cuối đầu  đứng cạnh chiếc xe chờ hắn, cầm điện thoại chơi game, hoàn toàn không chú ý đến một thân ảnh đang dần bước đến gần.

Đợi đến khi cửa sổ trò chơi trên màn hình hiển thị xám ngoét, các nhân vật trong game đã chết, Vương Nhất Bác  ruốt cuộc ngẩng đầu giải phóng cái cổ mỏi nhừ của mình. Vừa mới nghiêng đầu liền thấy  cách cậu một mét,Tiêu Chiến đứng ở ngoài, dựa lưng vào tường nhìn mình chằm chằm.

Đm.

Tay run lên, xém chút không cầm chắt điện thoại.

"Chú, chú ba, chú đến khi nào?" Vương Nhất Bác giật mình, làm sao đến, một chút động tĩnh cũng không có.

" vừa mới". Tiêu Chiến trả lời một câu, sau đó ấn chìa khóa xe một cái, nhấc chân đi về phía ghế lái.

" mới là lạ" Nhất Bác lẩm nhẩm trong lòng, sau đó lập tức thoát game  đi theo sau, mở cửa bước lên xe, lần này cậu không quên thắt dây an toàn.

Xe một đường chạy chậm rãi, Nhất Bác trong lòng có chút khẩn trương, không biết vì cái gì, mỗi lần đối mặt với Tiêu Chiến cậu luôn khẩn trương như thế.

" dẫn cháu đi ăn cơm" Tiêu Chiến cũng không quay đầu lại nói.

Nhất Bác nghi hoặc nhìn hắn
" không trở về nhà sao  ạ ?"

" chú cùng với các anh đã thống nhất rồi, hôm nay dẫn cháu ra ngoài ăn cơm".  Tiêu Chiến vừa bật đèn phương hướng, vừa  trả lời.

Nhất Bác trong lòng lại xắn xuýt, được cùng chú ba ăn cơm a.

"Cháu có ăn kiêng cái gì không?" Tiêu Chiến lại hỏi.

Nhất Bác nhanh chóng lắc đầu, nhưng cũng nhanh chóng nói" không ăn cà rốt, không ăn cay".

Tiêu Chiến không thể kiềm chế mà bật cười, thanh âm trầm trầm, tại vì trong xe không gian bịt kín nên bên trong đặc biệt dễ nghe.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt cong cong, đuôi mắt cong lên, lúc cười lên hàm răng chỉnh tề lộ ra, thật là đặc biệt đẹp đẽ, thậm chí có thể nói là đẹp đến chối mắt.

" chú ba cười cái gì?". Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn hắn.

Tiêu Chiến lắc đầu
" không có gì, chú nhớ rồi  ".

" người trẻ tuổi các cháu có phải rất  thích ăn lẫu" . Tiêu Chiến lên tiếng hỏi.

" dạ thích"  Nhất Bác nheo mắt lại
" cháu thích ăn lẫu vịt"  .

" vậy còn thịt nướng? ".

" cũng rất thích".

" cháu nên ăn nhiều một chút, quá gầy". Tiêu Chiến rất thích cùng Vương Nhất  Bác nói chuyện phiếm, mặc dù lớn tuổi hơn nhưng cũng giống như dạy dỗ em trai.

Hai người câu được câu không trò chuyện, rất nhanh xe liền dừng trước một quán lẫu, thoạt nhìn cũng không tệ.

" chú ba, chú thật sự muốn cùng cháu ăn lẫu?" Nhất Bác không dám tin tưởng mà nhìn Tiêu Chiến, đưa mắt dò xét một thân tây trang cao cấp, nhìn thế nào cũng giống như đi ăn nhà hàng cao cấp hơn.

" làm sao vậy?" Tiêu Chiến cười cười, tâm tình có vẻ rất tốt, hắn cởi bỏ áo khoác, " hôm nay chủ yếu mời cháu".

Toàn bộ động tác quá tao nhã, Vương Nhất Bác cổ họng căng thẳng, chú ba quả thật rất cấm dục.

Hai người đi vào trong quán, quán rất nhiều người, nhưng hai người đi vào trong lại gây chú ý cho mọi người.

" má ơi, anh em nhà này thật sự là quá đẹp rồi ".

Tiếng nói truyền đến trong lỗ tai Vương Nhất Bác, cậu nhướng mày một cái, cái này mẹ nó, người này là Chú mình.

Cũng khó trách, Tiêu Chiến còn trẻ như vậy, nếu như cởi bỏ tây trang, thay bằng đồ khác có khi nhìn như sinh viên, tựa như anh trai.

Hai người chọn một căn phòng, phục vụ đưa mắt nhìn thẳng, cười rạng rỡ như hoa, một mực đứng bên cạnh giới thiệu món ăn đặc sắc của quán.

Mãi cho đến một lúc sau, phục vụ mới đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí yên tĩnh trở lại.

Nhất Bác nhìn chằm chằm cái bàn, dùng tay lướt nhẹ xung quanh mặt đĩa, ngón tay trắng nõn, đầu ngón tay cắt sửa sạch sẽ, móng tay đặc biệt đẹp, chọc  cho Tiêu Chiến chăm chú nhìn thêm.

" ngày đầu tiên tốt chứ?" Tiêu Chiến hỏi.

" vẫn được" Nhất Bác ngẩng đầu trả lời, " chú ba vì sao người lại đem con vào một đội chuẩn bị ra mắt? "

" làm sao?"

" không, con chỉ muốn hỏi một chút, bởi vì sẽ bị bài xích, như thể lấy mất thành quả của người khác" .  Vương Nhất Bác rũ mí mắt.

" không có đoạt cướp, thực lực nói rõ mọi thứ ". Tiêu Chiến chống cằm nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác nói

" coi như không có cháu, cũng sẽ có người khác, ngành giải trí rất phức tạp, không có khiêm nhường ".

" vậy làm sao chú biết cháu có thực lực? " cậu không hiểu hắn làm sao biết được cậu so với những người kia có thể trụ vững.

" nếu như cháu không có, xem như chú nhìn nhầm ". Tiêu Chiến lời ít mà ý nhiều .

Dạng tín nhiệm này khiến Nhất Bác kinh ngạc, không ngờ chú ba lại coi trọng mình như vậy. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Nhất Bác trắng đen rõ ràng đối đầu với ánh mắt nhàn nhạt hổ phách của Tiêu Chiến, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh sôi ùng ục của nồi lẫu, vậy mà sinh ra mấy phần  khí tức mập mờ.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, cửa bị đẩy ra, phục vụ đẩy xe đẩy vào, Tiêu Chiến cùng Nhất Bác liền thu ấnh mắt về. Lỗ tai cậu đỏ lên một tầng, mất tự nhiên ho hai tiếng.

Bỏ món ăn xuống, vớt rau,  Vương Nhất Bác đổ rất nhiều giấm, ăn vịt yêu thích, hai má phồng lên, để không  bị bỏng liền  thổi vù vù, dáng vẻ thoả mãn rất hấp dẫn người khác.

Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ khả ái của cậu, trong lòng một trận ấm áp.

" ăn chậm một chút, không ai tranh của cháu".  Tiêu Chiến cười, lấy khăn giấy lau miệng cho cậu .

Vương Nhất Bác bị động tác lau miệng của Tiêu Chiến,  làm  cho cậu  có chút cứng nhắc, vội lấy khăn giấy :
" chú Ba, con tự mình làm được ".

Trái tim không khống chế nổi mà thình thịch, thình thịch đập.

" Chú ba, chú ôn nhu như vậy, nhất dịnh  đối với bạn gái của chú  rất tốt". Vương Nhất Bác dùng đũa đâm đâm món ăn trong chén, cũng không có ngẩng đầu lên nói, cậu cũng không biết mình vì cái gì lại đột nhiên muốn hỏi cái này, nhưng chính là muốn biết.

Tiêu Chiến rõ ràng có chút giật mình, sau đó nâng khoé miệng lên, nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt chậm rãi càng sâu, có chút nồng đậm :
" ai nói với cháu là chú có bạn gái ?".

" không có sao?" Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chính diện nhìn Tiêu Chiến cười như không cười.

Nhịp tim hụt một nhịp.

" có hay không, quan trọng sao?" Tiêu Chiến không trả lời câu hỏi của cậu.

Vương Nhất Bác vô thức cắn môi một cái, ánh mắt phát sáng, đũa nắm trong tay siết chặt, Nhất Bác thật là không biết nên làm sao trả lời câu hỏi này.

Tiêu Chiến cũng không có để cậu khó xử, nhàn nhạt trả lời một câu:
" không có bạn gái ".

Vương Nhất Bác trong lòng liền sinh ra một chút vui vẻ.

Một bữa cơm ăn đến coi như không tệ, kết thúc bữa ăn, Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác về nhà.

" chú ba, chú không đi vào sao?"

" không cần, thay chú chào hỏi mọi người ". Tiêu Chiến nghiêng người giúp cậu cởi giây an toàn, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác: " sáng mai chú đến đoán cháu".

Vương Nhất Bác chóan váng, lại đoán?

" Nhất Bác, cháu có muốn hay không ở cùng chú, nơi đó rất  gần công ty ". Tiêu Chiến thở ra hơi nóng, cơ hồ có thể phun đến trên mặt cậu, Nhất Bác cứng  cổ, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.

Cậu chưa từng nghĩ đến, gặp qua chú ba hai ngày,  liền  yêu cầu ở cùng nhau, mặc dù chú ba là vì cậu, nhưng như thế cũng quá nhanh đi.

" con"  bờ môi  Vương Nhất Bác có chút run run.

Tiêu Chiến nở nụ cười rất nhỏ, đưa tay xoa lên khuôn mặt non nớt của cậu: "  cháu không đồng ý cũng không sao, chú không ép".

Sau đó ngồi thẳng dậy, khôi phục bộ dáng trầm ổn : " muộn rồi, vào đi thôi, chúc cháu ngủ ngon".

Vương Nhất Bác không biết mình làm sao xuống xe, trên mặt xúc cảm vẫn còn, tiến vào phòng ngủ đóng cửa lại, Nhất Bác thở ra một hơi, cậu đột nhiên ý thức được tình cảm của mình với chú ba, có chỗ không đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro