Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, thời điểm Vương Nhất Bác đi đến phòng khách, nhìn thấy baba cùng Tiêu Chiến ngồi cùng một chỗ. Nhìn thấy Vương Nhất Bác, baba nhìn cậu cười lên tiếng " chú ba con đang thương lượng với ba, để cho con ở cùng một chỗ với chú ấy, thuận tiện cho việc tập luyện của con, muốn hỏi qua ý con một chút".

Vương Nhất Bác hô hấp trì trệ, hai mắt mở to nhìn Tiêu Chiến, đối phương cũng đang ngước mắt nhìn cậu, Nhất Bác giật mình, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.

Cậu nhớ lại chuyện tối hôm qua, Tiêu Chiến ở gần mình, thở ra khí tức rất gần, trên người nhàn nhạt hương thơm...

Vương Nhất Bác thấy mình điên rồi, vậy mà lại có ý bất chính với chú ba.

" con, con không đi".

Nhất Bác vội vội, vàng vàng, mà lắp bắp từ chối, một giây sau cậu liền nhìn thấy, đối diện  vốn dĩ là chú ba vẫn luôn là một vẻ lạnh nhạt, hiện tại  ánh mắt trở nên thâm trầm.

Vương baba hơi kinh ngạc " tại sao ?"

Vương Nhất Bác cũng không biết nói như thế nào, cũng không thể nói là, mình sợ hãi khi thích chú ba của mình sao?

" con...con..." cậu căn bản không dám nhìn Tiêu Chiến, nhưng khí thế áp bức từ bên kia vô cùng mãnh liệt khiến cậu có chút thở không thông.

" con sợ quấy rầy chú ba".

"Sẽ không" Tiêu Chiến trực tiếp trả lời.

Nhất Bác ngẩng đầu, lông mày nhăn đến có thể dính lại với nhau, cậu thật nghĩ không ra có cách gì để từ chối.

" con và chú ba ở cùng nhau, cách công ty cũng gần, chú ba con có thể chiếu cố con, ba cũng yên tâm" Vương baba lên tiếng thuyết phục.

"...." Nhất Bác buồn bực trong lòng, cuối cùng đỡ không nổi cái hướng áp lực kia, " được rồi, con đồng ý ".

Chờ Vương Nhất Bác xách theo túi đi ra, quản gia đang bỏ vali của cậu vào phía sau cốp xe của Tiêu Chiến. Còn hắn thì đứng dựa lưng vào xe chờ Nhất Bác. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi rất thoải mái, dưới ánh mặt trời càng trở nên đặc biệt hấp dẫn.

Nhất Bác nắm nghiêng  dây lưng của cặp đeo vai, cậu thật không dám hứa chắc, ở cùng với chú ba  có thể hay không khống chế mấy cái ý nghĩ không đúng đắn.

" phát ngốc cái gì?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác " lên xe".

" vâng" Nhấc Bác nhất chân đi qua.

Xe chạy trên đường, Tiêu Chiến cau mày hỏi cậu : " cháu tại sao lại kháng cự không muốn đến ở chỗ chú? "

Nhất Bác nhếch miệng " đã nói không ép buộc con, vậy mà chú với ba con liên hợp với nhau".

" con cảm thấy chú  là đang ép buộc con ?" ngón tay Tiêu Chiến không tự nhủ mà xiết chặt tay lái.

"Không phải sao"? Tính bướng bỉnh của Nhất Bác đột nhiên bộc phát, chính mình cũng không có chút định luật nào, ở chung sẽ nguy hiểm.

Tiêu Chiến cắn cắn răng hàm, tay lái chuyển một cái dừng xe ở ven đường,  Nhất Bác tò mò không biết hắn định làm cái gì, thì Tiêu Chiến tháo dây an toàn ra, nghiêng người nhích lại gần, đưa tay  một cái siết chặt cằm cậu. Nhất Bác bị doạ sợ, khắp người đều cứng đơ, đầu trực tiếp chết máy, miệng mở ra một chút, ánh mắt tròn tròn một vòng.

" Vương Nhất Bác, cháu đang sợ cái gì?" Tiêu Chiến nhìn chằm chằm cậu, giọng nói, ánh mắt đều trầm trầm, sau đó ánh mắt chuyển qua nhìn trên môi Nhất Bác, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh môi hồng hồng, giọng nói có chút trầm khàn.

" vì sao không chịu ở cùng chú, sợ chú ăn con  sao?"

Vương Nhất Bác gắt gao nắm chặt đệm ghế,  một cái cũng không dám động, ngón tay Tiêu Chiến đụng chạm khắp người cậu tơ rần như thể bị điện giật.

Cậu ngây gốc nhìn chằm chằm Tiêu Chiến ánh mắt giờ phút này như  có sóng cuộn trào mãnh liệt, nhất thời không biết nên trả lời làm sao.

Rõ ràng mới gặp ba ngày mà thôi, nhưng tấc cả những hành động đều đặc biệt mập mờ. Nhất Bác không tự chủ mà nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết trên dưới nhấp nhô, rất lâu mới lại lên tiếng " chú ...chú ba, chú dựa vào con gần quá".

Tiêu Chiến híp mắt lại" không thích?".

Vương Nhất Bác vô thức lắc đầu, sau đó lại cảm thấy hành động của mình có vấn đề lại nhíu mày. Tiêu Chiến nở nụ cười " đó chính là yêu thích ".

Vương Nhất Bác trợn tròn mắt nhìn hắn, cái này là kiểu logic gì đây?

Tiêu Chiến dần dần tới gần, lông mi rủ  xuống, môi mỏng đẹp ngày càng gần!!!!

Chú ba muốn làm gì ?

Nhất Bác mặt đỏ lên, đây là muốn hôn cậu sao? Đây là kịch bản quái gì thế này?

Khẩn trương đến rối tung rối mù, lông mi đều đang run rẩy.

Đột nhiên, Tiêu Chiến dừng lại, ngước mắt nhìn cậu , thấy  bộ dáng  cậu một mực khẩn trương, ánh mắt khẽ nhắm, đôi má hồng hồng, đặc biệt đáng yêu. Hắn cười mở miệng
" Nhất Bác, con vì cái gì, không đẩy chú ra?"

Thanh âm khô khàn ở bên tai như muốn bỏng tai.

Nhất Bác trong lòng run lên, chợt mở mắt ra, đụng phải ánh mắt Tiêu Chiến,
Cậu,  vậy mà vừa mới mấy giây trước hy vọng chú ba hôn mình.

Không thể nói gì nữa, cậu cảm thấy mình điên rồi.

Thấy Nhất Bác không có phản ứng lúc hắn tiến tới, Tiêu Chiến liền lui trở về, được như ý, hắn nở nụ cười như lão hồ ly" sự thật chứng nhận, con cũng không có ghét chú, vậy thì cùng ở với nhau thật tốt nhé, bạn nhỏ".

Nhất Bác giật mình, vừa rồi là chú ba đang thử thăm do cậu.

Đm! Quá độc ác.

Xe dừng lại ở vị trí ngày hôm qua, Nhất Bác nhanh chóng xuống xe, nói lời tạm biệt. Nhìn cốp xe Tiêu Chiến, đột nhiên cảm thấy nếu không nhanh, chính mình nửa cái mạng cũng không còn.

Cậu đeo túi xách đi vào công ty, sau đó đến phòng tập luyện.

Thời điểm cậu đến, trong phòng đã có không ít người, rất nhiều thực tập sinh đều đang cố gắng tập nhảy, vì muốn xuất đạo, nên tư thế vô cùng nghiêm túc. Nhất Bác tựa hồ thấy được bản thân mình năm năm trước, mỗi ngày đều luyện tập như vậy, rất buồn tẻ, cũng rất vất vả, không có ngày nào là quần áo không ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng chính là hy vọng có thể bắt lấy một cơ hội, có thể đứng trước mặt người khác.

Cậu lúc ấy, vốn có thể ra mắt tại Hàn Quốc, nhưng là công ty Hàn Quốc đối với thực tập sinh Trung Quốc thường chèn ép, cho nên cậu quyết định trở về nước.

" Vương Nhất Bác" có người gọi cậu.

Lấy lại tinh thần, khi thấy có một người con trai hướng cậu vẫy tay, cậu không biết người này là ai? Chỉ có thể chất phác đi qua.

Cậu trai cười với cậu: " cậu  khẳng định không nhớ tôi là ai, tôi tên, Từ Trình Vũ".

Vương Nhất Bác vẫn là nhớ không nổi.

Từ Trình Vũ cũng không có hy vọng cậu nhớ ra hắn, khi mà hôm qua vừa gặp cậu chỉ có chào hỏi một lần. Vẫn là cười híp mắt, Vương Nhất Bác nhìn hắn, cảm thấy người này rất quen thuộc, khuôn mặt thanh tú, lúc cười lên ánh mắt dài mảnh.

Cậu hướng hắn,  nhẹ gật đầu.

Từ Trình Vũ ghé vào lỗ tai cậu nói thầm" Thẩm Mộc hôm nay thế nhưng lại tới sớm, đoán chừng là bị cậu kích thích".

Nhất Bác đưa mắt nhìn xa xa về phía Thẩm Mộc, sắc mặt không hề tốt đẹp gì, vừa mới sáng sớm trên người hắn đầy mồ hôi, xem ra đã luyện tập thực lâu.

Cậu cuối thấp đầu, không có trả lời.

Không bao lâu, giáo viên đi vào, thực tập sinh vẫn là tốp năm tốp ba tập hợp một chỗ tập luyện, Nhất Bác đang được những người khác uốn nắn tư thế.

Giáo viên vỗ tay" mọi người tập họp qua đây".

Mọi người chập chạm ung dung tiến lại.

" nửa tháng sau, mọi người sẽ tiến hành tuyển chọn lần cuối cùng, công ty sẽ từ trong số mọi người, tuyển chọn mười người ra mắt"

Lời này vừa nói ra, tấc cả mọi người đều nín thở.

" lần này tuyển chọn, tổng giám đốc công ty của chúng ta Tiêu Chiến,  sẽ đứng ra quan sát, mọi người phải cố gắng hai trăm phần trăm sức lực, cơ hội chỉ có một lần, nhớ kỹ vào ". Giáo viên nói xong, phía dưới nhiều tiếng hô kinh ngạc.

" ôi trời ơi! Tiêu tổng a!"

" thật sự rất khó để gặp Tiêu tổng một lần, so với minh tinh còn đẹp hơn".

" khí chất thực quá cao cấp ".

Bên cạnh, một đám người đang tán dóc, Vương Nhất Bác lại giữ lấy đầu, nghĩ đến mấy cái gọi là khí chất cao cấp kia của Tiêu tổng, trên xe còn lấy cậu ra đùa, nghĩ đến, tê hết cả da đầu.

" mặt người dạ thú" Nhất Bác bên trong miệng lẩm bẩm.

"Cậu nói cái gì?" bên cạnh Từ Trình Vũ nghi hoặc nhìn cậu.

" không có "  tiếng nói của Nhất Bác có chút buồn bực.

Vừa giữa trưa, tập luyện rất nhanh kết thúc, Từ Trình Vũ gọi Nhất Bác cùng xuống dưới lầu ăn cơm. Nhất Bác gật đầu
" cậu đi trước, tôi thay quần áo cái đã."

" ai nha, đổi quần áo làm gì, đi nắng một chút liền khô".

Nhất Bác không có trả lời, hướng phòng thay đồ mà đi tới, vừa đến chỗ phòng thay đồ ở chỗ cửa ra vào, cậu thấy Vu Bân ở hướng đối diện đi tới, cười ha hả hướng cậu chào hỏi
" xin chào, cậu bạn nhỏ ".

Vương Nhất Bác đứng vững, lông mày chậm rãi nhíu lại.

" Tiêu tổng hỏi cậu có muốn hay không cùng đi ăn trưa ?" Vu Bân nâng lông mày lên.

" không cần, tôi cùng bạn tôi ăn cơm"

Vu Bân biểu cảm cứng ngắc một chút, bạn nhỏ này sao lại lạnh lùng như vậy? Nhưng ai bảo là người của Tiêu tổng, chỉ có thể tiếp tục cười theo

" Tiêu tổng nói, gần đây có một quán ăn bán thịt nướng rất ngon".

Nghe được thịt nướng, Nhất Bác có chút động tâm, biểu cảm cũng chậm lại.

Vu Bân xét có hy vọng, liền nói tiếp

"  quán này rất nổi tiếng, muốn ăn  xếp hàng hơi lâu, cho nên Tiêu tổng vì cậu mà đặt chỗ ".

Nhất Bác trầm mặc một chút rồi mở miệng" vậy được rôi".

Tiêu Chiến ngồi trong xe, nhìn Nhất Bác đi tới, khuôn mặt nhỏ, trắng nõn nà, dưới ánh mặt trời lại đặt biệt trắng, thân thể mảnh mai, hơi sữa vô cùng, đáy mắt nhiễm lên một tầng cảm xúc.

" chú ba" Nhất bác chào hắn một tiếng.

" lên xe đi, Tiêu Chiến trả lời ".

Vương Nhất Bác gật gật đầu, mở cửa xe, sau đó đàng hoàn thắt chặt dây an toàn.

Xe một đường chạy đến quán thịt nướng, sau khi xuống xe, Nhất Bác đi sau lưng Tiêu Chiến, hai người đều không nói chuyện, bầu không khí lúng túng.

Sau khi ngồi xuống, Tiêu Chiến đưa menu cho cậu " muốn ăn cái gì thì tự mình gọi".

Nhất Bác cũng không có chối từ, cuối đầu nhìn chằm chằm menu.

Toàn bộ quá trình, Tiêu Chiến ngồi đối diện đều nhìn chằm chằm Nhất Bác, nhìn từ đỉnh đầu cậu cho đến mặt mày của cậu, cho đến cái môi nho nhỏ, hắn còn nhớ  cảm xúc lúc ngón tay hắn chạm vào, có chút mềm mềm, khiến  cho người ta không nhịn được mà muốn hôn một chút.

Buổi sáng hôm nay hắn xém chút nhịn không được mà hôn xuống, nhưng lại sợ hù đến bạn nhỏ, nên đành miễn cưỡng nhịn lại.

Kỳ thật, thời điểm lúc Vương Nhất Bác chưa có đi Hàn Quốc, tại tiệc sinh nhật ông nội gặp qua cậu một lần, nhưng bởi vì khi đó vừa mới lập nghiệp, hằng ngày phải bận rộn rất nhiều việc, cho nên cũng chưa gặp qua đứa cháu nhỏ  để chào hỏi. Nhưng hắn nhìn thấy Vương Nhất Bác bên trong hậu viện hoa viên không có người, mang theo tai nghe nhảy múa, thân thể gầy teo, không có quá nhiều biểu cảm, động tác gọn gàng, vạt áo cuốn lên, trông như tinh linh hoa viên.

Cái hình ảnh kia, khắc sâu trong lòng Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đi Hàn Quốc năm năm, Tiêu Chiến vụng trộm đi thăm mấy lần. Xa xa nhìn thấy Nhất Bác cùng một đám thực tập sinh Hàn Quốc, cùng một chỗ luyện nhảy, cùng ăn cơm, cười lên rất ngọt ngào, lộ lên hai dấu ngoặc, nói tiếng Hàn vô cùng ngây ngô.

Tiêu Chiến biết, mình thích một bạn nhỏ so với mình nhỏ hơn 9 tuổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro