Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên chột mắt không ngờ bản thân cuối cùng sẽ chết trong tay một con báo săn. Nó trừng hai mắt nhìn lên trời, ánh nắng vẫn chói mắt như cũ, nhưng mắt nó càng ngày càng mờ. Động mạch trên cổ bị hàm răng nhọn của báo săn xé rách, dòng máu đỏ tươi phun trào như miệng núi lửa Nyiragongo. Nó khẽ hừ hừ vài tiếng cuối cùng của sinh mệnh. Đồng bọn của nó cũng không có đến như đã giao hẹn, hoặc có lẽ là đã tới, nhưng không xuất hiện. Với bọn chúng, nó cùng lắm chỉ là một quân cờ.

Cuối cùng, một chút ánh sáng trong mắt nó đều biến mất, thế giới xung quanh linh cẩu trở về một màu đen yên lặng...

Bạch Vũ lắc lắc đầu, nhổ đám lông linh cẩu đang dính trong miệng ra. Máu của linh cẩu phun tung tóe nhiễm đỏ cả nửa khuôn mặt nó khiến nó thoạt nhìn tràn đầy sát khí. Trận chiến này cũng không tính là gian nan. Mặc dù bình thường báo săn sẽ không khiêu chiến với loài hung tàn như linh cẩu, nhưng tên chột mắt này có điểm yếu trí mạng, chính là con mắt đã bị mù kia.

Bạch Vũ không ngừng tấn công vào điểm mù của linh cẩu. Sự linh hoạt và tốc độ của báo săn được nó phát huy triệt để, như một con mèo lớn, cắn xé, vồ lấy, tấn công, chiến đấu - đây là lần đầu tiên Bạch Vũ cảm nhận được niềm khoái lạc của việc đấu tranh. Có thể là vì nó lười, cũng có thể nó cảm thấy mình không có khả năng, báo săn tiểu Bạch chưa từng thích đánh nhau. Phần lớn thời gian nó đều nghĩ rằng được ngày nào hay ngày ấy. Nhưng nửa năm nay, cùng với người ca ca thoạt nhìn có vẻ ôn nhu kia của nó sinh hoạt, có đôi khi sẽ phải lấy cương khắc cương.

Càng nhân nhượng, sẽ chỉ càng làm cho đối thủ trở nên càn rỡ.

Về nhà ăn bữa sáng thôi! Bạch Vũ liếm liếm vết thương trên móng vuốt. Giết một con linh cẩu không thể nào không bị thương, nó cũng bị linh cẩu cắn bị thương chân trước, nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ là vết thương ngoài da. Tự nó liếm liếm trước, sau đó trở về ca ca liếm thêm một lần, qua hai ngày là tốt rồi.

Một trận gió thổi qua cuốn theo huyết khí từ chiến trường, kền kền ở trên trời luẩn quẩn, ánh mắt tham lam nhìn về phía linh cẩu vừa chết. Vài con tiên phong xà xuống trước dâng lên tinh thần cạnh tranh. Mùa mưa sắp kết thúc, thái độ của bọn cướp đồ ăn bắt đầu trở nên tính toán chi li.

Mùa khô, cái lãnh địa khô cằn kia không thể nuôi sống nó và ca ca được. Bây giờ nó có hai sự lựa chọn, mở rộng lãnh địa hoặc là rời khỏi đây tìm kiếm lãnh địa mới. Nếu ở lại đây chỉ có thể hạ thủ từ bọn linh cẩu, nhưng việc này chắc chắn sẽ đánh động đến Tát Ân; nếu rời khỏi đây, cũng không phải là không thể. Nghe nói Long ca đi qua rất nhiều nơi, cùng anh ấy đi du lịch chắc chắn sẽ rất thú vị. Bạch Vũ vừa chậm rãi đi vừa rũ đầu nhỏ trầm tư.

Đột nhiên, trong gió lại mang theo khí tức của kẻ đi săn khác khiến Bạch Vũ cảnh giác. Nó đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngay phía trước cách đó không xa có một con sư tử cái.

Chết tiệt! Bạch Vũ quay đầu đi.

Kết quả vừa mới xoay người, báo săn tiểu Bạch liền khựng lại. Bốn con sư tử cái đồng thời xuất hiện phía sau và bên cạnh nó, chậm rãi vừa bao vây vừa tiến lại gần.

Bạch Vũ lại quay đầu lại, con sư tử cái ở phía trước cũng bắt đầu di chuyển.

"Nào, các vị phu nhân, có thể mở đường không? Tôi muốn về nhà ăn sáng, bên kia có một con linh cẩu mới chết, nếu không ngại các phu nhân có thể dùng tạm." Bạch Vũ giả vờ thoải mái mà nói.

Bọn sư tử cái không trả lời, ánh mắt không có chút thiện ý nào rơi trên mình con báo săn đang bị bao vây.

Đã đến mức này rồi, Bạch Vũ có là lợn bướu cũng đủ biết bọn chúng đến không có ý tốt.

"Xin hỏi các vị phu nhân tìm tôi có chuyện gì nha?" Có hoảng sợ cũng vô ích, Bạch báo săn ngồi xuống, thân mình thẳng tắp, 2 cái móng vuốt nhỏ quy củ đặt ở phía trước, bộ dáng rất chăm chú lắng nghe, ánh mắt vẫn linh hoạt nhìn bốn phía cố tìm ra cơ hội thoát thân.

"Thương lượng với cậu chuyện này." Một con sư tử cái có vẻ lớn tuổi mở miệng.

"Mời nói." Bạch Vũ nghiêng đầu. Nó vốn rất đẹp mắt, nghiêng đầu như vậy lại càng cảm thấy đáng yêu.

"Cô nhìn nó xem, có chỗ nào giống một con báo săn đực. Nó là yêu tinh thì đúng hơn!" Một con sư tử cái trẻ tuổi hậm hực nhìn báo săn.

Bạch Vũ giật giật cái lỗ tai, cực kì muốn hỏi con sư tử cái kia phải như thế nào mới ra dáng một con báo săn đực. Hơn nữa, nó giống yêu tinh ở chỗ nào! Nó đơn giản chỉ là một con báo săn xinh đẹp, toàn bộ thảo nguyên này cũng không có mấy con xinh đẹp như vậy có được hay không! Lúc này, nó dường như hiểu ra lí do nó bị bao vây như thế này, chính là do Long ca đào hoa nhà nó nha! Nó biết mà, ca ca đẹp như vậy, làm sao bọn sư tử cái này có thể không động tâm. Nhưng mà, mấy con này không phải lão bà của Tát Ân sao? Nếu như nó nhớ không lầm, chính là bọn sư tử cái lần trước cùng Tát Ân đến gây sự.

Cho nên là, bọn chúng định cho Tát Ân đội nón xanh, "hồng hạnh xuất tường"? Đột nhiên Bạch Vũ cảm thấy buồn cười.

"Bây giờ cậu có hai con đường có thể đi. Thứ nhất, rời khỏi Chu Nhất Long. Thứ..." Con sư tử cái dẫn đầu dùng ánh mắt ngăn lại người chị em thiếu kiên nhẫn của mình, cao ngạo mở miệng.

"Không được!" Bạch Vũ giơ cái móng bị thương lên liếm liếm, cắt đứt lời con sư tử cái.

Sư tử cái: ...

"Tôi đã nói không cần nói nhảm với nó mà, trực tiếp cắn chết nó là được rồi." Con sư tử cái nhìn bạn mình nói xong, quay đầu hướng về phía Bạch Vũ gào lên.

"Cắn chết tôi rồi Long ca cũng sẽ không thích các cô đâu." Ánh mắt Bạch Vũ ghét bỏ. Lấy nhãn quang của mèo mà đánh giá thì bọn sư tử cái này cũng không lấy gì làm xinh đẹp. Thảo nào mùa mưa đã qua rồi mà vẫn không sinh được con sư tử con nào. Đã xấu còn tác quái, ai mà thèm bọn chúng chứ.

"Ai nói! Anh ấy chỉ nhất thời bị mày mê hoặc. Sư tử đực vốn là phải cùng với sư tử cái. Chỉ cần mày biến mất anh ấy chắc chắn sẽ hiểu ra." Con sư tử cái bị giẫm trúng cái chân đau. Nó quả thực thừa dịp Chu Nhất Long chỉ có một mình đã từng tạo ra mấy màn kịch "vô tình gặp gỡ", nằm trên đường sư tử đực đi qua, bày ra bộ dáng xinh đẹp nhất của mình, vậy mà sư tử vượt qua không thèm nhìn lấy một cái...

"Vì các cô mà đánh nhau với Tát Ân sao? Không đáng." Bạch Vũ lạnh lùng nói. Nếu như sư tử cái của mình theo sư tử khác, cho dù là con sư tử thảm hại nhất, đối với Tát Ân cũng là một sự khiêu khích lớn. Nếu thực sự xảy ra chiến tranh, chỉ sợ chết không ít.

"Chỉ cần Long Long đồng ý, chúng ta có thể giúp anh ấy đạt được vương vị." Con sư tử cái trẻ tuổi cuồng vọng nói.

"Câm miệng! Ngu xuẩn!" Con sư tử cái lớn tuổi quát nạt kẻ đồng đội ngu ngốc của mình. Kế hoạch ban đầu của nó chỉ là khiến báo săn rời khỏi sư tử đực. Tuy rằng giết chết báo săn là lựa chọn cuối cùng, nhưng nếu như bị sư tử phát hiện cũng không dễ giải thích, bởi vì sư tử đực kia thực sự rất quan tâm con báo săn này. Nhưng bây giờ, đồng bọn của nó lại làm bại lộ kế hoạch rồi, con báo săn không thể lưu lại được. Nếu để Tát Ân biết được chuyện bọn chúng làm phản, bọn chúng chỉ còn đường chết thôi.

"Các chị em, giết nó đi!" Sư tử cái dẫn đầu ra lệnh, 5 con còn lại cùng nhau xông về phía báo săn.

Bạch Vũ đã sớm chuẩn bị tinh thần, thấy bọn sư tử cái nhào lên nó lập tức nhảy lên thật cao tránh được móng vuốt sắc nhọn của 5 con cùng lúc. Thân thể nhẹ nhàng của báo săn trên không trung lộ ra một đường cong xinh đẹp, khẽ lắc eo một cái đã nhảy ra khỏi vòng vây.

Chạy thôi! Bạch Vũ vừa rơi xuống đất liền co chân chạy. Nếu chỉ là tốc độ thì nó tự tin nó sẽ bỏ xa bọn sư tử cái này. Nhưng, vừa chạy được vài bước, chân phải của nó truyền đến một trận xé rách đau đớn, khiến cho báo săn không khỏi lảo đảo một chút. Vết thương vừa bị linh cẩu cắn khi nãy đột nhiên rách ra.

Chỉ dừng lại một chút, bọn sư tử cái đã nhanh chóng chạy tới. Bạch Vũ trong lòng nghĩ thầm hỏng bét rồi, vì không muốn để cho thắt lưng và xương sống bị hàm răng sắc nhọn của đối thủ nhắm vào nên báo săn chỉ có thể uốn người đón địch. Sư tử cái không vồ được nó, báo săn giơ vuốt lên, hai cái đệm thịt dày đánh vào nhau. Báo săn và sư tử cái cùng lui lại hai bước. May mắn đây là sư tử cái, nếu là sư tử đực, báo săn đã bị đánh bay ra ngoài rồi.

Bạch Vũ mới vừa đứng vững một con sư tử cái khác đã nhào tới từ phía sau, móng vuốt đánh về phía chân sau của nó. Báo săn lăn ra khỏi chỗ, da thịt xẹt qua móng vuốt của sư tử cái kéo theo một dải máu. Đồng thời, móng vuốt báo săn hung hăng cào lấy mặt của sư tử cái. Con sư tử cái bị đánh trúng kêu lên một tiếng đau đớn, chật vật ngã xuống đất, một vệt máu rỉ ra trên mí mắt nó. Nếu không phải chân của báo săn bị thương không thể dùng toàn lực, không chừng nó đã trở thành một tên chột mắt khác.

Mắt thấy báo săn bị ngã, một con sư tử cái khác mở rộng miệng định cắn cái bụng mềm mại của báo săn. Bạch Vũ thấy thế liền lắc thân một cái, hai cái chân sau đồng thời phát lực hướng về phía sư tử cái. Con sư tử cái không kịp đề phòng, bị báo săn đạp cho một cái máu mũi chảy ròng ròng.

Một con sư tử cái nhân cơ hội đánh lén, cắn một cái vào gáy của báo săn. Một cú thành công này khiến sư tử cái mừng rỡ trong lòng, đang muốn cắn đứt cổ nó lại bị báo săn quay đầu lại cắn lên mặt. Hai cái chân trước cũng hung hăng ôm lấy mặt nó mà cào. Sư tử cái không có lông bờm như sư tử đực, chỉ có thể bị cào thành mấy khe sâu, đau đến mức phải nhả cổ báo săn ra.

Bạch Vũ bị vứt mạnh sang một bên, lăn hai vòng trên mặt đất rồi đứng lên, nằm phục người xuống, nhe răng nanh, hung hãn nhìn chằm chằm mấy con sư tử cái vây xung quanh. Một nửa khuôn mặt bị máu linh cẩu nhuộm đỏ như ẩn như hiện.

Bọn sư tử cái hoảng hốt, chúng chưa bao giờ nhìn thấy một con báo săn vừa hung hãn vừa không sợ chết như vậy!

Rống! Bọn sư tử cái bị mất hết thể diện tức giận gào thét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chubạch