Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cơn gió khô nóng thổi lên lông bờm của sư tử đực như một ngọn lửa phẫn nộ đang bùng lên. Trong gió thoang thoảng mùi máu tươi rất nhạt, còn là máu của mèo lớn, giống như kim châm vào đầu Chu Nhất Long.

Tiểu Bạch!!

Sư tử đực chưa bao giờ hoảng sợ như thế này. Hắn không dám dừng lại một giây phút nào, mặc cho trái tim vì bị căng thẳng đè nén mà trở nên co rút, trong cổ họng tràn ngập mùi máu tanh.

Tát Ân, nếu như tiểu Bạch có chuyện gì, ta bắt các ngươi nợ máu phải trả bằng máu! Trong đầu Chu sư tử hiện ra vô số hình ảnh máu me, giết chóc, giờ đây trở thành dục vọng duy nhất của hắn.

Bạch Vũ bị bọn sư tử cái đuổi lên một cái cây.

Đây là kế hoạch của nó.

Biết trước không thể tùy tiện thoát thân, Bạch Vũ đã nhìn chằm chằm cái gốc cây hợp hoan này. Sau mấy hiệp né tránh đọ sức, nó rốt cuộc cũng leo được lên cây. Cây hợp hoan trên thảo nguyên thường không mọc thẳng, thân cây nghiêng nghiêng, cành cây phân nhánh tủa ra rất tiện lợi cho động vật leo trèo. Cho nên, báo hoa hầu như đều sinh hoạt trên cây. Báo săn và sư tử mặc dù đã đánh mất khả năng leo trèo nhưng cơ thể báo săn nhẹ nhàng linh hoạt, vẫn có ưu thế hơn sư tử một chút.

Bạch Vũ nằm trên một cành cây cao nhất của cây hợp hoan. Cành cây không to lắm, so với hông của báo săn còn nhỏ hơn 2 vòng, nhưng vẫn có thể chịu được thể trọng của báo săn.

Bọn sư tử cái thử vài lần cũng không thể trèo lên cây được. Mặc dù cái cây này góc nghiêng rất thuận tiện để leo lên nhưng không thể chống đỡ được thể trọng 100kg của chúng.

Bọn sư tử cái thay đổi chiến lược.

Ba con vây quanh dưới gốc cây, hai con còn lại không ngừng đánh vào thân cây, cố gắng đem báo săn đánh rơi xuống.

"Tao không tin mày có thể ở trên đó cả đời." Con sư tử cái trẻ tuổi dương dương đắc ý ngồi xổm dưới gốc cây ngửa đầu nhìn Bạch Vũ, đung đưa cái đuôi, ánh mắt đầy tàn nhẫn. Báo săn không phải thức ăn của sư tử, nhưng nó cũng không ngại đem con báo săn này xé nát nuốt vào bụng, lúc nãy thiếu chút nữa đạp gãy mũi nó rồi.

"Tôi cũng không tin các cô có thể ngồi ở dưới đó cả đời." Bạch Vũ nhìn về phía xa, ranh mãnh cúi đầu trừng mắt nhìn sư tử cái.

"Tao sẽ cắn nát đầu mày rồi nhét vào bụng cá sấu." Sư tử cái nổi giận, nếu trận phục kích này thành công dĩ nhiên cục diện sẽ diễn ra như vậy.

"Cô nói, muốn cắn nát đầu của ai?" Một thanh âm trầm thấp từ phía sau đàn sư tử vang lên.

Bọn sư tử nghe thấy tiếng đồng loạt quay đầu lại nhìn, một giây tiếp theo liền lộ ra biểu tình sợ hãi, nhúm lông trên chóp đuôi nở thành một đóa bồ công anh. Chúng đang rất chăm chú quan sát báo săn nên không nhận ra sư tử đã đến.

Hai con sư tử cái đang đánh thân cây cũng dừng lại, nằm phục người xuống, chạy về phía đồng bọn của mình, đề phòng nhìn sư tử đực đột nhiên xuất hiện.

Chu Nhất Long ở phía xa nhìn thấy Bạch Vũ bị bọn sư tử vây xung quanh, thấy tiểu Bạch tạm thời không có gì nguy hiểm mới thở dài một hơi, 4 cái chân mềm nhũn kém chút nữa thì quỳ rạp xuống, chậm rãi tới gần bọn sư tử cái.

Không rảnh để ý đến bọn sư tử cái đang thất kinh, Chu Nhất Long ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ, Bạch báo săn 4 chân ôm chặt lấy cành cây, hai cái tai cụp xuống sau đầu, ánh mắt vô tội, bộ dạng vừa ngoan ngoãn vừa sợ sệt.

Xem em còn chạy loạn nữa không. Chu Nhất Long liếc nhìn Bạch Vũ.

Cái lỗ tai của báo săn càng xẹp xuống, nó vừa tiếp tục ôm chặt cành cây vừa xoa xoa.

Thấy sư tử đực không tức giận, cũng không có tỏ ra thân thiện với báo săn, bọn sư tử cái đột nhiên cảm thấy, đây có thể là sư tử đực thầm chấp nhận hành vi của bọn chúng?

Suy nghĩ này khiến cho bọn chúng vô cùng vui vẻ, quả nhiên, sư tử đực cùng với sư tử cái mới là vương đạo, con sử tử đực uy vũ khiến bọn chúng hâm mộ cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi, nhận ra con báo săn kia chỉ lợi dụng hắn để được ăn no.

"Ôi vua của chúng tôi. Xin thứ lỗi vì chúng tôi đã tự tiện bày ra kế hoạch này. Chúng tôi cũng chỉ muốn cho ngài thấy rõ tên báo săn ti tiện này, nó chỉ một mực lợi dụng ngài." Con sư tử cái mềm mại đáng yêu mà nhìn sư tử đực.

"Thật không?" Chu Nhất Long mặt không biến sắc nhìn con sư tử cái đang dựa vào gần mình.

"Chính là như vậy, ngài xem đi, toàn bộ mùa mưa vừa rồi nó đều lợi dụng ngài kiếm ăn cho nó." Con sư tử cái lớn mật tới gần, cọ cọ cái cằm của sư tử đực. Chu Nhất Long nhẹ nhàng ngẩng đầu, khiến đầu của con sư tử cái quét qua gò má của hắn. Mấy con sư tử cái còn lại thấy chị em của mình "lâu đài gần nước thì đoạt được trăng" (càng ở gần nước thì càng nhìn thấy bóng trăng sớm hơn) cũng vội vã vây lại.

Sư tử cái lớn tuổi chậm một bước, nó quay đầu lại nhìn Bạch Vũ đang đắc ý, không có chút thương tâm nào, chính là khuôn mặt ngồi xem kịch vui.

Không đúng! Có chuyện rồi!

Con sư tử cái lớn tuổi đang định gọi mấy thứ ngu xuẩn kia lại, biến cố đã xảy ra...

Rống!!!

Sư tử đực đột nhiên nổi loạn, cắn một phát trên lưng con sư tử cái trẻ tuổi, răng nanh vừa lớn vừa nhọn trực tiếp xuyên qua cơ thể cắn đứt cả xương sống, con sư tử cái chỉ kịp kêu lên một tiếng ngắn ngủi liền tê liệt ngã xuống mặt đất.

Tất cả bọn sư tử cái đều ngây ngốc, sợ hãi nhìn sư tử đực, quên mất phải chạy trốn.

"Tiểu Bạch là bảo bối của ta, các ngươi dám khi dễ em ấy?" Sư tử đực liếm lấy giọt máu vương trên đầu răng, ánh mắt đảo qua bọn sư tử cái còn ngây ra như phỗng, "Tiếp theo là ai?"

"Chạy! Chạy mau!" Con sư tử cái lớn tuổi rít lên một tiếng, mấy con còn lại bây giờ mới như tỉnh lại sau giấc mộng, hoảng loạn chạy như điên.

"Tiểu Bạch, không sao rồi, mau xuống đây." Sư tử ôn nhu nhìn báo săn trên cây, phảng phất như con sư tử đực vừa nổi trận lôi đình vừa rồi không phải hắn.

"Ca ca, sao anh lại ở đây?" Đuôi của Bạch Vũ rung lên. Chu Nhất Long đến là một bất ngờ. Khi Bạch Vũ nằm ở trên cây nhìn thấy sư tử, nó cảm thấy đó là cảnh tượng xinh đẹp nhất trên thảo nguyên này.

"Cầy lỏn nói cho anh biết em gặp nạn." Sư tử nói.

"Bọn nhỏ này thật thông minh. Khi nào trở về em sẽ bắt bọ hung, trộm trứng đà điểu tặng cho bọn chúng." Bạch Vũ cao hứng nói.

Chu Nhất Long cảm thấy chủ ý này không được tốt lắm, hắn không thèm đi bắt bọ hung đâu...

Người ta nói lên thì dễ nhưng xuống thì khó.

Bạch Vũ trèo lên cây với một khát vọng sống tràn đầy, bây giờ muốn xuống lại không thấy được chỗ nào có thể bám chân, giống như thế nào cũng không tránh được đập mặt xuống đất,

"Tiểu Bạch, em nhảy đi, anh đỡ em." Chu Nhất Long không nhìn nổi nữa, Bạch Vũ xoay tới xoay lui đổi đến 18 loại tư thế rồi.

Bạch Vũ nhìn một chút tính toán độ cao, lại nhìn Long ca nhà nó, cuộn móng vuốt vào, nhắm mắt lại, nhảy!

Bạch Vũ vừa rơi xuống trên người sư tử đã bị cuốn vào một cái ôm quen thuộc.

Chu sư tử ôm chặt lấy Bạch Vũ, dùng hết sức liếm bạn tình vừa thoát nạn. Lúc này hắn mới thực sự buông lỏng tâm tình.

Bạch Vũ bị thương không ít, nhưng đều là vết thương ngoài da. Đối với một kẻ đi săn thì chẳng thấm vào đâu. Hơn nữa, là một con báo săn, thoát nạn từ trong miệng của một đàn sư tử cái, có bị thương nhiều hơn nữa cũng coi như huân chương của bậc nam tử hán.

Nhưng Chu Nhất Long kiên trì muốn cõng Bạch Vũ trở về.

Biết Long ca lo lắng sắp chết rồi nên Bạch Vũ không cự tuyệt, rất nghe lời nằm úp sấp trên tấm lưng dày rộng của sư tử. Chu Nhất Long nâng Bạch Vũ lên, vững vàng đi về hướng nhà của bọn chúng.

Con sư tử cái vẫn chưa tắt thở, nhưng bị cắn đứt cột sống cũng đồng nghĩa với cái chết rồi. Kền kền đã phát hiện ra, chỉ chờ nó chết hẳn mới đến xâu xé...

"Ca ca, bữa sáng của em đâu?"

"Ai nha, để quên ở đầm nước mất rồi."

"Chúng ta không về nhà nữa, đến bờ hồ ăn sáng nha."

"Chắc là bị bọn trộm ngậm đi rồi."

"Vậy lại bắt một con."

"Được, nghe lời em, bảo bối ngoan."

Thanh âm của hai con mèo lớn dần dần đi xa.

Con sư tử cái lớn tuổi đem theo đám chị em của mình chật vật trở về đàn, phát hiện Tát Ân gần đây vẫn luôn trốn sau hang đá ngủ vậy mà lại đang ở đây, một đám sư tử cái còn lại đều câm như hến.

"Các ngươi đi đâu?" Tát Ân lười biếng hỏi.

"Chúng ta đi săn." Sư tử cái mặt không đổi sắc nói. Kế hoạch này là do tên chột mắt và 5 con sư tử khác bày ra, chỉ có chúng nó biết. Tên chột mắt chết rồi, chuyện chúng nó làm phản không ai biết cả.

"Tiếu Tiếu đâu?" Tát Ân đứng dậy tiến lại gần 4 con sư tử cái.

"Lúc đi săn, Tiếu Tiếu bị thương, đang ở phía sau." Sư tử cái lộ ra tiếc nuối.

"Vừa rồi, có một con báo săn nói cho ta biết một chuyện rất thú vị." Tát Ân đi vòng qua phía sau sư tử cái.

Không, không thể nào là Bạch Vũ, không thể nhanh như vậy được. Bọn sư tử cái run lên, lại rất mau trấn định lại.

"Hắn nói cho ta biết...các ngươi định giết ta, ủng hộ một con sư tử khác lên làm vua, phải vậy không?" Thanh âm của Tát Ân rất nhẹ nhàng, tựa như tiếng nói mớ từ địa ngục, truyền tới tai của sư tử cái lại như sấm sét.

Bọn sư tử cái trong nháy mắt trở nên tuyệt vọng. Tát Ân trời sinh tính đa nghi, thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Con báo săn chết tiệt nào lại muốn hại chết bọn chúng đây!

4 con sư tử cái đứng thành một đoàn, phát ra tiếng gầm nhẹ, dự định tử chiến đến cùng.

"Thật đáng tiếc, nhưng mà, không thể không vĩnh biệt các ngươi, vợ yêu của ta..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chubạch