Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi màn đêm buông xuống, một cơn mưa nhỏ rốt cuộc cũng khoan thai đi đến. Khu đất lớn khô cạn đã lâu tham lam hấp thụ nước mưa. Giọt mưa rơi xuống gần như ngay lập tức liền biến mất. May mắn là trận mưa này coi như lâu dài, sau khi tí tách một hồi, đáy hố trũng cuối cùng cũng tích ra một ít nước. Đợi đến khi nước đủ sâu, Chu Nhất Long liền ghé vào một bên vũng nước, thong thả uống. Đầu lưỡi to lớn của sư tử xẹt qua khiến mặt nước khơi mào một chuỗi bọt trong suốt.

Bạch Vũ liếm liếm đầu lưỡi. Cùng một kẻ cạnh tranh ở trong 1 cái hố uống nước trong trạng thái khan hiếm như thế này không phải là một ý kiến sáng suốt, nhưng đói khát khiến nó chiến thẳng nỗi sơ hãi. Nó nằm phục xuống, chậm rãi dời đến một bên vũng nước, giương mắt nhìn sư tử đối diện. Chu Nhất Long rũ mắt uống nước, tựa hồ cũng không có khó chịu khi nó tiếp xúc. Bạch Vũ đánh bạo đem cái đầu nhỏ hơn sư tử đến vài vòng xích lại gần, dừng lại vài giây, cẩn thận liếm từng ngụm.

Nước mát khiến cho cổ họng khô ráo dễ chịu trở lại, sắc mặt sư tử khiến cho báo săn dũng cảm hơn. Nó ngồi xổm trước mặt sư tử, uống từng ngụm nước lớn, nhưng vẫn không quên giương mắt quan sát sư tử. Chu Nhất Long khi uống nước rất an tĩnh, mặt mày rủ xuống còn lộ ra vài phần ôn nhu.

Gặp được một con sư tử tính tình tốt. Bạch Vũ cảm thán trong lòng.

Một trận mưa khiến cho hai con mãnh thú được một chầu uống no nước. Chỉ là đáy hố trũng bây giờ ngập nước, chỉ có chỗ Chu Nhất Long nằm địa thế tương đối cao vẫn còn khô ráo.

Động vật họ mèo đều không thích ướt. Bạch Vũ thà rằng đứng cũng không muốn nằm bên trong nước. Ngày mai mặt trời lên nước sẽ bốc hơi hết, đứng như thế một đêm cũng thật mệt mỏi.

Trên bãi đất Chu Nhất Long nằm còn trống một khoảng lớn.

Bạch Vũ dù có to gan hơn nữa cũng không dám ngủ cùng một con sư tử. Sư tử là loài động vật rất có ý thức về lãnh địa. Trong đàn chỉ có con sư tử cái được ưu ái nhất mới có thể không chút kiêng kị nằm bên cạnh sư tử đực. Mình và Chu Nhất Long cùng lắm cũng chỉ là 2 con mèo lưu lạc bất ngờ gặp mặt, có lẽ đến cái thân phận là thức ăn dự trữ còn chưa được công nhận.

Bạch Vũ tìm một nơi tương đối khô ráo ngồi xổm xuống. Nơi đó quá nhỏ, 2 cái chân trước không thể tránh được mà ngâm ở trong nước, móng vuốt bị ướt cảm giác rất khó chịu, thỉnh thoảng Bạch Vũ lại giơ lên một cái móng cẩn thận liếm khô.

Chu Nhất Long lặng lẽ chăm chú quan sát Bạch Vũ, thấy hình dáng nó tỉ mỉ liếm móng vuốt của chính mình, mang theo vài phần phiền muộn, vài phần ủy khuất, còn có mấy phần tiểu ngạo khí không bỏ xuống đươc, vậy mà lại có chút đáng yêu.

"Đến đây đi, bên này còn chỗ. Nước ngày mai mới có thể cạn." Chu Nhất Long thấp giọng nói.

Bạch Vũ ngừng liếm móng, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Nhất Long. Bởi vì ngạc nhiên nên móng vuốt vẫn chưa buông xuống. Bộ dáng giống hệt như một con mèo cầu tài.

Nó giật giật cái lỗ tai, không quá tin tưởng những gì mình nghe được.

Chu Nhất Long cũng không nhiều chuyện hơn nữa, chỉ là dịch cơ thể sang một bên, để lại một khoảng trống lớn.

Bạch Vũ suy nghĩ một chút, cẩn thận mà đi tới, cố gắng cách li Chu Nhất Long xa một chút nằm xuống.

Khí tức của sư tử khiến cho Bạch Vũ cảm thấy như có gai ở sau lưng, nhưng lại không nỡ từ bỏ khoảng đất khô ráo. Cuối cùng, báo săn mệt mỏi ngủ thiếp đi trong tâm trạng còn đang rối bời.

Hai ngày sau, thời gian không có bất kì biến hóa nào. Cái hố vẫn nguyên như vậy. Mùa mưa lớn nhất trên thảo nguyên vẫn chưa đến. Hai con mèo lớn vẫn đói bụng. Thứ duy nhất thay đổi chính là mối quan hệ giữa Bạch Vũ và Chu Nhất Long.

Sư tử ôn nhu hiếm thấy khiến cho báo săn buông xuống phòng bị, anh không ra anh, em không ra em sưởi ấm lẫn nhau. Bạch Vũ tính tính từ trước đến nay vẫn nhiệt tình thậm chí đã đổi xưng hô đối với Chu Nhất Long thành Long ca, mà Chu Nhất Long thì gọi nó là tiểu Bạch. Tuy rằng Bạch Vũ cảm thấy cách gọi này thiếu uy phong nhưng nó so với Chu Nhất Long quả thật chỉ là một con báo săn nhỏ bé. Nó chỉ có thể âm thầm tự tưởng tượng sư tử gọi nó là Vũ ca.

Hai con mèo lớn vì tiết kiệm thể lực nên hầu như cả ngày chỉ nằm bất động. Để đảm bảo đối phương có thể nghe được thanh âm của mình khi nói chuyện, hai bọn chúng cơ hồ là nằm sát bên cạnh nhau. Thỉnh thoảng, Chu Nhất Long không cẩn thận vung đuôi qua người Bạch Vũ khiến cho nó khẩn trương một chút, nhưng ngay sau đó liên tâm huyết dâng trào.

"Long ca, chúng ta cùng so xem đuôi ai khỏe hơn." Bạch Vũ dùng cái đuôi lớn của mình cuốn cuốn lấy đuôi của Chu Nhất Long. Đuôi sư tử thoạt nhìn so với đuôi báo mỏng hơn, chỉ có gốc đuôi mới có lông, nhìn qua không có quá nhiều lực, Bạch Vũ cảm thấy phần thắng nhất định thuộc về mình.

"Em thật là trẻ con." Chu Nhất Long nhìn báo săn phấn khởi, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ nhưng vẫn đem đuôi của mình cuốn tới.

Bạch báo săn thua rồi...chính là thua không còn một mảnh giáp.

Khi đuôi Chu Nhất Long ngẫu nhiên đánh lên cái mông của Bạch Vũ, nó thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đau quá đau quá đau quá! Mà Chu Nhất Long rõ ràng còn chưa có dùng toàn lực. Còn khi Bạch Vũ dùng cái đuôi lông mềm mại của mình đánh Chu Nhất Long, nó rõ ràng thấy sư tử lộ ra biểu tình hưởng thụ.

Bạch báo săn tự kỉ...

Chỉ là, đến ngày thứ tư, Bạch Vũ đã không còn khí lực cùng Long ca của nó náo loạn, nó đói quá rồi.

Chu Nhất Long nhìn Bạch Vũ phờ phạc ghé vào bên cạnh hắn, trong con ngươi màu vàng nâu tràn đầy lo lắng. Hắn biết báo săn đói bụng lắm rồi, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái bụng theo mỗi lần hô hấp đều dẹp lép đến tận lưng.

"Tiểu Bạch, hay là em uống thêm chút nước đi?" Chu Nhất Long thấp giọng hỏi.

Cũng may hai ngày này lại có một trận mưa, nước vẫn đầy đủ. Thế nhưng báo săn một tuần không ăn uống gì, đã suy yếu lắm rồi.

"Long ca, nếu như em chết đói, anh liền ăn thịt em đi." Bạch Vũ nhìn vào mắt của sư tử. Nó thực sự rất thích con sư tử vừa ôn nhu vừa hay xấu hổ này. Nó thậm chí còn nghĩ, nếu như có thể rời khỏi đây, nó sẽ mời Long ca đến nhà của nó làm khách. Bọn chúng kết hợp với nhau chắc chắn sẽ săn được một con linh dương thật to, sau đó bảo Long ca giúp nó hù dọa một chút đám linh cẩu vẫn luôn khi dễ nó.

"Em mau ngủ đi." Trong hoàn cảnh tuyệt vọng như thế này, an ủi thế nào cũng vô dụng. Chu Nhất Long nghĩ, nếu như không phải gặp tiểu Bạch trong tình huống như thế này thì tốt biết bao. Hắn có thể cùng tiểu Bạch chơi những trò chơi ấu trĩ kia. Thế nhưng, nếu như không phải rơi xuống hố này, một con sư tử làm sao có thể ở cùng một con báo săn chứ? Có khi vừa nhìn thấy hắn tiểu Bạch đã chạy mất dạng rồi.

Chu Nhất Long cũng rất đói. Hắn nhìn lên trời. Từ trong hố chỉ nhìn thấy một khoảng bầu trời, nhưng hơi nước trong không khí quả thực càng ngày càng nặng.

Kiên trì một chút nữa thôi, tiểu Bạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chubạch