Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Vũ nhanh chóng hướng về phía gò mối bỏ hoang mà chạy. Nếu như nó nhớ không nhầm thì ở phía tây bắc của gò mối có một cây hợp hoan bị sấm chớp quật ngã trong mùa mưa năm ngoái. Hỏa hoạn đã đốt trụi thân cây rồi, chỉ còn lại mấy cành cây thô to không bị cháy, dài khoảng 4, 5m.

Gỗ thân cây hợp hoan rất chắc chắn. Bạch Vũ đã từng tận mắt nhìn thấy thân cây bị cả một đàn voi đạp lên mà cũng không tổn hao gì, cứng như vậy, có lẽ sẽ chống đỡ được thể trọng của một con sư tử đực.

Chu Nhất Long giúp nó đạp lên chân linh dương đầu bò để nhảy lên, vậy thì đem thân cây hợp hoan này bỏ xuống hố cũng có thể giúp Long ca đi ra. Nước lũ trên sông quá nguy hiểm, Bạch Vũ không muốn Long ca đi mạo hiểm. Chỉ mới nghĩ đến việc sư tử bị nước lũ cuốn đi, Bạch Vũ cảm thấy không có chỗ nào tốt.

Nó muốn làm một con báo biết báo ân!

Cây hợp hoan đây rồi! Chạy thêm một quãng đường, Bạch Vũ quả nhiên nhìn thấy thân cây hợp hoan trong trí nhớ. Nó vui mừng hướng về phía mục tiêu chạy tới, phóng qua mấy khối nham thạch lớn, ngoài ý muốn đụng độ mấy con linh cẩu đang gặm một đống cơm thừa canh cặn.

Linh cẩu: Chết tiệt!

Bạch Vũ: Chết tiệt!

Hai bên đều ngây ngẩy cả người. Vừa nhìn thấy một con báo săn thân mềm dễ bắt nạt, linh cẩu nhe răng, phát ra gầm nhẹ uy hiếp.

Nếu là bình thường, Bạch Vũ biết thời thế là trang tuấn kiệt, chạy là thượng sách. Nhưng hôm nay nó có lí do để không lùi bước. Nếu như bây giờ nó chạy trốn, có khả năng vài ngày liền nó không thể tiếp cận địa bàn của đám linh cẩu, mà cây hợp hoan kia ở cách đó không xa.

Bạch Vũ đứng thẳng người, đưa mắt nhìn về phía xa, tận lực không nhìn tới đống thức ăn của bọn linh cẩu để tỏ rõ bản thân không hề có ý muốn xâm phạm. Quả thực, vài miếng thịt vụn kia đối với linh cẩu hay kền kền có thể là trân bảo, nhưng báo săn cho dù có bị đói cũng không có hứng thú với thức ăn ôi thiu này. Bọn chúng chỉ thích máu thịt tươi sống. Tập tính ăn uống cực đoan này cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho trên thảo nguyên, báo săn là loài có số lượng ít.

Bọn linh cẩu bị làm ngơ bắt đầu cảm thấy phẫn nộ. Ngay khi chúng nó dự định cùng nhau tiến lên cho con báo săn này một bài học thì một cơn gió thảo nguyên chậm rãi thổi đến.

Sư tử! Có mùi sư tử!

Thoang thoảng trong gió có mùi của sư tử, đàn linh cẩu nháy mắt hoảng loạn. Chúng hốt hoảng nhìn xung quanh tìm kiếm tung tích sư tử, cuối cùng, ánh mắt khiếp sợ rơi trên mình báo săn.

Bọn linh cẩu dám đem thức ăn ra cá cược, mùi sư tử là từ trên mình con báo săn này phát ra!

Bạch Vũ không biết vì sao bọn linh cẩu đột nhiên lại trở nên nhút nhát như vậy, có lẽ bộ dáng của mình hôm nay đặc biệt uy vũ? Nhưng vô luận thế nào, đây là tình huống tốt. Nó nhớ lại thần thái lạnh lùng của Long ca, càng đem tư thái bắt chước thật giống.

Bọn linh cẩu thật sự bối rối, chỉ biết nhìn nhau.

Đây là một con báo săn đúng không? Nhưng thần thái và mùi vị này là của sư tử đực mà, đúng không? Vậy, đây rốt cuộc là cái thứ gì?

Bọn linh cẩu nhìn thấy trong mắt bạn mình một tia nghi hoặc giống nhau.

Bạch Vũ mấy ngày nay nghỉ ngơi không được tốt, đứng lâu có chút mệt, nhịn không được há to miệng ngáp một cái.

Đây chỉ là một cái ngáp không có tiếng động, báo săn miệng có mở lớn đến đâu cũng không nuốt được đầu một con linh cẩu. Nhưng bọn linh cẩu lại phảng phất thấy cái ngáp này giống như sư tử rống giận.

Bạch Vũ trợn tròn mắt nhìn bọn linh cẩu chạy trốn...

Trời cũng giúp mình! Đụng phải một bọn ngu si. Chắc chắn là ăn nhiều thịt thối quá nên trúng độc rồi.

Không có thời gian tìm hiểu tâm lí của linh cẩu, Bạch Vũ vội vàng chạy về phía cây hợp hoan.

May mắn là trí nhớ của Bạch Vũ chưa từng sai lầm, gốc cây này thật sự đủ dài. Nó đi lên nhảy vài cái, rất chắc chắn.

Được rồi, chính là ngươi!

Cành cây dài gấp 3 lần chiều cao của Bạch Vũ, đường kính gần bằng vòng eo của nó. Bạch Vũ dùng chân trước đẩy thử một cái, không đẩy được. Nó lại thử dùng răng căn một đầu, ngay khi Bạch Vũ cảm thấy xương cổ sắp trật đến nơi, thân cây mới từ bi mà di chuyển được vài cm.

Như vậy không được rồi. Bạch Vũ liếm liếm hàm răng tê dại của mình, lần đầu tiên ưu thương vì mình là một con báo săn. Nếu mình là một con voi, có thể dùng vòi để cuốn lấy thân cây, hoặc là sư tử như Long ca, nhất định có thể thoải mái di chuyển nó.

Đoạn thân cây này đối với báo săn mà nói, đơn giản là một con quái vật khổng lồ. Bạch Vũ thử vài lần cũng chỉ kéo được mấy mét. Hiệu suất như vậy, cho dù nó có thể kéo thân cây đến miệng hố trước khi lũ đến, hàm răng của nó hẳn là cũng rụng hết.

Bạch Vũ không phải là một con báo có tính kiên nhẫn. Nó thường thay đổi để thích ứng với hoàn cảnh, nhưng lúc này đây, nó không muốn từ bỏ.

Khi Long ca giúp nó trốn thoát ra ngoài, nó đã nghĩ, nó muốn cùng Long ca kết minh. Một con sư tử cùng một con báo săn kết mình nghe qua vừa điên cuồng vừa hoang đường, nhưng Bạch Vũ nghĩ nó có thể. Bởi vì Chu Nhất Long là một con sử tử rất tốt. Trong hố mấy ngày nay, chúng nó trò chuyện rất nhiều nha. Mặc dù phần lớn chỉ có nó nói, còn Long ca thì ôn nhu nhìn nó. Nói thật, Bạch Vũ lớn chừng này, ngoài mẹ nó cũng chỉ có Long ca là nhìn nó như vậy. Ngay cả báo săn cái cũng không có ôn nhu bằng.

Bạch Vũ chạy quanh thân cây 2 vòng, tìm cách khác.

Gió nổi lên. Cơn gió trước mùa mưa mạnh một cách kì lạ. Cách đó không xa lá của cây bao báp bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc. Một cành cây to bằng một cẳng chân báo săn lăn đến trước mặt Bạch Vũ.

Có rồi! Bạch Vũ hưng phấn dùng chân đạp đạp xuống mảnh đất khô nứt.

Cành cây cũng không phải là thẳng đuột, có hai chỗ lơ lửng tạo thành một cái vòng cung. Bạch Vũ đi đến nơi đó nằm phục xuống, dùng xương bả vai đè xuống cố gắng đẩy. Rầm! Thân cây bị nó đẩy lật ngược lại.

Xong rồi! Bạch Vũ trong mắt đầy kinh hỉ.

Sau buổi trưa trời nóng như lửa. Một đám cầy lỏn đang ở dưới gốc cây nghỉ ngơi. Mấy con làm nhiệm vụ canh gác tận chức mà canh chừng, nhưng ánh mắt cũng không tự chủ được mà bị một con báo săn cách đó không xa hấp dẫn.

"Con báo săn kia đang làm gì vây?" Cầy lỏn A hỏi bạn.

"Xây nhà?" Cầy lỏn B vẻ mặt mê man.

"Vợ ơi, mang con ra đây xem báo săn xây nhà này." Cầy lỏn C hướng vào trong động hô.

"Quỷ sứ, đừng có ăn sa kê thối nữa." Trong động truyền ra tiếng một con cầy lỏn khác hô.

Trên đồng cỏ bao la, Bạch Vũ dùng vai nâng thân cây đi tới. Bộ lông xinh đẹp của báo săn đã bị mài hỏng, lộ ra máu thịt đỏ tươi. Bạch Vũ tuy rằng đã trải qua khoảng thời gian khó khăn, nhưng chưa bao giờ thực sự chịu khổ. Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra nó thấy máu. Nhưng mà, Bạch Vũ lúc này đẹp vô cùng. Với tốc độ này, đến nửa đêm nay nó có thể đem thân cây đến cho Long ca rồi.

Chạng vạng tối, Bạch Vũ rốt cuộc có thể nhìn thấy sông Mara. Bây giờ nó vừa mệt vừa khát nhưng lại không dám đi tìm nước uống, nó sợ có động vật ăn trộm mất thân cây của nó. Tuy rằng chuyện như vậy sẽ không xảy ra, nhưng nó vẫn rất cẩn thận bảo vệ, ngay cả lúc nghỉ ngơi trên đường nó cũng đem 2 cái móng vuốt cuốn lấy thân cây.

Một con bọ hung đẩy một cục phân to hơn nó gấp mấy lần qua trước mặt Bạch Vũ...

Bạch Vũ lặng lẽ vươn móng vuốt nhẹ nhàng búng, con bọ hung bị đẩy ra ngoài.

Ta không thèm đố kị với ngươi đâu. Bạch Vũ vẫy vẫy móng vuốt, tiếp tục đẩy cục phân của mình, không phải, là thân cây chứ.

Chu Nhất Long không nghĩ Bạch Vũ sẽ quay lại. Mặc dù hắn có chút chờ mong, nhưng một chút hi vọng này cũng theo cơn mưa lớn nửa đêm bị dập tắt rồi.

Hắn không hi vọng xa vời Bạch Vũ có thể cứu hắn, nhưng ghé bên miệng hố cùng hắn nói chuyện phiếm cũng được nha. Đột nhiên không có báo săn nhỏ ồn ào, thật sự rất tịch mịch.

AAAAAAAAAAAAA!

Cho nên, khi tiếng báo săn truyền đến trên đỉnh đầu, Chu Nhất Long cho là mình nghe nhầm rồi. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Vũ bị mưa lớn làm ướt cả cái đầu nhỏ.

"Tiểu Bạch!" Chu Nhất Long lập tức đứng lên. Trong hố đã có nước đọng, hắn chỉ có thể ghé vào bãi đất. Đây là một cơn mưa lớn, có lẽ ngày mai sẽ có lũ.

"Long ca, anh lùi lại một chút, em mang cầu đến cho anh đây!" Thanh âm của Bạch Vũ lộ ra hưng phấn.

Cầu? Chu Nhất Long mới vừa nghi hoặc đã nhìn thấy thứ gì đó xuất hiện bên miệng hố.

"Long ca, cẩn thận. Anh tránh sang một bên đi!"

Bạch Vũ vừa dứt lời, cái thứ vừa thô vừa dài kia liền đổ xuống, nặng nề đâm xuống đáy hố, nước và bùn cùng văng lên.

Lúc này, Chu Nhất Long rốt cuộc thấy rõ, là một đoạn thân cây hợp hoan!

"Long ca theo đầu gỗ bò lên nha!" Bạch Vũ ghé vào miệng hố hô to, mưa càng lúc càng lớn, nó sắp không mở được mắt nữa rồi.

Chu Nhất Long thật sự rất vui mừng, tiểu Bạch trở lại cứu hắn!

Sư tử phát ra tiếng kêu vui sướng. Hắn dùng thân thể của mình đem thân cây sắp xếp ở một nơi hợp lí, nhảy lên, thân thể cường tráng phá vỡ màn mưa. Cùng cơn mưa đầu tiên của mùa mưa, hắn cũng trở về với thảo nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chubạch