Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Vũ bước từng bước dài, đem một thân da lông màu vàng xám nhanh như chớp chạy về phía hồ nước. Từ phía xa nhìn lại trông giống một con sư tử cái yểu điệu.

Mặt trời vào mùa khô nóng cháy, lớp bùn trên thân Bạch Vũ đã sắp khô lại, còn không nhanh một chút chạy về phía hồ nước có khi nó sẽ bị đông thành một pho tượng bùn. Cùng Long ca chơi trốn tìm rồi hụt chân ngã vào vũng bùn, Bạch Vũ thực sự muốn chôn loại chuyện thối nát này xuống thật sâu trong bụng!

Hồ Victoria giống như một tấm gương khổng lồ, bầu trời trong xanh không một gợn mây soi bóng xuống hồ nước. Bạch Vũ cẩn thận đi vòng qua đám động vật đang tụ tập bên bờ hồ, đi tới một chỗ bị bụi lau vây lấy, vừa định rảo bước tiến vào trong nước, bụi cỏ phía sau bỗng nhiên lay động, truyền đến một âm thanh huyên náo.

Bạch Vũ quay đầu lại nhìn, một con sư tử con loạng choạng từ trong lùm cây chạy ra, đập đầu vào ngực nó.

"Mẹ..." Sư tử con yếu ớt phát ra một tiếng gọi, đột nhiên ngã xuống bất động bên chân Bạch Vũ.

Bạch Vũ lại càng hoảng sợ, lập tức khẩn trương nhìn bốn phía, phát hiện gần đó không có khí tức của sư tử cái mới thở dài một hơi, sau đó cúi đầu nghi hoặc nhìn sư tử con ngã dưới chân mình.

Mẹ? Nhớ lại tiếng nỉ non của sư tử con trước khi ngã xuống, Bạch Vũ hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.

Bạch Vũ cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi ngửi sư tử con đang nằm trên mặt đất. Con sư tử sơ sinh này còn chưa có cai sữa, nhưng trên người nó toàn là mùi tanh của bùn đất, mùi vị của sư tử thành niên đạm mạc đến mức không thể ngửi ra được gì. Nó rất gầy yếu, bộ lông rối loạn bết dính, nếu như không phải nó vừa chạy tới bên mình, Bạch Vũ còn nghĩ rằng nó đã chết rồi.

Mèo lớn là loài vật rất có trách nhiệm làm mẹ, đặc biệt là loại sinh hoạt quần cư như sư tử. Cho dù mẹ đẻ có gặp chuyện bất trắc thì những con sư tử cái khác trong đàn cũng sẽ gánh vác trách nhiệm dưỡng dục sư tử con. Cho nên, con sư tử này chắc chắn là một cô nhi, mà nguyên nhân có thể là vì sư đàn vừa thay đổi kẻ thủ lĩnh. Sư vương mới sẽ cắn chết sư tử con mà sư vương cũ lưu lại, cho nên mẹ của nó dẫn nó đi khỏi sư đàn. Nhưng sư tử lạc đàn rất khó săn được mồi, chúng nó đã quen hành động cùng nhau rồi, không giống báo săn hay báo hoa có thể chiến đấu một mình. Có lẽ mẹ của con sư tử con này đã gặp chuyện chẳng lành, không thể chăm sóc con của mình được nữa.

Bạch Vũ cúi đầu nhìn một thân vàng nhạt của mình. Con sư tử con này có thể vì đã quá suy yếu nên nhìn nhầm nó thành sư tử cái rồi.

Nếu là một con báo săn bình thường, Bạch Vũ hẳn là sẽ xoay người bỏ đi, nhưng nó không làm vậy. Nó cúi đầu đánh giá sư tử con. Thằng nhỏ đã gầy đến da bọc xương, nhưng loáng thoáng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt rất thanh tú, nhãn tuyến vừa sâu vừa lớn cho thấy nó hẳn là có đôi mắt cực kì xinh đẹp. Bạch Vũ vươn móng vuốt vén cái chân sau của vật nhỏ lên, là đực.

Long ca của mình khi bé cũng giống như vậy đi! Bạch Vũ nghiêng đầu nhìn con sư tử con mà tưởng tượng ra tiểu Chu Nhất Long.

Cứ như vậy mà vui sướng quyết định!

Bạch Vũ nhảy vào trong hồ vội vã tắm rửa một chập, bò lên bờ run rẩy làm khô thân thể, ngậm sư tử con lên, phi nước đại về nhà.

Chu Nhất Long ở nhà chờ Bạch Vũ mãi vẫn không về, đang định đi tìm thì nhìn thấy báo săn nhỏ của hắn trong miệng ngậm thứ gì đó, vẻ mặt sung sướng chạy về phía hắn. Khi nhìn rõ thứ mà Bạch Vũ ngậm trong miệng, sư tử cảm thấy không tốt chút nào.

Tiểu Bạch đã chán ăn mấy con mồi thông thường rồi sao? Nếu như tiểu Bạch muốn ăn cái này, bản thân có nên tránh một chút không? Nếu không tiểu Bạch ăn vào sợ sẽ có gánh nặng trong lòng. Hoặc là khuyên tiểu Bạch thay đổi khẩu vị. Mình có thể thử đi săn tê giác cho em ấy.

Bạch Vũ nhìn thấy biểu tình của sư tử liền biết ca ca hiểu lầm nó rồi, vội vàng mở miệng giải thích, lại quên mất trong miệng còn ngậm đồ. Vừa lên tiếng, sư tử con rơi trên mặt đất.

Sư tử con "ưm" một tiếng tỉnh lại.

Vẫn còn sống!

"Tiểu Bạch..." Chu Nhất Long rất rối rắm, dù sao đó cũng là sư tử con. Hắn không thể làm như không thấy được.

"Ca ca anh nghe em giải thích đã, không phải em muốn ăn nó đâu." Bạch Vũ vội vàng chạy tới liếm mũi sư tử. Nó làm sao có thể ăn sư tử con được chứ, chuyện đó không phải sẽ làm tổn thương Long ca của nó sao?

Sư tử con tỉnh lại kinh ngạc phát hiện "mẹ" của nó đột nhiên trở nên lòe loẹt, hơn nữa bên cạnh còn có một con sư tử đực.

Sư tử con còn chưa được mẹ mình dạy cho nhiều tri thức. Nó chưa từng nhìn thấy báo săn, không biết con mèo lớn này nguy hiểm hay không, nhưng nó biết sư tử đực xa lạ chắc chắn nguy hiểm.

Nó nhe hàm răng sữa lên uy hiếp sư tử đực, giùng giằng muốn chạy thoát, nhưng nó quá yếu, vừa đứng lên lại ngã nhào. Sư tử con quỳ rạp trên mặt đất, tuyệt vọng nhìn sư tử đực đi về phía nó.

"Ca, Long ca, anh dọa nó đấy." Bạch Vũ vội vã ngăn cản Chu Nhất Long, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh sư tử con.

"Này, vật nhỏ, đừng sợ, chúng ta sẽ không làm tổn thương con." Bạch Vũ đi tới nằm xuống bên cạnh sư tử con, liếm liếm cái lỗ tai nhỏ tròn trịa của nó.

Báo săn là mèo lớn ôn nhu nhất trên thảo nguyên, huống hồ trên người nó còn có mùi sư tử.

Sư tử con được trấn con, thoáng tỉnh táo lại. Nó nhích lại gần Bạch Vũ, nhưng vẫn nhìn Chu Nhất Long cảnh giác.

"Tiểu Bạch?" Sư tử hoang mang nhìn báo săn.

"Long ca, nó là một cô nhi, chúng ta nuôi nó đi." Báo săn đem sư tử con ngậm lên đặt trước mặt hắn.

Chu Nhất Long giật giật lỗ tai, hắn hoài nghi mình nghe nhầm, là nuôi, không phải ăn?

"Long ca không cảm thấy nó rất giống anh sao?" Bạch Vũ dùng móng vuốt nhu nhu cái đầu sư tử con, "Hôm nay nó chạy tới trước mặt em, em nghĩ đó là duyên phận."

Chu Nhất Long tất nhiên không nhớ được bản thân khi còn bé có dáng dấp như thế nào. Sư tử đực không nuôi con, đó là trách nhiệm của sư tử cái. Nhưng thấy sư tử con đặc biệt dính Bạch Vũ, hắn không khỏi cảm thấy thú vị. Hắn, tiểu Bạch và một đứa bé - Chu Nhất Long mặc sức tưởng tượng một chút, cảm thấy thật đáng mong chờ.

"Cũng không biết nó đã cai sữa chưa, nếu chưa thì có hơi phiền toái." Sư tử đến gần nhìn sư tử con, vật nhỏ lại chui vào trong lòng báo săn.

"Cái này không cần lo lắng, em nghĩ kĩ rồi, bây giờ đang là mùa sinh sản mà, trên thảo nguyên này đều là vú em hết." Bạch Vũ kiêu ngạo ưỡn ngực, rất tự hào về trí thông minh của mình.

Chu Nhất Long tưởng tượng một chút, cảm thấy đau não.

"Này, vật nhỏ, muốn ăn thịt không?" Sư tử thăm dò hỏi một câu.

Sư tử con nghe thấy tiếng thịt liền sáng mắt lên, liếm môi một cái, nãi thanh nãi khí kêu một tiếng.

Tốt quá, có thể ăn thịt. Chu Nhất Long thở phào nhẹ nhõm.

"Em chăm sóc nó, anh đi săn mồi." Chu Nhất Long nhìn ra sư tử con sợ mình, liền để Bạch Vũ ở lại chiếu cố nó, bản thân ra ngoài đi săn.

"Con không cần sợ anh ấy. Anh ấy rất tốt, cực kì cực kì cực kì dịu dàng, sau này chúng ta cùng sống với nhau được không?" Báo săn kiên nhẫn giúp sư tử con liếm lông. Sư tử con không được ai chăm sóc nên lông của nó rối rắm bết dính cả cả lại, Bạch Vũ liếm đến khi đầu lưỡi lên men mới khiến cho bộ lông sư tử con trở nên trơn tuột nhu thuận.

Sư tử con nãi thanh nãi khí trả lời nó. Nó hiện tại đã ngây thơ ý thức được bản thân nhận nhầm mẹ rồi, nhưng vẫn rất có hảo cảm với Bạch Vũ.

Sư tử mang về một con linh dương con nhỏ và một con lợn bướu. Hắn xé miếng thịt mềm nhất của linh dương con cho sư tử con, còn mình và báo săn thì ăn con lợn bướu béo tốt kia. Sư tử con cắn xé miếng thịt, ánh mắt nhìn về phía Chu Nhất Long tràn đầy sùng bái. Trong trí nhớ có hạn của nó, cha của nó chưa bao giờ tự đi săn. Con mồi mà mẹ nó đi săn mang về cũng là hắn hưởng dụng trước, nó và anh chị em trong đàn chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn.

Ba con mèo lớn ăn no nằm trên tảng đá tắm nắng. Sư tử con nằm trong lòng Bạch Vũ, nhưng nó đã dám dùng móng vuốt gảy gảy cái đuôi của Chu Nhất Long. Thật là một thằng nhóc thông minh lanh lợi.

"Này, tiểu gia hỏa, sau này, Long ca sẽ là ba ba của con, mà ta đây, cũng là ba ba của con..." Sư tử con ăn uống no say, lông tóc cũng xử lí sạch sẽ, càng trở nên đáng yêu hơn. Đặc biệt sư tử đối với mình rất ỷ lại càng kích thích tình phụ tử bên trong Bạch Vũ.

"Mẹ!" Sư tử con vẻ mặt "mau khen con" nhìn báo săn.

Bạch Vũ: Sư tử các ngươi trời sinh đều là khi dễ báo săn sao?

Chu Nhất Long im lặng giơ móng vuốt lên che mặt, không thể cười, tiểu Bạch xấu hổ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chubạch