Chương 27 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm một mùa mưa nữa lại sắp tới, Bạch Vũ và Chu Nhất Long rốt cuộc cũng tới được sát biên giới đại lục, xuyên qua một đám cây cối ẩm ướt, một biển nước xanh thẳm xuất hiện ở trước mắt.

"Oaaaa!!!" Bạch Vũ mở to mắt. "Ca ca, ca ca, đây là biển sao?" Hai cái lỗ tai của báo săn dựng thẳng tắp, tâm hồn đã bay vào trong làn nước kia. So với mặt nước vô biên vô tận này, những hồ nước mà nó từng thấy qua giống như chỉ là một vũng nước nhỏ.

"Ừ, đi chơi đi!" Sư tử liếm liếm cái lỗ tai nhỏ của báo săn.

Sau khi Chu Nhất Long rời khỏi mẹ và sư đàn, nó đã đi khắp nơi. Trước khi gặp được Bạch Vũ, hắn đã dừng lại ở bên bờ biển Đông hơn mười ngày. Đại dương thần bí khiến hắn mê muội, thế nhưng, một mình đi du lịch luôn có cảm giác rất tịch mịch, không thể chia sẻ, buổi tối đầy trăng đầy sao là bạn đồng hành của hắn. Đêm hôm đó, khi hắn ngước nhìn lên tinh không, một ngôi sao xẹt qua, rớt hướng về phía thảo nguyên. Khoảnh khắc đó, Chu Nhất Long bắt đầu nảy sinh ý muốn tìm ra ngôi sao đó. Hắn lại khởi hành, đi về phía đại lục. Sau đó, hắn gặp Bạch Vũ.

Mang Bạch Vũ đến nhìn biển là mục tiêu đầu tiên mà hắn đặt ra sau khi quyết định đi du lịch.

Những thứ anh yêu, đều muốn chia sẻ cùng em...

Bạch Vũ vui sướng xông lên bãi cát, lưu lại dấu chân nhỏ nhắn giống như cánh hoa trên mặt cát mềm mại. Nhưng báo săn không thích nước, nó dừng lại, khó khăn lắm mới đứng ở biên giới giữa cát và biển. Báo săn dùng chân trước cảm nhận mặt cát, cảm thụ được hơi nước sung mãn mềm mại, sóng biển nhẹ nhàng nhu thuận dâng lên. Bạch Vũ theo phản xạ nhấc hai chân trước lên, sóng biển cuốn theo rất nhiều vỏ sò và hạt cát lui về. Báo săn trơ mắt nhìn dấu chân của mình cứ như vậy thần kì mà biến mất, cúi đầu ngửi một cái. Mùi nước biển tanh nồng nhàn nhạt khiến nó nhịn không được hắt hơi một cái, lại vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra nếm một chút.

Thật là khó uống. Mùi vị mặn chát chiếm lấy khoang miệng, báo săn tức giận giơ móng vuốt lên đập đập mặt nước, bọt nước trắng xóa tung lên.

Lại là một con sóng lớn trào tới, báo săn linh hoạt né tránh. Sau đó lại đuổi theo thủy triều xuống, cứ như vậy không biết mệt.

Một con cua chịu không nổi phiền nhiễu từ dưới cát chui lên, tức giận nhìn con mèo lớn đạp tới đạp lui.

Bạch Vũ cũng phát hiện ra cái vật nhỏ này, nghiêng đầu nhìn một hồi, chậm rãi đưa móng vuốt tới...

Báo săn cũng con cua suýt chút nữa là đụng vào nhau rồi, giữa chùng lại bị một cái móng vuốt lớn màu nâu nhạt chen vào, nhẹ nhàng khẩy một cái, con cua bay một đường parabol rất đẹp mắt, rơi tũm xuống nước.

"Nó kẹp đau lắm." Chu Nhất Long một mực đi theo Bạch Vũ. Hết cách rồi, bạn tình của hắn thật là hiếu kì.

"Nó sao? Còn không có to bằng móng của em đâu." Bạch Vũ cho là không đúng, "Em chính là báo săn Bạch Vũ, vua trên thảo nguyên, không sợ!"

"A, lợi hại như vậy?" Sư tử chớp chớp cặp mắt xinh đẹp.

"Đương nhiên..." Bạch Vũ vừa định tự cao một phen, đột nhiên phát hiện ánh mắt Long ca nhìn nó không đúng lắm, giác quan thứ sáu nhạy bén nhắc nhở nó quay đầu chạy về phía trong bãi cát, nhưng vẫn chậm một bước...

Sư tử dùng chân trước ôm lấy cái eo thon của báo săn, nhẹ nhàng ném lên.

Mình nhẹ như chim én, thân thể mềm mại, chính là Bạch báo săn của chúng ta! Chỉ thấy nó vẽ lên không trung một đường vòng cung tuyệt đẹp, sau đó xoay một vòng 360 độ, không chút do dự lao thẳng xuống biển.

Nước biển ấm áp nhanh chóng bao bọc lấy thân thể Bạch Vũ. Lông báo săn vừa ngắn vừa dày không có đủ chức năng thấm nước, nháy mắt liền ướt sũng.

Aaaaaaaaaaa! Ướt rồi! Ướt rồi!

Bạch Vũ lao vào bờ, kinh sợ chật vật nằm trên bãi cát. Hai cái lỗ tai dán chặt sau đầu, chòm lông dài còn dính bọt nước, trong con mắt màu hổ phách tràn đầy hoang mang: Tôi là ai? Đây là đâu?

"Chu Nhất Long! Anh làm gì vậy!" Bạch Vũ vẫn chưa hết sợ hãi, quay đầu trợn mắt nhìn.

Sư tử ngâm nửa người ở trong nước, xõa tung lông bờm đã ướt sũng hết cả, ánh mắt nhìn về phía Bạch Vũ cũng đã ướt nhẹp.

"Tiểu Bạch, anh muốn cùng em nghịch nước."

Hứ! Tâm lí Bạch Vũ vừa bừng bừng phẫn nộ liền tắt lịm chỉ còn sót lại một luồng khói xanh. Đây là đại mỹ sư nhà mình, còn có thể làm sao? Chỉ có thể cưng chiều thôi.

Báo săn bị mỹ sắc mê hoặc, nhón chân đi về phía sư tử. Đi nửa ngày mới đến vùng nước ngập chân nó, sóng biển nhẹ trào lên khiến cho báo săn nổi một thân da gà.

Mình có thể là con báo săn đầu tiên dám chủ động xuống biển. Bạch Vũ khắc chế bản thân tỉnh táo lại từ chút hư vinh đó.

Chu Nhất Long ở trong nước đập đập, mấy con cá hồng tò mò vây xung quanh hắn.

Sư tử thử dùng móng vuốt ngoắc ngoắc một cái. Vừa đụng vào một ít vảy cá, bọn cá hồng đã xoay người bơi ra xa. Chu Nhất Long không thích ăn cá, không biết tiểu Bạch của hắn có thích hay không. Trong họ mèo, không kén ăn nhất chính là báo hoa, mà kén ăn nhất không ai khác chính là báo săn.

Hoặc là, có thể nếm thử hải cẩu. Thịt con này khá giống linh dương, chỉ là hơi ngấy một chút, tiểu Bạch hẳn là sẽ thích, hắn nghĩ.

Mắt thấy mình sắp đến gần sư tử, Bạch Vũ cố gắng ngửa đầu lên cho khỏi ướt. Nó nhắm mắt lại hít một hơi, dự định sẽ tiếp tục đi qua, trèo lên lưng của sư tử, để hắn cõng mình.

Thế nhưng, Bạch Vũ còn chưa kịp mở mắt đã bị giội nước lên đầu.

"Chu Nhất Long!" Bạch Vũ nghĩ lần này chắc chắn phải tức giận.

Nhưng mà, khi báo săn vừa trừng mắt một cái, lại thấy sư tử nhìn chằm chằm về phía xa xa. Nó nhìn theo ánh mắt của sư tử, liền thấy cảnh tượng mà có lẽ cả đời này nó sẽ không thể quên được.

Ô~~~~~

Theo tiếng kêu trầm thấp du dương, cách đó không xa một con vật màu đen to lớn nhảy lên khỏi mặt biển, khiến cho mặt biển đang yên tĩnh chợt như bị tách đôi ra. Thân thể to lớn xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất, sau đó, một cái đuôi to ngoi lên mang theo bọt nước trong suốt, vung lên rồi hạ xuống, tạo ra một trận thủy triều khiến cho hai con mèo lớn vội vàng tránh xa bờ mấy mét, lại một lần nữa bị nước tạt lạnh thấu tim.

Ô~~~~~

Lại một tràng âm thanh vang lên, trên mặt biển liên tục xuất hiện nhiều con vật to lớn đó hơn, có chừng hơn mười mấy con.

Mặt biển yên tĩnh chợt giống như đang sôi trào.

"Ca ca, ca ca! Cá! Cá lớn, thật là lớn!" Bạch Vũ hung hăng bơi đến gần sư tử. Nó thực sự rất kinh ngạc, nào còn để ý đến bản thân bị ướt.

"Tiểu Bạch, là cá voi. Đây là cá voi!" Chu Nhất Long cũng nhìn không chớp mắt. Hắn vốn nghĩ rằng phải lưu lại đây một đoạn thời gian mới có thể may mắn gặp được cảnh tượng này, nhưng không nghĩ ngay ngày đầu tiên đã nhìn thấy được.

Oaaaaaa~~~~

"Rống!" Chu Nhất Long ngẩng đầu lên, đối về phía đàn cá voi phát ra một tiếng gầm dài, giống như một lời chào.

Ô~~~~~

Như để đáp lại lời chào của vua thảo nguyên, đàn cá voi cũng cất lên tiếng ca du dương, con cá dẫn đầu nhảy lên khỏi mặt biển, cái bụng màu xám trắng của nó hiện ra dưới ánh mặt trời, ầm ầm rơi xuống làm nổi lên tầng tầng bọt sóng.

Aaaaaaaaaaaaaaa!!!!!

Bạch Vũ cũng dùng phương thức uy vũ nhất của báo săn để chào hỏi đàn cá voi.

Oaaa! Một con chim hải âu lưng đen bụng trắng bay tới, vững vàng đạp lên đầu Bạch Vũ.

Chu Nhất Long: (*^_^*)

Bạch Vũ: ( ̄◇ ̄;)

Chim hải âu lưng đen: "Quác!"

Bạch Vũ: "Long ca! Em muốn ăn chim! Bây giờ! Ngay lập tức, lập tức!

Chu Nhất Long: "Tiểu Bạch muốn nếm thử hải cẩu trước không?"

Bạch Vũ: "Không! Em ăn chim trước!"

Chu Nhất Long: "Được rồi!"

----HOÀN CHÍNH VĂN----

P/S: Hải âu đúng là khắc tinh của Bạch Vũ :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chubạch