Chương 20: Sơ ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cũng may tiền tệ của 2 thế giới là giống nhau!" Từ sòng bạc bước ra, Huỳnh Thảo đối với Đường Tam cười đáp, bởi vì không gây chú ý nên Huỳnh Thảo chỉ chơi vài ván thắng được hơn 2000 kim tệ liền ra ngoài.

Huỳnh Thảo cười rạng rỡ ánh nắng mùa xuân, trăm hoa cũng phải ghen tỵ cho dù không phải là lần đầu tiên nhìn trong lòng Đường Tam tránh không khỏi kinh diễm huống chi là những người khác, mọi người có mặt trong tửu quán đều phát ngốc nhìn Huỳnh Thảo, tuổi còn nhỏ đã xinh đẹp như vậy cũng chỉ có Huân Nhi tiểu thư mới sánh bằng, so với khí chất thanh nhã độc đáo của vị Huân Nhi của Tiêu gia thì cô gái này sức sống mười phần tựa như cảnh xuân đến vạn vật bừng tỉnh, cho dù đứng trong vạn người cũng không cách nào lu mờ.

Mọi người tự nhủ, một khi trưởng thành ai dám cùng nàng tranh phong?

Tuyệt sắc trước mặt cho dù còn là nụ hoa chưa chớm nở cũng cho không ít kẻ đánh chủ ý xấu, Đường Tam nhận ra ánh mắt dâm tà của không ít kẻ, chân mày nhíu lại, Huỳnh Thảo cũng cảm nhận được trong lòng thầm nghĩ: Nếu dám động tay chân, đừng trách bản cô nương ra tay ngoan độc!

" Tam ca, chúng ta đi Phường thị xem xem!"  Ra khỏi tửu quán, Huỳnh Thảo giơ tay chỉ về một hướng nói.

" Ừm! Nơi này người đông, đừng buông tay ta ra!" Đường Tam tiến đến nắm lấy tay Huỳnh Thảo, cô nàng này giống Tiểu Vũ thích nơi nào nhiệt lại ham chơi, một khi lên hứng thì quên trời đất, không nắm tay cô nàng trong lòng hắn không an tâm.

Ô Thản thành không hổ là một trong những đại thành thị của Gia Mã đế quốc, nhân khí cực kỳ thịnh vượng, tuy mặt trời rất chói chan, nhưng trên đường cái, dòng người mãnh liệt.

" Ơ, cô gái đối diện xinh thật!" Huỳnh Thảo nhìn cô gái mang bộ trang sức màu xanh nhạt, thanh đạm nhanh sắc, lại khiến cho thiếu nữ thêm vài phần thanh thuần, một áo tay ngắn màu trắng viền họa tiết màu xanh cùng một cái quần dài bó sát chân, đem mảnh khảnh thon dài đùi đẹp bao lại, lộ ra đường cong.

Trên người tràn ngập sức sống cùng mê người thanh xuân hơi thở, đương nhiên, không thể không nói đến cỗ đạm nhã độc đáo khí chất, Huỳnh Thảo cảm thấy khí chất cô gái này là sự tổng hòa giữa Trữ Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh.

Đối với đánh giá này của Huỳnh Thảo, Đường Tam tán thành. Song cả hai người cũng không quá lưu ý người đối diện, trực tiếp tiến vào dược tài điếm kế bên.

Mà Tiêu Viêm đi phía sau Tiêu Huân Nhi, sờ cằm nói khẽ: " Tuyệt thế mỹ nhân a! Ô Thản thành lại xuất hiện cô bé xuất sắc như vậy không lý nào mình không biết, nhất định là người từ nơi khác đến!"

" Thằng nhóc đi cùng cũng không phải kẻ thường!" Giọng nói dược lão truyền vào trong đầu Tiêu Viêm, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của lão, khí độ bất phàm trên người thằng bé chỉ nhìn một cái hắn liền nhìn ra.

" Có sao?" Tiêu Viêm hồi tưởng bộ dạng thanh tú có thừa của Đường Tam song không đủ soái bằng bản thân, không nhìn ra chỗ lợi hại nhưng đối với đánh giá của Dược lão hắn không hoài nghi.

" Ngươi chỉ lo ngắm mỹ nhân, đương nhiên nhìn không ra!" Dược lão kinh bỉ nói, không đợi Tiêu Viêm phản bác liền nói tiếp: " Có điều trên người hai người đó, ta không cảm nhận được sự hiện diện của đấu khí!"

" Không có đấu khí, chẳng phải so với ta càng phế sao! Trên đời còn có người như vậy tồn tại." Tiêu Viêm trợn mắt hô, hắn chỉ có tam đoạn đấu khí đã bị gọi là phế vật, không cách nào tu luyện đấu khí chẳng phải là phế vật trong phế vật sao?

" Nếu như thế, con mắt nào của lão nhìn ra hắn lợi hại?" Tiêu Viêm bắt đầu hoài nghi đầu óc Dược lão có vấn đề.

" Hừ, đúng là ếch ngồi đáy giếng!" Dược lão kinh bỉ nói: "Dựa vào thân thủ của bọn họ, ta có thể dám chắc bọn họ so với người thường khỏe mạnh rất nhiều hơn nữa ta chỉ nói không cảm nhận được đấu khí nhưng trên ngoài bọn họ có khí mạnh mẽ không thua kém đấu khí, ta đoán thực lực bọn họ tương đương với Đấu sư."

" Cái gì! Đấu sư!" Tiêu Viêm nuốt nước bọt, tuổi tác hai người đó cùng hắn không sai biệt lắm cho dù dựa vào tốc độ tu luyện ba năm trước đây của hắn, xách dép chạy cũng chưa chắc đuổi kịp a! 

" Như vậy còn để người khác sống sao?" Tiêu Viêm trợn mắt nhìn trời cao.

" Tiểu tử, giờ ngươi hiểu rõ chứ! Thế giới rộng lớn như vậy, có những kẻ có thiên phú thuộc hàng quái vật, cho dù là thiên tài cũng phải nhìn lên." Dược lão cười nói: " Ngươi cũng đừng quá nản chí, có ta bên cạnh. Tương lai cũng ngươi tuyệt đối không thua kém bất kỳ a!"

Lúc này, Tiêu Viêm lấy lại sức sống, nắm chặt bàn tay: " Dược lão, ngươi nói đúng! Tương lai, ta nhất định sẽ không thua kém bất kỳ ai."

Sau khi Huân Nhi chơi chán, Tiêu Viêm mới mang theo nàng đi tìm dược tài điếm gần đó, bỏ ra chín trăm kim tệ, mua ba gốc hai mươi năm tử diệp lan thảo cùng với hai gốc tẩy cốt hoa, mấy thứ này đều là tài liệu cấp thấp, chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể mua được, đương nhiên, nếu muốn tài liệu cao cấp, chỉ có thể tự mình đi tìm hoặc là đi phường thợ, đấu giá hội mấy địa phương.

Nhìn tài sản còn lại trong tay, Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu, bây giờ, hắn rốt cuộc hiểu được tiền tài tại đấu khí đại lục, có bao nhiêu trọng yếu...

Dược đã tới tay, thứ duy nhất còn thiếu đó là một cái nhất cấp mộc hệ ma hạch!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đn