Chương 21: Lỡ mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ma tinh, nơi này chắc có bán đi?" Huỳnh Thảo đi vào khu buôn bán ở phía nam thành, loại trung hình khu buôn bán này, trong Ô Thản thành cũng chỉ có vài cái, phân biệt bị tam đại gia tộc nắm giữ.

"Hắn có, chẳng qua số lượng sẽ không nhiều." Đường Tam từ khi biết ma tinh không chỉ là tài liệu chính để luyện chế đan dược mà còn có thể gia trì vũ khí  vũ khí được ma hạch gia trì, phá hư lực không chỉ tăng thêm một bậc, mà còn có tăng phúc đấu khí mê người đặc hiệu, rất được đấu giả giai tầng trên đấu khí đại lục truy đuổi, hắn liền muốn mua một ít dùng thử xem.

Đường Tam cùng Huỳnh Thảo chậm rãi tiến vào trung tâm của khu buôn bán, có lẽ do khuôn mặt xa lạ cộng thêm tuổi tác không lớn nên hai người họ trở thành miếng thịt trong mắt bọn trộm cắp vật, có điều toàn bộ thân thủ nhanh nhẹ của Đường Tam ngăn chặn.

Những chuyện này, Huỳnh Thảo đều không hay biết bởi ánh mắt nàng đang bận tìm kiếm chỗ bán ma tinh, Đường Tam nhìn nàng chăm chú tìm kiếm, khẽ cười bất đắc dĩ: Nếu không có hắn cùng nàng rơi vào dị giới, ai biết được nàng sẽ ăn phải thiệt thòi gì.

Nụ cười bất đắc dĩ trên môi Đường Tam chợt biến mắt, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm nhìn một thân quần áo hoa quý thân niên tuổi khoảng hai mươi, bộ dáng có chút anh tuấn, bất quá sắc mặt có chút trắng nhợt, đôi mắt nóng cháy nhìn Huỳnh Thảo, trong ánh mắt không chút che dấu kinh diễm.

"Vị công tử này, có thể nhường đường cho ta qua không?" Huỳnh Thảo bị người chặn đường, có chút không vui nói.

Thấy người trước mặt không đem lời nàng bỏ vào trong tai, ánh nóng rực không chút kiêng nể nhìn chằm chằm vào bản thân, Huỳnh Thảo khẽ nhíu mày, cũng không nghe hắn gọi, xoay người bước đến gần Đường Tam.

"Vị tiểu thư này!"

"Tiểu thư, tiểu thư xin dừng bước!"

Đường Tam tiến lên che chở cho Huỳnh Thảo, đối với vị thanh niên này vội vàng đuổi theo hô to gọi nhỏ, nghiêm giọng nhắc nhở: "Vị thiếu gia này, nếu không có chuyện gì, xin hãy đứng tránh sang một bên, chúng ta còn có chuyện phải làm."

Gia Liệt Áo không thèm bỏ Đường Tam vào mắt, hắn chỉ hướng Huỳnh Thảo nở nụ cười sáng lạn ôn hòa phối hợp với thân phận và tướng mạo của thanh niên, đã từng giúp hắn mấy lần ôm được mỹ nữ về nhà.

"Ha ha, vị tiểu thư này định đến phường thị mua thứ gì?Vừa lúc tại hạ đang nhàn rỗi, không bằng chúng ta cùng đi mua sắm đi?"

Đối với người nam nhân này, Huỳnh Thảo rốt cuộc nhịn không được nữa nói thẳng: "Không cần, Tam ca chúng ta đi thôi."

Gia Liệt Áo nhìn Huỳnh Thảo không cho hắn chút mặt mũi kéo Đường Tam đi qua, khoé miệng hơi giật giật, nhưng nụ cười trên mặt vẫn như cũ, tay thò vào trong ngực tìm tòi một hồi, cuối cùng rút ra một cái vòng tay, vòng tay có màu vàng lam nhạt, là do sắt kim lam đúc thành, ở chỗ nối của vòng tay có treo một cái ma tinh màu lục được mài thành hình tròn, ánh sáng màu lục từ đó nhè nhẹ tỏa ra, xem ra, chiếc vòng tay được chế tạo rất đẹp đẽ này, cũng rất là xa xỉ.

"Ha ha, xem ra tiểu thư có việc gấp, Gia Áo Liệt ngăn cảm quả thật không đúng."

Gia Liệt Áo cẩn thận cầm chiếc vòng tay, ân cần cười nói: "Đây là một chiếc vòng tay mộc linh ta mới đặc ý mua được ở phường thị, tuy không thể coi là vật quý trọng gì, nhưng trên vòng còn có một cái mộc thuộc tính ma tinh cấp một, giúp ích rất nhiều cho việc hồi phục đấu khí, chiếc vòng này coi như chút thành ý làm quen, mong tiểu thư đừng nên cự tuyệt, nếu không, Gia Liệt Áo thật là mất mặt với đám thuộc hạ đó..."

Nói đến câu cuối, Gia Liệt Áo cố ý thêm chút hài hước vào, mà đám thuộc hạ đứng quanh đó cũng phối hợp cực kỳ ăn ý mà cười phá lên.

Nhìn hành động của Gia Liệt Áo, đôi mắt Huỳnh Thảo nhíu mày lại, còn không đợi nàng phản ứng thế nào với tên da mặt dày này, Đường Tam đã mỉm cười nói: "Vị Gia Liệt Áo thiếu gia, ý tốt của ngươi, nàng ấy  xin nhận, nhưng xin lỗi, chiếc vòng này ngươi hãy thu lại đi."

Nhìn thấy không khí giữa mình và vị tiểu mỹ nhân này đã bị phá hoại, trong mắt Gia Liệt Áo loé lên một tia giận dữ, có điều, để bảo trì phong độ trước mặt giai nhân, Gia Liệt Áo đành phải gượng cười mà nói: "Chẳng qua là món trang sức nhỏ dùng để bày tỏ  chút tâm ý mà thôi, ngươi đừng quá cứng nhắc!"

Rầm!

Mặt đất đột nhiên lún xuống, lấy bọn họ làm tiêu điểm mạng nhện lan tràn hơn 2 m bán kính, đất đá vỡ vụn tạo màn bụi lượn lờ trong không khí, Huỳnh Thảo nở nụ cười sáng lạn đối với Gia Liệt Áo, hồn nhiên thiên thành nói: "Ơ, con đường này xuống cấp nghiêm trọng thật!"

Gia Liệt Áo vốn tái nhợt càng thêm tái mét, hắn không cảm nhận chút đấu khí giao động, vị mỹ nhân này chỉ đạp nhẹ mặt đá liền tạo thành sức phá họa cỡ này. Có thể làm ra động tĩnh như vậy tuyệt đối không phải người tầm thường, khẳng định là một vị đấu giả.

Ở độ tuổi nhỏ như vậy mà đã đạt được thành tựu này, nhất định có bối phận không tầm thường. Tuy hắn là thiếu chủ của một trong ba gia tộc đứng đầu ở Ô Thản Thành, cũng biết rõ rời khỏi Ô Thản Thành hắn cái gì cũng không phải.

Đường Tam: "..." Híc! Quả nhiên không phải trong trầm mặc bùng nổ, chính là trong trầm mặc biến thái.

Đứng bên cạnh Tiêu Huân Nhi, Tiêu Viêm ở đó cách đó không xa vui sướng khi người gặp họa nhìn tên Gia Liệt Áo như keo dán chó làm phiên Huân Nhi đá phải ván sắt.

Gia Liệt Áo khoé miệng run rẩy một trận, nắm tay nắm chặt run lên nhè nhẹ: "Kia, không làm phiền tiểu thư nữa!"

Đám thuộc hạ sau lưng Gia Liệt Áo thấy thiếu chủ nói vậy, lập tức tránh đường cho người rời đi.

Những người xung quanh thu hồi ánh mắt tò mò tiếp tục làm việc của mình.

"Nói nhẹ nhàng không nghe đâu, một hai bắt buộc người ta nổi bão mới được." Huỳnh Thảo bĩu môi nói.

Đường Tam cười vài tiếng, đi ngang qua vài cửa hàng hắn đột nhiên dừng chân, quay người nhìn một lục sắc tinh thể vẫn còn nhiễm một ít máu, thoải mái thở ra một hơi, cười nói: "Rốt cuộc tìm được rồi."

Tay vừa vươn ra, Đường Tam định cầm ma tinh lên, bàn tay cứng đờ lại, trong lòng bỗng mọc lên một cỗ cảm giác kì lạ ...

Một tay Đường Tam vẫn như trước nắm lấy viên ma tinh, sau đó ánh mắt làm như không để ý quét qua xung quanh quán...

Một lúc sau, ánh mắt Đường Tam dừng lại tại một khối thiết phiến màu đen bên cạnh ma tinh.

Thiết phiến màu đen nhìn rất là cổ xưa, mặt trên phủ hoa văn, nhưng lại có một ít đất chưa được rửa sạch, nhìn qua rất giống vật phẩm mới được đào từ dưới đất lên.

Nếu không phải Đường Tam là đồ đệ của Đại sư thì đã bị Phất Đức Lan hố một phen cho nên kể từ đó hắn cũng rút ra chút kinh nghiệm mua hàng, không cầm khối thiết phiến màu đen, Đường Tam nhẹ nhàng cầm lục sắc ma tinh vẫn còn dính một ít máu, hướng đến vị dong binh nam tử phía sau quầy hàng cười nói: "Đây là ma tinh của ma thú nào?"

"Hắc hắc, nhãn lực vị huynh đệ này thật tốt, đây là ma tinh của nhất giai ma thú Thôn mộc hồ, trong nhất giai ma tinh, nó được xem như cực phẩm, vì khối ma tinh này, Tiêm Nha dong binh đoàn chúng ta, phải phục kích ba ngày, giết chết năm con Thôn mộc hồ, mới có được một viên ma tinh này..." Nhìn thấy trang phục Đường Tam bình thường song vị tiểu thư bên cạnh ăn mặc bất phàm, tên dong binh nam tử cũng không dám khinh thường chậm rãi giới thiệu.

"Nếu huynh đệ này xem trúng nó, chỉ cần năm trăm kim tệ là được, hắc hắc, vì đi sănThôn mộc hồ, chúng ta có mấy vị huynh đệ bị thương không nhẹ..."

Ngón tay Đường Tam lau đi vết máu trên ma tinh, quả nhiên phát hiện vết máu còn chưa hoàn toàn khô lại, khẽ gật gật đầu, liếc mắt nhìn hai mảnh kim tinh trên ngực đối phương, tùy ý nói: "Đắt, bình thường ma tinh cấp một giá cả từ bốn trăm đến bốn trăm năm mươi, hơn nữa, Thôn mộc hồ tuy cũng là ma thú, bất quá lực công kích không cao, đội viên của người sẽ không phải là đấu giả cũng chưa đạt tới?"

Thân là đệ tử đắc ý nhất của Đại sư, khả năng hấp thu tri thức của Đường Tam rất cao cho nên trước khi đến khu mua bán, hắn đã tìm hiểu kiến thức cơ bản của ma tinh.

Khóe miệng giật giật, dong binh nam tử cười khan hai tiếng, hiển nhiên không nghĩ đến thiếu niên trước mặt lại am hiểu về thị trường và ma thú như vậy, lập tức nói: "Bốn trăm bảy đi, không thể ít hơn, dù sau huynh đệ bọn ta cũng phải sinh sống..."

"Ai..." Dong binh nam tử thở dài một hơi, ánh mắt lo lắng, Đường Tam cúi người, tại trên quầy hàng cầm loạn một trận, vừa vặn cái thiết phiến cổ quái kia cũng ở trong đó, giơ mấy thứ trong tay lên:"Bốn trăm bảy, tất cả chỗ này..."

Mắt nhìn vật phẩm trong tay Đường Tam, dong binh nam tử lặng lẽ thở ra một hơi, hoàn hảo vẫn tiện nghi cho mình...

"Thành!"

Sảng khoái xuất ra một ít đại kim tệ, Đường Tam không nói hai lời, dẫn theo Huỳnh Thảo xoay người bước đi ra liền chạm phải một cặp nam thanh nữ tú đi vào.

Cặp trai gái này chính là Tiêu Viêm cùng Huân Nhi.

Tiêu Viêm khựng người lại, ánh mắt gắt gao nhìn bóng dáng Đường Tam biến mất trong làn người đi lại trên đường, đầu lưỡi liếm liếm môi, trong lòng bỗng mọc lên một cỗ cảm giác kì lạ như thể đã lỡ mất thứ gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đn