Chương 3. Lần đầu (caoH)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cô bé còn quá nhỏ, khi nào đủ 18 tuổi rồi nói tiếp. Cô bé dù gì cũng đã đến nhà này, liền để ở lại đây cho ăn học tiếp. Cô và con trai cô không được tơ tưởng làm cho con bé có thai. Nếu không đừng trách tôi vô tình." Lưu Minh Nhân chỉ nói và không muốn nghe ý kiến của mẹ con Lệ Giang.

Lưu Minh Nhân trở lại thư phòng làm việc. Đợi đêm đến sẽ tìm cô nói chuyện một lần nữa.

Nữa đêm sau khi đợi mọi người đi ngủ ông liền lẻn vào phòng Hạ Lan. Khi vào phồng ông liền nhìn thấy Hạ Lan ngồi co chân trên giường mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ.

" Sao vẫn chưa ngủ" ông vuốt tóc cô nói

" Con sợ, như thế nào chú lại là ba chồng con. Nếu mọi người phát hiện chuyện đó sẽ giết con chết."

Cô rất thích ông, cô từ lúc biết ông đều muốn mỗi ngày gặp ông. Vì ông như tia sáng dẫn bước cô đi về phái trước. Cũng như hôm nay nếu không có ông, có lẽ sau đêm nay cô đã phải làm mẹ làm vợ khi chưa 18 tuổi.

" Không cần phải sợ, có chú ở đây không ai làm hại được con. Những chuyện chú hứa chú sẽ làm đúng lời hứa. Con chờ chú thêm một chút thời gian nữa thôi." Lưu Minh Nhân vừa nói vừa ôm Hạ Lan vào lòng

Sau đó ông dỗ cô ngủ, ôm cô vào lòng ngủ cùng nhau, đến rạng sáng mới rời khỏi phòng. Đây là lần đầu tiên họ ngủ cùng nhau mà không làm tình.

————
Đêm nay dù không làm tình nhưng Hạ Lan lại mơ thấy lầm đầu tiên hai người phát sinh quan hệ.

Cô mơ thấy hôm mình mang bằng khen đến văn phòng ông lúc vào phòng không thấy ông đâu nhưng lại nghe tiếng nước chảy.

Đợi rất lâu ngoài ghế nhưng vẫn không thấy ông ra cô mới đi đến bên phòng trong, vừa tính gọi " Chú.....ơi" trước mắt đã nhìn thấy ông một thân quần áo ướt nhẹp.

Cô vội lấy khăn cho ông nhưng lúc này ông không còn khống chế được bản thân mà lao đến đẩy ngã cô xuống giường tay chân không ngừng xoa loạn cơ thể cô.

Ông không chút lưu tình nào kéo áo của cô ra:"A! A a! Chú đang làm gì!" Hạ Lan vội vàng giữ quần áo của mình, muốn che đậy cơ thể sắp bị lộ ra, nhưng Lưu Minh Nhân tiếp tục kéo quần áo của cô ra, hơn nữa cởi hoàn toàn váy dài của cô.

"A a a! Chú à! Chú đang làm gì vậy! Không cần! Đừng xé quần áo của con! Đừng nhìn! Đừng nhìn nữa!" Hạ Lan bắt đầu giãy giụa, nhưng mà về điểm sức lực của cô làm sao bằng sức lực cường tráng của ông.

Lưu Minh Nhân cẩn thận kéo áo ngực của cô ra, bộ ngực mềm mại của cô gái ngay lập tức lộ ra trong không khí, vú của cô kiều nộn vô cùng, bên trên đầu vú có màu hồng nhạt, mẫn cảm dị thường, chỉ là đầu vú lộ ra trong khí lạnh cũng đã rất kích thích rồi, nhịn không được run lên.

Một tay ông bóp chặt eo nhỏ vặn vẹo lung tung của Hạ Lan, tay còn lại nắm lấy cặp vú non nớt của cô, mạnh mẽ xoa nắn, hung hăng mà thưởng thức, vú bị bàn tay đùa bỡn mà thay đổi hình dạng.

Hạ Lan không nhịn được bắt đầu nức nở rên rỉ: "Ưm .... đừng ..."

Bộ ngực bị ông xoa nắn lập tức bị xoa thành màu hồng, cô cảm thấy ngực trở nên rất nóng, cũng thật thoải mái! Cả người cô run rẩy lên.

"Vú thật mềm!" Nói xong ông cúi đầu ngậm lấy núm vú của Hạ Lan.

Cô từ hoảng sợ đến sung sướng hai chân siết chặt phóng đãng kêu lên: "A a a a! Đừng! A a a! Không cần! Không cần! Đừng hút đầu vú của con! Đừng hút! Đừng hút! Không! Ô ô ô ô!"

Từ trước đến nay đầu vú nào đã trải qua việc bị liếm hút, đầu vú của cô đặc biệt mẫn cảm, nơi đó bị đối đãi như vậy càng làm Hạ Lan kinh ngạc. Bản thân đang bị chú dâm loạn nhưng lại sung sướng đến mức trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.

Hạ Lan đá loạn hai chân, tay giữ chặt đầu ông đang chôn trong ngực mình ngậm mút muốn đẩy ra, chỉ là vốn dĩ đẩy không ra, nhưng cơ thể bởi vì khoái cảm mà ưỡn ngực lên phía trước, hận không thể đưa cả vú vào trong miệng ông.

Lưu Minh Nhân hết mút lại liếm đầu vú cứng lên như hạt lựu, mút đủ rồi lại quay đầu chơi đầu vú tiếp theo, chơi đủ rồi lại liếm lên khuôn ngực trắng bóng, chỉ tới khi ngực ướt dầm dề tất cả đều là nước bọt mớ ngẩng đầu lên.

Hạ Lan đã không còn sức lực để giãy giụa, nằm liệt trên giường hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lưu Minh Nhân.

" Hạ Lan! Hạ Lan.... Anh yêu em..."

" Chú.... Chú..."

" Hạ Lan ... cho chú... chú muốn cháu..."

Ông tách hai chân từ bên cạnh chui vào bên trong lồn nhỏ sớm đã ướt nhẹp, ngón tay rất dễ dàng tiến vào, nhẹ nhàng khuấy khuấy, càng nhiều nước chảy ra, quả thực càng khuấy càng ướt.

"Ưm! Ô ô ô! Đừng, đừng khuấy!" Hạ Lan tuyệt vọng nhìn ông.

Lý trí kêu cô phải phản kháng nhưng cơ thể như tìm được thú vui sung sướng chưa bao giờ trải qua, cô muốn được sướng hơn cũng muốn biết được chuyện làm tình sẽ sướng như thế nào.

"Chú mút vú cháu, cháu lại chảy ra nhiều nước như vậy." Lưu Minh Nhân cảm thấy 22 năm cuộc đời của mình chưa một lần buông thả như hôm nay.

Trước đây ông cùng vợ quan hệ nhưng trong phòng bị, ông hiểu bản chất cuả vợ mình. Ông không tận hứng đuợc. Nhưng khi nằm trên cô gái bé nhỏ này ông laị muốn buông thả bản thân.

Ông điên cuồng mút liếm cơ thể cô, sau đó trở lại ngậm đầu vú bên phải mút mạnh, mút đến đau rát đến khi có nước từ núm vú chảy ra. Từng tiếng mút liếm vang lanh lãnh trong phòng nghe rất dâm loạn.

Cả hai kinh ngạc nhìn vú đang bắn nước ra, đây không phải sữa mẹ khi cho con bú hay sao. Tai sao cô lại tiết ra được sữa.

Cô lúc này chỉ biết khóc, van xin nhưng không được đáp lại. Cô biết chú đang bị gì đó làm cho mất ý thức, cô mặc dù rất yêu thích chú nhưng chuyện này quá sức tưởng tượng của cô.

". Chú....chú... đau...chú tha tha cho  con... đau....đau quá... đừng...."

" Chú ....Lan Lan ...khó chịu" mỗi khi cô nũng nịu như vậy ông đều vô cùng cưng chiều cô. Nhưng hôm nay sẽ không có ngoại lệ đó

Cô biết chú có gia đình, còn có con trai trạc tuổi mình nhưng cô yêu chú, cô cố kìm nén tình cảm chỉ ở mức chú cháu. Cô không muốn phá huỷ gia đình chú vì tình yêu đơn phương của mình

Trong lòng cô dãy dụa nên chấp nhận một đêm này hay bỏ chạy. Nhưng sức lực cô không chạy thoát được.

Lưu Minh Nhân cứ nghĩ cô gái thư ký tìm cho mình thật giống Lan Lan. Đều này rất giống với những giấc mơ thấy mình đè lên cô bé dâm loạn, đem dương vật cực lớn của ông chui vào lồn nhỏ cô bé, còn không ngừng dùng sức đung đẩy. Vì vậy ông cũng coi lần này như bao giấc mơ. Nào có biết cô bé Lan Lan đang thật sự bị ông chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro