Chương 1. Bà chủ điên rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Tuyết Nghi chết.

Một ngày trước, cô vừa được sắc phong làm Nhất phẩm cáo mệnh Phu nhân.

Ngày hôm sau, khi mở mắt ra lần nữa thì cô đang ngồi trước một cái bàn trắng, trong tay cầm một cái ly hình dáng đơn giản và kỳ lạ, ngoài ra còn có một quyển sách có bìa kỳ quái...

Trên trang sách dùng kiểu chữ cụt tay cụt chân ghi sáu chữ "Mạnh mẽ cưng chiều vợ yêu".

Sáu chữ kia in sâu vào mắt cô, mạnh mẽ kéo toàn bộ ký ức sâu thẳm trong đầu cô ra.

Cô là Cố Tuyết Nghi, nhưng không còn là Cố Tuyết Nghi chủ mẫu nhà họ Thịnh của Đại Tấn, mà là đại tiểu thư Cố Tuyết Nghi của Tập đoàn Hân Nguyên.

Năm cô hai mươi bốn tuổi, do yêu người đứng đầu nhà họ Yến từ cái nhìn đầu tiên nên đã dùng thủ đoạn trốn vào phòng khách sạn của Yến Triều rồi bỏ tiền thuê phóng viên đến "bắt gian".

Phóng viên sau khi chụp được hình bọn họ người trước người sau vào phòng khách sạn liền cấp tốc đưa tin tức lên đầu đề.

Nửa tháng sau bọn họ kết hôn.

...

Cố Tuyết Nghi cố gắng tiêu hóa những hình ảnh và từ ngữ xa lạ đó, cô chợt nhận ra mình đã sống lại, nhưng đang sống trong cơ thể của một người phụ nữ cùng tên với mình.

"Ầm ầm ầm" một tràng tiếng gõ cửa vang lên dữ dội.

Cái nhà này thật không có quy củ.

Cố Tuyết Nghi trong lòng âm thầm cau mày.

"Ai?" Cố Tuyết nghi lạnh giọng hỏi.

Tiếng gõ cửa dừng lại, bên ngoài truyền đến một giọng nữ: "Bà chủ... ngài mau ra ngoài xem một chút đi. Cô Tưởng ở dưới lầu đợi ngài đã lâu rồi, đang rất tức giận."

Cô Tưởng là ai?

Vào nhà người khác còn nổi giận, hay nhỉ.

Ngược lại là Cố Tuyết Nghi đã rất nhiều năm rồi không thấy có người dám ở bên cạnh cô khóc lóc om sòm.

"Bà chủ..."

"Bà chủ, tuy bây giờ ông chủ không ở nhà, ngài cũng không thể tùy hứng được đâu."

"Bà chủ, trong bụng cô Tưởng còn có con của ông chủ..."

Người bên ngoài hối thúc ngày càng dồn dập.

Cố Tuyết Nghi đoán được người phụ nữ bên ngoài là người làm của gia đình này, nhưng ở đâu ra cái thói người hầu chỉ huy chủ nhân vậy?

Người bên ngoài càng gấp gáp thúc giục thì Cố Tuyết Nghi ngược lại càng không gấp.

Cô nhéo nhẹ bản thân một cái.

Đau.

Chứng minh đây không phải là mơ.

Việc quan trọng nhất cần làm bây giờ là nhanh chóng làm quen với địa phương xa lạ này, sống tiếp, hơn nữa còn không được làm ảnh hưởng đến phong thái của con gái nhà họ Cố.

"Bà chủ!" Người làm Vương Nguyệt ở bên ngoài gõ cửa mấy lần, nhưng vẫn không có động tĩnh, cô ta không khỏi lẩm bẩm trong lòng.

Thật là kỳ quái.

Đây không phải lần đầu Tưởng tiểu thư đến, hai lần trước Cố Tuyết Nghi vừa nghe tên cô ấy đã giận đến đập đồ... Hôm nay sao lại không có tiếng động?

Trong lòng Vương Nguyệt có chút sốt ruột.

Nếu Cố Tuyết Nghi không phải bà chủ nhà họ Yến, dựa theo quy củ, ông chủ không có ở đây thì mọi chuyện phải báo cho cô, thì Vương Nguyệt cũng không muốn xen vào rắc rối này.

Tưởng tiểu thư kia cũng không phải người dễ chọc... Chuyện này nhất định phải có người xử lý!

"Bà chủ..." Vương Nguyệt vừa gọi một tiếng thì quay đầu lại đã thấy vị tiểu thư kia đi lên cầu thang.

Cái cô Tưởng này có danh tiếng đình đám, là tiểu hoa trong làng giải trí, ba năm trước nhờ diễn vai nữ chính trong một bộ phim cổ trang mà nổi lên. Ả ta có mái tóc xoăn, gương mặt con lai mang phong cách Tây, lúc mím đôi môi đỏ mọng còn có chút quyến rũ.

Cô Tưởng một tay che trước bụng, hơi nhăn mày, mở miệng liền hỏi: "Yến phu nhân còn không chịu gặp tôi sao?"

Tưởng Mộng có hơi gấp gáp.

Nếu không ả ta cũng không đến nhà họ Yến nhiều lần như vậy.

Nhà họ Yến là cơ hội cuối cùng của ả... Nếu không phải có tin đồn Yến Triều mất tích thì ả cũng không dám đến.

Cố Tuyết Nghi chính là đồ ngu, mình nhất định có thể lừa được cô ta...

Tưởng Mộng âm thầm cổ vũ bản thân, trên mặt thì lộ ra vẻ u buồn đáng thương.

Vương Nguyệt lộ vẻ lúng túng, dè dặt nói: " Cô Tưởng, có lẽ bà chủ còn đang ngủ..."

Cố Tuyết Nghi không phải người ông chủ thích, năm đó có thể kết hôn cùng ông chủ đều do dùng thủ đoạn bẩn thỉu kia ép cưới.

Còn cô Tưởng này thì khác, trong bụng có lẽ là con của ông chủ, bây giờ ông chủ lại mất tích... Nếu không khéo thì đây là huyết mạch duy nhất của ông chủ...

Tưởng Mộng nhìn về phía cánh cửa trước mặt.

Đó là tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp Christian Liaigre.

Đâu chỉ cánh cửa này?... Từ lúc bước vào nơi này, tất cả những gì ả nhìn thấy đều đắt tiền.

Nhà họ Yến vừa có tiền lại có thế nhưng lại bị ả đàn bà như Cố Tuyết Nghi chiếm lấy.

Tưởng Mộng trong lòng có chút hâm mộ nhưng rất nhanh bị ả đè xuống. Yến Triều và nhà họ Yến là thứ mà ả không thể với tới, ả chỉ cần nắm lấy những gì có thể nắm là được rồi. Chỉ cần qua được ải này, mặc dù không giàu sang như nhà họ Yến nhưng ả có thể có cuộc sống mà vô số người khác cố gắng cả đời cũng không có được...

Nghĩ tới đây, Tưởng Mộng bước lên trước một bước rồi tự mình gõ cửa.

"Yến phu nhân, chúng ta phải nói chuyện một chút."

Người sốt ruột là đối phương, cô hiển nhiên sẽ không hạ thấp địa vị của mình mà để ý vị Tưởng tiếu thư kia.

Cố Tuyết Nghi không thèm nghe tiếng động ngoài cửa, cô ngẩng đầu, chăm chú nhìn xung quanh...

Đây là một nơi tương đối đơn sơ, giường kỳ quái, đèn kỳ quái, cửa sổ cũng kỳ quái... Còn có rất nhiều đồ trang trí nhìn vừa kỳ quái vừa rẻ tiền... Trên tường phía đối diện treo một cái gương thủy tinh lớn, mặt gương hướng thẳng vào cô cùng chiếc giường sau lưng.

Người trong nhà này thật kỳ lạ, ngay cả việc không thể để gương hướng về phía giường cũng không biết sao?

Cố Tuyết Nghi chậm rãi đến gần mặt gương lớn kia.

Cô trong gương mặc một cái váy tơ lụa màu xanh nhạt, hai dây lụa nhỏ treo trên vai làm lộ ra cái cổ nhỏ nhắn và xương quai xanh xinh đẹp, váy dài đến đầu gối, phía dưới là một đôi chân thẳng tắp.

Người phụ nữ trong gương có ngoại hình tương tự cô, chỉ là bị trang điểm quái dị che đi nên trông dữ tợn lại lòe loẹt, nhìn như già hơn vài tuổi.

Cố Tuyết Nghi dựa vào trí nhớ của cơ thể tìm ra "phòng tắm", sau đó mò mẫm tìm khăn giấy, chật vật mở vòi nước rồi vươn đầu ngón tay ra thử nước...

Là nước ấm.

Thế giới này thật là kỳ lạ, người làm không có quy củ, trưng bày trong nhà cũng không đẹp mắt, nhưng những thứ đồ nhỏ này ngược lại có chút thú vị lại tiện lợi.

Cố Tuyết Nghi nhúng khăn giấy vào nước ấm rồi lau lớp trang điểm trên mặt.

Nhưng những lớp trang điểm này rất khó rửa sạch.

Cố Tuyết Nghi cũng không vội, chỉ từ từ lau từng chút một, vừa lau cô vừa tiếp tục tiếp thu ký ức về thế giới xa lạ này...

Tưởng Mộng chờ ở ngoài của đã vô cùng nôn nóng.

Tại sao hôm nay Cố Tuyết Nghi lại bình tĩnh như vậy?

Tưởng Mộng cắn môi, nhíu mày, phát huy toàn bộ năng lực diễn xuất của bản thân, che bụng hét lên: "Bụng tôi... hơi đau..."

"Yến phu nhân! Tôi đau bụng..."

Vương Nguyệt luống cuống, vừa dỡ Tưởng Mộng vừa lớn tiếng gọi: "Người đâu! Mau gọi bác sĩ gia đình!"

Một mặt lại lớn tiếng la: "Bà chủ! Không ổn rồi! Bà chủ mau ra đây đi..."

Trong phòng.

Cố Tuyết Nghi lúc này mới tìm được thứ gọi là "nước tẩy trang", cuối cùng cũng có thể lau đi gần hết lớp trang điểm, lúc này diện mạo bên dưới mới lộ rõ.

Lúc này, trong phòng ngủ đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.

Là một thứ ngôn ngữ khó hiểu, chỉ lờ mờ nghe được hình như là tiếng nhạc...

Cố Tuyết Nghi đi ra ngoài, tìm được cái khối vuông phát ra âm thanh.

Đây là "điện thoại di động".

Trí nhớ của cô nói vậy.

Cố Tuyết Nghi lục lại trí nhớ, động tác nghe điện thoại cứng nhắc.

Đầu bên kia truyền đến giọng nói gượng gạo và thận trọng của một người đàn ông: "Xin chào, là Yến phu nhân đúng không? Cậu tư Yến hiện tại đang ở đồn cảnh sát. Cậu ấy và cậu ba nhà họ Giang đánh nhau... Cô xem, cô có thể đến nhận người được không?"

Cậu tư Yến?

Là em chồng của thân xác này, em trai của Yến Triều.

Đánh nhau với cậu ba nhà họ Giang? Ở đồn cảnh sát?

Đồn cảnh sát?

Cố Tuyết Nghi nhanh chóng tìm được định nghĩa của đồn cảnh sát trong đầu.

Đại khái là tương tự với nha môn hoặc là tồn tại giống như Đại Lý tự. Đường đường là con cháu danh môn lại vì đánh nhau ngoài đường mà làm ầm đến nha môn, còn để chủ mẫu phải đi đón người!

Thật là vừa xấu hổ vừa lố bịch!

Cố Tuyết Nghi sắc mặt tối sầm, cô nhìn quanh phòng, cuối cùng tiện tay cầm một món đồ lên.

Lúc này ánh mắt cô dừng lại ở một bức tranh, không, gọi là "bức ảnh".

Người trên ảnh rõ ràng như in.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao ráo, vô cùng tuấn tú, *chính trực cao quý.

(* 积石如玉, 列松如翠

Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy

出自宋代乐府诗集的《白石郎曲》

解释:像玉一般的石头堆垒,似翡翠般翠绿的松树排列成行。

赏析:此句用玉的涵养和松的气质,比喻君子清高的节操。

<Bạch thạch lang khúc> trong tuyển tập thơ Nhạc Phủ thời nhà Tống. Giải thích: Những viên đá như ngọc chất chồng lên nhau, những cây thông xanh ngọc xếp thành hàng. Đánh giá: Câu này dùng sự kiềm chế của ngọc và khí chất của cây thông để miêu tả sự chính trực cao quý của một người quân tử)

Anh ta mặc quần áo màu đen, tóc ngắn, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.

Màu đen lộ ra quyền lực, tóc ngắn lộ vẻ nghiêm khắc. Người đàn ông này lộ ra khí thế không giận tự uy, chỉ nhìn "ảnh" cũng có thể cảm thấy bị khí thế của anh ta chèn ép.

Cố Tuyết Nghi lập tức nhìn ra người này tay đã dính máu.

Người đàn ông này bề ngoài quân tử kiêm tốn nhưng thực ra huyết khí trên người so với những kẻ ác bình thường còn mạnh hơn nhiều.

Đó chính là Yến Triều sao?

Người đàn ông như vậy sao có thể tùy tiện đáp ứng kết hôn cùng nguyên chủ cơ thể này chứ? Anh ta cũng không có vẻ là người sẽ bị kẻ khác uy hiếp.

Nhưng chuyện đó chả liên quan gì đến cô cả.

Cố Tuyết Nghi lạnh lùng úp khung hình xuống.

Nửa phút sau, Cố Tuyết Nghi mở cửa.

Ngoài cửa Vương Nguyệt đang kêu to và Tưởng Mộng đang ra sức diễn trò đều ngẩn người khi nhìn thấy cánh cửa mở ra, bên trong là Cố Tuyết Nghi mặc đồ ngủ, bên ngoài tùy tiện khoác một cái áo khoác đỏ, mái tóc đen dài xõa trên vai, gương mặt lạnh lùng sắc bén, nhất thời dâng lên cảm giác đẹp đến khiến người ta khó thở.

Vương Nguyệt và Tưởng Mộng đột nhiên cảm thấy bản thân giống như trò hề trong rạp xiếc, ra sức biểu diễn nhưng lại không có được một cắc tiền thưởng nào.

Vương Nguyệt lắp bắp nói: "Bà, bà chủ, người ra rồi, rốt cuộc người cũng bước ra rồi... Cô Tưởng, cô ấy..."

Tưởng Mộng lập tức nheo mắt lại, yếu ớt tựa vào vai Vương Nguyệt, ngẩng đầu nhìn Cố Tuyết Nghi: "Yến phu nhân, xin cô đừng tức giận, tôi không muốn giành lấy vị trí Yến phu nhân của cô, tôi chỉ muốn bàn với cô về đứa nhỏ này thôi..."

Cố Tuyết Nghi lạnh lùng nhìn qua ả ta, không nói một lời nào.

Nhất thời Tưởng Mộng có cảm giác xấu hổ khi bị cô quan sát từ đầu đến chân như thể đang xem hàng hóa.

Kỳ lạ quá, mình điên rồi sao?

Sao mình lại có cảm giác này?

Tưởng Mộng cắn răng.

Cố Tuyết Nghi không để ý tới ai, sải bước chân đi xuống lầu.

Vương Nguyệt ngu người.

Tưởng Mộng cũng ngu người.

Chẳng lẽ Cố Tuyết Nghi đi ra không phải để gặp ả ta sao?

Vương Nguyệt vội vàng buông tay ra, không chút chần chừ mà theo bản năng bước lên cản Cố Tuyết Nghi, miệng kêu với theo: "Bà chủ, ngài đừng có đi..."

Tưởng Mộng ở bên kia đột nhiên bị hất ra suýt chút nữa ngã xuống đất, hốt hoảng la lên.

Vương Nguyệt không thể không hấp tấp quay lại đỡ Tưởng Mộng: "Bà chủ, người đang định làm gì vậy?"

Cố Tuyết Nghi lúc này mới dừng chân, nói: "Tôi đi đón Yến Tứ."

Yến Tứ?

Vương Nguyệt sững người một chút mới phản ứng được là cô đang nói đến cậu tư Yến Văn Bách.

"Đón, đón cậu tư?" Vương Nguyệt càng bối rối hơn.

Trên dưới nhà họ Yến không có ai nể mặt Cố Tuyết Nghi, nhất là cậu tư tuổi trẻ nóng nảy còn không ít lần làm Cố Tuyết Nghi mất mặt. Nên dù cậu tư có chuyện gì cũng không đến lượt Cố Tuyết Nghi đi đón!

Còn chưa đợi Vương Nguyệt nghĩ xong.

Cố Tuyết Nghi quơ quơ vật đang cầm trong tay: "Ừ, sẵn tiện đánh cho một trận."

Vương Nguyệt lúc này mới nhìn rõ, Cố Tuyết Nghi đang nắm trong tay một cái thắt lưng da của Gucci, còn to hơn cả ngón tay.

Vương Nguyệt: ???

Tưởng Mộng: ???

Cô... cô ta muốn đánh cậu tư Yến? Cô ta dám?

Điên rồi, điên quá rồi!

Bà chủ điên rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro