Chương 3. Đừng đánh nữa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Lúc này Cố Tuyết Nghi mới đứng dậy, đổi qua chỗ ngồi bên cạnh tài xế.

Cô thản nhiên nghĩ.

Đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn tính tình trẻ con. Ở nhà họ Thịnh của cô, tuổi này đã đi theo bậc cha chú ra chiến trường. Có điều tính tình trẻ con cũng dễ dạy dỗ hơn, bây giờ giáo dục lại vẫn có thể quay về chính đạo.

Giang Tĩnh cười lạnh: "Mày làm gì đó Yến Văn Bách?"

"Còn nói nhảm nữa có tin tao nhét đầu mày xuống gầm xe không?" Yến Văn Bách mặt lạnh lùng nói.

Hai người lại chửi nhau thêm vài câu nhưng cũng không có đánh nhau trong xe.

Rất nhanh xe đã chạy về biệt thự nhà họ Yến.

Trong biệt thự, Tưởng Mộng vừa mới nhờ bác sĩ gia đình đến khám cho cô, Vương Nguyệt lúc này đã tỉnh táo lại, cô Tưởng vừa rồi chỉ là giả vờ đau bụng? Phương pháp này... so với Cố Tuyết Nghi thì lợi hại hơn nhiều! Người này mà vào được nhà họ Yến không phải sẽ càng ngây ra nhiều chuyện hơn sao?

Vương Nguyệt đặt một ly cà phê vào trong tay Tưởng Mộng.

Tưởng Mộng vén tóc, yếu ớt nói: "Xin lỗi, tôi đang mang thai, sao có thể uống cà phê được chứ?"

Vương Nguyệt đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng xe hơi truyền đến từ ngoài cửa.

Ngay sau đó Cố Tuyết Nghi và Yến Văn Bách bước vào cửa, còn có cả Giang Tĩnh đi theo phía sau.

Tưởng Mộng ngây người một lúc.

Cố Tuyết Nghi thật sự đón cậu tư Yến trở về?

Tưởng Mộng vội vàng đứng lên.

Yến Văn Bách cũng chú ý đến bên này, quay đầu lạnh lùng hỏi: "Cô ta là ai?"

"Chào cậu tư, tôi là Tưởng Mộng."

Giang Tĩnh chen lời: "À, tôi thấy trên ti vi rồi, mấy năm trước không phải cô diễn qua bộ phim truyền hình ngớ ngẩn kia sao? Cũng khá nổi. Còn có cái quảng cáo đồ lót cũng không tệ."

Tưởng Mộng cứng đơ tại chỗ.

Sao cứ cảm thấy vị Giang thiếu gia này đang quanh co mắng mình ngu vậy.

"Cửa nhà họ Yến là nơi thứ gì cũng có thể vào được sao?" Yến Văn Bách hôm nay ôm một cục tức nên ở chỗ này xả giận.

Tưởng Mộng càng thêm sượng.

Ả ta cẩn thận nghĩ lại, mình đâu có đắc tội gì với cậu tư Yến đâu. Đừng nói đắc tội, ả ta trước đây còn chưa từng nhìn thấy cậu tư Yến!

"Cậu tư, tôi đến đây để..."

"Lên lầu." Cố Tuyết Nghi ngắn gọn cắt đứt lời ả ta.

Giang Tĩnh ngược lại tích cực bước lên cầu thang trước tiên. Trong số phái nữ cậu ta từng tiếp xúc chưa từng có ai giống như Cố Tuyết Nghi cả. Huống chi Cố Tuyết Nghi còn hoàn toàn không giống tin đồn bên ngoài. Giang Tĩnh có hơi tò mò vị Yến phu nhân này định làm gì. Xả giận cho Yến Văn Bách hay là thay Yến Văn Bách xin lỗi? Thú vị!

Yến Văn Bách thấy vậy cũng sầm mặt sải bước lên lầu.

Không thể để Cố Tuyết Nghi làm bậy được!

Cố Tuyết Nghi lúc này mới đi ở phía sau, từ tốn lên lầu.

Vương Nguyệt lại bị kinh sợ lần nữa.

Bà chủ thật sự đánh cậu tư sao?

Sao... sao đột nhiên liền nghe lời bà chủ vậy? Bảo lên lầu thì liền lên lầu?

Giang Tĩnh đi ở phía trước, mới vừa lên lầu hai.

Lầu hai có một phòng tiếp khách nhưng còn không chờ cậu ta bước đến thì Cố Tuyết Nghi đột nhiên quất một roi vào bên chân cậu ta, chặn lại đường đi.

Cố Tuyết nghi xuất thân nhà tướng, lúc nhỏ đã theo cha học bắn tên, vung roi và cả võ thuật.

Sau này vì dù sao sức lực của con gái cũng có hạn nên ít học bắn tên lại nhưng bản lĩnh vung roi ngày càng thuần thục. Cô quất một roi xuống, âm thanh xé gió mang theo sức mạnh. Dù chỉ lướt qua người cũng đủ để đối phương cảm nhận được sức lực và khí thế trong đó.

Vì vậy dù Giang Tĩnh đã có chuẩn bị từ sớm vẫn bị hoảng sợ mà lùi về sau hai bước, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Thật sự là muốn xả giận cho Yến Văn Bách!

"Nếu người nhà cậu Giang không quản vậy hôm nay tôi liền tốn sức thay người nhà dạy cậu như thế nào là lễ phép quy củ." Cố Tuyết Nghi mặt không đổi sắc, lại quơ tay quất tới một roi.

Một roi này quất vào trên lưng Giang Tĩnh.

Giang Tĩnh đau đớn "Á" lên một tiếng, thoáng chốc cả người như bị quất rách ra. Cậu ta vội vàng tránh sang bên cạnh, vừa tránh vừa tức giận gào lên: "Cô điền rồi hả? Cô vậy mà dám đánh tôi!"

Yến Văn Bách cũng hoảng sợ, vội vàng lùi về sau hai bước tránh cho bản thân bị liên lụy.

Không lẽ... Không lẽ đây là nguyên nhân Cố Tuyết Nghi mang bọn họ rời khỏi đồn cảnh sát hả? Để dễ dàng hạ thủ đánh người hơn?

Giang Tĩnh là con út, không giỏi giang được như mấy người anh nên ở trong nhà cũng rất xem thường cậu ta, ít khi dạy dỗ. Lại thêm được một người chú từng nhập ngũ dạy không ít quyền cước, vì vậy ngay từ nhỏ cậu ta đã trở thành thiên hạ vô địch thủ trong đám bạn bè.

Đây thật sự là lần đầu tiên Giang Tĩnh bị đánh.

Đã vậy lần đầu tiên còn đau thấy mịa... Đau quá đi!

Giang Tĩnh liều mạng tránh né nhưng lại phát hiện mình tránh không được!

Cậu ta liền cắn răng, không thèm quan tâm! Ông đây hôm nay liền đánh phụ nữ... Má nó đau quá!

Cố Tuyết Nghi vốn không để cho Giang Tĩnh có cơ hội đánh lại.

Cái trò khoa tay múa chân của Giang Tĩnh không đủ trình, cô có thừa sức thu phục cậu ta.

Yến Văn Bách đứng nhìn ở một bên mí mắt giật nhanh... Cậu trơ mắt nhìn Giang Tĩnh tránh cũng không thoát, phản kháng cũng không nổi... Nhìn thôi cũng thấy đau.

Trước đây cậu cũng không biết Cố Tuyết Nghi lợi hại tới vậy!

"Được rồi, đủ rồi, á, đừng đánh nữa, đau, tôi sắp phải nhập viện rồi..."

"Yến phu nhân!"

"Chị... chị Cố, chị Cố!"

"À không, chị dâu, tôi cũng gọi chị là chị dâu được chưa?"

"Chị còn đánh nữa là tôi..."

"Mách người lớn?" Cố Tuyết Nghi bình thản nói tiếp nửa câu sau.

Giang Tĩnh liền đem lời ra đến miệng nuốt trở lại.

Nếu mình làm như vậy thì còn có mặt mũi sao? Vừa bị đánh còn bị mất mặt!

"Tôi nói lời xin lỗi, tôi xin lỗi có được không?" Giang Tĩnh nghiến răng nói.

Là đàn ông cầm được thì buông được, không thể bị người ta đánh chết ở nhà họ Yến được! Trước đây mình thật sự không biết thắt lưng da đánh lên người lại đau đến vậy... Da thịt nóng rát, mỗi roi quất xuống cứ như bị lóc thịt... Giống như thập đại cực hình Mãn Thanh vậy.

Thật sự không phải là mình chịu không nổi đâu!

Cố Tuyết Nghi dừng lại.

Lại nhìn qua Giang Tĩnh, cậu ta đã cong người ôm đầu nằm trên mặt đất.

Yến Văn Bách giật giật khóe miệng.

Cậu chưa từng thấy qua dáng vẻ hoảng sợ như vậy của Giang Tĩnh.

"Nói xin lỗi đi." Cố Tuyết Nghi cụp mắt, chậm rãi quấn thắt lưng da trong tay lại.

Thắt lưng da màu đen, ngón tay cô lại thon dài trắng nõn, đặt chung một chỗ càng làm đôi tay kia nổi bật như một báu vật xa xỉ vô cùng đẹp đẽ.

Giang Tĩnh ngẩng đầu nhìn, thoáng sợ run, sau đó mới phục hồi lại dáng vẻ tự nhiên."Tôi... tôi xin lỗi chuyện gì?"

Tay đang quấn thắt lưng của Cố Tuyết Nghi thoáng ngừng lại.

Giang Tĩnh liền vội vàng nói: "Không, không phải, không phải tôi đổi ý, tôi, tôi thật sự... không có kinh nghiệm xin lỗi! Chị... chị chỉ tôi chút đi?"

Cố Tuyết Nghi cũng không tức giận, bình tĩnh nói: "Nghĩ xem hôm nay cậu đã nói gì."

Giang Tĩnh suy nghĩ, lập tức nói: "Thật xin lỗi, tôi không nên xúc phạm sếp Yến, không nên xúc phạm chị. Tôi không biết giữ mồm giữ miệng, nên... Nên theo thói quen mở miệng ra là giễu cợt nhưng tôi không phải thật sự nghĩ vậy. Thật đó, chị tin tôi đi."

"Đã, đã được chưa?" Giang Tĩnh nhỏ giọng hỏi.

Yến Văn Bách mặt mày vẫn đen xì nhưng trong lòng thoải mái không ít.

Cậu thật sự không ngờ, chỉ sau một đòn đã khiến Giang Tĩnh xuống nước.

Lúc này Cố Tuyết Nghi đột nhiên quay đầu nhìn Yến Văn Bách.

Yến Văn Bách thầm giật mình.

Cô ta còn muốn làm gì nữa?

Cố Tuyết Nghi giơ tay chỉ vào cậu, nói với Giang Tĩnh: "Còn cậu ấy?"

Giang Tĩnh sững sờ: "Tôi, tôi còn phải xin lỗi cả cậu ta nữa sao?"

"Cậu đánh người."

"Nó cũng đánh tôi mà."

Ngón tay Cố Tuyết Nghi hơi dùng sức, nắm chặt thắt lưng da.

"Được, chuyện gì ra chuyện đó, đúng, phải xin lỗi. Không phải muốn lịch sự sao? Tôi lập tức lịch sự ngay." Giang Tĩnh nhìn về phía Yến Văn Bách, nặn ra một nụ cười công nghiệp: "Thật xin lỗi cậu tư Yến, tôi không nên đánh nhau với cậu. Lần sau tiệc tùng, tôi sẽ không nhắc đến nhà họ Yến nữa."

Yến Văn Bách vốn không quan tâm Giang Tĩnh có xin lỗi hay không.

Coi như cậu ta có xin lỗi cũng không thành tâm.

Nhưng Yến Văn Bách không nhịn được mà nhìn về phía Cố Tuyết Nghi lần nữa, cô ta vậy mà lại nhớ mà bắt Giang Tĩnh xin lỗi mình? Nhất thời trong lòng Yến Văn Bách có chút phức tạp.

"Tôi có thể đi được chưa?" Giang Tĩnh cắn răng chịu đựng hỏi.

Vậy mà bên ngoài đều bảo Cố Tuyết Nghi chanh chua, theo cậu ta thấy, rõ ràng là nhanh nhẹn dũng mãnh! Cố Tuyết Nghi hôm nay có hành chết bản thân mình ở chỗ này rồi chôn xác dưới tầng hầm cũng không có gì lạ.

"Cậu đi đi." Cố Tuyết Nghi cũng không thèm nhìn cậu ta cái nào.

Giang Tĩnh trong lòng có chút khó chịu.

Ánh mắt của Yến phu nhân cao vậy sao?

Mình đã bị đánh đến như vậy nhưng vẫn không thể khiến cô ấy nhìn mình cái nào?

Giang Tĩnh vểnh môi, khập khễnh đi xuống lầu, cũng không dám tìm an ủi gì ở nhà họ Yến nữa.

Dưới lầu.

Tuy biệt thự cách âm tốt nhưng dù sao cửa phòng khách cũng đang mở nên các cô đều nghe rõ tiếng bôm bốp.

Sắc mặt của Tưởng Mộng cũng trắng bệch.

Ả ta theo bản năng mà sờ bụng của mình, luôn có cảm giác lát nữa mình sẽ bị Cố Tuyết Nghi dạy dỗ...

Cố Tuyết Nghi nhất định đang giết gà dọa khỉ!

Là cố ý làm mình sợ!

Cô ta ngay cả cậu tư Yến... Không, bây giờ ngay cả cậu Giang cũng bị đánh... Tưởng Mộng há hốc mồm nhìn Giang Tĩnh, trong lòng càng thêm hốt hoảng.

"Cậu, cậu Giang có sao không?" Mặc dù lúc này Giang Tĩnh không cho ả ta sắc mặt tốt nhưng Tưởng Mộng vẫn ân cần hỏi thăm.

Tư thế của Giang Tĩnh vốn còn có chút không được tự nhiên liền lập tức thẳng tắp sống lưng, nghiến răng nói: "Tôi không có chuyện gì, tôi vô cùng khỏe."

"Yến phu nhân cư xử với cậu cũng quá vô lễ..." Tưởng Mộng buồn bã nhíu mày.

"Không có đâu, Yến phu nhân vô cùng lễ độ, vô cùng tốt."

Tưởng Mộng: "..."

Giang Tĩnh lười nói nhảm với loại người qua đường này, cũng không nhìn ả nữa mà vội vàng bước ra của nhà họ Yến.

Trên lầu, bầu không khí có chút lúng túng.

Tới tận bây giờ Yến Văn Bách chưa từng ở cùng một chỗ với Cố Tuyết Nghi lâu như vậy, Cố Tuyết Nghi luôn trong trạng thái sắp nổi giận hoặc đang nổi giận nên không ai có thể chung sống hòa bình với cô ta.

Nhưng hôm nay...

Lúc này Yến Văn Bách mới chủ động nhìn mặt Cố Tuyết Nghi.

Cô ta đánh Giang Tĩnh để bảo vệ mình?

Không.

Thật nực cười.

Không đời nào có chuyện đó!

Trong lúc Yến Văn Bách đang rối rắm suy nghĩ, Cố Tuyết Nghi đột nhiên kéo thắt lưng ra, giơ lên.

"Vút" một cái.

Thắt lưng da quất lên người Yến Văn Bách.

Áu!

Cmn đau quá!

Yến Văn Bách rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác bị đánh của Giang Tĩnh lúc nãy, cái này đổi thành ai cũng phải nhượng bộ thôi...

Yến Văn Bách oán hận: "Cố Tuyết Nghi! Cô làm gì đó!"

"Tôi đánh cậu ta là vì cậu ta ăn hiếp cậu, lời nói không tôn trọng nhà họ Yến."

"Tôi đánh cậu là bởi vì cậu chọn phương pháp tồi tệ như vậy để giải quyết phiền phức, không hề để ý đến mặt mũi nhà họ Yến." Cố Tuyết Nghi ngừng một chút: "Đã chọn tệ thì thôi, còn đánh thua."

"..."

Yến Văn Bách thoáng đỏ mặt.

Cố Tuyết Nghi vừa định mở miệng nói nhà họ Thịnh không có người như cậu, ngay cả đánh nhau cũng thua một đứa con nít. Lời vừa đến miệng mới chợt nhớ tới, cô bây giờ đã không còn là chủ mẫu nhà họ Thịnh nữa rồi.

Cố Tuyết Nghi nhíu mày lại, giơ tay lên quất Yến Văn Bách một roi: "Lần này đánh là do cậu không hiểu cái gì gọi là già trẻ khác biệt, trong mắt không có tôn ti trật tự."

Yến Văn Bách cắn chặt môi mới không kêu ra tiếng.

Cậu trợn mắt nhìn Cố Tuyết Nghi, có hận ý, có tức giận nhưng ngược lại không có chán ghét như trước kia.

Nội tâm của cậu vô cùng phức tạp, trong đầu cũng rối bời...

Cố Tuyết Nghi dừng tay, lần này không có thong thả quấn thắt lưng da lại mà tiện tay ném qua một bên.

Yên Văn Bách lúc này mới thả lỏng đôi môi đang cắn chặt, vì phải nhịn đau nên cậu vừa mở miệng, âm điệu cũng yếu đi nhiều...

"Chị không đánh nữa?"

Có một chút oán khí, giọng lại nhẹ nhàng, ngược lại giống như đang làm nũng với người thân.

Yến Văn Bách lập tức ngậm miệng, vô cùng hối hận đã mở miệng.

Cố Tuyết Nghi vốn không chú ý đến phản ứng của cậu, cô hết sức bình thản nói: "Ừ, không đánh nữa. Đánh người ngoài cần nặng tay mới đạt được hiệu quả áp đảo. Không giống với đánh người nhà mình."

Người nhà mình?

Yến Văn Bách ngây người, mở miệng mấy lần nhưng cũng không thể nói cô không phải người nhà họ Yến.

Cố Tuyết Nghi chậm rãi đi về phía trước, hơi cúi người nói vọng xuống dưới lầu: "Bác sĩ."

Bác sĩ gia đình còn chưa đi, vừa đúng lúc cầm hòm thuốc vội vàng chạy lên lầu.

Cố Tuyết Nghi xoay người, lưng dựa vào lan can, tay chỉ trán của Yến Văn Bách: "Xem cho cậu ấy chút."

"Cả thương thế trên người nữa."

Cô thần sắc lạnh lùng bình tĩnh như cũ, đôi mắt đẹp vô cùng.

Áo khoác đỏ mặc trên người cô như hóa thành ngọn lửa nóng cháy, in sâu vào đôi mắt người khác.

Yến Văn Bách cúi đầu.

Trong lòng dâng lên buồn phiền phức tạp xen lẫn một chút cảm giác vừa đau xót vừa ấm áp khó mà phát hiện.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Editor: Tui chỉ làm có một mình nên khó tránh khỏi sai sót (xưng hô, chính tả, sai cấu trúc ngữ pháp, lậm QT,...), hoan nghênh mọi người góp ý nha. Tui cũng muốn nói một chút về cách xưng hô của Yến Văn Bách với Cố Tuyết Nghi, lúc đầu cậu ấy vẫn rất ghét nguyên chủ nên xưng hô sẽ không gọi chị dâu mà gọi là "cô" xưng "tôi", gián tiếp thì gọi cô ta, nữ chính cũng chưa làm quen nhiều với nhà họ Yến nên sẽ xưng "tôi". Sau này, khi tình cảm đôi bên bắt đầu thân thiết hơn thì xưng hô sẽ đổi thành "Chị, chị dâu, chị ấy" và nữ chính cũng sẽ xưng "Chị" với đám nhóc nhà họ Yến.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ  ^^ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro