[Chu Ôn/Ôn Chu] Trà lạnh (BE)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://shishadana.lofter.com/post/316f3da3_1cbc10a6c

tên gốc: 【周温/温周】凉茶(一发完)

● Dự báo BE

● Chết trong trận chiến

● thái thượng đầu cấp tự kỷ hàng hàng ôn

???đoạn này tui không hiểu???? câu gốc: 太上头给自己降降温

————————————————————

Còn chưa mở mắt, mùi thơm của thức ăn thuận gió xuân thổi vào phòng ngủ.

Chu Tử Thư đưa tay sờ sờ ổ chăn bên cạnh, chỉ còn lại một ít hơi ấm.

Đã hơn một tháng kể từ khi loại bỏ thất khiếu tam thu đinh, thân thể dần dần hồi phục, nhưng Ôn Khách Hành vẫn coi hắn như đồ sứ mỏng manh, việc nào cũng do hắn làm, sợ hắn mệt.

"Lão Ôn?"

"Ngươi tỉnh rồi, chủ nhân đang nấu thuốc cho ngươi, nói không cho cãi nhau với ngươi, tỉnh thì đem thức ăn vào là được."

A Tương, người mới sống lại từ Quỷ Môn Quan, ngược lại là khôi phục đều nhanh hơn hắn.

Cũng may Ôn Khách Hành đuổi kịp, cứu được đôi tình lữ khổ.

"Đừng có già mồm như vậy, chờ ta ra mọi người cùng nhau ăn."

Chu Tử Thư vừa nói vừa phủ thêm áo choàng, phía trên áo choàng không biết có một cái lỗ từ lúc nào.

'Phải nói Lão Ôn vá lại mới được......' Chu Tử Thư nghĩ, cứ thế hiên ngang ra khỏi phòng.

"A Nhứ!"

Đúng lúc Ôn Khách Hành bưng thuốc đã nấu xong lên, vội vàng đến gần bao kín áo quần lại.

"Hôm nay hơi lạnh, nếu bị bệnh thì làm sao bây giờ."

Ba đứa nhỏ ngồi ở bàn cơm cười hì hì.

"Được được" Chu Tử Thư có chút xấu hổ, cầm lấy một chén trà lạnh hắng giọng "Ngày mai là giao thừa, Thành Lĩnh A Tương xuống núi đặt mua một ít đồ tết, chúng ta sẽ đón giao thừa đầu tiên ở Tứ Quý sơn trang... Về phần Úy Ninh... Thanh Phong kiếm phái bên kia..."

Tiểu công tử tuấn tú ánh mắt kiên định nhìn thiếu nữ áo trắng bên cạnh, "Ta đã quyết định thoát ly Thanh Phong kiếm phái ở cùng một chỗ với A Tương, vậy thì chỉ có các vị đang ngồi là người nhà của ta, ta sẽ không rời đi a Tương."

Thiếu nữ áo trắng lườm hắn một cái, khóe miệng lại kéo cao.

"Được" Ôn Khách Hành vỗ tay cười, "Vậy các ngươi liền đi mua đồ, đến lúc đó cho các ngươi bộc lộ tài năng."

Năm người ngồi vây quanh bàn, Ôn Khách Hành đang cãi nhau với A Tương, Thành Lĩnh đang thảo luận luyện công với Tào Úy Ninh, Chu Tử Thư vừa uống trà vừa cười, phảng phất như trở về lúc sư huynh đệ còn đang ở, một nhà vui vẻ hòa thuận.

Trời gần tối, Chu Tử Thư liền bị Ôn Khách Hành lấy lí do "Ban đêm gió lạnh" đuổi vào ổ chăn.

"Lão Ôn, ta không sao mà." Hắn bất đắc dĩ nằm xuống, nhìn Ôn Khách Hành tỉ mỉ chỉnh lại chăn mền cho hắn.

"Ta còn không biết rõ ngươi sao " Ngữ khí của Ôn Khách Hành có chút bất đắc dĩ "Vừa mới ở trên bàn cơm lén lút uống rượu, bây giờ thân thể ngươi không thích hợp uống rượu, vì sao không nghe lời."

"Ta thật không uống."

"Được không uống."

"Ngươi dỗ tiểu hài đấy à, nói không uống, uống nước trà."

"Rồi rồi rồi, A Nhứ nghe lời nhất, nói không uống liền không uống..."

"Ta..."

"..."

Chu Tử Thư để cho Ôn Khách Hành dỗ dành mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Thẳng đến khi ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu lên trên mặt của Chu Tử Thư.

"Lão Ôn..."

Hắn đứng dậy, nhưng không chạm đến chiếc chăn bông.

Chu Tử Thư lẳng lặng ngồi ở trên giường, một trận gió xuân mang theo chút hơi lạnh xuyên qua cửa sổ, hắn mới rùng mình một cái, thực sự tỉnh lại.

Làm gì còn Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành phe phẩy cây quạt cười hì hì, một mực dính ở bên cạnh hắn, chẳng phải là bởi vì cứu hắn mất hơn nửa thân công lực tóc trắng bạc phơ, vì cứu A Tương chết thảm dưới tay của Mạc Hoài Dương sao.

Hắn nhớ hắn lựa chọn để Thất gia Đại Vu dùng phương pháp có hại trị thương cho hắn, chỉ vì càng nhanh báo thù, lại chưa từng biết loại phương pháp này cần lấy máu độ khí, người độ khí cho hắn càng là tự hủy căn cơ, mà sáng sớm hôm hắn rời đi, thậm chí không biết Ôn Khách Hành một đêm đầu bạc ở phòng bên cạnh nói lời từ biệt với hắn.

Hắn từng nghĩ vô số lần, nếu như hắn không nóng lòng báo thù, hoặc là trước khi đi hắn quyết định gặp mặt Ôn Khách Hành, có phải sẽ không phát sinh chuyện sau này.

Có thể nam tử một thân áo đỏ nam tử sẽ không phải chết, cô nương ngốc một mực đi theo hắn sẽ không vì bảo vệ thi thể của hắn mà bị đao kiếm đâm biến đổi hoàn toàn.

Chu Tử Thư ngơ ngác đứng lên, khoác chiếc áo choàng bị lủng lên, hắn đi vào phòng khách vắng ngắt, làm gì có tràng cảnh náo nhiệt như trong mộng.

Trên bàn chỉ có một chén trà đã sớm lạnh ngắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro