Cố nhân về (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://shishadana.lofter.com/post/316f3da3_1cbcc27c3

Chu Tử Thư không định nhớ lại chuyện xảy ra vào hôm đó.

Nội lực từ lòng bàn tay lưu chuyển chậm rãi trong kinh mạch, cho dù là đánh mất ngũ giác nhưng cũng có thể cảm thụ thân thể tái tạo đau đớn.

Chu Tử Thư nhíu chặt mày.

Hắn nghĩ rằng nhịn một chút liền tốt, hắn Chu Tử Thư nhịn cả đời, cũng không kém một hồi này.

Hắn nghĩ, sau khi luyện xong công pháp muốn mệnh người này, liền đánh một trận với Ôn đại lừa gạt, đánh đến khi hắn nhận lỗi mới thôi.

Hắn nghĩ, Quỷ cốc đã hủy, núi Thanh Nhai kia cũng xem như chỗ tốt, có thể coi là đất lành để trùng kiến Tứ Quý sơn trang.

Hắn nghĩ, về sau nếu có thể cùng người trước mắt vượt qua hết thời đại này đến thời đại khác thì việc ăn băng uống tuyết không còn là cực hình nữa.

Nghĩ như vậy, đau đớn cũng nhẹ đi rất nhiều.

Dần dần, hắn có thể nghe được tiếng phong, có thể ngửi được mùi vị của tuyết, trước mắt dần dần xuất hiện ánh sáng.

Nhưng ở lúc hắn mở mắt đó, hận không thể tất cả đều là một giấc mộng dài.

Nhiệt độ trong tay người kia còn chưa tiêu tan, đầu ngón tay đã lạnh buốt.

Hắn không thể thấy sự mệt mỏi triền miên trên mặt người đẹp, chỉ thấy đầu bạc như tuyết.

Trên giang hồ truyền tai nhau, trang chủ của Tứ Quý sơn trang đã từng nổi tiếng một thời, Chu Tử Thư trở về.

Người đi ra từ núi Thanh Nhai đều nói, lúc đầu thủ vệ đệ tử của Tứ Quý sơn trang cho là có người dựng chuyện, một mực không chịu cho người đi vào, còn suýt động thủ, vẫn là người phụ trách xuống núi mua vật tư kia liếc mắt nhận ra Bạch Y kiếm ở thắt lưng của Chu Tử Thư, mới không để cuốn lũ vào miếu Long Vương.

??? "大水冲了龙王庙" (đại thủy trùng liễu Long Vương miếu) đây hình như là thành ngữ và tui chưa tìm thấy thành ngữ tương tự trong tiếng việt hay bản dịch của nó nên dịch tạm vậy.

"Sư phụ!"

Từ biệt mấy năm, đứa trẻ khóc nhè hay đi theo phía sau hai người họ, cũng đã trưởng thành.

"Bao nhiêu tuổi rồi, còn không sửa tính khóc nhè.

Trương Thành Lĩnh hai mắt đỏ bừng, hắn biết, sư phụ của hắn sẽ trở lại.

"... Đây là Ôn thúc sao..."

Hắn nhìn người bị áo bào đen che phủ kín kẽ trong ngực Chu Tử Thư, lại bắt đầu rơi nước mắt.

"Được rồi, Ôn thúc của ngươi nếu như biết ngươi khóc như khóc tang ở trước mặt hắn, nhất định phải bắt ngươi thu dọn... Sắp xếp một gian phòng cho ta..."

"Đã sớm dọn dẹp xong, từ khi nhận thư của sư phụ, bên này ta cho người đi Nam Cương tìm Thất gia và Đại Vu, chỉ có một số dược liệu hiếm thấy còn chưa đưa đến, những thứ khác đều đã sẵn sàng..."

"Tốt lắm... tiểu tử ngốc, đã là trang chủ, khóc như thế không sợ người ta cười sao."

"Chỉ cần ngươi và Ôn thúc bình an......"

Cao Tiểu Liên đôi mắt đẹp rưng rưng, nhìn ba người đang đi tới.

Đặng Khoan ôm thê tử vào lòng.

"Đã nhiều năm như vậy..." Cao Tiểu Liên tựa đầu lên vai Đặng Khoan, "Từ khi hai vị tiền bối biến mất, Thành Lĩnh đệ đệ liền không còn khóc, như người lớn, cắn răng dựng lên nơi này, rốt cục... rốt cục..."

"Đúng vậy, đều đã trở về" Đặng Khoan lau đi nước mắt của người trong ngực, "Đều đã trở về, liền đến thời điểm khổ tận cam lai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro