(sinh tử) Hướng Nhân Gian [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://shishadana.lofter.com/post/316f3da3_1cbc01092

5

"Quá trễ."

"Bọn hắn đã chết, Chân Diễn cũng đi chết theo bọn hắn!"

Thi thể hoàn toàn thay đổi, ăn thịt người thịt mình, người mặt quỷ cười to, cảnh tượng phụ mẫu chết thảm một lần nữa tái diễn ở trong đầu Ôn Khách Hành.

"Lão Ôn!"

Chu Tử Thư trơ mắt nhìn người mặt trắng bệch trước mặt, chỉ có đôi môi bị nhiễm máu tươi đỏ bừng.

Hắn ôm Ôn Khách Hành vào lòng, mới phát giác người trong ngực gầy cấn tay.

"A Nhứ... Quá trễ... Quá trễ a..."

Hắn đã là Quỷ cốc cốc chủ hai tay nhuộm đầy máu tươi, ngay cả Vong Xuyên Hà đều không tẩy sạch nghiệt nợ trên người hắn, làm sao lại dám cùng dòng họ với Chân đại hiệp tế thế cứu nhân.

Ôn Khách Hành cười khẽ, đáy mắt đỏ lên. Lại nghĩ tới Chân đại hiệp Chân Như Ngọc bị đánh gãy gân tay gân chân, bị trục xuất sư môn, bị hai đạo chính tà truy sát còn muốn tử thủ bí mật, ngu quá mức.

Hắn tránh khỏi Chu Tử Thư, một tay vận khí phóng tới Thẩm Thận đang quỳ trên mặt đất.

Chu Tử Thư thấy thế vội vàng đưa tay ngăn cản.

"Ngươi vì sao muốn giúp hắn."

Thanh âm Ôn Khách Hành khàn khàn, chân khí vốn là bởi vì Mạnh Bà Thang mà cuồn cuộn, hiện tại tùy tiện thu tay lại càng khiến cho khí huyết sôi trào.

"Ta là đang giúp ngươi."

"Giúp ta... Giúp ta... Ha ha ha ha ha ha ha giúp ta... Thế nhưng là A Nhứ a, lúc Chân Diễn cần giúp ngươi ở đâu a!"

Hắn có bao nhiêu hi vọng mình là Chân Diễn, mà không phải đầu lĩnh ác quỷ.

Nếu không phải nhân gian không đường, ai muốn về Địa Ngục dày vò.

6

A Tương đi theo Ôn Khách Hành cùng rời đi.

Chu Tử Thư đứng tại chỗ, muốn nói gì, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào để giữ người kia lại.

Hắn nghĩ, nếu là lúc ấy bọn hắn giấu cẩn thận hơn một chút, lại phái một ít người bảo hộ, nhà Chân đại hiệp có phải là sẽ không bị Quỷ cốc giết chết, Chân Diễn có phải là sẽ không rơi vào địa ngục ác quỷ.

Hắn nghĩ như vậy, khóe miệng cũng tràn ra tơ máu.

"Chu huynh đệ!"

"Sư phụ!"

Chu Tử Thư khoát tay áo ra hiệu không sao, "Thành Lĩnh, mang Thẩm thúc thúc của ngươi vào nhà nghỉ ngơi đi... Về phần Thẩm đại hiệp, sáng sớm ngày mai ta sẽ dẫn Thành Lĩnh về Tứ Quý sơn trang của ta, hắn đã bái ta làm thầy, liền vào môn hạ của Tứ Quý sơn trang, cũng mời các vị Ngũ Hồ Minh đừng lại đánh chủ ý lên đồ đệ ta."

Trong phòng đã tắt đèn, Chu Tử Thư vẫn còn ở bên ngoài phòng.

Hắn vuốt thất khiếu tam thu đinh trên người, lại đột nhiên nhớ tới người kia từng vì hắn mộng đẹp một đêm liên tục thổi Tiêu.

Nguyên lai ban đêm không có Ôn Khách Hành, thật tĩnh mịch.

7

"Chủ nhân, uống thuốc..."

A Tương đỏ cả vành mắt, nàng nhìn Ôn Khách Hành nằm nghiêng co ro, tựa như nhớ tới lúc che chở nàng bị những ác quỷ đó bắt nạt.

"... Nha đầu ngốc, khóc cái gì..."

Ôn Khách Hành chống người lên, trầm thấp thở hổn hển mấy cái, cả người tựa ở đầu giường.

"Chủ nhân của ngươi còn chưa có chết đâu."

A Tương chỉ là bưng thuốc không nói lời nào, nhưng mà trên mặt nàng rơi đầy lệ.

Ôn Khách Hành bất đắc dĩ thở dài, hắn đưa tay tiếp nhận thuốc, đang chuẩn bị uống lại ngừng một chút.

"... Là đơn thuốc đại phu kê."

Lúc này Ôn Khách Hành mới nhìn thấy loáng thoáng vết máu chưa rửa sạch trên tay A Tương.

"Chủ nhân, ngươi không muốn hắn sao."

Ôn Khách Hành đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm A Tương, thường ngày ánh mắt như vậy, A Tương đã sớm cầu xin tha thứ, bây giờ lại cắn môi không chịu cúi đầu.

"Ngươi sẽ chết. Ngươi sẽ chết. Ngươi sẽ chết!"

A Tương rốt cục khóc.

"Chủ nhân, ngươi sẽ chết! Ngươi sẽ chết!"

Nàng quỳ gối trước giường, thanh âm khàn giọng.

"A Tương a... Ta đã sớm chết."

"Có thể chứng minh ta đi qua nhân gian một lần, chỉ có vật nhỏ này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro