(sinh tử) Hướng Nhân Gian [3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8

A Tương cuối cùng là không thể làm cho Ôn Khách Hành bỏ đứa bé kia.

Mắt của nàng khóc đến sưng đỏ, còn bị Ôn Khách Hành trêu ghẹo giống hạch đào.

"Chủ nhân, vậy chúng ta tiếp theo làm sao bây giờ..."

"Nha đầu ngốc..."

Hắn vốn muốn cho A Tương đi theo thằng ngốc Tào Úy Ninh, thế nhưng là tình trạng bây giờ, không nói A Tương sẽ không rời khỏi hắn, một mình hắn cũng là hữu tâm vô lực.

Ôn Khách Hành sờ lên bụng còn chưa hiển lộ, không biết nên thấy may mắn hay buồn rầu.

Tiểu gia hỏa này, đến không đúng lúc.

9

Diệp Bạch Y hạnh hạnh khổ khổ chạy đến Nam Cương, mới hiểu nguyên lai đồ đệ của Tần Hoài Chương đã sớm quá mệnh giao tình với hắn.

Kiếm Tiên núi Trường Minh tức giận không ngừng thúc ngựa chạy về côn châu, lại phát hiện ở trong sách chúng quỷ của nhân sĩ võ lâm, có một cái tên quen thuộc.

Ôn Khách Hành.

10

Đến cùng là không yên lòng tổn thương của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành liền đuổi A Tương đi tìm những người kia hạ lạc, mình đi tiệm thuốc kê đơn thuốc.

Không nghĩ tới tiệm thuốc trên đường này tiệm nào cũng đóng chặt cửa, sau khi nghe ngóng mới biết được tối hôm qua có một ông chủ tiệm thuốc không biết vì sao chết thảm ở trong nhà, làm cho các ông chủ tiệm thuốc trong thành bàng hoàng, giữa ban ngày cũng không dám mở cửa làm ăn.

Ôn Khách Hành sau khi nghe xong bất đắc dĩ lắc đầu, liên tiếp gõ mấy nhà, mới tìm được một nhà nguyện ý mở cửa.

"Công tử muốn mua thuốc gì?" Ông chủ tiệm thuốc chỉ ló đầu ra từ trong khe cửa, thận trọng hỏi.

"... Thuốc dưỡng thai..." Ôn Khách Hành lấy một viên kim đậu từ trong túi tiền, "Lấy nhiều một chút, muốn lên tốt."

"Ai được rồi." Lão bản tiếp nhận kim đậu, gật đầu như giã tỏi, chỉ chốc lát liền cầm lấy mấy bao thuốc lớn mở cửa.

"Công tử đi thong thả."

11

Mà bên Chu Tử Thư, Tào Úy Ninh tỉnh dậy phát hiện A Tương không ở, liền rời đi đi tìm A Tương với Thẩm Thận.

Đội ngũ nhiệt nhiệt nháo nháo lúc đầu, bây giờ chỉ còn hai người Chu Tử Thư và Trương Thành Lĩnh.

"Sư phụ... Ngươi nói Ôn thúc hắn... Hắn sẽ còn trở về sao? Đều tại ta, bằng không bởi vì miệng ta đần...!"

Trương Thành Lĩnh hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua, lại tự trách.

"... Ta cũng có lỗi," Chu Tử Thư nhắm mắt lại, "Ôn thúc của ngươi hắn... Sẽ không có việc gì... Đi, chúng ta đi tìm Ôn thúc của ngươi, nhận lầm với hắn, nếu hắn không chịu, ngươi liền một khóc hai nháo ba treo ngược."

"A, sư phụ, không đến mức đó đi... Ôn thúc nói liệt nữ sợ triền lang... Chúng ta dây dưa quấn lấy hắn liền tốt..."

12

"Ôn, Khách, Hành."

Sớm nhìn thấy sách bầy quỷ ở trên đường cái trong lòng Ôn Khách Hành có chút bất an, vốn nghĩ không có A Tương còn có thể để hắn buông lỏng tâm tình, nhưng chưa từng nghĩ người này không may thật sự là uống nước lạnh đều tê răng.

Hắn nhìn Diệp Bạch Y mặt không đổi đứng ở bên kia đường, tất nhiên là biết hiện tại hắn không có tư cách giao thủ với Diệp Bạch Y, đành phải xoay người phi thân lên mái nhà rời đi.

Mang hài tử, Ôn Khách Hành thân thể hoàn toàn hư yếu tự nhiên là chạy không thoát lòng bàn tay của lão quái vật.

Sống kiếm mang theo kiếm khí đánh vào lưng Ôn Khách Hành, cả người rơi xuống đất, phần bụng được nội công cẩn thận che chở từng li từng tí cũng bắt đầu đau đớn.

"A, những năm nay ta sống vô dụng, lại bị ngươi đùa nghịch, quỷ cốc cốc chủ Ôn Khách Hành quấy giang hồ đại loạn, thật là to gan!"

Ôn Khách Hành nhổ ngụm máu trong miệng, chỉ cười lạnh nói, "Diệp Bạch Y, ngươi cũng không cần trang dáng vẻ đó, tâm người trong thiên hạ này như là quỷ, một cốc chủ nho nhỏ như ta há lại có thể điều khiển?"

"Sắp chết đến nơi còn dám mạnh miệng!" Cự kiếm của Diệp Bạch Y hướng tới Ôn Khách Hành.

"Ngươi muốn giết ta? Nhưng trong bụng ta là huyết mạch của Tứ Quý sơn trang!"

"Ngươi...!"

Diệp Bạch Y đột nhiên nhớ tới trên thân Ôn Khách Hành còn có hài tử của đồ đệ của Tần Hoài Chương.

"Được lắm!" Diệp Bạch Y rảo bước cười lạnh, "Ôn Khách Hành, ta cảnh cáo ngươi, nhất cử nhất động của ngươi đều nằm trong sự khống chế của ta, nếu như ngươi an an ổn ổn sinh hạ đứa nhỏ này, ta có thể lưu lại một mạng cho đứa nhỏ này, nếu là không chịu, cũng đừng trách ta một kiếm hai mệnh!"

————————

Nghĩ linh tinh một chút

Cái này mấy tập phát hiện lão Ôn là thật kiều thật thích hợp sinh con sau đó không thể kiềm chế tay mình

Kết quả đến bây giờ hài tử còn chưa có sinh ra

Ta chỉ là muốn để hắn sinh đứa bé 555

__________________________________

土匪上山: nhờ edit mà khả năng viết văn của tui lên hẳn, lúc trước điểm toàn 5đ giờ có thể lên được 6đ rồi =}}

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro