[sinh tử] Hướng Nhân Gian (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://shishadana.lofter.com/post/316f3da3_1cbc5755f

13

Toàn giang hồ đều biết nam tử tuấn mỹ mặc cẩm y là quỷ chủ núi Thanh Nhai suất lĩnh ba ngàn quỷ chúng.

Trương Thành Lĩnh đi theo Chu Tử Thư cũng không ngoại lệ.

Hắn đưa sổ cho Chu Tử Thư, âm thanh run rẩy, "Sư phụ... Ôn thúc... Ôn thúc hắn..."

Chu Tử Thư thở dài, tuy nói rằng hắn đã sớm đoán được thân phận của Ôn Khách Hành, có thể đối với Thành Lĩnh, hắn và Ôn Khách Hành đích thật là có lừa gạt.

"Sư phụ... Có phải là ngươi cũng biết..." Đầu Trương Thành Lĩnh đột nhiên lóe lên linh quang, nhưng hắn tình nguyện mình cái gì cũng đều không hiểu.

Ôn Khách Hành hắn sùng bái là cừu nhân hại chết cả nhà của hắn, sư phụ hắn kính yêu biết việc này lại ngậm miệng không nói.

"Vì cái gì... Vì cái gì... Các ngươi đều là lừa đảo! Tại sao muốn gạt ta!"

"Thành Lĩnh! Ở trong đó có hiểu lầm, tuy nói Ôn thúc của ngươi là Quỷ cốc cốc chủ, nhưng đoạn đường này sở tác sở vi của hắn, cách làm người của hắn ngươi còn không rõ ràng lắm sao!"

Trong đầu Trương Thành Lĩnh một bên là bộ dạng chết thảm của huynh trưởng, một bên lại là ba người bọn họ ánh nến đêm đen, thống khổ vô tận lan tràn ở trong lòng, tiếp đó phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

"Thành Lĩnh!"

14

Ôn Khách Hành ngồi ở bên bàn vuông, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Diệp Bạch Y.

"Chủ nhân chủ nhân!" A Tương đẩy cửa phòng ra, sau lưng theo mấy người, "Nhanh, đem đồ vật cất kỹ."

Một đám người nối đuôi nhau mà vào, không một tiếng động lặng lẽ rời đi, chỉ để lại một bàn lớn đồ ăn nóng hổi.

"Ăn đi lão quái vật." Ôn Khách Hành dùng cây quạt đập bàn, "Thật sự là phế tiền."

Diệp Bạch Y ngược lại không khách khí cầm lấy đũa, cự kiếm bị hắn đặt nằm ngang bên cạnh bàn, giống như là đang chấn nhiếp lấy cái gì. Ôn Khách Hành thấy thế không khỏi "Xùy" Một tiếng.

A Tương lại đi xuống dưới lầu bưng lên thuốc đã nấu xong, nàng nhìn nhìn Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành khẽ gật đầu.

"Chủ nhân, thuốc tốt."

Lúc này Ôn Khách Hành mới nhận lấy chén thuốc, bên kia đũa của Diệp Bạch Y liền bay tới.

"Tiểu ngu xuẩn, xa như vậy ta đều nghe được vị cặn thuốc, thuốc dưỡng thai cho nữ nhân dùng ngươi cũng dám dùng."

Tay Ôn Khách Hành run lên, "Có ý tứ gì."

"Không chết được, " Diệp Bạch Y lấy một đôi đũa mới, "Để nha đầu kia của ngươi lấy bút đến, dựa theo đơn thuốc của ta đến sắc thuốc... Về phần ngươi, đau hai ngày liền tốt."

15

Ôn Khách Hành không thể đau.

Hắn từ nhỏ lớn lên ở Quỷ cốc ăn người không nhả xương, từ trong ba ngàn ác quỷ giết ra một con đường trở thành cốc chủ, thụ thương đã là chuyện thường ngày, ở Quỷ cốc nếu là lộ ra một tia mệt mỏi đau đớn, sớm đã bị đám ác quỷ nuốt chửng.

Cho nên hắn không thể đau, cũng không dám đau.

Thế nhưng là bây giờ hắn không còn là một người, bên trong bụng hắn còn có đứa nhỏ chờ đợi được đắm mình dưới ánh mặt trong thế giới này.

Ôn Khách Hành cau đôi mày tuấn mỹ lại, bởi vì bụng dưới quặn đau như bị xé rách mà co người lại, trán đầy đổ mồ hôi.

"Ngươi thật đúng là... ồn ào..."

Ôn Khách Hành dùng tay vuốt bụng, lại thêm một trận đau đớn làm trước mắt hắn biến thành màu đen.

"A Tương..." Thanh âm của Ôn Khách Hành bởi vì suy yếu mà hầu như nghe không được, hắn cũng chỉ có thể phí công kêu tên A Tương.

"A Tương... A Tương...... Ngươi tìm được... A Nhứ sao..."

15

Buổi sáng lúc A Tương đẩy cửa phòng ra, hoảng hốt tưởng rằng Ôn Khách Hành đã chết.

Ôn Khách Hành một thân y phục màu trắng bị mồ hôi làm thấm ướt dinh dính dán ở trên thân, mái tóc đen dài xốc xếch trải trên giường, sắc mặt trắng bệch, nếu không phải lồng ngực còn chập trùng yếu ớt, nhìn thật giống một cỗ thi thể.

"Chủ... Chủ..." A Tương nói không nên lời, giống như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chạy tới sát vách.

"Diệp... Diệp Bạch Y... Cứu mạng... Van cầu ngươi... Mau cứu chủ nhân của ta Diệp Bạch Y..."

16

Diệp Bạch Y đột nhiên có chút hối hận.

Hắn nhìn Ôn Khách Hành yếu ớt đồ sứ, hôn mê bất tỉnh trên giường, lại nghĩ tới đến tối hôm qua hắn kêu tên đồ đệ của Tần Hoài Chương.

Hắn muốn cho hắn một chút giáo huấn, nhưng lại không biết vì cái gì hắn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của tiểu ngu xuẩn, lại có chút... buồn bã.

Diệp Bạch Y nhìn cái cổ lộ ra của Ôn Khách Hành, chỉ cần hắn nhẹ nhàng để tay lên... Là có thể loại bỏ cơn đau đang phải chịu đựng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro