Chương 20: hữu kinh vô hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Khách Hành có tâm ngăn cản nhưng cuối cùng chỉ lẳng lặng khoanh tay nhìn Chu Tử Thư, hắn luôn luôn biết phân lượng của mình ở trong lòng của A Nhứ, chỉ là, dáng vẻ mất khống chế của A Nhứ thật hiếm thấy.

Đến khi Chu Tử Thư xách Cẩm Nhi lên cao, vội vươn tay đón: "Ai, A Nhứ ngươi nhẹ chút, nhẹ chút!"

Tiếp nhận nhi tử bảo bối quay đầu nhìn thoáng qua đám hài tử trong viện, liếc mắt một cái ý để bọn hắn rời đi, bọn nhỏ cũng biết xảy ra chuyện lớn tự mình rời đi, tự nhiên cũng không thể nhìn ra ý vị thâm trường trong mắt Ôn Khách Hành.

Một tay ôm Cẩm Nhi, một tay lôi kéo A Nhứ vào phòng, nhưng Chu Tử Thư rất khổ sở vẫn muốn phát tác với Cẩm Nhi.

Ôn Khách Hành ngược lại cười cười: "A Nhứ, đã là vợ chồng ngươi vẫn không tin ta, tiểu khả quả thực thương tâm a."

Chu Tử Thư chỉ nghĩ đến Ôn Khách Hành nhật không nhiều, bị hắn hỏi ngược lại luống cuống, một tay ôm chầm vai Ôn Khách Hành: "A Hành, ta khi nào không tin ngươi, đều lúc này còn nói loại lời này."

"Không có việc gì, Đại Vu còn ở đây, mặc kệ dạng độc gì, hắn luôn luôn có biện pháp, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện, A Hành, ngươi không thể bỏ lại ta lần hai..."

Ôn Khách Hành cười: "A Nhứ, ta ổn A Nhứ, ngươi làm sao lại không thể để cho ta nói hết lời, đều nói không có việc gì, vẫn không tin."

Nói xong Ôn Khách Hành mở vạt áo, cho Chu Tử Thư nhìn ngực mình, quả thật không có vết thương, cũng không có dấu hiệu trúng độc màu đen.

"Vào đông trời giá rét, vốn mặc rất dày, lại nói Cẩm Nhi cũng chỉ là chơi đùa với ta, cũng không hề dùng lực, cho dù trên kim tẩm độc, cũng không tổn thương đến ta. A Nhứ, là ngươi quá khẩn trương."

Chu Tử Thư nghe xong dùng tay sờ soạng một hồi lâu, phát hiện đúng như lời nói của Ôn Khách Hành, lúc này mới cảm thấy trái tim nâng lên cổ họng lại hạ xuống.

Đến cuối cùng Ôn Khách Hành ngoẹo đầu hỏi hắn: "A Nhứ, ngươi là đang tìm vết thương a, hay là đang chấm mút a?"

Chu Tử Thư nghe vậy lại nghĩ nhi tử còn đang đứng nhìn ở bên cạnh, có chút xấu hổ thu tay lại: "Không sao liền tốt, không sao liền tốt, là ta suy nghĩ nhiều quá..."

Mặc dù nói thì nói như thế, thế nhưng Chu Tử Thư nhìn nhi tử lau nước mắt ở một bên nhưng không đối xử tốt như với Ôn Khách Hành: "Chu Cẩm, hôm nay nhờ cha ngươi không có bị thương, vạn nhất xảy ra chuyện xấu làm sao bây giờ?"

"Trên thế giới này có thể tìm ra người thứ hai thương ngươi nhiều giống như cha ngươi sao?"

"Ném tuyết mà thôi, ngươi còn để ý thắng thua như vậy?"

"Lúc a cha đưa cây châm kia cho ngươi chơi có phải dặn dò ngàn vạn lần không thể ném tùy tiện sao, vật kia rất nguy hiểm ngươi không có lỗ tai nghe không được sao?!"

Đứa nhỏ ngốc, ngươi có biết đời trước Thành Lĩnh ca ca chính là vì cây châm này hối hận nửa đời còn lại.

Nhắc tới cũng không biết Thành Lĩnh ở thế giới kia, sau khi sư phụ sư thúc qua đời sống như thế nào.

Cẩm Nhi không nói chuyện, cũng không lên tiếng, chỉ là không ngừng dùng tay áo lau nước mắt.

Ôn Khách Hành không nhìn nổi bộ dáng này của hắn nhất, oa nhi này cũng là, từ nhỏ đã bám lấy hắn, cũng không chút kiềm chế thiên tính của hắn a, vì sao khóc đều không có tiếng, nghĩ năm đó bởi vì mình sinh trưởng ở Quỷ cốc sợ người bên ngoài có thời cơ lợi dụng mới thành dạng này.

Càng nghĩ như vậy càng cảm thấy bé con của mình bị ủy khuất, cúi thấp xuống an ủi: "Đừng sợ, cha không có việc gì, Cẩm Nhi của chúng ta đã rất ngoan, cũng không có nghiêm trọng như a cha nói..."

Chu Tử Thư nhíu mày: "Ôn Khách Hành, đứa nhỏ này bị ngươi sủng thành cái gì rồi, khóc, còn khóc! Nam tử hán lấy nhiều nước mắt như vậy ở đâu, thu hồi cho ta!"

"Hài tử không thể dạy như ngươi, về sau ít nhìn Cẩm Nhi, có biết mẹ chiều con hư hay không!"

Tay Ôn Khách Hành lau nước mắt cho Cẩm Nhi dừng một chút, có chút khó tin ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư, dùng sức chớp chớp đôi mắt có chút mỏi nhừ.

Chu Tử Thư ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không.

Chậm rãi đứng lên, không tự chủ nâng lên thanh âm nói: "A Nhứ hiện tại ngươi định không cho ta gặp hài tử sao?"

"Chu Tử Thư, Chu đại trang chủ, đừng quá tự cho là đúng, ta hỏi ngươi, ngươi tận mắt nhìn thấy Cẩm Nhi nhét châm độc vào trong cầu tuyết muốn hại chết ta sao? Có đúng không?!"

Nói xong thở dài, ôm nhi tử vào trong ngực, đẩy cửa ra ngoài, để lại một câu: "A Nhứ ngươi lãnh tĩnh một chút đi."

---------------------------------------

Ôn Khách Hành ôm Cẩm Nhi đi hướng đông sương phòng, trên đường đi không ngừng lầm bầm: "Ngoan đừng khóc, a cha của ngươi quan tâm sẽ bị loạn, chờ hắn tỉnh táo lại suy nghĩ kỹ một chút liền biết Cẩm Nhi của chúng ta không có làm chuyện không thể chịu nổi như thế, chúng ta tha thứ hắn có được không, hắn không cố ý."

Cẩm Nhi nằm ở trong ngực cha nghe vậy ngừng khóc, ngẩng đầu: "Cha, cha tin không phải Cẩm Nhi làm?"

Ôn Khách Hành ôn nhu nhìn hắn: "Đương nhiên, ngươi là cha dùng khí lực thật là lớn sinh ra, càng là cha tỉ mỉ nuôi lớn, phẩm hạnh của Cẩm Nhi cha hiểu nhất thanh nhị sở, không tin ngươi không lẽ tin người ngoài."

Cẩm Nhi gương mặt đỏ bừng rốt cục cười một cái, thận trọng lấy từ trong ngực ra một miếng vải được gấp cẩn thận, sau đó mở ra: "Cái mai này mới là a cha cho ta chơi, ta không có muốn hại cha, không có."

Ôn Khách Hành nhận lấy, nhìn qua một chút: "Tốt, chốc lát nữa cha giải thích với a cha, so với cái này, Cẩm Nhi có thể nói cho cha, là sư huynh nào hỏi Cẩm Nhi chuyện mẫu thân?"

Cẩm Nhi bất quá mới đề cập qua một câu, nhưng Ôn Khách Hành lại một mực quải niệm lấy, sợ hài tử để tâm vào chuyện vụn vặt.

Nhưng là cái này lại dẫn Cẩm Nhi sang chuyện khổ khác, hắn không dám nói với cha, cha sẽ thương tâm, coi như mình là cha với a cha nhặt được, thế nhưng là bọn hắn đối với mình rất tốt.

Nhìn biểu cảm xoắn quýt của Cẩm Nhi Ôn Khách Hành cười cười: "Có phải bọn họ nói với ngươi là nhặt được, cho nên không có mẫu thân a? Đồ ngốc, ngươi thật sự tin sao."

Cẩm Nhi ngoẹo đầu hỏi:"Không phải sao?"

Vuốt ót nhi tử bảo bối: "Dĩ nhiên không phải a, Cẩm Nhi cũng có mẫu thân nha, ta chính là mẫu thân của ngươi, sau này ngươi gọi cũng được, đều được."

Tiểu gia hỏa lại vui vẻ, Ôn Khách Hành cười theo, tiểu hài tử vui vẻ quả nhiên rất đơn giản.

Bất quá không đầy một lát liền lại nhíu mày: "Không đúng, cha, không phải Cẩm Nhi làm, vậy khẳng định là người khác làm! Trong trang có người muốn hại cha!"

Ôn Khách Hành nhướn mày, mình cố ý lách qua cái đề tài này, không nghĩ tới vẫn là bị tiểu gia hỏa phát hiện: "Thế nhưng cha là người lớn rồi, có thể tự mình giải quyết vấn đề này, không cần Cẩm Nhi lo lắng."

"Cha tin tưởng Cẩm Nhi, Cẩm Nhi cũng muốn tin tưởng cha có thể tự mình xử lý tốt, đúng không?"

Cẩm Nhi gật đầu: "Vâng!"

-----------------------------------

Lúc Ôn Khách Hành trở về phòng, Chu Tử Thư đang ngẩn người nhìn chằm chằm cây châm đó.

"A Nhứ, còn chưa nghĩ thông? Cẩm Nhi đều ngủ rồi."

Chu Tử THư nghe vậy đứng dậy, đầu tiên là xin lỗi: "A Hành, hôm nay ta, ngôn ngữ của ta có sai lầm, nói sai, ngươi đừng tức giận."

Ôn Khách Hành nhíu mày: "Lúc ngươi nổi giận bớt nói bậy bạ đi? Ta muốn chọc giận sớm làm ngươi tức chết."

Chu Tử Thư nghe vậy càng đau lòng, hắn biết mình làm thủ lĩnh Thiên Song miệng độc đã quen, chỉ nói tiếp: "A Hành, ở với ta, ngươi ủy khuất sao?"

Ôn Khách Hành nghe vậy càng trừng mắt: "A Nhứ ngươi hôm nay chuyện gì xảy ra? Phát sốt? Đang nói gì vậy, ta cho ngươi biết Chu Tử Thư, dưới gầm trời này không ai có thể làm ta chịu ủy khuất, ta muốn ủy khuất sớm đi, hiện tại hài tử đều lớn như vậy, ngươi nói ta..."

Ôn Khách Hành đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên phát hiện cảm xúc của A Nhứ không đúng, đem lời nói nuốt trở về: "Không phải A Nhứ, ngươi có chuyện gì, đừng giấu giấu diếm diếm."

Chu Tử Thư cúi đầu nhìn cây châm kia nửa ngày: "Hôm nay ta trách oan Cẩm Nhi, ngày mai xin lỗi tiểu gia hỏa."

Ra vẻ nhẹ nhõm lại tăng thêm một câu: "Cũng không biết đứa nhỏ có thể tha thứ ta hay không."

Ôn Khách Hành cười hắn: "Tiểu hài tử nhất là không mang thù, sẽ không để ở trong lòng."

Lại đưa cây châm Cẩm Nhi đưa cho hắn nói: "Ta liền biết A Nhứ của chúng ta thông minh như vậy, khẳng định sẽ nghĩ rõ ràng, nói một chút ngươi phát hiện như thế nào, đồ ngươi cho Cẩm Nhi chơi ở đây, tiểu gia hỏa rất ngoan, gói kỹ càng, không có ném loạn."

Chu Tử Thư càng thấp thỏm hơn, chỉ chỉ cây châm trên bàn: "Dĩ nhiên không phải Cẩm Nhi, độc trên cây châm kia là Thất Bộ Hàn, đồ chỉ có trong phủ Tấn vương, làm sao có thể tới tay Cẩm Nhi."

Ôn Khách Hành nhíu mày, hắn biết trên kim có độc, nhưng nếu là loại độc A Nhứ có thể biết tên, tất nhiên không phải loại độc bình thường.

Chu Tử Thư tiếp tục giải thích: "Thất Bộ Hàn kiến huyết phong hầu, nói là người trúng độc sau khi đi bảy bước, thi thể đều lạnh thấu."

#kiến huyết phong hầu: dịch nôm na là gặp máu sẽ phong bế, bịt kín cổ họng

Vừa dứt lời liền ôm chặt Ôn Khách Hành: "A Hành, cũng may ngươi không sao, không phải..."

Tiếp theo không có nói tiếp, mà là nhìn vào mắt người yêu, từ từ nói: "Chuyện giữa ta và Tấn Vương, nên nhanh chóng chấm dứt."

Ôn Khách Hành cũng không sợ: "Được, ta đi với ngươi."

Chu Tử Thư cự tuyệt: "Đồ ngốc, không thể không có người ở bên Cẩm Nhi, huống chi ở trong điền trang cũng phải có người làm chủ."

Ôn Khách Hành trầm mặc một hồi: "Vậy, tốt xấu qua năm rồi đi."

"Được, theo ý ngươi."

-----------------------------------

Theo lời tác giả thì còn có hai ba chương nữa sẽ end, dự đoán chương sau ngọt

土匪上山: đột nhiên siêng một bữa. mấy bữa nay đóng đô ở Lofter, hôm nay phát hiện bộ này có chương mới lúc 24/6 sorry mọi người

p/s: hình ảnh Chrome của tui mấy tuần nay =}} 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro