Chương 1: Quá khứ đau thương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm ơn thả bố mẹ tôi ra!!" Tôi bất lực gào khóc, chân tay của tôi bị trói chặt bởi xiềng xích. Con người đã trỗi dậy, chúng tàn phá quê hương của tôi, giết chết đồng bào của tôi.

Lũ phản bội.

Thấy chúng yếu ớt, loài rồng chúng tôi mới rủ lòng thương mà che chở, bảo hộ cho chúng, chỉ mong sao cả hai giống loài đều có thể sống trong hoà bình. Vậy mà giờ đây, chúng nhẫn tâm đâm chết ân nhân của mình.

Loài rồng của chúng tôi vốn hùng mạnh, nhưng lại có một điểm yếu chí mạng là Draco venenum*. Loài người với tham vọng thống trị thế giới đã tìm ra điểm yếu của chúng tôi, chúng chế tạo ra một loại thuốc có tên là Độc Long* để tiêu diệt loài rồng.

Một lũ cặn bã.

Chúng bắt đồng loại tất cả đồng loại của tôi. Ai chạy trốn thì bị bắt lại, ai phản kháng sẽ bị giết chết. Người già thì giết còn người trẻ thì bị bắt làm nô lệ. Không tài nào tha thứ được!

Thế hệ đầu tiên của loài rồng gần như bị tiêu diệt và bắt đi hết. Chỉ còn tôi, bố mẹ và một nhóm nhỏ người khác trốn đi và sống sâu trong rừng. Khi chúng tôi gần như đã chấp nhận buông bỏ quá khứ để tiếp tục sống với thực tại thì lũ con người ngu ngốc đó lại tiếp tục săn lùng chúng tôi.

Không may thay.

Chúng đã tìm thấy chúng tôi.

Tàn sát, cướp bóc, bắt cóc.

Để rồi giờ đây chân tay tôi bị trói chặt, chúng bắt bố mẹ tôi đến trước mặt tôi rồi cười một cách hả hê.

"Con rồng này có vẻ ngoài khá được, đem đến buổi đấu giá đi, các phu nhân sẽ rất thích" Lũ con người ngu ngốc đó bàn bạc với nhau.

Vì chúng tôi đều trúng Độc Long nên sức mạnh đã suy yếu, không thể đứng dậy phản kháng tiếp.

"Còn mấy con rồng già này thì sao? Có bán được không đại ca?" Một tên trong số trúng nói.

"Giết hết đi, con nào khoẻ thì để lại làm nô lệ lao động"

Giết?

"Lũ chó chết chúng mày thả bố mẹ tao ra! Tao cảnh cáo tất cả chúng mày!!" Tôi gào thét, nước mắt tuôn ra liên tục.

Xoẹt.

Lưỡi kiếm cắt qua cổ bố mẹ tôi, máu cứ thế mà bắn lên mặt tôi che khuất hết tầm nhìn.

Bố mẹ ơi.

Bố mẹ ơi?

Nước mưa rơi lã chã xuống đất, hoà tan cùng với máu. Tiếng mưa lớn không sao che lấp được giọng cười của chúng. Cái giọng cười cợt cùng vô vàn lời chế giễu găm thẳng vào tim tôi.

Đau quá, đau chết mất.

Sự chú ý của bọn chúng bắt đầu đổ dồn vào một nhóm rồng khác đang chạy tới. Không phải là họ đã chạy trốn được rồi sao? Quay lại làm gì?

"Chị Minji, chị Minji, em quay lại cứu chị đây" Kang Haerin ở phía sau phá xích cho tôi.

"Sao em không chạy đi?? Quay lại đây làm gì??" Tôi hoảng loạn hỏi, lo lắng cho Haerin.

"Không đâu! Chị là con của rồng đầu đàn! Chị là tương lai của loài rồng! Phải cứu chị thôi" Đến giờ phút này, Haerin vẫn cố mỉm cười để trấn an tôi.

"Chúng nó đang phá xích cho con rồng đen kìa! Bắt chúng nó lại" Một tên thợ săn chỉ về phía chúng tôi, Kang Haerin cõng tôi lên mà bỏ chạy trước sự truy đuổi gắt gao của đám thợ săn.

Chạy được một lúc, Kang Haerin cũng trúng một ít độc, chưa kể em ấy còn rất nhỏ nên đã kiệt sức vì cõng tôi rồi.

"Chúng nó kia rồi, lần này lời to, một con rồng đen và trắng" Bọn thợ săn rất nhanh đã tìm thấy chúng tôi.

Kang Haerin quay lại mỉm cười với tôi.

Cười sao?

"Chị chạy đi, nghỉ ngơi rồi tập luyện cho thật mạnh mẽ, khi nào khoẻ mạnh hơn thì quay lại cứu em nhé" Kang Haerin nói rồi dùng hết sức lực cuối cùng, nhấc bổng tôi lên rồi cứ thế mà ném đi thật xa.

Điều mà tôi có thể nhìn thấy lần cuối cùng là Haerin đang mỉm cười với tôi trong khi bị bọn thợ săn vây quanh.

Vì có vảy rồng nên tôi không bị thương nặng khi ngã, độc rồng mà tôi trúng cũng khá nhiều nên chắc phải mất khoảng 2 3 tuần mới khỏi. Tôi lang thang khắp khu rừng để tìm thức ăn nhưng chẳng tìm được gì, tôi đã nhịn đói ba ngày rồi.

"Đứng lại" Một tên đàn ông to cao đứng cách tôi vài cái cây ra lệnh. Tôi nhanh chóng chạy bằng tất cả sức lực còn lại. Tôi phải sống, phải trả thù cho đồng bào, cho bố mẹ.. và Kang Haerin.

"Bọn mày đuổi theo nó, trên người nó có vảy đen. Nhất định là rồng đen, phen này kiếm được nhiều tiền rồi" Hoá ra là lũ thợ săn. Bọn chó đói này bám dai như đỉa vậy.

"Bọn mày định đuổi theo suốt thế à? Bắn tên Độc Long đi" Tên chỉ huy ra lệnh, cứ thế chúng giương cung về phía tôi.

Hàng chục mũi tên lao về phía tôi may mắn thay, không bị trúng chỗ hiểm. Tuy nhiên, đã có một mũi tên bắn trúng eo tôi, chất độc bắt đầu phát tác ra.

Cứ thế này tôi sẽ chết mất.

Mấy tên này thì tôi có thể giết được, nhưng vì đã trải qua rất nhiều cuộc chiến nên sức lực của tôi đã không còn, chưa kể còn trúng một lượng lớn Độc Long.

Bằng tất cả sức lực còn lại, tôi nhảy cao nhất có thể, đáp xuống một chỗ trông có vẻ an toàn, tôi lại tiếp tục ôm vết thương mà đi trong vô định. Tôi sẽ chết như vậy thật sao?

Tôi chưa trả thù được cho đồng bào, bố mẹ và Haerin nữa. Họ đã hi sinh bản thân mình vì tôi, để rồi giờ đây tôi chỉ biết nằm gục một chỗ chết dần chết mòn mà chả làm được gì.

Ánh sáng.

Một vài tia ánh sáng len lói chiếu thẳng đến mắt tôi trong đêm tối mờ mịt.

Thiên đường sao?

Tôi lê bước đi đến, trước mặt tôi là một cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp và trông rất dịu dàng, nàng ôm trầm lấy người tôi. Vậy là tôi được lên thiên đàng à?

"Cậu gì đó ơi? Cậu có sao- Trời ơi! Máu! Các ngươi mau đem hộp cứu thương ra đây mau!" Nàng ra lệnh, trông khá buồn cười.

Đột nhiên tôi buồn ngủ quá, tôi muốn ngủ, nhưng tôi không ngủ. Tôi sợ một khi tôi ngủ thì khi thức dậy thiên đường nơi đây sẽ biến mất, sẽ không còn ai dịu dàng với tôi nữa.

"Mhm"

Tôi tỉnh dậy trong một túp lều cắm trại nhỏ, nhận ra vừa rồi mình vẫn chưa chết vì vết thương ở dưới eo của tôi vẫn đang nhói lên. Tôi quan sát kĩ xung quanh, một túp lều nhỏ vừa đủ để cắm trại qua đêm, ánh sáng từ chiếc đèn dầu lập loè và một cốc nước được đặt trên bàn.

Nước!

Ba ngày rồi tôi chưa uống nước.

Tôi chộp lấy cốc nước trên bàn, khá do dự. Tôi cầm lên ngửi ngửi, không có mùi khả nghi nhưng tôi vẫn lo lắng. Tôi nhấp thử một ngụm nhỏ nhưng không sao nên đã cầm cốc nước lên mà nốc cạn. Dòng nước thanh mát chảy xuống cổ họng đang khô rát của tôi khiến tôi tỉnh táo hơn một chút.

"Cậu tỉnh rồi à?" Một giọng nói dịu dàng phát ra từ phía cửa thu hút sự chú ý của tôi, dáng người nhỏ nhắn cùng với khuôn mặt có vẻ vô hại cầm theo một hộp cứu thương nhỏ. Từ đã! Cô ta là con người!

"Tránh xa tôi ra!" Tôi hét lên, lùi về phía cúi giường, khom người lại, đưa hai tay về phía trước để tự vệ.

"Tớ không phải người xấu! Cậu bị thương nặng quá, lại đây đi" Cô ta vẫn mặc kệ mà tiến về phía tôi.

"Tôi nói ra cút đi!" Tôi đứng dậy nhưng vết thương vừa mới phục hồi của tôi dường như rách ra. Cơn đau lập tức kéo đến khiến tôi ngất lịm đi.



___________________

Giải thích một chút để mọi người có thể hiểu rõ hơn về thế giới này:

(*) Draco venenum: Một loài cây chứa độc ( Được dùng làm độc long ) mùi của cây toát ra có thể khiến loài rồng choáng váng, nặng hơn là tê liệt rồi ngất đi nhưng không có tác dụng với loài người.

(*) Độc Long: Đây là loại độc dược được một giáo sư loài người nghiên cứu ra nhằm mục đích chống lại loài rồng. Loại độc này sẽ khiến cho loài rồng suy yếu, giảm đi sức mạnh và tốc độ, gây ra sát thương chí mạng đối với loài rồng. Thường dùng làm độc trên cung tên hoặc thuốc độc. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến loài người có thể dành chiến thắng trong cuộc chiến với loài rồng.

(*) Vảy: Vảy rồng có tác dụng bảo vệ cơ thể rồng và giúp vết thương hồi phục nhanh hơn. Vảy rồng chỉ xuất hiện khi rồng chịu sát thương vật lí 11%, hoặc cũng có thể xuất hiện khi con rồng đang trong trạng thái cực kì căm phẫn.

(*) Hình dạng: Rồng có hai hình dạng:

- Hình dạng rồng nguyên thủy: Có hai cánh, hai tay, hai chân và bộ vảy rắn chắc bao quanh người, thân hình to lớn ( tùy con ) nhưng hầu hết là cao hơn 4m.

- Hình dạng giống con người: Hình dạng này sẽ biến mất khi rồng không còn sức lực để duy trì hình dạng con người nữa và sẽ trở lại hình rồng. Ở hình dạng này thì rồng cơ bản giống con người nhưng khác ở chỗ có dương vật ( vì rồng là giống loài chuyên đi phối giống ).

- Rồng có đa hình dạng và màu sắc, nhưng loại hiếm nhất là rồng đen và trắng, cũng chính là màu vảy của Minji và Haerin. Đây cũng chính là hai loại rồng mạnh mẽ nhất thường được bầu làm rồng đầu đàn. Rồng đen thì thiên về sức mạnh còn rồng trắng thì thiên về trí tuệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro